“Quỳ xuống. ” Tô Nhược Hân vừa mới bị đẩy xuống xe đã bị ép phải quỳ trước cánh cửa gỗ. “Dập đầu. ” Lại có người quát lớn. Rồi sau đó, đầu của cô bị đè xuống, đập mạnh trên nền đá hoa cương. Đau quá. Cùng với cơn đau còn có cả máu. Nhưng những người đang ghì lấy cô hoàn toàn không quan tâm một chút nào. Cho dù cô bị đập vỡ đầu, máu chảy ròng ròng trên trán thì bọn họ vẫn ép cô phải dập đầu mười mấy cái liền. Máu me trông đến ghê người, chảy dọc theo gò má và khóe miệng, mùi máu tanh nồng nặc. Tô Nhược Hân muốn thét lên nhưng miệng cô bị nhét một miếng vải, không thốt ra được bất cứ âm thanh nào. Tóc cô bị túm chặt, cô bị ép phải ngẩng đầu dậy, nhìn về chiếc giường phía trước. Có một người đàn ông đang nằm ở đó. Sống mũi của anh ra rất thẳng, gương mặt góc cạnh, mặc dù đôi mắt đang nhắm chặt nhưng vẫn có thể nhìn ra sự tuấn tú của anh ta. Cô ngẩn ngơ. Đây là Hạ Thiên Tường. Còn đẹp trai hơn trong tưởng tượng của cô nhiều. Nhưng dù có đẹp trai đến mức nào đi chăng nữa thì cũng là…
Chương 337
Cô Vợ Thần Y Của Cậu Hạ Là Học Sinh Cấp BaTác giả: Đông TuyếtTruyện Ngôn Tình, Truyện Sủng“Quỳ xuống. ” Tô Nhược Hân vừa mới bị đẩy xuống xe đã bị ép phải quỳ trước cánh cửa gỗ. “Dập đầu. ” Lại có người quát lớn. Rồi sau đó, đầu của cô bị đè xuống, đập mạnh trên nền đá hoa cương. Đau quá. Cùng với cơn đau còn có cả máu. Nhưng những người đang ghì lấy cô hoàn toàn không quan tâm một chút nào. Cho dù cô bị đập vỡ đầu, máu chảy ròng ròng trên trán thì bọn họ vẫn ép cô phải dập đầu mười mấy cái liền. Máu me trông đến ghê người, chảy dọc theo gò má và khóe miệng, mùi máu tanh nồng nặc. Tô Nhược Hân muốn thét lên nhưng miệng cô bị nhét một miếng vải, không thốt ra được bất cứ âm thanh nào. Tóc cô bị túm chặt, cô bị ép phải ngẩng đầu dậy, nhìn về chiếc giường phía trước. Có một người đàn ông đang nằm ở đó. Sống mũi của anh ra rất thẳng, gương mặt góc cạnh, mặc dù đôi mắt đang nhắm chặt nhưng vẫn có thể nhìn ra sự tuấn tú của anh ta. Cô ngẩn ngơ. Đây là Hạ Thiên Tường. Còn đẹp trai hơn trong tưởng tượng của cô nhiều. Nhưng dù có đẹp trai đến mức nào đi chăng nữa thì cũng là… CHƯƠNG 337“Sẽ không, có người bắt nạt thì tìm cô giáo.”“Không muốn, vậy giống như đang tố cáo ý, cháu không thèm tố cáo đâu.” Lần này cậu nhóc không nghe lời Hạ Thiên Tường rồi.“Vậy thôi, cháu tự mình xử lại bạn học bắt nạt cháu.” Hạ Thiên Tường cười.“Cách gì cũng được sao?”“Đúng, đều được.”“Vậy thì đơn giản, hì hì hì.” Chúc Hứa lộ vẻ chờ mong.Hạ Thiên Tường tự làm tài xế, lái chừng mười mấy phút là đến.Xe còn chưa dừng hẳn, Tô Nhược Hân đã xuống xe.