“Quỳ xuống. ” Tô Nhược Hân vừa mới bị đẩy xuống xe đã bị ép phải quỳ trước cánh cửa gỗ. “Dập đầu. ” Lại có người quát lớn. Rồi sau đó, đầu của cô bị đè xuống, đập mạnh trên nền đá hoa cương. Đau quá. Cùng với cơn đau còn có cả máu. Nhưng những người đang ghì lấy cô hoàn toàn không quan tâm một chút nào. Cho dù cô bị đập vỡ đầu, máu chảy ròng ròng trên trán thì bọn họ vẫn ép cô phải dập đầu mười mấy cái liền. Máu me trông đến ghê người, chảy dọc theo gò má và khóe miệng, mùi máu tanh nồng nặc. Tô Nhược Hân muốn thét lên nhưng miệng cô bị nhét một miếng vải, không thốt ra được bất cứ âm thanh nào. Tóc cô bị túm chặt, cô bị ép phải ngẩng đầu dậy, nhìn về chiếc giường phía trước. Có một người đàn ông đang nằm ở đó. Sống mũi của anh ra rất thẳng, gương mặt góc cạnh, mặc dù đôi mắt đang nhắm chặt nhưng vẫn có thể nhìn ra sự tuấn tú của anh ta. Cô ngẩn ngơ. Đây là Hạ Thiên Tường. Còn đẹp trai hơn trong tưởng tượng của cô nhiều. Nhưng dù có đẹp trai đến mức nào đi chăng nữa thì cũng là…
Chương 406
Cô Vợ Thần Y Của Cậu Hạ Là Học Sinh Cấp BaTác giả: Đông TuyếtTruyện Ngôn Tình, Truyện Sủng“Quỳ xuống. ” Tô Nhược Hân vừa mới bị đẩy xuống xe đã bị ép phải quỳ trước cánh cửa gỗ. “Dập đầu. ” Lại có người quát lớn. Rồi sau đó, đầu của cô bị đè xuống, đập mạnh trên nền đá hoa cương. Đau quá. Cùng với cơn đau còn có cả máu. Nhưng những người đang ghì lấy cô hoàn toàn không quan tâm một chút nào. Cho dù cô bị đập vỡ đầu, máu chảy ròng ròng trên trán thì bọn họ vẫn ép cô phải dập đầu mười mấy cái liền. Máu me trông đến ghê người, chảy dọc theo gò má và khóe miệng, mùi máu tanh nồng nặc. Tô Nhược Hân muốn thét lên nhưng miệng cô bị nhét một miếng vải, không thốt ra được bất cứ âm thanh nào. Tóc cô bị túm chặt, cô bị ép phải ngẩng đầu dậy, nhìn về chiếc giường phía trước. Có một người đàn ông đang nằm ở đó. Sống mũi của anh ra rất thẳng, gương mặt góc cạnh, mặc dù đôi mắt đang nhắm chặt nhưng vẫn có thể nhìn ra sự tuấn tú của anh ta. Cô ngẩn ngơ. Đây là Hạ Thiên Tường. Còn đẹp trai hơn trong tưởng tượng của cô nhiều. Nhưng dù có đẹp trai đến mức nào đi chăng nữa thì cũng là… Chương 406Mặc dù buổi sáng vừa nghe Lục Diễm Chi nói với mẹ anh ta rằng không suy xét Tô Nhược Hân làm con dâu, nhưng đối với anh ta thì Hạ Thiên Tường vẫn luôn là một quả bom hẹn giờ.Hơn nữa quả bom hẹn giờ này được bố trí ngay trên con đường theo đuổi Tô Nhược Hân của anh ta, lúc nào cũng có thể phát nổ chấm dứt cuộc chiến của anh ta.Anh ta cũng không muốn dễ dàng từ bỏ dễ dàng chấm dứt như vậy.Từ khi biết Lục Diễm Chi phản đối Hạ Thiên Tường và Tô Nhược Hân, cả ngày nay anh ta đều tưởng tượng việc cưới Tô Nhược Hân vào nhà mình, làm vợ anh ta.Tô Nhược Hân chỉ vào cái túi mới xách lên xe: “Đưa thuốc, anh ta có bệnh.”