Tác giả:

Đổng Giai Tuệ nằm trên giường, trên đầu trùm một cái khăn Lưng. Gương mặt cô vừa gầy vừa hốc hác, gò má hằn sâu, môi trắng bệch, ánh mắt nhìn chằm chằm nóc nhà màu vàng phòng lương, sáng có chút dọa người. Trần Quế hương vén màn cửa lên, bưng chén trứng gà hấp đi tới, thấy ánh mắt của con gái cứ nhìn chằm chằm nóc nhà, hốc mắt đỏ lên, lại rơi lệ.. "Con nói xem đứa con gái như con sao để người khác phiền lòng như vậy, có cái gì nghĩ không thông mà lại tìm cái chết chứ! Nếu không phải chú con cố gắng đấu tranh với tử thần, thì con đã sớm chết rồi, nào còn mạng nằm ở đây!" Trần Quế Hương trong lòng vừa đau vừa tức, bà nuông chiều quá, nói không là gì yếu dần, trong giọng nói đều là sự đau lòng. Có thể không đau lòng sao? Có một cô con gái ngoan, mười tám năm sống bên gia đình, vốn tưởng rằng cả đời cô sẽ thuận lợi, bình an như ý, ai ngờ kết hôn ba năm, không có dấu hiệu gì liền bị nhà chồng đuổi về, lấy ba năm không có gì làm lý do, không cần người con dâu này. Tin tức đột ngột làm cho…

