“Quỳ xuống. ” Tô Nhược Hân vừa mới bị đẩy xuống xe đã bị ép phải quỳ trước cánh cửa gỗ. “Dập đầu. ” Lại có người quát lớn. Rồi sau đó, đầu của cô bị đè xuống, đập mạnh trên nền đá hoa cương. Đau quá. Cùng với cơn đau còn có cả máu. Nhưng những người đang ghì lấy cô hoàn toàn không quan tâm một chút nào. Cho dù cô bị đập vỡ đầu, máu chảy ròng ròng trên trán thì bọn họ vẫn ép cô phải dập đầu mười mấy cái liền. Máu me trông đến ghê người, chảy dọc theo gò má và khóe miệng, mùi máu tanh nồng nặc. Tô Nhược Hân muốn thét lên nhưng miệng cô bị nhét một miếng vải, không thốt ra được bất cứ âm thanh nào. Tóc cô bị túm chặt, cô bị ép phải ngẩng đầu dậy, nhìn về chiếc giường phía trước. Có một người đàn ông đang nằm ở đó. Sống mũi của anh ra rất thẳng, gương mặt góc cạnh, mặc dù đôi mắt đang nhắm chặt nhưng vẫn có thể nhìn ra sự tuấn tú của anh ta. Cô ngẩn ngơ. Đây là Hạ Thiên Tường. Còn đẹp trai hơn trong tưởng tượng của cô nhiều. Nhưng dù có đẹp trai đến mức nào đi chăng nữa thì cũng là…
Chương 397
Cô Vợ Thần Y Của Cậu Hạ Là Học Sinh Cấp BaTác giả: Đông TuyếtTruyện Ngôn Tình, Truyện Sủng“Quỳ xuống. ” Tô Nhược Hân vừa mới bị đẩy xuống xe đã bị ép phải quỳ trước cánh cửa gỗ. “Dập đầu. ” Lại có người quát lớn. Rồi sau đó, đầu của cô bị đè xuống, đập mạnh trên nền đá hoa cương. Đau quá. Cùng với cơn đau còn có cả máu. Nhưng những người đang ghì lấy cô hoàn toàn không quan tâm một chút nào. Cho dù cô bị đập vỡ đầu, máu chảy ròng ròng trên trán thì bọn họ vẫn ép cô phải dập đầu mười mấy cái liền. Máu me trông đến ghê người, chảy dọc theo gò má và khóe miệng, mùi máu tanh nồng nặc. Tô Nhược Hân muốn thét lên nhưng miệng cô bị nhét một miếng vải, không thốt ra được bất cứ âm thanh nào. Tóc cô bị túm chặt, cô bị ép phải ngẩng đầu dậy, nhìn về chiếc giường phía trước. Có một người đàn ông đang nằm ở đó. Sống mũi của anh ra rất thẳng, gương mặt góc cạnh, mặc dù đôi mắt đang nhắm chặt nhưng vẫn có thể nhìn ra sự tuấn tú của anh ta. Cô ngẩn ngơ. Đây là Hạ Thiên Tường. Còn đẹp trai hơn trong tưởng tượng của cô nhiều. Nhưng dù có đẹp trai đến mức nào đi chăng nữa thì cũng là… Chương 397“Vậy nếu tôi đi rồi, cô và Tiểu Hứa làm sao bây giờ? Cho dù bây giờ trong kỳ nghỉ hè cô có thời gian chăm sóc cậu bé, nhưng chờ cô lên đại học rồi thì sao? Cô còn có thể dành ra thời gian để chăm sóc cậu bé sao?”“Chỉ… chỉ đưa đón mỗi ngày, hẳn là có thể.” Thời gian như nước trong miếng bọt biển, cô bóp mạnh một chút, luôn có thể dành ra thời gian chăm sóc Chúc Hứa, huống hồ, không phải còn Chúc Cương sao, nếu cô bận không làm gì được, vậy để Chúc Cương đưa đón Chúc Hứa cho cô, chỉ đưa đón thôi, hẳn là có thể.