Ga Kim Châu. Một người đàn ông trẻ mặc chiếc áo sơ mi cũ màu xám với đôi mắt sáng như đuốc mạnh mẽ bước ra khỏi nhà ga. Tên anh là Lâm Mộc. “Kim Châu sau 5 năm thay đổi nhiều quá...” Lâm Mộc ngước nhìn những tòa nhà chọc trời san sát nhau ở Kim Châu. 5 năm trước, nhà họ Lâm là trùm kinh doanh có tiếng ở Kim Châu, nhưng bị người ta hãm hại thành trắng tay chỉ trong vài ngày ngắn ngủi. Vốn dĩ, Lâm Mộc sống cuộc đời xa hoa lại không có tinh thần cầu tiến, cho nên sau lưng người ta đều thầm gọi anh là tên công tử bỏ đi. Khi nhà họ Lâm sụp đổ tan tành, vị công tử bỏ đi là anh mới như tỉnh cơn mê. Anh muốn thay đổi, lại phát hiện mình chỉ là thứ bỏ đi lực bất tòng tâm, chẳng thể đổi thay thứ gì. Sau khi chịu đựng đủ mọi sự sỉ nhục, Lâm Mộc tuyệt vọng đến cùng cực, đành ôm hận rời khỏi Kim Châu, đến vách núi Ngọa Long kết liễu cuộc đời, vừa hay được vị sư phụ hiện giờ của anh cứu sống. Sư phụ nói Lâm Mộc sở hữu Chí Tôn Tích, là kỳ tài tu hành. Được sư phụ giảng giải khuyên răn, Lâm Mộc lại…
Chương 623: “Tiểu sư đệ đừng nhìn nữa.”
Lâm Mộc Báo ThùTác giả: Hà LinhTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhGa Kim Châu. Một người đàn ông trẻ mặc chiếc áo sơ mi cũ màu xám với đôi mắt sáng như đuốc mạnh mẽ bước ra khỏi nhà ga. Tên anh là Lâm Mộc. “Kim Châu sau 5 năm thay đổi nhiều quá...” Lâm Mộc ngước nhìn những tòa nhà chọc trời san sát nhau ở Kim Châu. 5 năm trước, nhà họ Lâm là trùm kinh doanh có tiếng ở Kim Châu, nhưng bị người ta hãm hại thành trắng tay chỉ trong vài ngày ngắn ngủi. Vốn dĩ, Lâm Mộc sống cuộc đời xa hoa lại không có tinh thần cầu tiến, cho nên sau lưng người ta đều thầm gọi anh là tên công tử bỏ đi. Khi nhà họ Lâm sụp đổ tan tành, vị công tử bỏ đi là anh mới như tỉnh cơn mê. Anh muốn thay đổi, lại phát hiện mình chỉ là thứ bỏ đi lực bất tòng tâm, chẳng thể đổi thay thứ gì. Sau khi chịu đựng đủ mọi sự sỉ nhục, Lâm Mộc tuyệt vọng đến cùng cực, đành ôm hận rời khỏi Kim Châu, đến vách núi Ngọa Long kết liễu cuộc đời, vừa hay được vị sư phụ hiện giờ của anh cứu sống. Sư phụ nói Lâm Mộc sở hữu Chí Tôn Tích, là kỳ tài tu hành. Được sư phụ giảng giải khuyên răn, Lâm Mộc lại… La Văn Thành nói thêm: “Chưa biết chừng trong Thành phố Bình Phụng cũng có Thế lực được thành lập bởi Người biến dị.” Ngay lúc này, một Người biến dị chu ra từ bồn hoa bên cạnh rồi nhanh chóng lao về phía ba người Lâm Mộc. Thẩm Trạch Thiên nhanh tay lẹ mắt, giơ tay ngưng kết nội lực rồi tấn công Người biến dị kia. AdvertisementDính phải đòn công kích, Người biến dị lập tức bỏ mạng! “Thể biến dị cấp D chiếm số lượng đông nhất nhưng cũng là đối tượng yếu nhất.” Thẩm