Tác giả:

“Quỳ xuống. ” Tô Nhược Hân vừa mới bị đẩy xuống xe đã bị ép phải quỳ trước cánh cửa gỗ. “Dập đầu. ” Lại có người quát lớn. Rồi sau đó, đầu của cô bị đè xuống, đập mạnh trên nền đá hoa cương. Đau quá. Cùng với cơn đau còn có cả máu. Nhưng những người đang ghì lấy cô hoàn toàn không quan tâm một chút nào. Cho dù cô bị đập vỡ đầu, máu chảy ròng ròng trên trán thì bọn họ vẫn ép cô phải dập đầu mười mấy cái liền. Máu me trông đến ghê người, chảy dọc theo gò má và khóe miệng, mùi máu tanh nồng nặc. Tô Nhược Hân muốn thét lên nhưng miệng cô bị nhét một miếng vải, không thốt ra được bất cứ âm thanh nào. Tóc cô bị túm chặt, cô bị ép phải ngẩng đầu dậy, nhìn về chiếc giường phía trước. Có một người đàn ông đang nằm ở đó. Sống mũi của anh ra rất thẳng, gương mặt góc cạnh, mặc dù đôi mắt đang nhắm chặt nhưng vẫn có thể nhìn ra sự tuấn tú của anh ta. Cô ngẩn ngơ. Đây là Hạ Thiên Tường. Còn đẹp trai hơn trong tưởng tượng của cô nhiều. Nhưng dù có đẹp trai đến mức nào đi chăng nữa thì cũng là…

