Ga Kim Châu. Một người đàn ông trẻ mặc chiếc áo sơ mi cũ màu xám với đôi mắt sáng như đuốc mạnh mẽ bước ra khỏi nhà ga. Tên anh là Lâm Mộc. “Kim Châu sau 5 năm thay đổi nhiều quá...” Lâm Mộc ngước nhìn những tòa nhà chọc trời san sát nhau ở Kim Châu. 5 năm trước, nhà họ Lâm là trùm kinh doanh có tiếng ở Kim Châu, nhưng bị người ta hãm hại thành trắng tay chỉ trong vài ngày ngắn ngủi. Vốn dĩ, Lâm Mộc sống cuộc đời xa hoa lại không có tinh thần cầu tiến, cho nên sau lưng người ta đều thầm gọi anh là tên công tử bỏ đi. Khi nhà họ Lâm sụp đổ tan tành, vị công tử bỏ đi là anh mới như tỉnh cơn mê. Anh muốn thay đổi, lại phát hiện mình chỉ là thứ bỏ đi lực bất tòng tâm, chẳng thể đổi thay thứ gì. Sau khi chịu đựng đủ mọi sự sỉ nhục, Lâm Mộc tuyệt vọng đến cùng cực, đành ôm hận rời khỏi Kim Châu, đến vách núi Ngọa Long kết liễu cuộc đời, vừa hay được vị sư phụ hiện giờ của anh cứu sống. Sư phụ nói Lâm Mộc sở hữu Chí Tôn Tích, là kỳ tài tu hành. Được sư phụ giảng giải khuyên răn, Lâm Mộc lại…
Chương 638: “Nhiều thi thể của Thể biến dị thế sao?”
Lâm Mộc Báo ThùTác giả: Hà LinhTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhGa Kim Châu. Một người đàn ông trẻ mặc chiếc áo sơ mi cũ màu xám với đôi mắt sáng như đuốc mạnh mẽ bước ra khỏi nhà ga. Tên anh là Lâm Mộc. “Kim Châu sau 5 năm thay đổi nhiều quá...” Lâm Mộc ngước nhìn những tòa nhà chọc trời san sát nhau ở Kim Châu. 5 năm trước, nhà họ Lâm là trùm kinh doanh có tiếng ở Kim Châu, nhưng bị người ta hãm hại thành trắng tay chỉ trong vài ngày ngắn ngủi. Vốn dĩ, Lâm Mộc sống cuộc đời xa hoa lại không có tinh thần cầu tiến, cho nên sau lưng người ta đều thầm gọi anh là tên công tử bỏ đi. Khi nhà họ Lâm sụp đổ tan tành, vị công tử bỏ đi là anh mới như tỉnh cơn mê. Anh muốn thay đổi, lại phát hiện mình chỉ là thứ bỏ đi lực bất tòng tâm, chẳng thể đổi thay thứ gì. Sau khi chịu đựng đủ mọi sự sỉ nhục, Lâm Mộc tuyệt vọng đến cùng cực, đành ôm hận rời khỏi Kim Châu, đến vách núi Ngọa Long kết liễu cuộc đời, vừa hay được vị sư phụ hiện giờ của anh cứu sống. Sư phụ nói Lâm Mộc sở hữu Chí Tôn Tích, là kỳ tài tu hành. Được sư phụ giảng giải khuyên răn, Lâm Mộc lại… Lâm Mộc và La Văn Thành cũng vừa hút thuốc vừa ngước nhìn bầu trời. “Tiểu sư đệ, lần này theo các anh tham gia giao chiến gian nan như này, cảm giác thế nào?” Thẩm Trạch Thiên hỏi. Advertisement“Không tồi, có thể kề vai chiến đấu cùng Sư huynh và La huynh quả thực rất hạnh phúc!” Lâm Mộc cười nói. “Ha ha, còn hạnh phúc nữa cơ đấy, thằng nhóc cậu đừng có sến rện như thế!” Thẩm Trạch Thiên cười đấm khẽ vào người Lâm Mộc. “Trước đây chúng ta ít khi giao chiến ác liệt như này, nhưng tôi cảm thấy về sau còn nhiều trận chiến ác liệt nữa.” La Văn Thành cảm khái. Thẩm Trạch Thiên hút thuốc, nói: “Ừ, không biết sau này còn phải đánh thêm bao nhiêu trận chiến nữa!” Lâm Mộc nói: “Thực ra em thấy quá bi thương, Người biến dị cũng từng là con người, thế nhưng chúng ta buộc lòng phải giao chiến với họ!” La Văn Thành lắc đầu cảm khái: “Hết cách, bọn họ trở thành Người biến dị xong thì mất hết nhân tính, thích công kích người thường, đã vậy còn vô cùng lợi hại.” “Đám Người biến dị và Thú biến dị này đã làm sụp đổ tan tành trật tự của thế giới, quá nhiều người bình thường bị giết trong tay chúng!” Thẩm Trạch Thiên gật đầu: “Tiểu sư đệ, chắc cậu cũng rõ, những hình ảnh ghê tởm và máu me mà chúng ta thấy ở nhiều khu chung cư trong thành phố này đều do bọn