Trạch Thiên nói. Sau đó anh ta cất thi thể của Người biến dị vào trong nhẫn trữ vật. Tuy Thể biến dị cấp D chỉ đổi được một Liên minh tệ, nhưng thịt muỗi cũng là thịt, chỉ cần tích lũy số lượng lớn cũng sẽ kiếm được số tiền thưởng không nhỏ. “Đi, chúng ta vào tòa nhà này trước.” Thẩm Trạch Thiên chỉ một tòa nhà bên cạnh. Sau đó ba người đi vào tòa nhà. Họ phải đi thang bộ lên lầu, mỗi lầu đều phải kiểm tra kỹ càng một lượt, bao gồm cả hành lang. Cầu thang bộ tối đen như mực, tĩnh lặng đến đáng sợ, chỉ có thể nghe thấy tiếng bước chân của ba người, bên ngoài hành lang còn ngửi thấy mùi hôi thối. Thẩm Trạch Thiên cầm đèn pin soi, đi lên lầu. Trên lầu hai có ba căn hộ, một cửa mở tung, hai cửa còn lại hình như cũng bị phá hỏng. “Nào, chúng ta vào trong tìm kiếm, nhất định phải kiểm kê và dọn sạch, không được bỏ qua bất cứ căn phòng nào.” Thẩm Trạch Thiên dẫn hai người vào một căn hộ bị phá hỏng nghiêm trọng. Mùi hôi thối lập tức ập vào mặt. Lâm Mộc chỉ cảm thấy dạ dày cuộn lên như dời sông lấp biển, chỉ có thể bịt mũi lại. Ngay sau đó, đám người Lâm Mộc trông thấy vài thi thể không lành lặn đã thối rữa. Lâm Mộc cắn chặt răng cố ngăn cảm giác muốn ói dữ dội trong người, anh chưa từng trông thấy cảnh tượng nào như này. “Tiểu sư đệ đừng nhìn nữa.” Thẩm Trạch Thiên duỗi tay ra quay mặt Lâm Mộc sang hướng khác. Ba người khám xét một lượt trong phòng nhưng không phát hiện ra điều gì đặc biệt. Vì vậy đám người Lâm Mộc lại lên lầu ba kiểm tra, kết quả vẫn không có gì khác lạ, cảnh tượng vẫn đẫm máu như vậy. Ba người tiếp tục lên lầu cao hơn để khám xét. Cả tòa nhà này không có lấy một người còn sống sót! Đám người Lâm Mộc cũng không tìm thêm được bất cứ Người biến dị nào. Khi đội của Lâm Mộc xuống lầu chuẩn bị đi kiểm tra tòa nhà khác, chợt phát hiện ra hơn trăm đôi mắt đỏ ngầu đang tập trung lại một chỗ. “Chuyện gì thế này?” Đám người Lâm Mộc giật thót,
La Văn Thành nói thêm: “Chưa biết chừng trong Thành phố Bình Phụng cũng có Thế lực được thành lập bởi Người biến dị.”
Ngay lúc này, một Người biến dị chu ra từ bồn hoa bên cạnh rồi nhanh chóng lao về phía ba người Lâm Mộc.
Thẩm Trạch Thiên nhanh tay lẹ mắt, giơ tay ngưng kết nội lực rồi tấn công Người biến dị kia.
Advertisement
Dính phải đòn công kích, Người biến dị lập tức bỏ mạng!
“Thể biến dị cấp D chiếm số lượng đông nhất nhưng cũng là đối tượng yếu nhất.” Thẩm Trạch Thiên nói.
Sau đó anh ta cất thi thể của Người biến dị vào trong nhẫn trữ vật.
Tuy Thể biến dị cấp D chỉ đổi được một Liên minh tệ, nhưng thịt muỗi cũng là thịt, chỉ cần tích lũy số lượng lớn cũng sẽ kiếm được số tiền thưởng không nhỏ.