“Cô Tô, hẳn vì liên quan đến vấn đề không có ba mẹ nên Tiểu Hứa hơi tự ti, tôi cảm thấy vẫn cần một người đặc biệt chăm sóc cậu bé, cậu Hạ nói rồi, cậu ấy làm như vậy không phải vì cô, mà chỉ đơn thuần là đang làm từ thiện mà thôi, dù sao không phải Tiểu Hứa thì cũng là đứa trẻ khác, cô thật sự đừng vì tôi ở chỗ này mà cảm thấy thiếu nợ cậu Hạ cái gì, nghe nói mỗi năm cậu Hạ làm từ thiện đều là mấy trăm tỉ.”Tô Nhược Hân cũng biết điều này, nhưng cô luôn cảm thấy tất cả những gì Hạ Thiên Tường làm đều vì muốn đền ơn cô.Nhìn thấy Tô Nhược Hân không tỏ thái độ, có vẻ vẫn đang do dự muốn sa thải mình, chị Chiêm nói: “Tôi là người cậu Hạ mời đến, cho dù muốn sa thải tôi, vậy cũng là cậu Hạ thông báo cho tôi.” Bà ta cầm tiền của người nào thì sẽ phải làm việc cho người đó.“Vậy được, việc này chờ tôi trao đổi với anh ta đã.” Tô Nhược Hân hiểu rõ lời chị Chiêm nói, với tính cách độc tài kia của Hạ Thiên Tường, cho dù chị Chiêm muốn đồng ý thì cũng không dám đi.Cô vẫn không nên làm khó chị Chiêm.“Được rồi.” Chị Chiêm thoáng nhìn Tô Nhược Hân, vốn dĩ còn tưởng là h*m m**n nhà họ Hạ nên mới bấu víu Hạ Thiên Tường, bây giờ xem ra không giống như bà ta nghĩ.Lặng lẽ ngồi trên ghế sofa, gửi một tin nhắn đến cho Lục Diễm Chi.Tô Nhược Hân tiếp tục ăn mỳ, ăn xong cầm bát vào phòng bếp định rửa, chị Chiêm lại di đến: “Tôi rửa cho, cô đi nghe nhạc hay xem phim thư giãn chút đi, mệt mỏi ba năm rồi, bây giờ là lúc thả lỏng.”“Cảm ơn chị Chiêm.” Tô Nhược Hân cũng không cố giành, bởi vì cô có chuyện rất quan trọng cần làm.Hôm qua đi theo Hạ Thiên Tường đến Trần Ký, mặc dù tình trạng vị giác của anh vẫn chưa khỏi hẳn, nhưng quả thật đã có chút xíu chuyển biến tốt.Thuốc trước đó để mấy ngày không dùng đã không còn mới mẻ, cô dự định sắc thêm mười thang.Vì vậy Tô Nhược Hân thay quần áo rồi đi ra ngoài.Lần trước là nhờ Phương Tấn tự mình đi bốc thuốc rồi sắc thuốc.Bây giờ cô có thời gian, còn là rất nhiều thời gian, cho nên cô quyết định tự mình đi bốc thuốc.Vẫn là đơn thuốc ban đầu, nhưng đổi một vị thuốc, tăng thêm hai vị thuốc.Mấy ngày nay Hạ Thiên Tường chăm sóc cô không nghỉ ngơi tốt, nhân lúc phải uống thuốc chữa trị vị giác, cô dứt khoát điều dưỡng luôn cơ thể cho anh.Bây giờ, đơn thuốc cô có được từ trong đầu đã không còn là sao chép rập khuôn, mà đều trải qua sàng lọc của bản thân cô.“Cô Tô, cô cứ ra ngoài chơi, không cần gấp gáp trở về, buổi tối tôi đón Tiểu Hứa.”“Không cần, nửa tiếng là tôi về rồi.” Lúc ra cửa, Tô Nhược Hân chào hỏi với chị Chiêm.Khu chung cư nằm đối diện cửa bắc Trường trung học Khải Mỹ, hiệu thuốc nào gần Trường trung học Khải Mỹ có thuốc trung y, cô rõ ràng hơn bất cứ người nào.
