“Quỳ xuống. ” Tô Nhược Hân vừa mới bị đẩy xuống xe đã bị ép phải quỳ trước cánh cửa gỗ. “Dập đầu. ” Lại có người quát lớn. Rồi sau đó, đầu của cô bị đè xuống, đập mạnh trên nền đá hoa cương. Đau quá. Cùng với cơn đau còn có cả máu. Nhưng những người đang ghì lấy cô hoàn toàn không quan tâm một chút nào. Cho dù cô bị đập vỡ đầu, máu chảy ròng ròng trên trán thì bọn họ vẫn ép cô phải dập đầu mười mấy cái liền. Máu me trông đến ghê người, chảy dọc theo gò má và khóe miệng, mùi máu tanh nồng nặc. Tô Nhược Hân muốn thét lên nhưng miệng cô bị nhét một miếng vải, không thốt ra được bất cứ âm thanh nào. Tóc cô bị túm chặt, cô bị ép phải ngẩng đầu dậy, nhìn về chiếc giường phía trước. Có một người đàn ông đang nằm ở đó. Sống mũi của anh ra rất thẳng, gương mặt góc cạnh, mặc dù đôi mắt đang nhắm chặt nhưng vẫn có thể nhìn ra sự tuấn tú của anh ta. Cô ngẩn ngơ. Đây là Hạ Thiên Tường. Còn đẹp trai hơn trong tưởng tượng của cô nhiều. Nhưng dù có đẹp trai đến mức nào đi chăng nữa thì cũng là…
Chương 297
Cô Vợ Thần Y Của Cậu Hạ Là Học Sinh Cấp BaTác giả: Đông TuyếtTruyện Ngôn Tình, Truyện Sủng“Quỳ xuống. ” Tô Nhược Hân vừa mới bị đẩy xuống xe đã bị ép phải quỳ trước cánh cửa gỗ. “Dập đầu. ” Lại có người quát lớn. Rồi sau đó, đầu của cô bị đè xuống, đập mạnh trên nền đá hoa cương. Đau quá. Cùng với cơn đau còn có cả máu. Nhưng những người đang ghì lấy cô hoàn toàn không quan tâm một chút nào. Cho dù cô bị đập vỡ đầu, máu chảy ròng ròng trên trán thì bọn họ vẫn ép cô phải dập đầu mười mấy cái liền. Máu me trông đến ghê người, chảy dọc theo gò má và khóe miệng, mùi máu tanh nồng nặc. Tô Nhược Hân muốn thét lên nhưng miệng cô bị nhét một miếng vải, không thốt ra được bất cứ âm thanh nào. Tóc cô bị túm chặt, cô bị ép phải ngẩng đầu dậy, nhìn về chiếc giường phía trước. Có một người đàn ông đang nằm ở đó. Sống mũi của anh ra rất thẳng, gương mặt góc cạnh, mặc dù đôi mắt đang nhắm chặt nhưng vẫn có thể nhìn ra sự tuấn tú của anh ta. Cô ngẩn ngơ. Đây là Hạ Thiên Tường. Còn đẹp trai hơn trong tưởng tượng của cô nhiều. Nhưng dù có đẹp trai đến mức nào đi chăng nữa thì cũng là… CHƯƠNG 297Sau đó, ánh mắt cô ta nhìn Tô Nhược Hân rõ ràng đang nói “Không phải cô là mẹ kế của thằng bé đấy chứ.”“Chỉ là rất lâu rồi tôi chưa ở cùng thằng bé thôi.” Tô Nhược Hân tủi thân, cũng không phải con của cô, cô không biết là rất bình thường.“Vậy càng thiếu trách nhiệm, làm ba mẹ không thể chỉ để ý đến cái vui của mình mà không quan tâm đến con cái, đây là ba mẹ vô trách nhiệm.”Tô Nhược Hân đang định phản bác thì ở bên kia, Hạ Thiên Tường đang vui sướng chỉ vào một bộ đồ cho trẻ: “Một bộ thế này đi.”