Chương 43

[Thập Niên 70] Nhị Hôn ThêTác giả: Châu ThịTruyện Điền Văn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngĐổng Giai Tuệ nằm trên giường, trên đầu trùm một cái khăn Lưng. Gương mặt cô vừa gầy vừa hốc hác, gò má hằn sâu, môi trắng bệch, ánh mắt nhìn chằm chằm nóc nhà màu vàng phòng lương, sáng có chút dọa người. Trần Quế hương vén màn cửa lên, bưng chén trứng gà hấp đi tới, thấy ánh mắt của con gái cứ nhìn chằm chằm nóc nhà, hốc mắt đỏ lên, lại rơi lệ.. "Con nói xem đứa con gái như con sao để người khác phiền lòng như vậy, có cái gì nghĩ không thông mà lại tìm cái chết chứ! Nếu không phải chú con cố gắng đấu tranh với tử thần, thì con đã sớm chết rồi, nào còn mạng nằm ở đây!" Trần Quế Hương trong lòng vừa đau vừa tức, bà nuông chiều quá, nói không là gì yếu dần, trong giọng nói đều là sự đau lòng. Có thể không đau lòng sao? Có một cô con gái ngoan, mười tám năm sống bên gia đình, vốn tưởng rằng cả đời cô sẽ thuận lợi, bình an như ý, ai ngờ kết hôn ba năm, không có dấu hiệu gì liền bị nhà chồng đuổi về, lấy ba năm không có gì làm lý do, không cần người con dâu này. Tin tức đột ngột làm cho… Nhắc về quá khứ, Triệu Cúc Hoa không còn cảm giác hụt hẫng và buồn bã như ngày trước nữa, những năm tháng thiếu cơm ăn áo mặc cũng đã qua rồi, những người có điều kiện tốt hơn cô cũng có, nhưng những người gia cảnh kém hơn cô còn nhiều hơn."Mấy ngày trước tôi về nhà mẹ đẻ, nghe có người nhắc đến cậu, bảo cậu là chàng trai có triển vọng nhất của thôn mình. À đấy cậu mới từng này tuổi mà đã trở thành bí thư chi bộ của thôn rồi."Triệu Đông Lâm khiêm tốn lắc đầu: “Làm gì có chứ, tôi như này sao mà có triển vọng được.""Sao lại không có triển vọng chứ, bây giờ cậu là công nhân viên chức được hưởng lương, cậu coi anh Hạo Điền của cậu xem, tầm này tuổi rồi mà vẫn còn chỉ biết đi quậy phá trong thôn kia kìa."Tội nghiệp Đổng Hạo Điền, anh ngồi không cũng dính đạn, đành cười trừ nâng ly rượu, cạn ly với Triệu Đông Lâm rồi hai người uống cùng nhau.Triệu Cúc Hoa ăn một miếng thức ăn, lén nhìn Triệu Đông Lâm sau đó nói với giọng điệu thăm dò: “Tôi nghe nói thím Xảo đang đi tìm vợ cho cậu, cậu thích hình mẫu như nào cứ nói với tôi một tiếng, biết đâu người làm chị như tôi lại có thể tìm cho cậu một người thích hợp."Thật ra mọi người đều muốn nói Triệu Đông Lâm quá khắt khe, đến con gái nhà Lý Vượng Tài còn chẳng thèm để ý. Giờ Triệu Đông Lâm là bí thư rồi, phong thái ngút trời, anh từng ly hôn mà còn một thân nuôi hai cậu con trai, thế mà không chịu con gái cưng nhà Hoàng Hoa Đại người ta.Triệu Đông Lâm cúi đầu cười, nghe Triệu Cúc Hoa nói những lời này, anh cũng phần nào hiểu ra đầu đuôi câu chuyện, không phải anh không biết những lời xì xào bàn tán sau lưng mà chẳng qua do anh lười phải giải thích với người khác."Chị dâu đã có ý hỏi thì tôi vừa hay cũng có chuyện này muốn phiền chị chút."Triệu Đông Lâm ngẩng đầu nhìn Triệu Cúc Hoa rồi cười, như thể trong đầu anh đã có tính toán gì đó, đánh nhanh thắng nhanh mới là phương án chắc chắn, anh đang đau đầu đi tìm bà mai thích hợp, ai ngờ Triệu Cúc Hoa lại tự mình chui đầu vào rọ, tự nhận làm mai mối.Thứ nhất, Triệu Cúc Hoa là vợ của Đổng Hạo Điền, lỡ đâu cũng có quan hệ họ hàng xa, thứ hai chị ta cũng xuất thân từ vùng quê thôn Thượng Hà, cũng xem như đồng hương có chút qua lại."Có chuyện gì sao? Cậu yên tâm, chỉ cần chị dâu tôi đây có thể giúp được thì nhất định tôi sẽ giúp hết mình.""Tôi muốn nhờ chị làm mai mối giúp tôi."Triệu Cúc Hoa trợn tròn mắt, quay sang nhìn chồng Đổng Hạo Điền, có thể thấy rõ sự lo sợ trong mắt của họ.Chị ta ban nãy chỉ buột miệng nói ra, ai ngờ bây giờ lại đột nhiên bị lôi đi làm mai mối thật?Đây là Triệu Đông Lâm thấy ai vừa ý bèn để người đó làm bà mai luôn sao?Vài giây ngắn ngủi sau đó, Triệu Cúc Hoa đầu óc quay cuồng, không nghĩ được gì."Làm mai mối sao? Chuyện nhỏ, cậu ưng ý cô gái nhà nào thì cứ nói với tôi một tiếng, tôi sẽ giúp cậu tới hỏi chuyện nhà bên đó."Triệu Đông Lâm nâng ly rượu rồi cười bí hiểm, xoay ly về phía Đổng Hạo Điền nói: “Chị dâu chắc chắn biết người này, cô ấy là người đi cùng bí thư Đổng mà lần trước chúng ta gặp ở trên thị trấn."Đổng Hạo Điền nghe xong tỏ ra vô cùng kinh ngạc, ngước mắt lên nhìn Triệu Đông Lâm bởi anh ta biết rõ người mà Đông Lâm đang nói tới là ai. Chính vì biết đó là con gái từng ly hôn của nhà họ Đổng nên Đổng Hạo Điền mới lấy làm ngạc nhiên như vậy.Nhưng nghĩ lại, Triệu Đông Lâm cũng đã từng ly hôn, về phía cô con gái nhà họ Đổng kia nhan sắc tính cách cũng không kém, mà cô vẫn còn trẻ, mới ngoài hai mươi tuổi. Nếu như không phải do gả cho nhà họ Lư quá sớm thì ở độ tuổi này cô cũng chẳng phải lo không tìm được người tốt.