Chương 397
“Vậy nếu tôi đi rồi, cô và Tiểu Hứa làm sao bây giờ? Cho dù bây giờ trong kỳ nghỉ hè cô có thời gian chăm sóc cậu bé, nhưng chờ cô lên đại học rồi thì sao? Cô còn có thể dành ra thời gian để chăm sóc cậu bé sao?”
“Chỉ… chỉ đưa đón mỗi ngày, hẳn là có thể.” Thời gian như nước trong miếng bọt biển, cô bóp mạnh một chút, luôn có thể dành ra thời gian chăm sóc Chúc Hứa, huống hồ, không phải còn Chúc Cương sao, nếu cô bận không làm gì được, vậy để Chúc Cương đưa đón Chúc Hứa cho cô, chỉ đưa đón thôi, hẳn là có thể.
“Cô Tô, hẳn vì liên quan đến vấn đề không có ba mẹ nên Tiểu Hứa hơi tự ti, tôi cảm thấy vẫn cần một người đặc biệt chăm sóc cậu bé, cậu Hạ nói rồi, cậu ấy làm như vậy không phải vì cô, mà chỉ đơn thuần là đang làm từ thiện mà thôi, dù sao không phải Tiểu Hứa thì cũng là đứa trẻ khác, cô thật sự đừng vì tôi ở chỗ này mà cảm thấy thiếu nợ cậu Hạ cái gì, nghe nói mỗi năm cậu Hạ làm từ thiện đều là mấy trăm tỉ.”
Tô Nhược Hân cũng biết điều này, nhưng cô luôn cảm thấy tất cả những gì Hạ Thiên Tường làm đều vì muốn đền ơn cô.
Nhìn thấy Tô Nhược Hân không tỏ thái độ, có vẻ vẫn đang do dự muốn sa thải mình, chị Chiêm nói: “Tôi là người cậu Hạ mời đến, cho dù muốn sa thải tôi, vậy cũng là cậu Hạ thông báo cho tôi.” Bà ta cầm tiền của người nào thì sẽ phải làm việc cho người đó.
“Vậy được, việc này chờ tôi trao đổi với anh ta đã.” Tô Nhược Hân hiểu rõ lời chị Chiêm nói, với tính cách độc tài kia của Hạ Thiên Tường, cho dù chị Chiêm muốn đồng ý thì cũng không dám đi.
Cô vẫn không nên làm khó chị Chiêm.
“Được rồi.” Chị Chiêm thoáng nhìn Tô Nhược Hân, vốn dĩ còn tưởng là h*m m**n nhà họ Hạ nên mới bấu víu Hạ Thiên Tường, bây giờ xem ra không giống như bà ta nghĩ.
Lặng lẽ ngồi trên ghế sofa, gửi một tin nhắn đến cho Lục Diễm Chi.
Tô Nhược Hân tiếp tục ăn mỳ, ăn xong cầm bát vào phòng bếp định rửa, chị Chiêm lại di đến: “Tôi rửa cho, cô đi nghe nhạc hay xem phim thư giãn chút đi, mệt mỏi ba năm rồi, bây giờ là lúc thả lỏng.”
“Cảm ơn chị Chiêm.” Tô Nhược Hân cũng không cố giành, bởi vì cô có chuyện rất quan trọng cần làm.
Hôm qua đi theo Hạ Thiên Tường đến Trần Ký, mặc dù tình trạng vị giác của anh vẫn chưa khỏi hẳn, nhưng quả thật đã có chút xíu chuyển biến tốt.
Thuốc trước đó để mấy ngày không dùng đã không còn mới mẻ, cô dự định sắc thêm mười thang.
Vì vậy Tô Nhược Hân thay quần áo rồi đi ra ngoài.