“Ha ha, câu này tôi thích, Hạ Thiên Tường chính là có bệnh, tôi ủng hộ đưa thuốc cho anh ta, những việc khác thì không thể.” Hạ Thiên Tường nói cứ như đang tuyên bố chủ quyền.“Này, hai người các anh đều là bạn của tôi, tôi gặp anh ta cũng giống như gặp anh, gặp anh cũng giống như gặp anh ta, anh phản đối cái gì chứ?”“Em nói… em nói hai chúng tôi đều là bạn của em?” Hạ Thiên Chiếu khởi động Lamborghini, cẩn thận hỏi Tô Nhược Hân, sợ Tô Nhược Hân đưa ra một đáp án anh ta không thích.“Đúng, mau lái xe đi, tôi còn muốn về ngủ sớm chút.” Tô Nhược Hân ngáp một cái, mặc dù sáng nay dậy rất muộn, nhưng tối qua uống say rồi ngủ, cho nên cảm giác ngủ còn chưa đủ, bây giờ cô đã hơi buồn ngủ rồi.“Vậy khi em về cũng phải do tôi đưa về.” Hạ Thiên Chiếu hẹn trước đưa Tô Nhược Hân trở về.“Hả, không phải anh về nhà sao, về nhà rồi lại ra ngoài, vậy thì không phải về nhà nữa rồi, không thích hợp lắm.”“Tôi…” Hạ Thiên Chiếu bị chặn ngang không trả lời được.Nhìn sắc mặt Hạ Thiên Chiếu đỏ lên, tâm trạng Tô Nhược Hân cực tốt, cười nói: “Tôi gọi Phương Tấn đưa tôi về nhà là được rồi, cũng không làm phiền cậu chủ Hạ sửa chữa sai lầm, ngoan ngoãn về nhà, không còn trêu hoa ghẹo nguyệt khắp nơi nữa.”Khi nghe thấy Tô Nhược Hân nói đến ngoan ngoãn về nhà, Hạ Thiên Chiếu lộ vẻ không đồng ý, trước giờ Hạ Thiên Chiếu anh ta không phải người đàn ông ngoan ngoãn.Nhưng nghe lời nói tiếp theo của Tô Nhược Hân, đôi mắt Hạ Thiên Chiếu lập tức sáng lên: “Em cũng biết là rất lâu rồi tôi không trêu hoa ghẹo nguyệt, Tô Nhược Hân, có phải em đang chú ý đến tôi hay không? Từ sau khi đến Trường trung học Khải Mỹ tìm em trở về, cậu đây đã rất lâu không hẹn riêng với người phụ nữ nào khác, tôi đúng thật là hoàn toàn sửa chữa sai lầm rồi.”“Đoán.” Tô Nhược Hân cười, nhìn dáng vẻ căng thẳng của anh ta, đây thật sự không còn Hạ Thiên Chiếu vừa nhìn đã khiến người ta chán ghét lần đầu tiên cô gặp rồi.“Đoán cũng được, chứng minh em hi vọng tôi trở thành người như vậy, tôi cũng thật sự đang cố gắng thay đổi chính mình.” Hạ Thiên Chiếu không theo đuổi được, cho nên trước tiên cứ cố gắng thể hiện bản thân một chút.Tóm lại, anh ta sẽ không dễ dàng từ bỏ.Chỉ có Hạ Thiên Tường, chứ không có chuyện Hạ Thiên Chiếu anh ta từ bỏ.Vừa nghĩ đến Hạ Thiên Tường từ nay về sau không còn là tình địch của anh ta nữa, tâm trạng Hạ Thiên Tường tốt hẳn lên.Tô Nhược Hân không chịu nổi: “Hạ Thiên Chiếu, có thể đừng tự luyến như vậy được không.”“Cậu đây không tự luyến, đó là bản chất của cậu đây, cậu đây phóng khoáng như gió xuân.”