“Đi, chúng ta vào tòa nhà này trước.” Thẩm Trạch Thiên chỉ một tòa nhà bên cạnh.
Sau đó ba người đi vào tòa nhà.
Họ phải đi thang bộ lên lầu, mỗi lầu đều phải kiểm tra kỹ càng một lượt, bao gồm cả hành lang.
Cầu thang bộ tối đen như mực, tĩnh lặng đến đáng sợ, chỉ có thể nghe thấy tiếng bước chân của ba người, bên ngoài hành lang còn ngửi thấy mùi hôi thối.
Thẩm Trạch Thiên cầm đèn pin soi, đi lên lầu.
Trên lầu hai có ba căn hộ, một cửa mở tung, hai cửa còn lại hình như cũng bị phá hỏng.
“Nào, chúng ta vào trong tìm kiếm, nhất định phải kiểm kê và dọn sạch, không được bỏ qua bất cứ căn phòng nào.”
Thẩm Trạch Thiên dẫn hai người vào một căn hộ bị phá hỏng nghiêm trọng.
Mùi hôi thối lập tức ập vào mặt.
Lâm Mộc chỉ cảm thấy dạ dày cuộn lên như dời sông lấp biển, chỉ có thể bịt mũi lại.
Ngay sau đó, đám người Lâm Mộc trông thấy vài thi thể không lành lặn đã thối rữa.
Lâm Mộc cắn chặt răng cố ngăn cảm giác muốn ói dữ dội trong người, anh chưa từng trông thấy cảnh tượng nào như này.
“Tiểu sư đệ đừng nhìn nữa.” Thẩm Trạch Thiên duỗi tay ra quay mặt Lâm Mộc sang hướng khác.
Ba người khám xét một lượt trong phòng nhưng không phát hiện ra điều gì đặc biệt.
Vì vậy đám người Lâm Mộc lại lên lầu ba kiểm tra, kết quả vẫn không có gì khác lạ, cảnh tượng vẫn đẫm máu như vậy.
Ba người tiếp tục lên lầu cao hơn để khám xét.
Cả tòa nhà này không có lấy một người còn sống sót! Đám người Lâm Mộc cũng không tìm thêm được bất cứ Người biến dị nào.
Khi đội của Lâm Mộc xuống lầu chuẩn bị đi kiểm tra tòa nhà khác, chợt phát hiện ra hơn trăm đôi mắt đỏ ngầu đang tập trung lại một chỗ.
“Chuyện gì thế này?” Đám người Lâm Mộc giật thót,
Lâm Mộc Báo ThùTác giả: Hà LinhTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhGa Kim Châu. Một người đàn ông trẻ mặc chiếc áo sơ mi cũ màu xám với đôi mắt sáng như đuốc mạnh mẽ bước ra khỏi nhà ga. Tên anh là Lâm Mộc. “Kim Châu sau 5 năm thay đổi nhiều quá...” Lâm Mộc ngước nhìn những tòa nhà chọc trời san sát nhau ở Kim Châu. 5 năm trước, nhà họ Lâm là trùm kinh doanh có tiếng ở Kim Châu, nhưng bị người ta hãm hại thành trắng tay chỉ trong vài ngày ngắn ngủi. Vốn dĩ, Lâm Mộc sống cuộc đời xa hoa lại không có tinh thần cầu tiến, cho nên sau lưng người ta đều thầm gọi anh là tên công tử bỏ đi. Khi nhà họ Lâm sụp đổ tan tành, vị công tử bỏ đi là anh mới như tỉnh cơn mê. Anh muốn thay đổi, lại phát hiện mình chỉ là thứ bỏ đi lực bất tòng tâm, chẳng thể đổi thay thứ gì. Sau khi chịu đựng đủ mọi sự sỉ nhục, Lâm Mộc tuyệt vọng đến cùng cực, đành ôm hận rời khỏi Kim Châu, đến vách núi