Nhắc về quá khứ, Triệu Cúc Hoa không còn cảm giác hụt hẫng và buồn bã như ngày trước nữa, những năm tháng thiếu cơm ăn áo mặc cũng đã qua rồi, những người có điều kiện tốt hơn cô cũng có, nhưng những người gia cảnh kém hơn cô còn nhiều hơn.

"Mấy ngày trước tôi về nhà mẹ đẻ, nghe có người nhắc đến cậu, bảo cậu là chàng trai có triển vọng nhất của thôn mình. À đấy cậu mới từng này tuổi mà đã trở thành bí thư chi bộ của thôn rồi."

Triệu Đông Lâm khiêm tốn lắc đầu: “Làm gì có chứ, tôi như này sao mà có triển vọng được."

"Sao lại không có triển vọng chứ, bây giờ cậu là công nhân viên chức được hưởng lương, cậu coi anh Hạo Điền của cậu xem, tầm này tuổi rồi mà vẫn còn chỉ biết đi quậy phá trong thôn kia kìa."

Tội nghiệp Đổng Hạo Điền, anh ngồi không cũng dính đạn, đành cười trừ nâng ly rượu, cạn ly với Triệu Đông Lâm rồi hai người uống cùng nhau.

Triệu Cúc Hoa ăn một miếng thức ăn, lén nhìn Triệu Đông Lâm sau đó nói với giọng điệu thăm dò: “Tôi nghe nói thím Xảo đang đi tìm vợ cho cậu, cậu thích hình mẫu như nào cứ nói với tôi một tiếng, biết đâu người làm chị như tôi lại có thể tìm cho cậu một người thích hợp."

Thật ra mọi người đều muốn nói Triệu Đông Lâm quá khắt khe, đến con gái nhà Lý Vượng Tài còn chẳng thèm để ý. Giờ Triệu Đông Lâm là bí thư rồi, phong thái ngút trời, anh từng ly hôn mà còn một thân nuôi hai cậu con trai, thế mà không chịu con gái cưng nhà Hoàng Hoa Đại người ta.

Triệu Đông Lâm cúi đầu cười, nghe Triệu Cúc Hoa nói những lời này, anh cũng phần nào hiểu ra đầu đuôi câu chuyện, không phải anh không biết những lời xì xào bàn tán sau lưng mà chẳng qua do anh lười phải giải thích với người khác.

"Chị dâu đã có ý hỏi thì tôi vừa hay cũng có chuyện này muốn phiền chị chút."

Triệu Đông Lâm ngẩng đầu nhìn Triệu Cúc Hoa rồi cười, như thể trong đầu anh đã có tính toán gì đó, đánh nhanh thắng nhanh mới là phương án chắc chắn, anh đang đau đầu đi tìm bà mai thích hợp, ai ngờ Triệu Cúc Hoa lại tự mình chui đầu vào rọ, tự nhận làm mai mối.

Thứ nhất, Triệu Cúc Hoa là vợ của Đổng Hạo Điền, lỡ đâu cũng có quan hệ họ hàng xa, thứ hai chị ta cũng xuất thân từ vùng quê thôn Thượng Hà, cũng xem như đồng hương có chút qua lại.

"Có chuyện gì sao? Cậu yên tâm, chỉ cần chị dâu tôi đây có thể giúp được thì nhất định tôi sẽ giúp hết mình."

"Tôi muốn nhờ chị làm mai mối giúp tôi."

Triệu Cúc Hoa trợn tròn mắt, quay sang nhìn chồng Đổng Hạo Điền, có thể thấy rõ sự lo sợ trong mắt của họ.

Chị ta ban nãy chỉ buột miệng nói ra, ai ngờ bây giờ lại đột nhiên bị lôi đi làm mai mối thật?

Đây là Triệu Đông Lâm thấy ai vừa ý bèn để người đó làm bà mai luôn sao?

Vài giây ngắn ngủi sau đó, Triệu Cúc Hoa đầu óc quay cuồng, không nghĩ được gì.

