Tác giả:

Ga Kim Châu. Một người đàn ông trẻ mặc chiếc áo sơ mi cũ màu xám với đôi mắt sáng như đuốc mạnh mẽ bước ra khỏi nhà ga. Tên anh là Lâm Mộc. “Kim Châu sau 5 năm thay đổi nhiều quá...” Lâm Mộc ngước nhìn những tòa nhà chọc trời san sát nhau ở Kim Châu. 5 năm trước, nhà họ Lâm là trùm kinh doanh có tiếng ở Kim Châu, nhưng bị người ta hãm hại thành trắng tay chỉ trong vài ngày ngắn ngủi. Vốn dĩ, Lâm Mộc sống cuộc đời xa hoa lại không có tinh thần cầu tiến, cho nên sau lưng người ta đều thầm gọi anh là tên công tử bỏ đi. Khi nhà họ Lâm sụp đổ tan tành, vị công tử bỏ đi là anh mới như tỉnh cơn mê. Anh muốn thay đổi, lại phát hiện mình chỉ là thứ bỏ đi lực bất tòng tâm, chẳng thể đổi thay thứ gì. Sau khi chịu đựng đủ mọi sự sỉ nhục, Lâm Mộc tuyệt vọng đến cùng cực, đành ôm hận rời khỏi Kim Châu, đến vách núi Ngọa Long kết liễu cuộc đời, vừa hay được vị sư phụ hiện giờ của anh cứu sống. Sư phụ nói Lâm Mộc sở hữu Chí Tôn Tích, là kỳ tài tu hành. Được sư phụ giảng giải khuyên răn, Lâm Mộc lại…

Chương 628: “Thế là chuyện tốt rồi!”

