Đổng Giai Tuệ nằm trên giường, trên đầu trùm một cái khăn Lưng. Gương mặt cô vừa gầy vừa hốc hác, gò má hằn sâu, môi trắng bệch, ánh mắt nhìn chằm chằm nóc nhà màu vàng phòng lương, sáng có chút dọa người. Trần Quế hương vén màn cửa lên, bưng chén trứng gà hấp đi tới, thấy ánh mắt của con gái cứ nhìn chằm chằm nóc nhà, hốc mắt đỏ lên, lại rơi lệ.. "Con nói xem đứa con gái như con sao để người khác phiền lòng như vậy, có cái gì nghĩ không thông mà lại tìm cái chết chứ! Nếu không phải chú con cố gắng đấu tranh với tử thần, thì con đã sớm chết rồi, nào còn mạng nằm ở đây!" Trần Quế Hương trong lòng vừa đau vừa tức, bà nuông chiều quá, nói không là gì yếu dần, trong giọng nói đều là sự đau lòng. Có thể không đau lòng sao? Có một cô con gái ngoan, mười tám năm sống bên gia đình, vốn tưởng rằng cả đời cô sẽ thuận lợi, bình an như ý, ai ngờ kết hôn ba năm, không có dấu hiệu gì liền bị nhà chồng đuổi về, lấy ba năm không có gì làm lý do, không cần người con dâu này. Tin tức đột ngột làm cho…
Chương 20
[Thập Niên 70] Nhị Hôn ThêTác giả: Châu ThịTruyện Điền Văn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngĐổng Giai Tuệ nằm trên giường, trên đầu trùm một cái khăn Lưng. Gương mặt cô vừa gầy vừa hốc hác, gò má hằn sâu, môi trắng bệch, ánh mắt nhìn chằm chằm nóc nhà màu vàng phòng lương, sáng có chút dọa người. Trần Quế hương vén màn cửa lên, bưng chén trứng gà hấp đi tới, thấy ánh mắt của con gái cứ nhìn chằm chằm nóc nhà, hốc mắt đỏ lên, lại rơi lệ.. "Con nói xem đứa con gái như con sao để người khác phiền lòng như vậy, có cái gì nghĩ không thông mà lại tìm cái chết chứ! Nếu không phải chú con cố gắng đấu tranh với tử thần, thì con đã sớm chết rồi, nào còn mạng nằm ở đây!" Trần Quế Hương trong lòng vừa đau vừa tức, bà nuông chiều quá, nói không là gì yếu dần, trong giọng nói đều là sự đau lòng. Có thể không đau lòng sao? Có một cô con gái ngoan, mười tám năm sống bên gia đình, vốn tưởng rằng cả đời cô sẽ thuận lợi, bình an như ý, ai ngờ kết hôn ba năm, không có dấu hiệu gì liền bị nhà chồng đuổi về, lấy ba năm không có gì làm lý do, không cần người con dâu này. Tin tức đột ngột làm cho… Con gái nhà họ Đổng là người thôn Đại Vũ của bọn họ, vốn là một cô gái tốt lại bị người của thôn Tiểu Lĩnh bắt nạt, bây giờ tất nhiên nên nhất trí đối phó với bên ngoài, nếu không sau này các thôn khác cũng học theo bắt nạt con gái thôn Đại Vũ của bọn họ thì sao mà được cơ chứ!Từ sau chuyện này, con gái ở thôn Đại Vũ muốn lập gia đình đều phải nhận giấy chứng nhận kết hôn, chỉ sợ gặp phải loại người không có mặt mũi không biết xấu hổ không nói đạo lý như nhà họ Lư kia.“Người ác tự có người ác trị, không phải người một nhà không vào chung một cửa, cuộc sống tốt đẹp quá cũng nhất định có chỗ không tốt, làm loạn như vậy có lẽ là có vấn đề gì nhỉ?”“Chỉ cần đã kết hôn, mặc kệ mẹ chồng có tốt hay xấu gì thì cũng phải phụng dưỡng cả đời. Không phải chỉ là không sinh được con thôi sao, bây giờ chỉ mới ba năm, cũng không phải mười năm hay hai mươi năm. Con dâu nhà họ Trương kia không phải cũng kết hôn mấy năm, cho rằng không thể sinh con được, còn tìm một cô gái nhỏ làm con thừa tự(*), kết quả thì thế nào, năm sau thì con nhà họ Trương đã mang thai.”