“Quỳ xuống. ” Tô Nhược Hân vừa mới bị đẩy xuống xe đã bị ép phải quỳ trước cánh cửa gỗ. “Dập đầu. ” Lại có người quát lớn. Rồi sau đó, đầu của cô bị đè xuống, đập mạnh trên nền đá hoa cương. Đau quá. Cùng với cơn đau còn có cả máu. Nhưng những người đang ghì lấy cô hoàn toàn không quan tâm một chút nào. Cho dù cô bị đập vỡ đầu, máu chảy ròng ròng trên trán thì bọn họ vẫn ép cô phải dập đầu mười mấy cái liền. Máu me trông đến ghê người, chảy dọc theo gò má và khóe miệng, mùi máu tanh nồng nặc. Tô Nhược Hân muốn thét lên nhưng miệng cô bị nhét một miếng vải, không thốt ra được bất cứ âm thanh nào. Tóc cô bị túm chặt, cô bị ép phải ngẩng đầu dậy, nhìn về chiếc giường phía trước. Có một người đàn ông đang nằm ở đó. Sống mũi của anh ra rất thẳng, gương mặt góc cạnh, mặc dù đôi mắt đang nhắm chặt nhưng vẫn có thể nhìn ra sự tuấn tú của anh ta. Cô ngẩn ngơ. Đây là Hạ Thiên Tường. Còn đẹp trai hơn trong tưởng tượng của cô nhiều. Nhưng dù có đẹp trai đến mức nào đi chăng nữa thì cũng là…
Chương 360
Cô Vợ Thần Y Của Cậu Hạ Là Học Sinh Cấp BaTác giả: Đông TuyếtTruyện Ngôn Tình, Truyện Sủng“Quỳ xuống. ” Tô Nhược Hân vừa mới bị đẩy xuống xe đã bị ép phải quỳ trước cánh cửa gỗ. “Dập đầu. ” Lại có người quát lớn. Rồi sau đó, đầu của cô bị đè xuống, đập mạnh trên nền đá hoa cương. Đau quá. Cùng với cơn đau còn có cả máu. Nhưng những người đang ghì lấy cô hoàn toàn không quan tâm một chút nào. Cho dù cô bị đập vỡ đầu, máu chảy ròng ròng trên trán thì bọn họ vẫn ép cô phải dập đầu mười mấy cái liền. Máu me trông đến ghê người, chảy dọc theo gò má và khóe miệng, mùi máu tanh nồng nặc. Tô Nhược Hân muốn thét lên nhưng miệng cô bị nhét một miếng vải, không thốt ra được bất cứ âm thanh nào. Tóc cô bị túm chặt, cô bị ép phải ngẩng đầu dậy, nhìn về chiếc giường phía trước. Có một người đàn ông đang nằm ở đó. Sống mũi của anh ra rất thẳng, gương mặt góc cạnh, mặc dù đôi mắt đang nhắm chặt nhưng vẫn có thể nhìn ra sự tuấn tú của anh ta. Cô ngẩn ngơ. Đây là Hạ Thiên Tường. Còn đẹp trai hơn trong tưởng tượng của cô nhiều. Nhưng dù có đẹp trai đến mức nào đi chăng nữa thì cũng là… CHƯƠNG 360Nhưng bây giờ thời học sinh cấp ba đã kết thúc, họ sẽ mỗi người một nơi đi theo con đường riêng của mình.Số lần gặp nhau sẽ còn rất ít, rất ít.Cô chợt sinh lòng cảm khái.Khi ở đây thì không cảm thấy gì, bây giờ sắp kết thúc quãng đời học sinh cấp ba, cô lại chợt thấy hơi luyến tiếc trường trung học Khải Mỹ.Nếu sau này cô và Dương Mỹ Lan có thể thi vào cùng một trường đại học thì tốt quá.Nhưng, đây chỉ là mong muốn của cá nhân cô, không biết có thành hiện thực được không.Đại diện sinh viên này đã hoàn thành lời tuyên thệ.Tô Nhược Hân cứ tưởng buổi lễ đã chuẩn bị kết thúc.Đột nhiên cô nghe thấy Phó hiệu trưởng chủ trì đại hội nói: “Tiếp theo đây xin mời ban giám hiệu nhà trường tổng giám đốc Hạ Thiên Tường của tập đoàn Hạ Thị lên bục phát biểu, chúng ta cùng nghe tiến sĩ đại học Harvard chia sẻ kinh nghiệm thi đại học của mình nhé.”Tô Nhược Hân giật mình.Sau đó cô nhìn thấy người đàn ông bên cạnh ung dung đứng dậy, thản nhiên cởi khẩu trang ra rồi bước lên bục.Anh đứng ở đó, cả phòng họp đều trở nên yên tĩnh.Lời xì xào vốn có cũng không còn.Mọi người đều nhìn Hạ Thiên Tường.Anh mặc bộ vest đen với áo sơ mi trắng tiêu chuẩn bên trong.