Lâm Mộc Báo ThùTác giả: Hà LinhTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhGa Kim Châu. Một người đàn ông trẻ mặc chiếc áo sơ mi cũ màu xám với đôi mắt sáng như đuốc mạnh mẽ bước ra khỏi nhà ga. Tên anh là Lâm Mộc. “Kim Châu sau 5 năm thay đổi nhiều quá...” Lâm Mộc ngước nhìn những tòa nhà chọc trời san sát nhau ở Kim Châu. 5 năm trước, nhà họ Lâm là trùm kinh doanh có tiếng ở Kim Châu, nhưng bị người ta hãm hại thành trắng tay chỉ trong vài ngày ngắn ngủi. Vốn dĩ, Lâm Mộc sống cuộc đời xa hoa lại không có tinh thần cầu tiến, cho nên sau lưng người ta đều thầm gọi anh là tên công tử bỏ đi. Khi nhà họ Lâm sụp đổ tan tành, vị công tử bỏ đi là anh mới như tỉnh cơn mê. Anh muốn thay đổi, lại phát hiện mình chỉ là thứ bỏ đi lực bất tòng tâm, chẳng thể đổi thay thứ gì. Sau khi chịu đựng đủ mọi sự sỉ nhục, Lâm Mộc tuyệt vọng đến cùng cực, đành ôm hận rời khỏi Kim Châu, đến vách núi Ngọa Long kết liễu cuộc đời, vừa hay được vị sư phụ hiện giờ của anh cứu sống. Sư phụ nói Lâm Mộc sở hữu Chí Tôn Tích, là kỳ tài tu hành. Được sư phụ giảng giải khuyên răn, Lâm Mộc lại… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Bên ngoài có quá nhiều đội nhỏ đang kiểm kê và dọn dẹp Thể biến dị, cô gái này mà xuất hiện ở ngoài thì rất có khả năng bị tiêu diệt!   Tuy cô ấy đã biến dị, nhưng nhân tính chưa bị mất đi hoàn toàn, trong mắt Lâm Mộc, chỉ cần đối phương vẫn còn nhân tính thì chính là một người bình thường với chút khác biệt về màu mắt mà thôi.  “Nguy hiểm? Sao có thể chứ? Người biến dị không tùy ý sát hại đồng loại, tôi rất an toàn nha!” Cô gái cười nói.  AdvertisementDứt lời Cô gái biến dị đi vòng qua người Lâm Mộc rồi ra ngoài.  “Lâm Mộc, giờ anh sẽ báo lại với Mục nghị trưởng, cô gái này không giống Thể biến dị khác, không thể giết được!” Thẩm Trạch Thiên nói.  “Được, giờ em đi chặn đường cô ấy, Sư huynh nhất định phải nói rõ tình huống của cô gái này với Mục nghị trưởng nhé!” Lâm Mộc nói rồi xông ra ngoài.  “Tiểu thư, tôi không phải người bình thường, tôi là Tu hành Giả, cô phải tin tôi, không thể rời đi được! Trong thành phố có rất nhiều Tu hành Giả đang săn giết Thể biến dị đấy!”  Lâm Mộc xông lên chặn đường Cô gái biến dị.  “Tu hành Giả? Săn giết Thể biến dị ư?” Cô gái kinh ngạc hỏi.  “Cô có thể hiểu đây là trận chiến do tổ chức bên trên chỉ thị nhằm dọn sạch Thể biến dị trong Thành phố Bình Phụng!” Lâm Mộc giải thích.  “Thế là chuyện tốt rồi!” Cô gái biến dị cười nói.  “Tốt ư? Đối với người bình thường thì đúng là vậy, nhưng cô là Người biến dị, cô mà ra ngoài sẽ gặp nguy hiểm đấy! Thậm chí mất mạng!” Lâm Mộc nghiêm túc nói.  Lâm Mộc không dám đảm bảo đội nhóm khác chạm trán sẽ tha mạng cho cô gái này.  Cô gái cúi đầu nói: “Tôi biết hầu hết Người biến dị đều mất hết nhân tính và làm đảo lộn thế giới này, thời đại hòa bình trước đây tốt biết bao, nếu có thể giết sạch Người biến dị và khôi phục lại cuộc sống bình yên thì tôi chết cũng đáng lắm, bây giờ sống như thế này tôi cũng rất đau khổ.”   Ngay lúc này, một nhóm ba người khác của liên minh cũng đi qua cổng siêu thị.  Người dẫn đầu là Thanh tra Lỗ, còn có Cao Thạch và một người khác.  “Anh Lỗ, có Người biến dị!” Cao Thạch chỉ tay về phía cổng siêu thị.  “Thằng khốn kiếp này làm gì thế nhỉ? Gặp Người biến dị còn không ra tay!” Thanh tra Lỗ sa sầm mặt.  “Đi, chúng ta qua đó giải quyết!” Thanh tra Lỗ phất tay rồi dẫn hai người phía sau đi qua.  “Lâm Mộc, đồ khốn kiếp cậu đang làm gì thế hả, chúng ta tới đây để dọn dẹp đám Người biến dị, sao cậu còn không ra tay giết Cô gái biến dị này?” Thanh tra Lỗ quát vào mặt Lâm Mộc.  Lâm Mộc kinh ngạc nói: “Thanh tra Lỗ, cô ấy là trường hợp đặc biệt, không công kích người bình thường đâu.” Lâm Mộc giải thích.  

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Bên ngoài có quá nhiều đội nhỏ đang kiểm kê và dọn dẹp Thể biến dị, cô gái này mà xuất hiện ở ngoài thì rất có khả năng bị tiêu diệt!   

Tuy cô ấy đã biến dị, nhưng nhân tính chưa bị mất đi hoàn toàn, trong mắt Lâm Mộc, chỉ cần đối phương vẫn còn nhân tính thì chính là một người bình thường với chút khác biệt về màu mắt mà thôi.  

“Nguy hiểm? Sao có thể chứ? Người biến dị không tùy ý sát hại đồng loại, tôi rất an toàn nha!” Cô gái cười nói.  

Advertisement

Dứt lời Cô gái biến dị đi vòng qua người Lâm Mộc rồi ra ngoài.  

“Lâm Mộc, giờ anh sẽ báo lại với Mục nghị trưởng, cô gái này không giống Thể biến dị khác, không thể giết được!” Thẩm Trạch Thiên nói.  

“Được, giờ em đi chặn đường cô ấy, Sư huynh nhất định phải nói rõ tình huống của cô gái này với Mục nghị trưởng nhé!” Lâm Mộc nói rồi xông ra ngoài.  