Thể biến dị gây ra.” Lâm Mộc nghe vậy cũng nhớ lại cảm giác thiếu điều muốn ói khi trông thấy những cảnh tượng kia. Thi thể của những người bình thường kia bị chia năm xẻ bảy, thảm hại vô cùng, có lẽ trước khi chết họ phải chịu đựng nỗi đau khổ và hoảng sợ khủng khiếp lắm. Nghĩ tới đây, Lâm Mộc càng cảm thấy Thẩm Trạch Thiên và La Văn Thành nói có lý. La Văn Thành nói tiếp: “Bọn chúng mất hết nhân tính rồi, không thể đối đãi với chúng như con người được, khi đại nạn mới xảy ra, cảnh sát có phái người tới thử đàm phán với Người biến dị, kêu chúng dừng tấn công người thường, nhưng căn bản không thể đàm phán!” Thẩm Trạch Thiên cảm khái: “Chúng ta cũng đâu muốn tham gia những cuộc chiến như vậy, nhưng chẳng còn sự lựa chọn nào khác!” Lâm Mộc gật đầu, ai không yêu hòa bình, ai lại muốn tham gia những cuộc chiến tàn khốc như này, nhưng nào được chọn lựa. Ngay lúc này, một nhóm trong đội hỗ trợ ở trung tâm chạy tới nói: “Nhiều thi thể của Thể biến dị thế sao?” Trông thấy cảnh tượng thây chất thành núi máu chảy thành sông trước mắt, bọn họ không khỏi kinh ngạc.
Lâm Mộc và La Văn Thành cũng vừa hút thuốc vừa ngước nhìn bầu trời.
“Tiểu sư đệ, lần này theo các anh tham gia giao chiến gian nan như này, cảm giác thế nào?” Thẩm Trạch Thiên hỏi.
Advertisement
“Không tồi, có thể kề vai chiến đấu cùng Sư huynh và La huynh quả thực rất hạnh phúc!” Lâm Mộc cười nói.
“Ha ha, còn hạnh phúc nữa cơ đấy, thằng nhóc cậu đừng có sến rện như thế!” Thẩm Trạch Thiên cười đấm khẽ vào người Lâm Mộc.
“Trước đây chúng ta ít khi giao chiến ác liệt như này, nhưng tôi cảm thấy về sau còn nhiều trận chiến ác liệt nữa.” La Văn Thành cảm khái.
Thẩm Trạch Thiên hút thuốc, nói: “Ừ, không biết sau này còn phải đánh thêm bao nhiêu trận chiến nữa!”
Lâm Mộc nói: “Thực ra em thấy quá bi thương, Người biến dị cũng từng là con người, thế nhưng chúng ta buộc lòng phải giao chiến với họ!”
La Văn Thành lắc đầu cảm khái: “Hết cách, bọn họ trở thành Người biến dị xong thì mất hết nhân tính, thích công kích người thường, đã vậy còn vô cùng lợi hại.”
“Đám Người biến dị và Thú biến dị này đã làm sụp đổ tan tành trật tự của thế giới, quá nhiều người bình thường bị giết trong tay chúng!”
Thẩm Trạch Thiên gật đầu: “Tiểu sư đệ, chắc cậu cũng rõ, những hình ảnh ghê tởm và máu me mà chúng ta thấy ở nhiều khu chung cư trong thành phố này đều do bọn Thể biến dị gây ra.”
Lâm Mộc nghe vậy cũng nhớ lại cảm giác thiếu điều muốn ói khi trông thấy những cảnh tượng kia.
Thi thể của những người bình thường kia bị chia năm xẻ bảy, thảm hại vô cùng, có lẽ trước khi chết họ phải chịu đựng nỗi đau khổ và hoảng sợ khủng khiếp lắm.
Nghĩ tới đây, Lâm Mộc càng cảm thấy Thẩm Trạch Thiên và La Văn Thành nói có lý.
La Văn Thành nói tiếp: “Bọn chúng mất hết nhân tính rồi, không thể đối đãi với chúng như con người được, khi đại nạn mới xảy ra, cảnh sát có phái người tới thử đàm phán với Người biến dị, kêu chúng dừng tấn công người thường, nhưng căn bản không thể đàm phán!”
Thẩm Trạch Thiên cảm khái: “Chúng ta cũng đâu muốn tham gia những cuộc chiến như vậy, nhưng chẳng còn sự lựa chọn nào khác!”
Lâm Mộc gật đầu, ai không yêu hòa bình, ai lại muốn tham gia những cuộc chiến tàn khốc như này, nhưng nào được chọn lựa.
Ngay lúc này, một nhóm trong đội hỗ trợ ở trung tâm chạy tới nói: “Nhiều thi thể của Thể biến dị thế sao?”
Trông thấy cảnh tượng thây chất thành núi máu chảy thành sông trước mắt, bọn họ không khỏi kinh ngạc.