“Vâng, để tôi chọn size.” Nhân viên bán hàng phối hợp chọn size với Hạ Thiên Tường.Vì thế, một người chọn kiểu dáng, một người chọn size, chỉ tốn hơn mười phút đã mua xong quần áo cho Chúc Hứa…Mua đến hai xe đẩy, lúc đi thanh toán, Hạ Thiên Tường đặt Chúc Hứa vào lòng Tô Nhược Hân: “Ra ngoài chờ tôi.”“A a, vâng.”“Anh nhà đối xử với chị nhà thật tốt, bé con cũng rất xinh đẹp.” Nhân viên thu ngân nhìn thấy Hạ Thiên Tường thì hai mắt thẳng lăm lăm, người đàn ông này đẹp trai quá.Một buổi chiều này, khóe môi Hạ Thiên Tường cong lên không biết bao nhiêu lần.Đến lúc này, ngay cả đôi mắt cũng cong lên.Tô Nhược Hân ôm Chúc Hứa ngồi xuống ghế ở ngoài để nghỉ ngơi, cô không để ý tới Hạ Thiên Tường nữa.Vừa rồi khi đi trong siêu thị, trái một câu chị nhà anh nhà, phải một câu chị nhà anh nhà, bây giờ cô đã nghe quen rồi.Lúc đó không phản bác, bây giờ phản bác cũng không còn ý nghĩa gì nữa.Cô ôm Chúc Hứa, cũng lấy điện thoại ra chơi.Dù sao có Hạ Thiên Tường ở đây, không dùng thì uổng phí, cô như này là đang giúp anh làm từ thiện.Huống hồ, trong hai xe đẩy kia cũng có đồ của anh mà.Đang chơi điện thoại, Tô Nhược Hân đột nhiên cảm thấy có gì đó không thích hợp.Cô ngẩng đầu lên nhìn, thấy Hạ Thiên Tường lấy thẻ ngân hàng ra chuẩn bị thanh toán, khi anh đưa thẻ đen cho nhân viên thu ngân, nhân viên thu ngân sợ hãi kêu lên: “Đây là thẻ đen trong truyền thuyết sao?”“Tính tiền đi.” Hạ Thiên Tường lạnh giọng thúc giục nhân viên thu ngân, đồng thời dịu dàng nhìn thoáng qua phí Tô Nhược Hân.Dáng vẻ cô ôm trẻ nhỏ rất có hương vị phụ nữ.Anh đột nhiên nghĩ, nếu đứa bé cô ôm là con của cô và anh, hình ảnh đó càng đẹp biết bao.Lúc này nhân viên thu ngân mới hoàn hồn, vội vàng quẹt thẻ thay Hạ Thiên Tường, sau đó nhìn anh xách bốn năm bao lớn bao nhỏ đi về phía Tô Nhược Hân, ánh mắt tràn đầy hâm mộ.“Đi thôi.” Hạ Thiên Tường xách đồ nên không thể ôm Chúc Hứa được nữa.
CHƯƠNG 297
Sau đó, ánh mắt cô ta nhìn Tô Nhược Hân rõ ràng đang nói “Không phải cô là mẹ kế của thằng bé đấy chứ.”
“Chỉ là rất lâu rồi tôi chưa ở cùng thằng bé thôi.” Tô Nhược Hân tủi thân, cũng không phải con của cô, cô không biết là rất bình thường.
“Vậy càng thiếu trách nhiệm, làm ba mẹ không thể chỉ để ý đến cái vui của mình mà không quan tâm đến con cái, đây là ba mẹ vô trách nhiệm.”
Tô Nhược Hân đang định phản bác thì ở bên kia, Hạ Thiên Tường đang vui sướng chỉ vào một bộ đồ cho trẻ: “Một bộ thế này đi.”
“Vâng, để tôi chọn size.” Nhân viên bán hàng phối hợp chọn size với Hạ Thiên Tường.
Vì thế, một người chọn kiểu dáng, một người chọn size, chỉ tốn hơn mười phút đã mua xong quần áo cho Chúc Hứa…
Mua đến hai xe đẩy, lúc đi thanh toán, Hạ Thiên Tường đặt Chúc Hứa vào lòng Tô Nhược Hân: “Ra ngoài chờ tôi.”