“Tiểu thư, tôi không phải người bình thường, tôi là Tu hành Giả, cô phải tin tôi, không thể rời đi được! Trong thành phố có rất nhiều Tu hành Giả đang săn giết Thể biến dị đấy!”  

Lâm Mộc xông lên chặn đường Cô gái biến dị.  

“Tu hành Giả? Săn giết Thể biến dị ư?” Cô gái kinh ngạc hỏi.  

“Cô có thể hiểu đây là trận chiến do tổ chức bên trên chỉ thị nhằm dọn sạch Thể biến dị trong Thành phố Bình Phụng!” Lâm Mộc giải thích.  

“Thế là chuyện tốt rồi!” Cô gái biến dị cười nói.  

“Tốt ư? Đối với người bình thường thì đúng là vậy, nhưng cô là Người biến dị, cô mà ra ngoài sẽ gặp nguy hiểm đấy! Thậm chí mất mạng!” Lâm Mộc nghiêm túc nói.  

Lâm Mộc không dám đảm bảo đội nhóm khác chạm trán sẽ tha mạng cho cô gái này.  

Cô gái cúi đầu nói: “Tôi biết hầu hết Người biến dị đều mất hết nhân tính và làm đảo lộn thế giới này, thời đại hòa bình trước đây tốt biết bao, nếu có thể giết sạch Người biến dị và khôi phục lại cuộc sống bình yên thì tôi chết cũng đáng lắm, bây giờ sống như thế này tôi cũng rất đau khổ.”   

Ngay lúc này, một nhóm ba người khác của liên minh cũng đi qua cổng siêu thị.  

Người dẫn đầu là Thanh tra Lỗ, còn có Cao Thạch và một người khác.  

“Anh Lỗ, có Người biến dị!” Cao Thạch chỉ tay về phía cổng siêu thị.  

“Thằng khốn kiếp này làm gì thế nhỉ? Gặp Người biến dị còn không ra tay!” Thanh tra Lỗ sa sầm mặt.  

“Đi, chúng ta qua đó giải quyết!” Thanh tra Lỗ phất tay rồi dẫn hai người phía sau đi qua.  

“Lâm Mộc, đồ khốn kiếp cậu đang làm gì thế hả, chúng ta tới đây để dọn dẹp đám Người biến dị, sao cậu còn không ra tay giết Cô gái biến dị này?” Thanh tra Lỗ quát vào mặt Lâm Mộc.  

Lâm Mộc kinh ngạc nói: “Thanh tra Lỗ, cô ấy là trường hợp đặc biệt, không công kích người bình thường đâu.” Lâm Mộc giải thích.  

Image removed.