Chương 342

Cô Vợ Thần Y Của Cậu Hạ Là Học Sinh Cấp BaTác giả: Đông TuyếtTruyện Ngôn Tình, Truyện Sủng“Quỳ xuống. ” Tô Nhược Hân vừa mới bị đẩy xuống xe đã bị ép phải quỳ trước cánh cửa gỗ. “Dập đầu. ” Lại có người quát lớn. Rồi sau đó, đầu của cô bị đè xuống, đập mạnh trên nền đá hoa cương. Đau quá. Cùng với cơn đau còn có cả máu. Nhưng những người đang ghì lấy cô hoàn toàn không quan tâm một chút nào. Cho dù cô bị đập vỡ đầu, máu chảy ròng ròng trên trán thì bọn họ vẫn ép cô phải dập đầu mười mấy cái liền. Máu me trông đến ghê người, chảy dọc theo gò má và khóe miệng, mùi máu tanh nồng nặc. Tô Nhược Hân muốn thét lên nhưng miệng cô bị nhét một miếng vải, không thốt ra được bất cứ âm thanh nào. Tóc cô bị túm chặt, cô bị ép phải ngẩng đầu dậy, nhìn về chiếc giường phía trước. Có một người đàn ông đang nằm ở đó. Sống mũi của anh ra rất thẳng, gương mặt góc cạnh, mặc dù đôi mắt đang nhắm chặt nhưng vẫn có thể nhìn ra sự tuấn tú của anh ta. Cô ngẩn ngơ. Đây là Hạ Thiên Tường. Còn đẹp trai hơn trong tưởng tượng của cô nhiều. Nhưng dù có đẹp trai đến mức nào đi chăng nữa thì cũng là… CHƯƠNG 342Nhưng giờ phút này, anh lại đích thân đi cùng cô tới thăm trường mẫu giáo của Chúc Hứa.“Ngài Hạ, mợ Hạ, hai người có ý kiến gì cứ việc nói ra, chúng tôi chắc chắn sẽ sửa đổi.” Sau khi lần lượt giới thiệu tham quan xong, hiệu trưởng Phương còn nhiệt tình gọi ngài Hạ mợ Hạ.Lúc đầu Tô Nhược Hân không kịp giải thích, nếu bây giờ giải thích, tuyệt đối sẽ có cảm giác càng bôi càng đen. Cho nên đến khi ba người rời khỏi trường mẫu giáo, cô cuối cùng vẫn không giải thích mình không phải là mợ Hạ gì đó.Lúc lên xe, Chúc Hứa còn quay đầu nhìn về phía trường mẫu giáo: “Chú Hạ, cháu có thể tới đây vào ngày mai không?”“Được chứ.”“Hi tuyệt quá, chú Hạ, cháu yêu chú.”“Vậy còn dì thì sao?” Từ khi lên xe, Chúc Hứa chỉ hỏi Hạ Thiên Tường mà quên luôn mình, gương mặt nhỏ nhắn của Tô Nhược Hân xị ra.“Cháu yêu nhất yêu nhất là dì út.” Cậu bé lập tức mỉm cười ngọt ngào, sau đó kéo tay Tô Nhược Hân: “Ngày mai, cháu có thể tới trường mẫu giáo rồi. Dì út, dì có thể gọi điện thoại cho mẹ cháu không? Cháu muốn tự mình nói cho mẹ biết.”Tâm trạng Tô Nhược Hân vốn đang thả lỏng đã lập tức trở nên thâm trầm. Cậu bé vừa nhắc tới Chúc Yên, trong lòng cô nhất thời run rẩy, bỗng nhiên nhớ ra cô còn chưa biết thủ phạm hại chết Chúc Yên là ai.Cô giơ tay xoa đầu cậu bé: “Mẹ cháu mới đi chưa được mấy ngày, còn đang trên đường, tín hiệu không tốt lắm. Chờ tín hiệu tốt, chúng ta sẽ liên lạc sau.”“Vậy chỉ cần dì út liên lạc được với mẹ cháu, nhất định phải nói cho mẹ cháu biết là cháu sắp tới trường mẫu giáo, còn ở căn phòng lớn, còn có một cái giường thật thoải mái và dễ chịu đấy.” Cậu bé vui vẻ nói những điều này, sau đó nhìn Hạ Thiên Tường lại nói: “Cháu còn có rất nhiều rất nhiều đồ chơi nữa, đều là chú Hạ tặng.”Tô Nhược Hân nghe câu phía sau thì liếc nhìn Hạ Thiên Tường với vẻ xem thường.Người đàn ông này đúng là trong nóng ngoài lạnh.Số đồ chơi đầu tiên mà Chúc Hứa nhận được đúng là do Hạ Thiên Tường tặng.Còn đồ chơi nhận được sau khi đi siêu thị về căn bản không phải do Hạ Thiên Tường tặng…Đó là đồ chơi Tăng Hiểu Khê tặng cho Chúc Hứa.Có lẽ người đàn ông này biết được tin Tăng Hiểu Khê gửi chuyển phát nhanh đồ chơi, sau đó chơi trò chơi một lúc, đồ chơi mà anh nói với Chúc Hứa trở về căn hộ sẽ có cũng đã đến.Cho nên Tăng Hiểu Khê đưa quà đến, Chúc Hứa lại cho rằng là Hạ Thiên Tường tặng.Bản lĩnh tạo ấn tượng ban đầu để giữ vai trò chủ đạo này thật sự khiến cô phải khâm phục.Hạ Thiên Tường đúng là nham hiểm.Đến mức Chúc Hứa hoàn toàn không biết rằng đồ chơi cậu bé nhận được không hề liên quan gì đến Hạ Thiên Tường.Buổi tối ăn ở căn hộ.Đồ ăn vẫn rất thanh đạm, vì Hạ Thiên Tường còn phải tiếp tục uống thuốc.Dù Hạ Thiên Tường vẫn lạnh lùng như trước đây, nhưng lúc ăn, ít nhiều gì anh cũng sẽ có chút phản ứng và biểu cảm.

CHƯƠNG 342

Nhưng giờ phút này, anh lại đích thân đi cùng cô tới thăm trường mẫu giáo của Chúc Hứa.

“Ngài Hạ, mợ Hạ, hai người có ý kiến gì cứ việc nói ra, chúng tôi chắc chắn sẽ sửa đổi.” Sau khi lần lượt giới thiệu tham quan xong, hiệu trưởng Phương còn nhiệt tình gọi ngài Hạ mợ Hạ.

Lúc đầu Tô Nhược Hân không kịp giải thích, nếu bây giờ giải thích, tuyệt đối sẽ có cảm giác càng bôi càng đen. Cho nên đến khi ba người rời khỏi trường mẫu giáo, cô cuối cùng vẫn không giải thích mình không phải là mợ Hạ gì đó.

Lúc lên xe, Chúc Hứa còn quay đầu nhìn về phía trường mẫu giáo: “Chú Hạ, cháu có thể tới đây vào ngày mai không?”

“Được chứ.”

“Hi tuyệt quá, chú Hạ, cháu yêu chú.”

“Vậy còn dì thì sao?” Từ khi lên xe, Chúc Hứa chỉ hỏi Hạ Thiên Tường mà quên luôn mình, gương mặt nhỏ nhắn của Tô Nhược Hân xị ra.