“Nhược Hân, em đi làm gì vậy?” Thấy cô đi nhanh như vậy, Hạ Thiên Tường hơi nhíu mày.Cùng đi mới thích hợp đấy.Tô Nhược Hân không để ý tới anh, rất nhanh đã đi vào siêu thị nhỏ bên cạnh trường mẫu giáo. Chờ tới khi Hạ Thiên Tường và Chúc Hứa tới đón, cô đã đi ra, trong tay cầm ba túi đồ ăn vặt: “Nào, mỗi người một túi, ăn thôi.”“Chúng ta ăn luôn ở đây à?” Hạ Thiên Tường nhìn lướt qua xung quanh, không tán thành.Chúc Hứa thậm chí là Tô Nhược Hân đều có thể ăn đồ ăn vặt ở nơi công cộng. Nhưng anh cũng ăn ở đây thì hình như… hình như…Nói chung, anh cảm giác không thể tiếp nhận được.“Đương nhiên rồi. Hạ Thiên Tường, anh mau ăn đi. Thật ra tôi và Tiểu Hứa có ăn hay không đều không sao. Tôi chỉ muốn thử xem tình hình vị giác của anh hồi phục thế nào thôi, anh hiểu không? Anh đừng có mà không biết lòng người tốt.” Tô Nhược Hân thấy anh do dự thì giục.“Đúng vậy, chú Hạ, chú mau ăn đi. Tiểu Hứa cũng lo lắng cho căn bệnh của chú đấy.”Vì vậy, một lớn một nhỏ một phụ nữ một trẻ con lúc này đứng cạnh bãi đỗ xe ngoài trường mẫu giáo, chờ nhìn một người đàn ông như anh ăn đồ ăn vặt…Hạ Thiên Tường cúi đầu liếc nhìn túi đồ ăn vặt trong tay.Còn là vị cay.Lúc ăn sáng bắt đầu có chút vị giác, anh còn cảm thấy ngon.Nhưng dù ăn ngon cũng không thể ăn vặt ở nơi công cộng như vậy được.Có phần mất hình tượng.“Tiểu Hân, Tiểu Hứa, chúng ta lên trên xe ăn đi.” Vào trong xe sẽ chỉ có hai người Tô Nhược Hân và Chúc Hứa có thể nhìn thấy anh ăn, anh còn miễn cưỡng tiếp nhận được. Chứ ở đây, anh không tiếp nhận được chuyện bị người ta nhìn mình ăn đồ ăn vặt.Tô Nhược Hân nghĩ ngợi, cảm thấy người đàn ông quen sống trong nhung lụa như Hạ Thiên Tường lại ăn ở đây thì thật sự bất nhã.Cô đảo mắt nhìn quanh, sau đó một tay kéo Hạ Thiên Tường, một tay kéo Chúc Hứa: “Đi, chúng ta vào trong đó ăn.”Đó là một khu trồng cây cảnh nhỏ.Chờ ba người đi vòng qua, hướng quay lưng về phía đường không có một người nào nữa.
CHƯƠNG 337
“Sẽ không, có người bắt nạt thì tìm cô giáo.”
“Không muốn, vậy giống như đang tố cáo ý, cháu không thèm tố cáo đâu.” Lần này cậu nhóc không nghe lời Hạ Thiên Tường rồi.
“Vậy thôi, cháu tự mình xử lại bạn học bắt nạt cháu.” Hạ Thiên Tường cười.
“Cách gì cũng được sao?”
“Đúng, đều được.”
“Vậy thì đơn giản, hì hì hì.” Chúc Hứa lộ vẻ chờ mong.
Hạ Thiên Tường tự làm tài xế, lái chừng mười mấy phút là đến.
Xe còn chưa dừng hẳn, Tô Nhược Hân đã xuống xe.
“Nhược Hân, em đi làm gì vậy?” Thấy cô đi nhanh như vậy, Hạ Thiên Tường hơi nhíu mày.
Cùng đi mới thích hợp đấy.
Tô Nhược Hân không để ý tới anh, rất nhanh đã đi vào siêu thị nhỏ bên cạnh trường mẫu giáo. Chờ tới khi Hạ Thiên Tường và Chúc Hứa tới đón, cô đã đi ra, trong tay cầm ba túi đồ ăn vặt: “Nào, mỗi người một túi, ăn thôi.”