(*) Thừa tự là việc thừa hưởng tài sản của cha ông để lại và nhận trách nhiệm lo việc thờ cúng của dòng họ, tổ tiên theo lệ xưa. Người con mà theo tục lệ cũ được hưởng tài sản của cha ông để lại và lo việc thờ cúng dòng họ, tổ tiên gọi là người con thừa tự. Thừa tự là việc kế thừa công việc thờ cúng về mặt tâm linh và chỉ mang ý nghĩa tinh thần đối với lớp người trước.“Đúng là như vậy, người xưa đều nói, sinh con cũng phải dựa vào phúc, người không có phúc không thể sinh được con, nhà họ Trương nhận nuôi một cô bé bị người khác vứt bỏ, tích đức làm việc thiện cho nên mới có thể mang thai.”Trần Quế Hương đi chùa dâng hương trở về, chợt nghe thấy một đám người trong thôn đang tụ tập, không biết là đang nói cái gì. Chờ đến khi bà đến gần nghe, thì ra là chuyện rách của nhà họ Lư, lúc này mặt bà cũng đen lại, nghe thấy mấy câu nói nhà họ Lư hiện tại rất thảm, hừ lạnh một tiếng bèn về nhà.Ai ngờ bà vừa vào nhà, mấy cô con dâu trong nhà cũng đang lẩm bẩm nghị luận về chuyện này.Chỉ nghe thấy con dâu thứ hai nói về bà mẹ chồng Lư xong thì lại nói về Giai Tuệ với hai cô con dâu khác.“Hai người có phát hiện ra không, bây giờ Giai Tuệ trở nên đẹp hơn rồi, lúc mới trở về em ấy vừa vàng vừa gầy, bây giờ da mặt trắng hồng, trên mặt cũng có thịt.”“Còn không phải sao, con bé chịu khổ ở nhà họ Lư, nghe nói bà mẹ chồng Lư không đi làm ruộng, nhà họ Lư chỉ có ba người, tất cả công việc trong nhà đều rơi vào đầu một mình Giai Tuệ, có cơm ngon đồ ăn ngon cũng không nỡ cho em ấy ăn, thời gian dài như vậy thì tất nhiên là vừa đen vừa gầy là phải rồi.”“Nói như vật thì Giai Tuệ về nhà mẹ đẻ cũng là chuyện tốt, hai người xem nhà chúng ta không ai cho em ấy xuống ruộng làm việc, em ấy ở trong nhà may quần áo thêu thùa, đồ ăn của nhà chúng ta cũng rất tốt, nuôi mấy tháng thôi đã thấy tốt lên nhiều rồi.”“Giai Tuệ khi còn nhỏ rất đáng yêu, hai người xem mẹ chúng ta về già vẫn rất đẹp lão, khẳng định lúc còn trẻ cũng rất xinh đẹp.”“Đúng vậy, ngay cả anh trai ba của Giai Tuệ cũng không kém, nếu không em nào nhìn trúng nhà này được chứ.”Nói xong ba chị em dâu đều nở nụ cười.“Cô thật là, có gì nói nấy, đuổi kịp bà Vương bán dưa luôn rồi.”
Con gái nhà họ Đổng là người thôn Đại Vũ của bọn họ, vốn là một cô gái tốt lại bị người của thôn Tiểu Lĩnh bắt nạt, bây giờ tất nhiên nên nhất trí đối phó với bên ngoài, nếu không sau này các thôn khác cũng học theo bắt nạt con gái thôn Đại Vũ của bọn họ thì sao mà được cơ chứ!
Từ sau chuyện này, con gái ở thôn Đại Vũ muốn lập gia đình đều phải nhận giấy chứng nhận kết hôn, chỉ sợ gặp phải loại người không có mặt mũi không biết xấu hổ không nói đạo lý như nhà họ Lư kia.
“Người ác tự có người ác trị, không phải người một nhà không vào chung một cửa, cuộc sống tốt đẹp quá cũng nhất định có chỗ không tốt, làm loạn như vậy có lẽ là có vấn đề gì nhỉ?”
“Chỉ cần đã kết hôn, mặc kệ mẹ chồng có tốt hay xấu gì thì cũng phải phụng dưỡng cả đời. Không phải chỉ là không sinh được con thôi sao, bây giờ chỉ mới ba năm, cũng không phải mười năm hay hai mươi năm. Con dâu nhà họ Trương kia không phải cũng kết hôn mấy năm, cho rằng không thể sinh con được, còn tìm một cô gái nhỏ làm con thừa tự(*), kết quả thì thế nào, năm sau thì con nhà họ Trương đã mang thai.”