Ngọa Long kết liễu cuộc đời, vừa hay được vị sư phụ hiện giờ của anh cứu sống. Sư phụ nói Lâm Mộc sở hữu Chí Tôn Tích, là kỳ tài tu hành. Được sư phụ giảng giải khuyên răn, Lâm Mộc lại… La Văn Thành nói thêm: “Chưa biết chừng trong Thành phố Bình Phụng cũng có Thế lực được thành lập bởi Người biến dị.” Ngay lúc này, một Người biến dị chu ra từ bồn hoa bên cạnh rồi nhanh chóng lao về phía ba người Lâm Mộc. Thẩm Trạch Thiên nhanh tay lẹ mắt, giơ tay ngưng kết nội lực rồi tấn công Người biến dị kia. AdvertisementDính phải đòn công kích, Người biến dị lập tức bỏ mạng! “Thể biến dị cấp D chiếm số lượng đông nhất nhưng cũng là đối tượng yếu nhất.” Thẩm Trạch Thiên nói. Sau đó anh ta cất thi thể của Người biến dị vào trong nhẫn trữ vật. Tuy Thể biến dị cấp D chỉ đổi được một Liên minh tệ, nhưng thịt muỗi cũng là thịt, chỉ cần tích lũy số lượng lớn cũng sẽ kiếm được số tiền thưởng không nhỏ. “Đi, chúng ta vào tòa nhà này trước.” Thẩm Trạch Thiên chỉ một tòa nhà bên cạnh. Sau đó ba người đi vào tòa nhà. Họ phải đi thang bộ lên lầu, mỗi lầu đều phải kiểm tra kỹ càng một lượt, bao gồm cả hành lang. Cầu thang bộ tối đen như mực, tĩnh lặng đến đáng sợ, chỉ có thể nghe thấy tiếng bước chân của ba người, bên ngoài hành lang còn ngửi thấy mùi hôi thối. Thẩm Trạch Thiên cầm đèn pin soi, đi lên lầu. Trên lầu hai có ba căn hộ, một cửa mở tung, hai cửa còn lại hình như cũng bị phá hỏng. “Nào, chúng ta vào trong tìm kiếm, nhất định phải kiểm kê và dọn sạch, không được bỏ qua bất cứ căn phòng nào.” Thẩm Trạch Thiên dẫn hai người vào một căn hộ bị phá hỏng nghiêm trọng. Mùi hôi thối lập tức ập vào mặt. Lâm Mộc chỉ cảm thấy dạ dày cuộn lên như dời sông lấp biển, chỉ có thể bịt mũi lại. Ngay sau đó, đám người Lâm Mộc trông thấy vài thi thể không lành lặn đã thối rữa. Lâm Mộc cắn chặt răng cố ngăn cảm giác muốn ói dữ dội trong người, anh chưa từng trông thấy cảnh tượng nào như này. “Tiểu sư đệ đừng nhìn nữa.” Thẩm Trạch Thiên duỗi tay ra quay mặt Lâm Mộc sang hướng khác. Ba người khám xét một lượt trong phòng nhưng không phát hiện ra điều gì đặc biệt. Vì vậy đám người Lâm Mộc lại lên lầu ba kiểm tra, kết quả vẫn không có gì khác lạ, cảnh tượng vẫn đẫm máu như vậy. Ba người tiếp tục lên lầu cao hơn để khám xét. Cả tòa nhà này không có lấy một người còn sống sót! Đám người Lâm Mộc cũng không tìm thêm được bất cứ Người biến dị nào. Khi đội của Lâm Mộc xuống lầu chuẩn bị đi kiểm tra tòa nhà khác, chợt phát hiện ra hơn trăm đôi mắt đỏ ngầu đang tập trung lại một chỗ. “Chuyện gì thế này?” Đám người Lâm Mộc giật thót,