“A a, vâng.”
“Anh nhà đối xử với chị nhà thật tốt, bé con cũng rất xinh đẹp.” Nhân viên thu ngân nhìn thấy Hạ Thiên Tường thì hai mắt thẳng lăm lăm, người đàn ông này đẹp trai quá.
Một buổi chiều này, khóe môi Hạ Thiên Tường cong lên không biết bao nhiêu lần.
Đến lúc này, ngay cả đôi mắt cũng cong lên.
Tô Nhược Hân ôm Chúc Hứa ngồi xuống ghế ở ngoài để nghỉ ngơi, cô không để ý tới Hạ Thiên Tường nữa.
Vừa rồi khi đi trong siêu thị, trái một câu chị nhà anh nhà, phải một câu chị nhà anh nhà, bây giờ cô đã nghe quen rồi.
Lúc đó không phản bác, bây giờ phản bác cũng không còn ý nghĩa gì nữa.
Cô ôm Chúc Hứa, cũng lấy điện thoại ra chơi.
Dù sao có Hạ Thiên Tường ở đây, không dùng thì uổng phí, cô như này là đang giúp anh làm từ thiện.
Huống hồ, trong hai xe đẩy kia cũng có đồ của anh mà.
Đang chơi điện thoại, Tô Nhược Hân đột nhiên cảm thấy có gì đó không thích hợp.
Cô ngẩng đầu lên nhìn, thấy Hạ Thiên Tường lấy thẻ ngân hàng ra chuẩn bị thanh toán, khi anh đưa thẻ đen cho nhân viên thu ngân, nhân viên thu ngân sợ hãi kêu lên: “Đây là thẻ đen trong truyền thuyết sao?”
“Tính tiền đi.” Hạ Thiên Tường lạnh giọng thúc giục nhân viên thu ngân, đồng thời dịu dàng nhìn thoáng qua phí Tô Nhược Hân.
Dáng vẻ cô ôm trẻ nhỏ rất có hương vị phụ nữ.
Anh đột nhiên nghĩ, nếu đứa bé cô ôm là con của cô và anh, hình ảnh đó càng đẹp biết bao.
Lúc này nhân viên thu ngân mới hoàn hồn, vội vàng quẹt thẻ thay Hạ Thiên Tường, sau đó nhìn anh xách bốn năm bao lớn bao nhỏ đi về phía Tô Nhược Hân, ánh mắt tràn đầy hâm mộ.
“Đi thôi.” Hạ Thiên Tường xách đồ nên không thể ôm Chúc Hứa được nữa.
Cô Vợ Thần Y Của Cậu Hạ Là Học Sinh Cấp BaTác giả: Đông TuyếtTruyện Ngôn Tình, Truyện Sủng“Quỳ xuống. ” Tô Nhược Hân vừa mới bị đẩy xuống xe đã bị ép phải quỳ trước cánh cửa gỗ. “Dập đầu. ” Lại có người quát lớn. Rồi sau đó, đầu của cô bị đè xuống, đập mạnh trên nền đá hoa cương. Đau quá. Cùng với cơn đau còn có cả máu. Nhưng những người đang ghì lấy cô hoàn toàn không quan tâm một chút nào. Cho dù cô bị đập vỡ đầu, máu chảy ròng ròng trên trán thì bọn họ vẫn ép cô phải dập đầu mười mấy cái liền. Máu me trông đến ghê người, chảy dọc theo gò má và khóe miệng, mùi máu tanh nồng nặc. Tô Nhược Hân muốn thét lên nhưng miệng cô bị nhét một miếng vải, không thốt ra được bất cứ âm thanh nào. Tóc cô bị túm chặt, cô bị ép phải ngẩng đầu dậy, nhìn về chiếc giường phía trước. Có một người đàn ông đang nằm ở đó. Sống mũi của anh ra rất thẳng, gương mặt góc cạnh, mặc dù đôi mắt đang nhắm chặt nhưng vẫn có thể nhìn ra sự tuấn tú của anh ta. Cô ngẩn ngơ. Đây là Hạ Thiên Tường. Còn đẹp trai hơn trong tưởng tượng của cô nhiều. Nhưng dù có đẹp trai đến mức nào đi chăng nữa thì cũng là… CHƯƠNG 297Sau đó, ánh mắt cô ta nhìn Tô Nhược Hân rõ ràng đang nói “Không phải cô là mẹ kế của thằng bé đấy chứ.”