Lần trước là nhờ Phương Tấn tự mình đi bốc thuốc rồi sắc thuốc.
Bây giờ cô có thời gian, còn là rất nhiều thời gian, cho nên cô quyết định tự mình đi bốc thuốc.
Vẫn là đơn thuốc ban đầu, nhưng đổi một vị thuốc, tăng thêm hai vị thuốc.
Mấy ngày nay Hạ Thiên Tường chăm sóc cô không nghỉ ngơi tốt, nhân lúc phải uống thuốc chữa trị vị giác, cô dứt khoát điều dưỡng luôn cơ thể cho anh.
Bây giờ, đơn thuốc cô có được từ trong đầu đã không còn là sao chép rập khuôn, mà đều trải qua sàng lọc của bản thân cô.
“Cô Tô, cô cứ ra ngoài chơi, không cần gấp gáp trở về, buổi tối tôi đón Tiểu Hứa.”
“Không cần, nửa tiếng là tôi về rồi.” Lúc ra cửa, Tô Nhược Hân chào hỏi với chị Chiêm.
Khu chung cư nằm đối diện cửa bắc Trường trung học Khải Mỹ, hiệu thuốc nào gần Trường trung học Khải Mỹ có thuốc trung y, cô rõ ràng hơn bất cứ người nào.
Cô Vợ Thần Y Của Cậu Hạ Là Học Sinh Cấp BaTác giả: Đông TuyếtTruyện Ngôn Tình, Truyện Sủng“Quỳ xuống. ” Tô Nhược Hân vừa mới bị đẩy xuống xe đã bị ép phải quỳ trước cánh cửa gỗ. “Dập đầu. ” Lại có người quát lớn. Rồi sau đó, đầu của cô bị đè xuống, đập mạnh trên nền đá hoa cương. Đau quá. Cùng với cơn đau còn có cả máu. Nhưng những người đang ghì lấy cô hoàn toàn không quan tâm một chút nào. Cho dù cô bị đập vỡ đầu, máu chảy ròng ròng trên trán thì bọn họ vẫn ép cô phải dập đầu mười mấy cái liền. Máu me trông đến ghê người, chảy dọc theo gò má và khóe miệng, mùi máu tanh nồng nặc. Tô Nhược Hân muốn thét lên nhưng miệng cô bị nhét một miếng vải, không thốt ra được bất cứ âm thanh nào. Tóc cô bị túm chặt, cô bị ép phải ngẩng đầu dậy, nhìn về chiếc giường phía trước. Có một người đàn ông đang nằm ở đó. Sống mũi của anh ra rất thẳng, gương mặt góc cạnh, mặc dù đôi mắt đang nhắm chặt nhưng vẫn có thể nhìn ra sự tuấn tú của anh ta. Cô ngẩn ngơ. Đây là Hạ Thiên Tường. Còn đẹp trai hơn trong tưởng tượng của cô nhiều. Nhưng dù có đẹp trai đến mức nào đi chăng nữa thì cũng là… Chương 397“Vậy nếu tôi đi rồi, cô và Tiểu Hứa làm sao bây giờ? Cho dù bây giờ trong kỳ nghỉ hè cô có thời gian chăm sóc cậu bé, nhưng chờ cô lên đại học rồi thì sao? Cô còn có thể dành ra thời gian để chăm sóc cậu bé sao?”“Chỉ… chỉ đưa đón mỗi ngày, hẳn là có thể.” Thời gian như nước trong miếng bọt biển, cô bóp mạnh một chút, luôn có thể dành ra thời gian chăm sóc Chúc Hứa, huống hồ, không phải còn Chúc Cương sao, nếu cô bận không làm gì được, vậy để Chúc Cương đưa đón Chúc Hứa cho cô, chỉ đưa đón thôi, hẳn là có thể.