“Quỳ xuống. ” Tô Nhược Hân vừa mới bị đẩy xuống xe đã bị ép phải quỳ trước cánh cửa gỗ. “Dập đầu. ” Lại có người quát lớn. Rồi sau đó, đầu của cô bị đè xuống, đập mạnh trên nền đá hoa cương. Đau quá. Cùng với cơn đau còn có cả máu. Nhưng những người đang ghì lấy cô hoàn toàn không quan tâm một chút nào. Cho dù cô bị đập vỡ đầu, máu chảy ròng ròng trên trán thì bọn họ vẫn ép cô phải dập đầu mười mấy cái liền. Máu me trông đến ghê người, chảy dọc theo gò má và khóe miệng, mùi máu tanh nồng nặc. Tô Nhược Hân muốn thét lên nhưng miệng cô bị nhét một miếng vải, không thốt ra được bất cứ âm thanh nào. Tóc cô bị túm chặt, cô bị ép phải ngẩng đầu dậy, nhìn về chiếc giường phía trước. Có một người đàn ông đang nằm ở đó. Sống mũi của anh ra rất thẳng, gương mặt góc cạnh, mặc dù đôi mắt đang nhắm chặt nhưng vẫn có thể nhìn ra sự tuấn tú của anh ta. Cô ngẩn ngơ. Đây là Hạ Thiên Tường. Còn đẹp trai hơn trong tưởng tượng của cô nhiều. Nhưng dù có đẹp trai đến mức nào đi chăng nữa thì cũng là…
Chương 453
Cô Vợ Thần Y Của Cậu Hạ Là Học Sinh Cấp BaTác giả: Đông TuyếtTruyện Ngôn Tình, Truyện Sủng“Quỳ xuống. ” Tô Nhược Hân vừa mới bị đẩy xuống xe đã bị ép phải quỳ trước cánh cửa gỗ. “Dập đầu. ” Lại có người quát lớn. Rồi sau đó, đầu của cô bị đè xuống, đập mạnh trên nền đá hoa cương. Đau quá. Cùng với cơn đau còn có cả máu. Nhưng những người đang ghì lấy cô hoàn toàn không quan tâm một chút nào. Cho dù cô bị đập vỡ đầu, máu chảy ròng ròng trên trán thì bọn họ vẫn ép cô phải dập đầu mười mấy cái liền. Máu me trông đến ghê người, chảy dọc theo gò má và khóe miệng, mùi máu tanh nồng nặc. Tô Nhược Hân muốn thét lên nhưng miệng cô bị nhét một miếng vải, không thốt ra được bất cứ âm thanh nào. Tóc cô bị túm chặt, cô bị ép phải ngẩng đầu dậy, nhìn về chiếc giường phía trước. Có một người đàn ông đang nằm ở đó. Sống mũi của anh ra rất thẳng, gương mặt góc cạnh, mặc dù đôi mắt đang nhắm chặt nhưng vẫn có thể nhìn ra sự tuấn tú của anh ta. Cô ngẩn ngơ. Đây là Hạ Thiên Tường. Còn đẹp trai hơn trong tưởng tượng của cô nhiều. Nhưng dù có đẹp trai đến mức nào đi chăng nữa thì cũng là… Chương 453Cô nhìn thấy một cánh cửa.Cổng sắt chạm khắc kiểu cách và đẹp mắt.Hoá ra trong nông gia viện còn có một nơi khác.Sân nhà sâu hun hút.Cánh cửa sắt nhẹ nhàng mở ra.Toàn là màu tím.Đó là lan dạ hương.Chính giữa vườn hoa dạ lan hương là một căn biệt thự nhỏ.Xung quanh vườn dạ lan hương là những cây tùng bách cảnh.Tô Nhược Hân đứng ở cửa, bị vẻ đẹp trước mặt làm cho choáng váng.“Hòn đảo nhỏ này là sản nghiệp của nhà cô chủ bà à?” Nếu không không thể nào phía trước có nông gia viện tinh xảo, phía sau là nơi ở của cô gái đó được.“Đương nhiên, sản nghiệp nhà họ Lâm chúng tôi trải rộng khắp thế giới, nhưng cô chủ của chúng tôi thích thành phố T, thích sống ở nơi này.”