"Làm mai mối sao? Chuyện nhỏ, cậu ưng ý cô gái nhà nào thì cứ nói với tôi một tiếng, tôi sẽ giúp cậu tới hỏi chuyện nhà bên đó."

Triệu Đông Lâm nâng ly rượu rồi cười bí hiểm, xoay ly về phía Đổng Hạo Điền nói: “Chị dâu chắc chắn biết người này, cô ấy là người đi cùng bí thư Đổng mà lần trước chúng ta gặp ở trên thị trấn."

Đổng Hạo Điền nghe xong tỏ ra vô cùng kinh ngạc, ngước mắt lên nhìn Triệu Đông Lâm bởi anh ta biết rõ người mà Đông Lâm đang nói tới là ai. Chính vì biết đó là con gái từng ly hôn của nhà họ Đổng nên Đổng Hạo Điền mới lấy làm ngạc nhiên như vậy.

Nhưng nghĩ lại, Triệu Đông Lâm cũng đã từng ly hôn, về phía cô con gái nhà họ Đổng kia nhan sắc tính cách cũng không kém, mà cô vẫn còn trẻ, mới ngoài hai mươi tuổi. Nếu như không phải do gả cho nhà họ Lư quá sớm thì ở độ tuổi này cô cũng chẳng phải lo không tìm được người tốt.