Chương 406
Mặc dù buổi sáng vừa nghe Lục Diễm Chi nói với mẹ anh ta rằng không suy xét Tô Nhược Hân làm con dâu, nhưng đối với anh ta thì Hạ Thiên Tường vẫn luôn là một quả bom hẹn giờ.
Hơn nữa quả bom hẹn giờ này được bố trí ngay trên con đường theo đuổi Tô Nhược Hân của anh ta, lúc nào cũng có thể phát nổ chấm dứt cuộc chiến của anh ta.
Anh ta cũng không muốn dễ dàng từ bỏ dễ dàng chấm dứt như vậy.
Từ khi biết Lục Diễm Chi phản đối Hạ Thiên Tường và Tô Nhược Hân, cả ngày nay anh ta đều tưởng tượng việc cưới Tô Nhược Hân vào nhà mình, làm vợ anh ta.
Tô Nhược Hân chỉ vào cái túi mới xách lên xe: “Đưa thuốc, anh ta có bệnh.”
“Ha ha, câu này tôi thích, Hạ Thiên Tường chính là có bệnh, tôi ủng hộ đưa thuốc cho anh ta, những việc khác thì không thể.” Hạ Thiên Tường nói cứ như đang tuyên bố chủ quyền.
“Này, hai người các anh đều là bạn của tôi, tôi gặp anh ta cũng giống như gặp anh, gặp anh cũng giống như gặp anh ta, anh phản đối cái gì chứ?”
“Em nói… em nói hai chúng tôi đều là bạn của em?” Hạ Thiên Chiếu khởi động Lamborghini, cẩn thận hỏi Tô Nhược Hân, sợ Tô Nhược Hân đưa ra một đáp án anh ta không thích.
“Đúng, mau lái xe đi, tôi còn muốn về ngủ sớm chút.” Tô Nhược Hân ngáp một cái, mặc dù sáng nay dậy rất muộn, nhưng tối qua uống say rồi ngủ, cho nên cảm giác ngủ còn chưa đủ, bây giờ cô đã hơi buồn ngủ rồi.
“Vậy khi em về cũng phải do tôi đưa về.” Hạ Thiên Chiếu hẹn trước đưa Tô Nhược Hân trở về.
“Hả, không phải anh về nhà sao, về nhà rồi lại ra ngoài, vậy thì không phải về nhà nữa rồi, không thích hợp lắm.”
“Tôi…” Hạ Thiên Chiếu bị chặn ngang không trả lời được.
Nhìn sắc mặt Hạ Thiên Chiếu đỏ lên, tâm trạng Tô Nhược Hân cực tốt, cười nói: “Tôi gọi Phương Tấn đưa tôi về nhà là được rồi, cũng không làm phiền cậu chủ Hạ sửa chữa sai lầm, ngoan ngoãn về nhà, không còn trêu hoa ghẹo nguyệt khắp nơi nữa.”
Khi nghe thấy Tô Nhược Hân nói đến ngoan ngoãn về nhà, Hạ Thiên Chiếu lộ vẻ không đồng ý, trước giờ Hạ Thiên Chiếu anh ta không phải người đàn ông ngoan ngoãn.
Nhưng nghe lời nói tiếp theo của Tô Nhược Hân, đôi mắt Hạ Thiên Chiếu lập tức sáng lên: “Em cũng biết là rất lâu rồi tôi không trêu hoa ghẹo nguyệt, Tô Nhược Hân, có phải em đang chú ý đến tôi hay không? Từ sau khi đến Trường trung học Khải Mỹ tìm em trở về, cậu đây đã rất lâu không hẹn riêng với người phụ nữ nào khác, tôi đúng thật là hoàn toàn sửa chữa sai lầm rồi.”