“Cháu yêu nhất yêu nhất là dì út.” Cậu bé lập tức mỉm cười ngọt ngào, sau đó kéo tay Tô Nhược Hân: “Ngày mai, cháu có thể tới trường mẫu giáo rồi. Dì út, dì có thể gọi điện thoại cho mẹ cháu không? Cháu muốn tự mình nói cho mẹ biết.”

Tâm trạng Tô Nhược Hân vốn đang thả lỏng đã lập tức trở nên thâm trầm. Cậu bé vừa nhắc tới Chúc Yên, trong lòng cô nhất thời run rẩy, bỗng nhiên nhớ ra cô còn chưa biết thủ phạm hại chết Chúc Yên là ai.

Cô giơ tay xoa đầu cậu bé: “Mẹ cháu mới đi chưa được mấy ngày, còn đang trên đường, tín hiệu không tốt lắm. Chờ tín hiệu tốt, chúng ta sẽ liên lạc sau.”

“Vậy chỉ cần dì út liên lạc được với mẹ cháu, nhất định phải nói cho mẹ cháu biết là cháu sắp tới trường mẫu giáo, còn ở căn phòng lớn, còn có một cái giường thật thoải mái và dễ chịu đấy.” Cậu bé vui vẻ nói những điều này, sau đó nhìn Hạ Thiên Tường lại nói: “Cháu còn có rất nhiều rất nhiều đồ chơi nữa, đều là chú Hạ tặng.”

Tô Nhược Hân nghe câu phía sau thì liếc nhìn Hạ Thiên Tường với vẻ xem thường.

Người đàn ông này đúng là trong nóng ngoài lạnh.

Số đồ chơi đầu tiên mà Chúc Hứa nhận được đúng là do Hạ Thiên Tường tặng.

Còn đồ chơi nhận được sau khi đi siêu thị về căn bản không phải do Hạ Thiên Tường tặng…

Đó là đồ chơi Tăng Hiểu Khê tặng cho Chúc Hứa.

Có lẽ người đàn ông này biết được tin Tăng Hiểu Khê gửi chuyển phát nhanh đồ chơi, sau đó chơi trò chơi một lúc, đồ chơi mà anh nói với Chúc Hứa trở về căn hộ sẽ có cũng đã đến.

Cho nên Tăng Hiểu Khê đưa quà đến, Chúc Hứa lại cho rằng là Hạ Thiên Tường tặng.

Bản lĩnh tạo ấn tượng ban đầu để giữ vai trò chủ đạo này thật sự khiến cô phải khâm phục.

Hạ Thiên Tường đúng là nham hiểm.

Đến mức Chúc Hứa hoàn toàn không biết rằng đồ chơi cậu bé nhận được không hề liên quan gì đến Hạ Thiên Tường.

Buổi tối ăn ở căn hộ.

Đồ ăn vẫn rất thanh đạm, vì Hạ Thiên Tường còn phải tiếp tục uống thuốc.

Dù Hạ Thiên Tường vẫn lạnh lùng như trước đây, nhưng lúc ăn, ít nhiều gì anh cũng sẽ có chút phản ứng và biểu cảm.