Lâm Mộc Báo ThùTác giả: Hà LinhTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhGa Kim Châu. Một người đàn ông trẻ mặc chiếc áo sơ mi cũ màu xám với đôi mắt sáng như đuốc mạnh mẽ bước ra khỏi nhà ga. Tên anh là Lâm Mộc. “Kim Châu sau 5 năm thay đổi nhiều quá...” Lâm Mộc ngước nhìn những tòa nhà chọc trời san sát nhau ở Kim Châu. 5 năm trước, nhà họ Lâm là trùm kinh doanh có tiếng ở Kim Châu, nhưng bị người ta hãm hại thành trắng tay chỉ trong vài ngày ngắn ngủi. Vốn dĩ, Lâm Mộc sống cuộc đời xa hoa lại không có tinh thần cầu tiến, cho nên sau lưng người ta đều thầm gọi anh là tên công tử bỏ đi. Khi nhà họ Lâm sụp đổ tan tành, vị công tử bỏ đi là anh mới như tỉnh cơn mê. Anh muốn thay đổi, lại phát hiện mình chỉ là thứ bỏ đi lực bất tòng tâm, chẳng thể đổi thay thứ gì. Sau khi chịu đựng đủ mọi sự sỉ nhục, Lâm Mộc tuyệt vọng đến cùng cực, đành ôm hận rời khỏi Kim Châu, đến vách núi Ngọa Long kết liễu cuộc đời, vừa hay được vị sư phụ hiện giờ của anh cứu sống. Sư phụ nói Lâm Mộc sở hữu Chí Tôn Tích, là kỳ tài tu hành. Được sư phụ giảng giải khuyên răn, Lâm Mộc lại… Lâm Mộc và La Văn Thành cũng vừa hút thuốc vừa ngước nhìn bầu trời. “Tiểu sư đệ, lần này theo các anh tham gia giao chiến gian nan như này, cảm giác thế nào?” Thẩm Trạch Thiên hỏi. Advertisement“Không tồi, có thể kề vai chiến đấu cùng Sư huynh và La huynh quả thực rất hạnh phúc!” Lâm Mộc cười nói. “Ha ha, còn hạnh phúc nữa cơ đấy, thằng nhóc cậu đừng có sến rện như thế!” Thẩm Trạch Thiên cười đấm khẽ vào người Lâm Mộc. “Trước đây chúng ta ít khi giao chiến ác liệt như này, nhưng tôi cảm thấy về sau còn nhiều trận chiến ác liệt nữa.” La Văn Thành cảm khái. Thẩm Trạch Thiên hút thuốc, nói: “Ừ, không biết sau này còn phải đánh thêm bao nhiêu trận chiến nữa!” Lâm Mộc nói: “Thực ra em thấy quá bi thương, Người biến dị cũng từng là con người, thế nhưng chúng ta buộc lòng phải giao chiến với họ!” La Văn Thành lắc đầu cảm khái: “Hết cách, bọn họ trở thành Người biến dị xong thì mất hết nhân tính, thích công kích người thường, đã vậy còn vô cùng lợi hại.” “Đám Người biến dị và Thú biến dị này đã làm sụp đổ tan tành trật tự của thế giới, quá nhiều người bình thường bị giết trong tay chúng!” Thẩm Trạch Thiên gật đầu: “Tiểu sư đệ, chắc cậu cũng rõ, những hình ảnh ghê tởm và máu me mà chúng ta thấy ở nhiều khu chung cư trong thành phố này đều do bọn Thể biến dị gây ra.” Lâm Mộc nghe vậy cũng nhớ lại cảm giác thiếu điều muốn ói khi trông thấy những cảnh tượng kia. Thi thể của những người bình thường kia bị chia năm xẻ bảy, thảm hại vô cùng, có lẽ trước khi chết họ phải chịu đựng nỗi đau khổ và hoảng sợ khủng khiếp lắm. Nghĩ tới đây, Lâm Mộc càng cảm thấy Thẩm Trạch Thiên và La Văn Thành nói có lý. La Văn Thành nói tiếp: “Bọn chúng mất hết nhân tính rồi, không thể đối đãi với chúng như con người được, khi đại nạn mới xảy ra, cảnh sát có phái người tới thử đàm phán với Người biến dị, kêu chúng dừng tấn công người thường, nhưng căn bản không thể đàm phán!” Thẩm Trạch Thiên cảm khái: “Chúng ta cũng đâu muốn tham gia những cuộc chiến như vậy, nhưng chẳng còn sự lựa chọn nào khác!” Lâm Mộc gật đầu, ai không yêu hòa bình, ai lại muốn tham gia những cuộc chiến tàn khốc như này, nhưng nào được chọn lựa. Ngay lúc này, một nhóm trong đội hỗ trợ ở trung tâm chạy tới nói: “Nhiều thi thể của Thể biến dị thế sao?” Trông thấy cảnh tượng thây chất thành núi máu chảy thành sông trước mắt, bọn họ không khỏi kinh ngạc.