“Chỉ là rất lâu rồi tôi chưa ở cùng thằng bé thôi.” Tô Nhược Hân tủi thân, cũng không phải con của cô, cô không biết là rất bình thường.“Vậy càng thiếu trách nhiệm, làm ba mẹ không thể chỉ để ý đến cái vui của mình mà không quan tâm đến con cái, đây là ba mẹ vô trách nhiệm.”Tô Nhược Hân đang định phản bác thì ở bên kia, Hạ Thiên Tường đang vui sướng chỉ vào một bộ đồ cho trẻ: “Một bộ thế này đi.”“Vâng, để tôi chọn size.” Nhân viên bán hàng phối hợp chọn size với Hạ Thiên Tường.Vì thế, một người chọn kiểu dáng, một người chọn size, chỉ tốn hơn mười phút đã mua xong quần áo cho Chúc Hứa…Mua đến hai xe đẩy, lúc đi thanh toán, Hạ Thiên Tường đặt Chúc Hứa vào lòng Tô Nhược Hân: “Ra ngoài chờ tôi.”“A a, vâng.”“Anh nhà đối xử với chị nhà thật tốt, bé con cũng rất xinh đẹp.” Nhân viên thu ngân nhìn thấy Hạ Thiên Tường thì hai mắt thẳng lăm lăm, người đàn ông này đẹp trai quá.Một buổi chiều này, khóe môi Hạ Thiên Tường cong lên không biết bao nhiêu lần.Đến lúc này, ngay cả đôi mắt cũng cong lên.Tô Nhược Hân ôm Chúc Hứa ngồi xuống ghế ở ngoài để nghỉ ngơi, cô không để ý tới Hạ Thiên Tường nữa.Vừa rồi khi đi trong siêu thị, trái một câu chị nhà anh nhà, phải một câu chị nhà anh nhà, bây giờ cô đã nghe quen rồi.Lúc đó không phản bác, bây giờ phản bác cũng không còn ý nghĩa gì nữa.Cô ôm Chúc Hứa, cũng lấy điện thoại ra chơi.Dù sao có Hạ Thiên Tường ở đây, không dùng thì uổng phí, cô như này là đang giúp anh làm từ thiện.Huống hồ, trong hai xe đẩy kia cũng có đồ của anh mà.Đang chơi điện thoại, Tô Nhược Hân đột nhiên cảm thấy có gì đó không thích hợp.Cô ngẩng đầu lên nhìn, thấy Hạ Thiên Tường lấy thẻ ngân hàng ra chuẩn bị thanh toán, khi anh đưa thẻ đen cho nhân viên thu ngân, nhân viên thu ngân sợ hãi kêu lên: “Đây là thẻ đen trong truyền thuyết sao?”“Tính tiền đi.” Hạ Thiên Tường lạnh giọng thúc giục nhân viên thu ngân, đồng thời dịu dàng nhìn thoáng qua phí Tô Nhược Hân.Dáng vẻ cô ôm trẻ nhỏ rất có hương vị phụ nữ.Anh đột nhiên nghĩ, nếu đứa bé cô ôm là con của cô và anh, hình ảnh đó càng đẹp biết bao.Lúc này nhân viên thu ngân mới hoàn hồn, vội vàng quẹt thẻ thay Hạ Thiên Tường, sau đó nhìn anh xách bốn năm bao lớn bao nhỏ đi về phía Tô Nhược Hân, ánh mắt tràn đầy hâm mộ.“Đi thôi.” Hạ Thiên Tường xách đồ nên không thể ôm Chúc Hứa được nữa.