Cô Vợ Thần Y Của Cậu Hạ Là Học Sinh Cấp BaTác giả: Đông TuyếtTruyện Ngôn Tình, Truyện Sủng“Quỳ xuống. ” Tô Nhược Hân vừa mới bị đẩy xuống xe đã bị ép phải quỳ trước cánh cửa gỗ. “Dập đầu. ” Lại có người quát lớn. Rồi sau đó, đầu của cô bị đè xuống, đập mạnh trên nền đá hoa cương. Đau quá. Cùng với cơn đau còn có cả máu. Nhưng những người đang ghì lấy cô hoàn toàn không quan tâm một chút nào. Cho dù cô bị đập vỡ đầu, máu chảy ròng ròng trên trán thì bọn họ vẫn ép cô phải dập đầu mười mấy cái liền. Máu me trông đến ghê người, chảy dọc theo gò má và khóe miệng, mùi máu tanh nồng nặc. Tô Nhược Hân muốn thét lên nhưng miệng cô bị nhét một miếng vải, không thốt ra được bất cứ âm thanh nào. Tóc cô bị túm chặt, cô bị ép phải ngẩng đầu dậy, nhìn về chiếc giường phía trước. Có một người đàn ông đang nằm ở đó. Sống mũi của anh ra rất thẳng, gương mặt góc cạnh, mặc dù đôi mắt đang nhắm chặt nhưng vẫn có thể nhìn ra sự tuấn tú của anh ta. Cô ngẩn ngơ. Đây là Hạ Thiên Tường. Còn đẹp trai hơn trong tưởng tượng của cô nhiều. Nhưng dù có đẹp trai đến mức nào đi chăng nữa thì cũng là… CHƯƠNG 342Nhưng giờ phút này, anh lại đích thân đi cùng cô tới thăm trường mẫu giáo của Chúc Hứa.“Ngài Hạ, mợ Hạ, hai người có ý kiến gì cứ việc nói ra, chúng tôi chắc chắn sẽ sửa đổi.” Sau khi lần lượt giới thiệu tham quan xong, hiệu trưởng Phương còn nhiệt tình gọi ngài Hạ mợ Hạ.Lúc đầu Tô Nhược Hân không kịp giải thích, nếu bây giờ giải thích, tuyệt đối sẽ có cảm giác càng bôi càng đen. Cho nên đến khi ba người rời khỏi trường mẫu giáo, cô cuối cùng vẫn không giải thích mình không phải là mợ Hạ gì đó.Lúc lên xe, Chúc Hứa còn quay đầu nhìn về phía trường mẫu giáo: “Chú Hạ, cháu có thể tới đây vào ngày mai không?”“Được chứ.”“Hi tuyệt quá, chú Hạ, cháu yêu chú.”“Vậy còn dì thì sao?” Từ khi lên xe, Chúc Hứa chỉ hỏi Hạ Thiên Tường mà quên luôn mình, gương mặt nhỏ nhắn của Tô Nhược Hân xị ra.“Cháu yêu nhất yêu nhất là dì út.” Cậu bé lập tức mỉm cười ngọt ngào, sau đó kéo tay Tô Nhược Hân: “Ngày mai, cháu có thể tới trường mẫu giáo rồi. Dì út, dì có thể gọi điện thoại cho mẹ cháu không? Cháu muốn tự mình nói cho mẹ biết.”Tâm trạng Tô Nhược Hân vốn đang thả lỏng đã lập tức trở nên thâm trầm. Cậu bé vừa nhắc tới Chúc Yên, trong lòng cô nhất thời run rẩy, bỗng nhiên nhớ ra cô còn chưa biết thủ phạm hại chết Chúc Yên là ai.Cô giơ tay xoa đầu cậu bé: “Mẹ cháu mới đi chưa được mấy ngày, còn đang trên đường, tín hiệu không tốt lắm. Chờ tín hiệu tốt, chúng ta sẽ liên lạc sau.”“Vậy chỉ cần dì út liên lạc được với mẹ cháu, nhất định phải nói cho mẹ cháu biết là cháu sắp tới trường mẫu giáo, còn ở căn phòng lớn, còn có một cái giường thật thoải mái và dễ chịu đấy.” Cậu bé vui vẻ nói những điều này, sau đó nhìn Hạ Thiên Tường lại nói: “Cháu còn có rất nhiều rất nhiều đồ chơi nữa, đều là chú Hạ tặng.”Tô Nhược Hân nghe câu phía sau thì liếc nhìn Hạ Thiên Tường với vẻ xem thường.Người đàn ông này đúng là trong nóng ngoài lạnh.Số đồ chơi đầu tiên mà Chúc Hứa nhận được đúng là do Hạ Thiên Tường tặng.Còn đồ chơi nhận được sau khi đi siêu thị về căn bản không phải do Hạ Thiên Tường tặng…Đó là đồ chơi Tăng Hiểu Khê tặng cho Chúc Hứa.Có lẽ người đàn ông này biết được tin Tăng Hiểu Khê gửi chuyển phát nhanh đồ chơi, sau đó chơi trò chơi một lúc, đồ chơi mà anh nói với Chúc Hứa trở về căn hộ sẽ có cũng đã đến.Cho nên Tăng Hiểu Khê đưa quà đến, Chúc Hứa lại cho rằng là Hạ Thiên Tường tặng.Bản lĩnh tạo ấn tượng ban đầu để giữ vai trò chủ đạo này thật sự khiến cô phải khâm phục.Hạ Thiên Tường đúng là nham hiểm.Đến mức Chúc Hứa hoàn toàn không biết rằng đồ chơi cậu bé nhận được không hề liên quan gì đến Hạ Thiên Tường.Buổi tối ăn ở căn hộ.Đồ ăn vẫn rất thanh đạm, vì Hạ Thiên Tường còn phải tiếp tục uống thuốc.Dù Hạ Thiên Tường vẫn lạnh lùng như trước đây, nhưng lúc ăn, ít nhiều gì anh cũng sẽ có chút phản ứng và biểu cảm.

Chương 342