“Cô Tô, hẳn vì liên quan đến vấn đề không có ba mẹ nên Tiểu Hứa hơi tự ti, tôi cảm thấy vẫn cần một người đặc biệt chăm sóc cậu bé, cậu Hạ nói rồi, cậu ấy làm như vậy không phải vì cô, mà chỉ đơn thuần là đang làm từ thiện mà thôi, dù sao không phải Tiểu Hứa thì cũng là đứa trẻ khác, cô thật sự đừng vì tôi ở chỗ này mà cảm thấy thiếu nợ cậu Hạ cái gì, nghe nói mỗi năm cậu Hạ làm từ thiện đều là mấy trăm tỉ.”Tô Nhược Hân cũng biết điều này, nhưng cô luôn cảm thấy tất cả những gì Hạ Thiên Tường làm đều vì muốn đền ơn cô.Nhìn thấy Tô Nhược Hân không tỏ thái độ, có vẻ vẫn đang do dự muốn sa thải mình, chị Chiêm nói: “Tôi là người cậu Hạ mời đến, cho dù muốn sa thải tôi, vậy cũng là cậu Hạ thông báo cho tôi.” Bà ta cầm tiền của người nào thì sẽ phải làm việc cho người đó.“Vậy được, việc này chờ tôi trao đổi với anh ta đã.” Tô Nhược Hân hiểu rõ lời chị Chiêm nói, với tính cách độc tài kia của Hạ Thiên Tường, cho dù chị Chiêm muốn đồng ý thì cũng không dám đi.Cô vẫn không nên làm khó chị Chiêm.“Được rồi.” Chị Chiêm thoáng nhìn Tô Nhược Hân, vốn dĩ còn tưởng là h*m m**n nhà họ Hạ nên mới bấu víu Hạ Thiên Tường, bây giờ xem ra không giống như bà ta nghĩ.Lặng lẽ ngồi trên ghế sofa, gửi một tin nhắn đến cho Lục Diễm Chi.Tô Nhược Hân tiếp tục ăn mỳ, ăn xong cầm bát vào phòng bếp định rửa, chị Chiêm lại di đến: “Tôi rửa cho, cô đi nghe nhạc hay xem phim thư giãn chút đi, mệt mỏi ba năm rồi, bây giờ là lúc thả lỏng.”“Cảm ơn chị Chiêm.” Tô Nhược Hân cũng không cố giành, bởi vì cô có chuyện rất quan trọng cần làm.Hôm qua đi theo Hạ Thiên Tường đến Trần Ký, mặc dù tình trạng vị giác của anh vẫn chưa khỏi hẳn, nhưng quả thật đã có chút xíu chuyển biến tốt.Thuốc trước đó để mấy ngày không dùng đã không còn mới mẻ, cô dự định sắc thêm mười thang.Vì vậy Tô Nhược Hân thay quần áo rồi đi ra ngoài.Lần trước là nhờ Phương Tấn tự mình đi bốc thuốc rồi sắc thuốc.Bây giờ cô có thời gian, còn là rất nhiều thời gian, cho nên cô quyết định tự mình đi bốc thuốc.Vẫn là đơn thuốc ban đầu, nhưng đổi một vị thuốc, tăng thêm hai vị thuốc.Mấy ngày nay Hạ Thiên Tường chăm sóc cô không nghỉ ngơi tốt, nhân lúc phải uống thuốc chữa trị vị giác, cô dứt khoát điều dưỡng luôn cơ thể cho anh.Bây giờ, đơn thuốc cô có được từ trong đầu đã không còn là sao chép rập khuôn, mà đều trải qua sàng lọc của bản thân cô.“Cô Tô, cô cứ ra ngoài chơi, không cần gấp gáp trở về, buổi tối tôi đón Tiểu Hứa.”“Không cần, nửa tiếng là tôi về rồi.” Lúc ra cửa, Tô Nhược Hân chào hỏi với chị Chiêm.Khu chung cư nằm đối diện cửa bắc Trường trung học Khải Mỹ, hiệu thuốc nào gần Trường trung học Khải Mỹ có thuốc trung y, cô rõ ràng hơn bất cứ người nào.