Đẹp trai.Rất đẹp trai, rất đẹp trai.Tô Nhược Hân nhìn thấy ánh mắt sùng bái của những cô gái ngồi hàng ghế đầu đang nhìn anh.Mà cô cũng đưa mắt nhìn Hạ Thiên Tường.Cô không hề nghĩ rằng người đàn ông theo mình đến đây còn có một nhiệm vụ khác.Trong lúc chờ nghe bài phát biểu vận động tuyển sinh đại học trước thi của anh thì phòng họp đột nhiên tối sầm lại.Mất điện rồi.“Mất điện, mất điện.” Đầu tiên là những tiếng la hét, sau đó cả hội trường đều nhốn nháo.Tối đen như mực.Đang sáng đột nhiên tối đi, quá trình này sẽ khiến người ta bị mù tạm thời, không nhìn thấy gì trong thời gian ngắn.Tô Nhược Hân hơi hoảng sợ.Hạ Thiên Tường vẫn đang đứng trên bục, không ở cạnh cô khiến cô hơi sợ hãi một cách khó hiểu.Khi cô còn đang chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra thì đột nhiên một bàn tay đưa ra bịt miệng cô lại, đồng thời người cô nhũn ra, ngã xuống ghế.Đau.Ngực rất đau.
CHƯƠNG 360
Nhưng bây giờ thời học sinh cấp ba đã kết thúc, họ sẽ mỗi người một nơi đi theo con đường riêng của mình.
Số lần gặp nhau sẽ còn rất ít, rất ít.
Cô chợt sinh lòng cảm khái.
Khi ở đây thì không cảm thấy gì, bây giờ sắp kết thúc quãng đời học sinh cấp ba, cô lại chợt thấy hơi luyến tiếc trường trung học Khải Mỹ.
Nếu sau này cô và Dương Mỹ Lan có thể thi vào cùng một trường đại học thì tốt quá.
Nhưng, đây chỉ là mong muốn của cá nhân cô, không biết có thành hiện thực được không.
Đại diện sinh viên này đã hoàn thành lời tuyên thệ.
Tô Nhược Hân cứ tưởng buổi lễ đã chuẩn bị kết thúc.
Đột nhiên cô nghe thấy Phó hiệu trưởng chủ trì đại hội nói: “Tiếp theo đây xin mời ban giám hiệu nhà trường tổng giám đốc Hạ Thiên Tường của tập đoàn Hạ Thị lên bục phát biểu, chúng ta cùng nghe tiến sĩ đại học Harvard chia sẻ kinh nghiệm thi đại học của mình nhé.”
Tô Nhược Hân giật mình.
Sau đó cô nhìn thấy người đàn ông bên cạnh ung dung đứng dậy, thản nhiên cởi khẩu trang ra rồi bước lên bục.
Anh đứng ở đó, cả phòng họp đều trở nên yên tĩnh.
Lời xì xào vốn có cũng không còn.
Mọi người đều nhìn Hạ Thiên Tường.
Anh mặc bộ vest đen với áo sơ mi trắng tiêu chuẩn bên trong.
Đẹp trai.
Rất đẹp trai, rất đẹp trai.
Tô Nhược Hân nhìn thấy ánh mắt sùng bái của những cô gái ngồi hàng ghế đầu đang nhìn anh.
Mà cô cũng đưa mắt nhìn Hạ Thiên Tường.
Cô không hề nghĩ rằng người đàn ông theo mình đến đây còn có một nhiệm vụ khác.
Trong lúc chờ nghe bài phát biểu vận động tuyển sinh đại học trước thi của anh thì phòng họp đột nhiên tối sầm lại.
Mất điện rồi.
“Mất điện, mất điện.” Đầu tiên là những tiếng la hét, sau đó cả hội trường đều nhốn nháo.
Tối đen như mực.
Đang sáng đột nhiên tối đi, quá trình này sẽ khiến người ta bị mù tạm thời, không nhìn thấy gì trong thời gian ngắn.
Tô Nhược Hân hơi hoảng sợ.
Hạ Thiên Tường vẫn đang đứng trên bục, không ở cạnh cô khiến cô hơi sợ hãi một cách khó hiểu.
Khi cô còn đang chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra thì đột nhiên một bàn tay đưa ra bịt miệng cô lại, đồng thời người cô nhũn ra, ngã xuống ghế.
Đau.
Ngực rất đau.