“Chúng ta ăn luôn ở đây à?” Hạ Thiên Tường nhìn lướt qua xung quanh, không tán thành.
Chúc Hứa thậm chí là Tô Nhược Hân đều có thể ăn đồ ăn vặt ở nơi công cộng. Nhưng anh cũng ăn ở đây thì hình như… hình như…
Nói chung, anh cảm giác không thể tiếp nhận được.
“Đương nhiên rồi. Hạ Thiên Tường, anh mau ăn đi. Thật ra tôi và Tiểu Hứa có ăn hay không đều không sao. Tôi chỉ muốn thử xem tình hình vị giác của anh hồi phục thế nào thôi, anh hiểu không? Anh đừng có mà không biết lòng người tốt.” Tô Nhược Hân thấy anh do dự thì giục.
“Đúng vậy, chú Hạ, chú mau ăn đi. Tiểu Hứa cũng lo lắng cho căn bệnh của chú đấy.”
Vì vậy, một lớn một nhỏ một phụ nữ một trẻ con lúc này đứng cạnh bãi đỗ xe ngoài trường mẫu giáo, chờ nhìn một người đàn ông như anh ăn đồ ăn vặt…
Hạ Thiên Tường cúi đầu liếc nhìn túi đồ ăn vặt trong tay.
Còn là vị cay.
Lúc ăn sáng bắt đầu có chút vị giác, anh còn cảm thấy ngon.
Nhưng dù ăn ngon cũng không thể ăn vặt ở nơi công cộng như vậy được.
Có phần mất hình tượng.
“Tiểu Hân, Tiểu Hứa, chúng ta lên trên xe ăn đi.” Vào trong xe sẽ chỉ có hai người Tô Nhược Hân và Chúc Hứa có thể nhìn thấy anh ăn, anh còn miễn cưỡng tiếp nhận được. Chứ ở đây, anh không tiếp nhận được chuyện bị người ta nhìn mình ăn đồ ăn vặt.
Tô Nhược Hân nghĩ ngợi, cảm thấy người đàn ông quen sống trong nhung lụa như Hạ Thiên Tường lại ăn ở đây thì thật sự bất nhã.
Cô đảo mắt nhìn quanh, sau đó một tay kéo Hạ Thiên Tường, một tay kéo Chúc Hứa: “Đi, chúng ta vào trong đó ăn.”
Đó là một khu trồng cây cảnh nhỏ.
Chờ ba người đi vòng qua, hướng quay lưng về phía đường không có một người nào nữa.
Cô Vợ Thần Y Của Cậu Hạ Là Học Sinh Cấp BaTác giả: Đông TuyếtTruyện Ngôn Tình, Truyện Sủng“Quỳ xuống. ” Tô Nhược Hân vừa mới bị đẩy xuống xe đã bị ép phải quỳ trước cánh cửa gỗ. “Dập đầu. ” Lại có người quát lớn. Rồi sau đó, đầu của cô bị đè xuống, đập mạnh trên nền đá hoa cương. Đau quá. Cùng với cơn đau còn có cả máu. Nhưng những người đang ghì lấy cô hoàn toàn không quan tâm một chút nào. Cho dù cô bị đập vỡ đầu, máu chảy ròng ròng trên trán thì bọn họ vẫn ép cô phải dập đầu mười mấy cái liền. Máu me trông đến ghê người, chảy dọc theo gò má và khóe miệng, mùi máu tanh nồng nặc. Tô Nhược Hân muốn thét lên nhưng miệng cô bị nhét một miếng vải, không thốt ra được bất cứ âm thanh nào. Tóc cô bị túm chặt, cô bị ép phải ngẩng đầu dậy, nhìn về chiếc giường phía trước. Có một người đàn ông đang nằm ở đó. Sống mũi của anh ra rất thẳng, gương mặt góc cạnh, mặc dù đôi mắt đang nhắm chặt nhưng vẫn có thể nhìn ra sự tuấn tú của anh ta. Cô ngẩn ngơ. Đây là Hạ Thiên Tường. Còn đẹp trai hơn trong tưởng tượng của cô nhiều. Nhưng dù có đẹp trai đến mức nào đi chăng nữa thì cũng là… CHƯƠNG 337“Sẽ không, có người bắt nạt thì tìm cô giáo.”