“Đoán.” Tô Nhược Hân cười, nhìn dáng vẻ căng thẳng của anh ta, đây thật sự không còn Hạ Thiên Chiếu vừa nhìn đã khiến người ta chán ghét lần đầu tiên cô gặp rồi.
“Đoán cũng được, chứng minh em hi vọng tôi trở thành người như vậy, tôi cũng thật sự đang cố gắng thay đổi chính mình.” Hạ Thiên Chiếu không theo đuổi được, cho nên trước tiên cứ cố gắng thể hiện bản thân một chút.
Tóm lại, anh ta sẽ không dễ dàng từ bỏ.
Chỉ có Hạ Thiên Tường, chứ không có chuyện Hạ Thiên Chiếu anh ta từ bỏ.
Vừa nghĩ đến Hạ Thiên Tường từ nay về sau không còn là tình địch của anh ta nữa, tâm trạng Hạ Thiên Tường tốt hẳn lên.
Tô Nhược Hân không chịu nổi: “Hạ Thiên Chiếu, có thể đừng tự luyến như vậy được không.”
“Cậu đây không tự luyến, đó là bản chất của cậu đây, cậu đây phóng khoáng như gió xuân.”
Cô Vợ Thần Y Của Cậu Hạ Là Học Sinh Cấp BaTác giả: Đông TuyếtTruyện Ngôn Tình, Truyện Sủng“Quỳ xuống. ” Tô Nhược Hân vừa mới bị đẩy xuống xe đã bị ép phải quỳ trước cánh cửa gỗ. “Dập đầu. ” Lại có người quát lớn. Rồi sau đó, đầu của cô bị đè xuống, đập mạnh trên nền đá hoa cương. Đau quá. Cùng với cơn đau còn có cả máu. Nhưng những người đang ghì lấy cô hoàn toàn không quan tâm một chút nào. Cho dù cô bị đập vỡ đầu, máu chảy ròng ròng trên trán thì bọn họ vẫn ép cô phải dập đầu mười mấy cái liền. Máu me trông đến ghê người, chảy dọc theo gò má và khóe miệng, mùi máu tanh nồng nặc. Tô Nhược Hân muốn thét lên nhưng miệng cô bị nhét một miếng vải, không thốt ra được bất cứ âm thanh nào. Tóc cô bị túm chặt, cô bị ép phải ngẩng đầu dậy, nhìn về chiếc giường phía trước. Có một người đàn ông đang nằm ở đó. Sống mũi của anh ra rất thẳng, gương mặt góc cạnh, mặc dù đôi mắt đang nhắm chặt nhưng vẫn có thể nhìn ra sự tuấn tú của anh ta. Cô ngẩn ngơ. Đây là Hạ Thiên Tường. Còn đẹp trai hơn trong tưởng tượng của cô nhiều. Nhưng dù có đẹp trai đến mức nào đi chăng nữa thì cũng là… Chương 406Mặc dù buổi sáng vừa nghe Lục Diễm Chi nói với mẹ anh ta rằng không suy xét Tô Nhược Hân làm con dâu, nhưng đối với anh ta thì Hạ Thiên Tường vẫn luôn là một quả bom hẹn giờ.Hơn nữa quả bom hẹn giờ này được bố trí ngay trên con đường theo đuổi Tô Nhược Hân của anh ta, lúc nào cũng có thể phát nổ chấm dứt cuộc chiến của anh ta.Anh ta cũng không muốn dễ dàng từ bỏ dễ dàng chấm dứt như vậy.Từ khi biết Lục Diễm Chi phản đối Hạ Thiên Tường và Tô Nhược Hân, cả ngày nay anh ta đều tưởng tượng việc cưới Tô Nhược Hân vào nhà mình, làm vợ anh ta.Tô Nhược Hân chỉ vào cái túi mới xách lên xe: “Đưa thuốc, anh ta có bệnh.”