Lâm Mộc Báo ThùTác giả: Hà LinhTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhGa Kim Châu. Một người đàn ông trẻ mặc chiếc áo sơ mi cũ màu xám với đôi mắt sáng như đuốc mạnh mẽ bước ra khỏi nhà ga. Tên anh là Lâm Mộc. “Kim Châu sau 5 năm thay đổi nhiều quá...” Lâm Mộc ngước nhìn những tòa nhà chọc trời san sát nhau ở Kim Châu. 5 năm trước, nhà họ Lâm là trùm kinh doanh có tiếng ở Kim Châu, nhưng bị người ta hãm hại thành trắng tay chỉ trong vài ngày ngắn ngủi. Vốn dĩ, Lâm Mộc sống cuộc đời xa hoa lại không có tinh thần cầu tiến, cho nên sau lưng người ta đều thầm gọi anh là tên công tử bỏ đi. Khi nhà họ Lâm sụp đổ tan tành, vị công tử bỏ đi là anh mới như tỉnh cơn mê. Anh muốn thay đổi, lại phát hiện mình chỉ là thứ bỏ đi lực bất tòng tâm, chẳng thể đổi thay thứ gì. Sau khi chịu đựng đủ mọi sự sỉ nhục, Lâm Mộc tuyệt vọng đến cùng cực, đành ôm hận rời khỏi Kim Châu, đến vách núi Ngọa Long kết liễu cuộc đời, vừa hay được vị sư phụ hiện giờ của anh cứu sống. Sư phụ nói Lâm Mộc sở hữu Chí Tôn Tích, là kỳ tài tu hành. Được sư phụ giảng giải khuyên răn, Lâm Mộc lại… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Bên ngoài có quá nhiều đội nhỏ đang kiểm kê và dọn dẹp Thể biến dị, cô gái này mà xuất hiện ở ngoài thì rất có khả năng bị tiêu diệt!   Tuy cô ấy đã biến dị, nhưng nhân tính chưa bị mất đi hoàn toàn, trong mắt Lâm Mộc, chỉ cần đối phương vẫn còn nhân tính thì chính là một người bình thường với chút khác biệt về màu mắt mà thôi.  “Nguy hiểm? Sao có thể chứ? Người biến dị không tùy ý sát hại đồng loại, tôi rất an toàn nha!” Cô gái cười nói.  AdvertisementDứt lời Cô gái biến dị đi vòng qua người Lâm Mộc rồi ra ngoài.  “Lâm Mộc, giờ anh sẽ báo lại với Mục nghị trưởng, cô gái này không giống Thể biến dị khác, không thể giết được!” Thẩm Trạch Thiên nói.  “Được, giờ em đi chặn đường cô ấy, Sư huynh nhất định phải nói rõ tình huống của cô gái này với Mục nghị trưởng nhé!” Lâm Mộc nói rồi xông ra ngoài.  “Tiểu thư, tôi không phải người bình thường, tôi là Tu hành Giả, cô phải tin tôi, không thể rời đi được! Trong thành phố có rất nhiều Tu hành Giả đang săn giết Thể biến dị đấy!”  Lâm Mộc xông lên chặn đường Cô gái biến dị.  “Tu hành Giả? Săn giết Thể biến dị ư?” Cô gái kinh ngạc hỏi.  “Cô có thể hiểu đây là trận chiến do tổ chức bên trên chỉ thị nhằm dọn sạch Thể biến dị trong Thành phố Bình Phụng!” Lâm Mộc giải thích.  “Thế là chuyện tốt rồi!” Cô gái biến dị cười nói.  “Tốt ư? Đối với người bình thường thì đúng là vậy, nhưng cô là Người biến dị, cô mà ra ngoài sẽ gặp nguy hiểm đấy! Thậm chí mất mạng!” Lâm Mộc nghiêm túc nói.  Lâm Mộc không dám đảm bảo đội nhóm khác chạm trán sẽ tha mạng cho cô gái này.  Cô gái cúi đầu nói: “Tôi biết hầu hết Người biến dị đều mất hết nhân tính và làm đảo lộn thế giới này, thời đại hòa bình trước đây tốt biết bao, nếu có thể giết sạch Người biến dị và khôi phục lại cuộc sống bình yên thì tôi chết cũng đáng lắm, bây giờ sống như thế này tôi cũng rất đau khổ.”   Ngay lúc này, một nhóm ba người khác của liên minh cũng đi qua cổng siêu thị.  Người dẫn đầu là Thanh tra Lỗ, còn có Cao Thạch và một người khác.  “Anh Lỗ, có Người biến dị!” Cao Thạch chỉ tay về phía cổng siêu thị.  “Thằng khốn kiếp này làm gì thế nhỉ? Gặp Người biến dị còn không ra tay!” Thanh tra Lỗ sa sầm mặt.  “Đi, chúng ta qua đó giải quyết!” Thanh tra Lỗ phất tay rồi dẫn hai người phía sau đi qua.  “Lâm Mộc, đồ khốn kiếp cậu đang làm gì thế hả, chúng ta tới đây để dọn dẹp đám Người biến dị, sao cậu còn không ra tay giết Cô gái biến dị này?” Thanh tra Lỗ quát vào mặt Lâm Mộc.  Lâm Mộc kinh ngạc nói: “Thanh tra Lỗ, cô ấy là trường hợp đặc biệt, không công kích người bình thường đâu.” Lâm Mộc giải thích.  

Chương 628: “Thế là chuyện tốt rồi!”