Cô Vợ Thần Y Của Cậu Hạ Là Học Sinh Cấp BaTác giả: Đông TuyếtTruyện Ngôn Tình, Truyện Sủng“Quỳ xuống. ” Tô Nhược Hân vừa mới bị đẩy xuống xe đã bị ép phải quỳ trước cánh cửa gỗ. “Dập đầu. ” Lại có người quát lớn. Rồi sau đó, đầu của cô bị đè xuống, đập mạnh trên nền đá hoa cương. Đau quá. Cùng với cơn đau còn có cả máu. Nhưng những người đang ghì lấy cô hoàn toàn không quan tâm một chút nào. Cho dù cô bị đập vỡ đầu, máu chảy ròng ròng trên trán thì bọn họ vẫn ép cô phải dập đầu mười mấy cái liền. Máu me trông đến ghê người, chảy dọc theo gò má và khóe miệng, mùi máu tanh nồng nặc. Tô Nhược Hân muốn thét lên nhưng miệng cô bị nhét một miếng vải, không thốt ra được bất cứ âm thanh nào. Tóc cô bị túm chặt, cô bị ép phải ngẩng đầu dậy, nhìn về chiếc giường phía trước. Có một người đàn ông đang nằm ở đó. Sống mũi của anh ra rất thẳng, gương mặt góc cạnh, mặc dù đôi mắt đang nhắm chặt nhưng vẫn có thể nhìn ra sự tuấn tú của anh ta. Cô ngẩn ngơ. Đây là Hạ Thiên Tường. Còn đẹp trai hơn trong tưởng tượng của cô nhiều. Nhưng dù có đẹp trai đến mức nào đi chăng nữa thì cũng là… CHƯƠNG 360Nhưng bây giờ thời học sinh cấp ba đã kết thúc, họ sẽ mỗi người một nơi đi theo con đường riêng của mình.Số lần gặp nhau sẽ còn rất ít, rất ít.Cô chợt sinh lòng cảm khái.Khi ở đây thì không cảm thấy gì, bây giờ sắp kết thúc quãng đời học sinh cấp ba, cô lại chợt thấy hơi luyến tiếc trường trung học Khải Mỹ.Nếu sau này cô và Dương Mỹ Lan có thể thi vào cùng một trường đại học thì tốt quá.Nhưng, đây chỉ là mong muốn của cá nhân cô, không biết có thành hiện thực được không.Đại diện sinh viên này đã hoàn thành lời tuyên thệ.Tô Nhược Hân cứ tưởng buổi lễ đã chuẩn bị kết thúc.Đột nhiên cô nghe thấy Phó hiệu trưởng chủ trì đại hội nói: “Tiếp theo đây xin mời ban giám hiệu nhà trường tổng giám đốc Hạ Thiên Tường của tập đoàn Hạ Thị lên bục phát biểu, chúng ta cùng nghe tiến sĩ đại học Harvard chia sẻ kinh nghiệm thi đại học của mình nhé.”Tô Nhược Hân giật mình.Sau đó cô nhìn thấy người đàn ông bên cạnh ung dung đứng dậy, thản nhiên cởi khẩu trang ra rồi bước lên bục.Anh đứng ở đó, cả phòng họp đều trở nên yên tĩnh.Lời xì xào vốn có cũng không còn.Mọi người đều nhìn Hạ Thiên Tường.Anh mặc bộ vest đen với áo sơ mi trắng tiêu chuẩn bên trong.Đẹp trai.Rất đẹp trai, rất đẹp trai.Tô Nhược Hân nhìn thấy ánh mắt sùng bái của những cô gái ngồi hàng ghế đầu đang nhìn anh.Mà cô cũng đưa mắt nhìn Hạ Thiên Tường.Cô không hề nghĩ rằng người đàn ông theo mình đến đây còn có một nhiệm vụ khác.Trong lúc chờ nghe bài phát biểu vận động tuyển sinh đại học trước thi của anh thì phòng họp đột nhiên tối sầm lại.Mất điện rồi.“Mất điện, mất điện.” Đầu tiên là những tiếng la hét, sau đó cả hội trường đều nhốn nháo.Tối đen như mực.Đang sáng đột nhiên tối đi, quá trình này sẽ khiến người ta bị mù tạm thời, không nhìn thấy gì trong thời gian ngắn.Tô Nhược Hân hơi hoảng sợ.Hạ Thiên Tường vẫn đang đứng trên bục, không ở cạnh cô khiến cô hơi sợ hãi một cách khó hiểu.Khi cô còn đang chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra thì đột nhiên một bàn tay đưa ra bịt miệng cô lại, đồng thời người cô nhũn ra, ngã xuống ghế.Đau.Ngực rất đau.