[Thập Niên 70] Nhị Hôn ThêTác giả: Châu ThịTruyện Điền Văn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngĐổng Giai Tuệ nằm trên giường, trên đầu trùm một cái khăn Lưng. Gương mặt cô vừa gầy vừa hốc hác, gò má hằn sâu, môi trắng bệch, ánh mắt nhìn chằm chằm nóc nhà màu vàng phòng lương, sáng có chút dọa người. Trần Quế hương vén màn cửa lên, bưng chén trứng gà hấp đi tới, thấy ánh mắt của con gái cứ nhìn chằm chằm nóc nhà, hốc mắt đỏ lên, lại rơi lệ.. "Con nói xem đứa con gái như con sao để người khác phiền lòng như vậy, có cái gì nghĩ không thông mà lại tìm cái chết chứ! Nếu không phải chú con cố gắng đấu tranh với tử thần, thì con đã sớm chết rồi, nào còn mạng nằm ở đây!" Trần Quế Hương trong lòng vừa đau vừa tức, bà nuông chiều quá, nói không là gì yếu dần, trong giọng nói đều là sự đau lòng. Có thể không đau lòng sao? Có một cô con gái ngoan, mười tám năm sống bên gia đình, vốn tưởng rằng cả đời cô sẽ thuận lợi, bình an như ý, ai ngờ kết hôn ba năm, không có dấu hiệu gì liền bị nhà chồng đuổi về, lấy ba năm không có gì làm lý do, không cần người con dâu này. Tin tức đột ngột làm cho… Nhắc về quá khứ, Triệu Cúc Hoa không còn cảm giác hụt hẫng và buồn bã như ngày trước nữa, những năm tháng thiếu cơm ăn áo mặc cũng đã qua rồi, những người có điều kiện tốt hơn cô cũng có, nhưng những người gia cảnh kém hơn cô còn nhiều hơn."Mấy ngày trước tôi về nhà mẹ đẻ, nghe có người nhắc đến cậu, bảo cậu là chàng trai có triển vọng nhất của thôn mình. À đấy cậu mới từng này tuổi mà đã trở thành bí thư chi bộ của thôn rồi."Triệu Đông Lâm khiêm tốn lắc đầu: “Làm gì có chứ, tôi như này sao mà có triển vọng được.""Sao lại không có triển vọng chứ, bây giờ cậu là công nhân viên chức được hưởng lương, cậu coi anh Hạo Điền của cậu xem, tầm này tuổi rồi mà vẫn còn chỉ biết đi quậy phá trong thôn kia kìa."Tội nghiệp Đổng Hạo Điền, anh ngồi không cũng dính đạn, đành cười trừ nâng ly rượu, cạn ly với Triệu Đông Lâm rồi hai người uống cùng nhau.Triệu Cúc Hoa ăn một miếng thức ăn, lén nhìn Triệu Đông Lâm sau đó nói với giọng điệu thăm dò: “Tôi nghe nói thím Xảo đang đi tìm vợ cho cậu, cậu thích hình mẫu như nào cứ nói với tôi một tiếng, biết đâu người làm chị như tôi lại có thể tìm cho cậu một người thích hợp."Thật ra mọi người đều muốn nói Triệu Đông Lâm quá khắt khe, đến con gái nhà Lý Vượng Tài còn chẳng thèm để ý. Giờ Triệu Đông Lâm là bí thư rồi, phong thái ngút trời, anh từng ly hôn mà còn một thân nuôi hai cậu con trai, thế mà không chịu con gái cưng nhà Hoàng Hoa Đại người ta.Triệu Đông Lâm cúi đầu cười, nghe Triệu Cúc Hoa nói những lời này, anh cũng phần nào hiểu ra đầu đuôi câu chuyện, không phải anh không biết những lời xì xào bàn tán sau lưng mà chẳng qua do anh lười phải giải thích với người khác."Chị dâu đã có ý hỏi thì tôi vừa hay cũng có chuyện này muốn phiền chị chút."Triệu Đông Lâm ngẩng đầu nhìn Triệu Cúc Hoa rồi cười, như thể trong đầu anh đã có tính toán gì đó, đánh nhanh thắng nhanh mới là phương án chắc chắn, anh đang đau đầu đi tìm bà mai thích hợp, ai ngờ Triệu Cúc Hoa lại tự mình chui đầu vào rọ, tự nhận làm mai mối.Thứ nhất, Triệu Cúc Hoa là vợ của Đổng Hạo Điền, lỡ đâu cũng có quan hệ họ hàng xa, thứ hai chị ta cũng xuất thân từ vùng quê thôn Thượng Hà, cũng xem như đồng hương có chút qua lại."Có chuyện gì sao? Cậu yên tâm, chỉ cần chị dâu tôi đây có thể giúp được thì nhất định tôi sẽ giúp hết mình.""Tôi muốn nhờ chị làm mai mối giúp tôi."Triệu Cúc Hoa trợn tròn mắt, quay sang nhìn chồng Đổng Hạo Điền, có thể thấy rõ sự lo sợ trong mắt của họ.Chị ta ban nãy chỉ buột miệng nói ra, ai ngờ bây giờ lại đột nhiên bị lôi đi làm mai mối thật?Đây là Triệu Đông Lâm thấy ai vừa ý bèn để người đó làm bà mai luôn sao?Vài giây ngắn ngủi sau đó, Triệu Cúc Hoa đầu óc quay cuồng, không nghĩ được gì."Làm mai mối sao? Chuyện nhỏ, cậu ưng ý cô gái nhà nào thì cứ nói với tôi một tiếng, tôi sẽ giúp cậu tới hỏi chuyện nhà bên đó."Triệu Đông Lâm nâng ly rượu rồi cười bí hiểm, xoay ly về phía Đổng Hạo Điền nói: “Chị dâu chắc chắn biết người này, cô ấy là người đi cùng bí thư Đổng mà lần trước chúng ta gặp ở trên thị trấn."Đổng Hạo Điền nghe xong tỏ ra vô cùng kinh ngạc, ngước mắt lên nhìn Triệu Đông Lâm bởi anh ta biết rõ người mà Đông Lâm đang nói tới là ai. Chính vì biết đó là con gái từng ly hôn của nhà họ Đổng nên Đổng Hạo Điền mới lấy làm ngạc nhiên như vậy.Nhưng nghĩ lại, Triệu Đông Lâm cũng đã từng ly hôn, về phía cô con gái nhà họ Đổng kia nhan sắc tính cách cũng không kém, mà cô vẫn còn trẻ, mới ngoài hai mươi tuổi. Nếu như không phải do gả cho nhà họ Lư quá sớm thì ở độ tuổi này cô cũng chẳng phải lo không tìm được người tốt.

Chương 43