“Không muốn, vậy giống như đang tố cáo ý, cháu không thèm tố cáo đâu.” Lần này cậu nhóc không nghe lời Hạ Thiên Tường rồi.“Vậy thôi, cháu tự mình xử lại bạn học bắt nạt cháu.” Hạ Thiên Tường cười.“Cách gì cũng được sao?”“Đúng, đều được.”“Vậy thì đơn giản, hì hì hì.” Chúc Hứa lộ vẻ chờ mong.Hạ Thiên Tường tự làm tài xế, lái chừng mười mấy phút là đến.Xe còn chưa dừng hẳn, Tô Nhược Hân đã xuống xe.“Nhược Hân, em đi làm gì vậy?” Thấy cô đi nhanh như vậy, Hạ Thiên Tường hơi nhíu mày.Cùng đi mới thích hợp đấy.Tô Nhược Hân không để ý tới anh, rất nhanh đã đi vào siêu thị nhỏ bên cạnh trường mẫu giáo. Chờ tới khi Hạ Thiên Tường và Chúc Hứa tới đón, cô đã đi ra, trong tay cầm ba túi đồ ăn vặt: “Nào, mỗi người một túi, ăn thôi.”“Chúng ta ăn luôn ở đây à?” Hạ Thiên Tường nhìn lướt qua xung quanh, không tán thành.Chúc Hứa thậm chí là Tô Nhược Hân đều có thể ăn đồ ăn vặt ở nơi công cộng. Nhưng anh cũng ăn ở đây thì hình như… hình như…Nói chung, anh cảm giác không thể tiếp nhận được.“Đương nhiên rồi. Hạ Thiên Tường, anh mau ăn đi. Thật ra tôi và Tiểu Hứa có ăn hay không đều không sao. Tôi chỉ muốn thử xem tình hình vị giác của anh hồi phục thế nào thôi, anh hiểu không? Anh đừng có mà không biết lòng người tốt.” Tô Nhược Hân thấy anh do dự thì giục.“Đúng vậy, chú Hạ, chú mau ăn đi. Tiểu Hứa cũng lo lắng cho căn bệnh của chú đấy.”Vì vậy, một lớn một nhỏ một phụ nữ một trẻ con lúc này đứng cạnh bãi đỗ xe ngoài trường mẫu giáo, chờ nhìn một người đàn ông như anh ăn đồ ăn vặt…Hạ Thiên Tường cúi đầu liếc nhìn túi đồ ăn vặt trong tay.Còn là vị cay.Lúc ăn sáng bắt đầu có chút vị giác, anh còn cảm thấy ngon.Nhưng dù ăn ngon cũng không thể ăn vặt ở nơi công cộng như vậy được.Có phần mất hình tượng.“Tiểu Hân, Tiểu Hứa, chúng ta lên trên xe ăn đi.” Vào trong xe sẽ chỉ có hai người Tô Nhược Hân và Chúc Hứa có thể nhìn thấy anh ăn, anh còn miễn cưỡng tiếp nhận được. Chứ ở đây, anh không tiếp nhận được chuyện bị người ta nhìn mình ăn đồ ăn vặt.Tô Nhược Hân nghĩ ngợi, cảm thấy người đàn ông quen sống trong nhung lụa như Hạ Thiên Tường lại ăn ở đây thì thật sự bất nhã.Cô đảo mắt nhìn quanh, sau đó một tay kéo Hạ Thiên Tường, một tay kéo Chúc Hứa: “Đi, chúng ta vào trong đó ăn.”Đó là một khu trồng cây cảnh nhỏ.Chờ ba người đi vòng qua, hướng quay lưng về phía đường không có một người nào nữa.