(*) Thừa tự là việc thừa hưởng tài sản của cha ông để lại và nhận trách nhiệm lo việc thờ cúng của dòng họ, tổ tiên theo lệ xưa. Người con mà theo tục lệ cũ được hưởng tài sản của cha ông để lại và lo việc thờ cúng dòng họ, tổ tiên gọi là người con thừa tự. Thừa tự là việc kế thừa công việc thờ cúng về mặt tâm linh và chỉ mang ý nghĩa tinh thần đối với lớp người trước.
“Đúng là như vậy, người xưa đều nói, sinh con cũng phải dựa vào phúc, người không có phúc không thể sinh được con, nhà họ Trương nhận nuôi một cô bé bị người khác vứt bỏ, tích đức làm việc thiện cho nên mới có thể mang thai.”
Trần Quế Hương đi chùa dâng hương trở về, chợt nghe thấy một đám người trong thôn đang tụ tập, không biết là đang nói cái gì. Chờ đến khi bà đến gần nghe, thì ra là chuyện rách của nhà họ Lư, lúc này mặt bà cũng đen lại, nghe thấy mấy câu nói nhà họ Lư hiện tại rất thảm, hừ lạnh một tiếng bèn về nhà.
Ai ngờ bà vừa vào nhà, mấy cô con dâu trong nhà cũng đang lẩm bẩm nghị luận về chuyện này.
Chỉ nghe thấy con dâu thứ hai nói về bà mẹ chồng Lư xong thì lại nói về Giai Tuệ với hai cô con dâu khác.
“Hai người có phát hiện ra không, bây giờ Giai Tuệ trở nên đẹp hơn rồi, lúc mới trở về em ấy vừa vàng vừa gầy, bây giờ da mặt trắng hồng, trên mặt cũng có thịt.”
“Còn không phải sao, con bé chịu khổ ở nhà họ Lư, nghe nói bà mẹ chồng Lư không đi làm ruộng, nhà họ Lư chỉ có ba người, tất cả công việc trong nhà đều rơi vào đầu một mình Giai Tuệ, có cơm ngon đồ ăn ngon cũng không nỡ cho em ấy ăn, thời gian dài như vậy thì tất nhiên là vừa đen vừa gầy là phải rồi.”
“Nói như vật thì Giai Tuệ về nhà mẹ đẻ cũng là chuyện tốt, hai người xem nhà chúng ta không ai cho em ấy xuống ruộng làm việc, em ấy ở trong nhà may quần áo thêu thùa, đồ ăn của nhà chúng ta cũng rất tốt, nuôi mấy tháng thôi đã thấy tốt lên nhiều rồi.”
“Giai Tuệ khi còn nhỏ rất đáng yêu, hai người xem mẹ chúng ta về già vẫn rất đẹp lão, khẳng định lúc còn trẻ cũng rất xinh đẹp.”
“Đúng vậy, ngay cả anh trai ba của Giai Tuệ cũng không kém, nếu không em nào nhìn trúng nhà này được chứ.”
Nói xong ba chị em dâu đều nở nụ cười.
“Cô thật là, có gì nói nấy, đuổi kịp bà Vương bán dưa luôn rồi.”
[Thập Niên 70] Nhị Hôn ThêTác giả: Châu ThịTruyện Điền Văn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngĐổng Giai Tuệ nằm trên giường, trên đầu trùm một cái khăn Lưng. Gương mặt cô vừa gầy vừa hốc hác, gò má hằn sâu, môi trắng bệch, ánh mắt nhìn chằm chằm nóc nhà màu vàng phòng lương, sáng có chút dọa người. Trần Quế hương vén màn cửa lên, bưng chén trứng gà hấp đi tới, thấy ánh mắt của con gái cứ nhìn chằm chằm nóc nhà, hốc mắt đỏ lên, lại rơi lệ.. "Con nói xem đứa con gái như con sao để người khác phiền lòng như vậy, có cái gì nghĩ không thông mà lại tìm cái chết chứ! Nếu không phải chú con cố gắng đấu tranh với tử thần, thì con đã sớm chết rồi, nào còn mạng nằm ở đây!" Trần Quế Hương trong lòng vừa đau vừa tức, bà nuông chiều quá, nói không là gì yếu dần, trong giọng nói đều là sự đau lòng. Có thể không đau lòng sao? Có một cô con gái ngoan, mười tám năm sống bên gia đình, vốn tưởng rằng cả đời cô sẽ thuận lợi, bình an như ý, ai ngờ kết hôn ba năm, không có dấu hiệu gì liền bị nhà chồng đuổi về, lấy ba năm không có gì làm lý do, không cần người con