“Ha ha, câu này tôi thích, Hạ Thiên Tường chính là có bệnh, tôi ủng hộ đưa thuốc cho anh ta, những việc khác thì không thể.” Hạ Thiên Tường nói cứ như đang tuyên bố chủ quyền.“Này, hai người các anh đều là bạn của tôi, tôi gặp anh ta cũng giống như gặp anh, gặp anh cũng giống như gặp anh ta, anh phản đối cái gì chứ?”“Em nói… em nói hai chúng tôi đều là bạn của em?” Hạ Thiên Chiếu khởi động Lamborghini, cẩn thận hỏi Tô Nhược Hân, sợ Tô Nhược Hân đưa ra một đáp án anh ta không thích.“Đúng, mau lái xe đi, tôi còn muốn về ngủ sớm chút.” Tô Nhược Hân ngáp một cái, mặc dù sáng nay dậy rất muộn, nhưng tối qua uống say rồi ngủ, cho nên cảm giác ngủ còn chưa đủ, bây giờ cô đã hơi buồn ngủ rồi.“Vậy khi em về cũng phải do tôi đưa về.” Hạ Thiên Chiếu hẹn trước đưa Tô Nhược Hân trở về.“Hả, không phải anh về nhà sao, về nhà rồi lại ra ngoài, vậy thì không phải về nhà nữa rồi, không thích hợp lắm.”“Tôi…” Hạ Thiên Chiếu bị chặn ngang không trả lời được.Nhìn sắc mặt Hạ Thiên Chiếu đỏ lên, tâm trạng Tô Nhược Hân cực tốt, cười nói: “Tôi gọi Phương Tấn đưa tôi về nhà là được rồi, cũng không làm phiền cậu chủ Hạ sửa chữa sai lầm, ngoan ngoãn về nhà, không còn trêu hoa ghẹo nguyệt khắp nơi nữa.”Khi nghe thấy Tô Nhược Hân nói đến ngoan ngoãn về nhà, Hạ Thiên Chiếu lộ vẻ không đồng ý, trước giờ Hạ Thiên Chiếu anh ta không phải người đàn ông ngoan ngoãn.Nhưng nghe lời nói tiếp theo của Tô Nhược Hân, đôi mắt Hạ Thiên Chiếu lập tức sáng lên: “Em cũng biết là rất lâu rồi tôi không trêu hoa ghẹo nguyệt, Tô Nhược Hân, có phải em đang chú ý đến tôi hay không? Từ sau khi đến Trường trung học Khải Mỹ tìm em trở về, cậu đây đã rất lâu không hẹn riêng với người phụ nữ nào khác, tôi đúng thật là hoàn toàn sửa chữa sai lầm rồi.”“Đoán.” Tô Nhược Hân cười, nhìn dáng vẻ căng thẳng của anh ta, đây thật sự không còn Hạ Thiên Chiếu vừa nhìn đã khiến người ta chán ghét lần đầu tiên cô gặp rồi.“Đoán cũng được, chứng minh em hi vọng tôi trở thành người như vậy, tôi cũng thật sự đang cố gắng thay đổi chính mình.” Hạ Thiên Chiếu không theo đuổi được, cho nên trước tiên cứ cố gắng thể hiện bản thân một chút.Tóm lại, anh ta sẽ không dễ dàng từ bỏ.Chỉ có Hạ Thiên Tường, chứ không có chuyện Hạ Thiên Chiếu anh ta từ bỏ.Vừa nghĩ đến Hạ Thiên Tường từ nay về sau không còn là tình địch của anh ta nữa, tâm trạng Hạ Thiên Tường tốt hẳn lên.Tô Nhược Hân không chịu nổi: “Hạ Thiên Chiếu, có thể đừng tự luyến như vậy được không.”“Cậu đây không tự luyến, đó là bản chất của cậu đây, cậu đây phóng khoáng như gió xuân.”