dâu này. Tin tức đột ngột làm cho… Con gái nhà họ Đổng là người thôn Đại Vũ của bọn họ, vốn là một cô gái tốt lại bị người của thôn Tiểu Lĩnh bắt nạt, bây giờ tất nhiên nên nhất trí đối phó với bên ngoài, nếu không sau này các thôn khác cũng học theo bắt nạt con gái thôn Đại Vũ của bọn họ thì sao mà được cơ chứ!Từ sau chuyện này, con gái ở thôn Đại Vũ muốn lập gia đình đều phải nhận giấy chứng nhận kết hôn, chỉ sợ gặp phải loại người không có mặt mũi không biết xấu hổ không nói đạo lý như nhà họ Lư kia.“Người ác tự có người ác trị, không phải người một nhà không vào chung một cửa, cuộc sống tốt đẹp quá cũng nhất định có chỗ không tốt, làm loạn như vậy có lẽ là có vấn đề gì nhỉ?”“Chỉ cần đã kết hôn, mặc kệ mẹ chồng có tốt hay xấu gì thì cũng phải phụng dưỡng cả đời. Không phải chỉ là không sinh được con thôi sao, bây giờ chỉ mới ba năm, cũng không phải mười năm hay hai mươi năm. Con dâu nhà họ Trương kia không phải cũng kết hôn mấy năm, cho rằng không thể sinh con được, còn tìm một cô gái nhỏ làm con thừa tự(*), kết quả thì thế nào, năm sau thì con nhà họ Trương đã mang thai.”(*) Thừa tự là việc thừa hưởng tài sản của cha ông để lại và nhận trách nhiệm lo việc thờ cúng của dòng họ, tổ tiên theo lệ xưa. Người con mà theo tục lệ cũ được hưởng tài sản của cha ông để lại và lo việc thờ cúng dòng họ, tổ tiên gọi là người con thừa tự. Thừa tự là việc kế thừa công việc thờ cúng về mặt tâm linh và chỉ mang ý nghĩa tinh thần đối với lớp người trước.“Đúng là như vậy, người xưa đều nói, sinh con cũng phải dựa vào phúc, người không có phúc không thể sinh được con, nhà họ Trương nhận nuôi một cô bé bị người khác vứt bỏ, tích đức làm việc thiện cho nên mới có thể mang thai.”Trần Quế Hương đi chùa dâng hương trở về, chợt nghe thấy một đám người trong thôn đang tụ tập, không biết là đang nói cái gì. Chờ đến khi bà đến gần nghe, thì ra là chuyện rách của nhà họ Lư, lúc này mặt bà cũng đen lại, nghe thấy mấy câu nói nhà họ Lư hiện tại rất thảm, hừ lạnh một tiếng bèn về nhà.Ai ngờ bà vừa vào nhà, mấy cô con dâu trong nhà cũng đang lẩm bẩm nghị luận về chuyện này.Chỉ nghe thấy con dâu thứ hai nói về bà mẹ chồng Lư xong thì lại nói về Giai Tuệ với hai cô con dâu khác.“Hai người có phát hiện ra không, bây giờ Giai Tuệ trở nên đẹp hơn rồi, lúc mới trở về em ấy vừa vàng vừa gầy, bây giờ da mặt trắng hồng, trên mặt cũng có thịt.”“Còn không phải sao, con bé chịu khổ ở nhà họ Lư, nghe nói bà mẹ chồng Lư không đi làm ruộng, nhà họ Lư chỉ có ba người, tất cả công việc trong nhà đều rơi vào đầu một mình Giai Tuệ, có cơm ngon đồ ăn ngon cũng không nỡ cho em ấy ăn, thời gian dài như vậy thì tất nhiên là vừa đen vừa gầy là phải rồi.”“Nói như vật thì Giai Tuệ về nhà mẹ đẻ cũng là chuyện tốt, hai người xem nhà chúng ta không ai cho em ấy xuống ruộng làm việc, em ấy ở trong nhà may quần áo thêu thùa, đồ ăn của nhà chúng ta cũng rất tốt, nuôi mấy tháng thôi đã thấy tốt lên nhiều rồi.”“Giai Tuệ khi còn nhỏ rất đáng yêu, hai người xem mẹ chúng ta về già vẫn rất đẹp lão, khẳng định lúc còn trẻ cũng rất xinh đẹp.”“Đúng vậy, ngay cả anh trai ba của Giai Tuệ cũng không kém, nếu không em nào nhìn trúng nhà này được chứ.”Nói xong ba chị em dâu đều nở nụ cười.“Cô thật là, có gì nói nấy, đuổi kịp bà Vương bán dưa luôn rồi.”