“Cô ấy thích dạ lan hương à?” Trong nhận thức của cô, con gái thích màu tím thì thích hoa lưu ly hơn.Hoa lưu ly (forget-me-not) mang theo cảm giác hơi buồn thương, đó là loài hoa yêu thích của những cô gái thời thượng đa sầu đa cảm.Hoặc có thể là sự mong chờ một nửa còn lại của cuộc đời mình.Nếu như gặp thì đừng quên em.Nhưng lúc này, lần đầu tiên cô phát hiện con gái thích màu tím còn thích cả lan dạ hương.Một bông thì đẹp.Cả vườn lại càng đẹp hơn.Đẹp đến nỗi khiến người ta chỉ muốn hít thở thật sâu, dạo bước trong vườn hoa.Nhưng đây chỉ là suy nghĩ của Tô Nhược Hân khi nhìn lần đầu tiên, đi một lúc, ánh mắt cô chợt trở nên lạnh lùng nghiêm túc.“Đúng, cô chủ thích dạ lan hương nhất.”Tô Nhược Hân gật đầu: “Bà có biết vì sao cô ấy thích dạ lan hương không?”“Người mẹ đã khuất của tôi thích.” Không đợi người phụ nữ trả lời thì cánh cửa biệt thự đã mở ra, cô gái nhẹ nhàng bước ra đứng trước cửa, mỉm cười nhẹ nhìn Tô Nhược Hân đang từ tốn bước về phía mình.Tô Nhược Hân chỉ thấy lồng ngực nhói đau, thì ra cô gái này thích chỉ vì mẹ cô ấy thích.“Vậy tùng bách xung quanh vườn thì sao?” Cô gái khẽ cười nhìn cô, cô cũng cười nhẹ nhìn lại cô ấy.Cảm giác đồng cảm bắt đầu lan ra trong lòng.Mẹ cô gái đã qua đời, mẹ cô thì có cũng như không.Tính ra thì họ đều được coi là những đứa trẻ không có mẹ.“Tôi thích.” Cô gái yếu ớt khẽ đáp, nhưng mang lại cho người khác cảm giác kiên định.
Chương 453
Cô nhìn thấy một cánh cửa.
Cổng sắt chạm khắc kiểu cách và đẹp mắt.
Hoá ra trong nông gia viện còn có một nơi khác.
Sân nhà sâu hun hút.
Cánh cửa sắt nhẹ nhàng mở ra.
Toàn là màu tím.
Đó là lan dạ hương.
Chính giữa vườn hoa dạ lan hương là một căn biệt thự nhỏ.
Xung quanh vườn dạ lan hương là những cây tùng bách cảnh.
Tô Nhược Hân đứng ở cửa, bị vẻ đẹp trước mặt làm cho choáng váng.
“Hòn đảo nhỏ này là sản nghiệp của nhà cô chủ bà à?” Nếu không không thể nào phía trước có nông gia viện tinh xảo, phía sau là nơi ở của cô gái đó được.
“Đương nhiên, sản nghiệp nhà họ Lâm chúng tôi trải rộng khắp thế giới, nhưng cô chủ của chúng tôi thích thành phố T, thích sống ở nơi này.”
“Cô ấy thích dạ lan hương à?” Trong nhận thức của cô, con gái thích màu tím thì thích hoa lưu ly hơn.
Hoa lưu ly (forget-me-not) mang theo cảm giác hơi buồn thương, đó là loài hoa yêu thích của những cô gái thời thượng đa sầu đa cảm.
Hoặc có thể là sự mong chờ một nửa còn lại của cuộc đời mình.
Nếu như gặp thì đừng quên em.
Nhưng lúc này, lần đầu tiên cô phát hiện con gái thích màu tím còn thích cả lan dạ hương.
Một bông thì đẹp.
Cả vườn lại càng đẹp hơn.
Đẹp đến nỗi khiến người ta chỉ muốn hít thở thật sâu, dạo bước trong vườn hoa.
Nhưng đây chỉ là suy nghĩ của Tô Nhược Hân khi nhìn lần đầu tiên, đi một lúc, ánh mắt cô chợt trở nên lạnh lùng nghiêm túc.
“Đúng, cô chủ thích dạ lan hương nhất.”
Tô Nhược Hân gật đầu: “Bà có biết vì sao cô ấy thích dạ lan hương không?”
“Người mẹ đã khuất của tôi thích.” Không đợi người phụ nữ trả lời thì cánh cửa biệt thự đã mở ra, cô gái nhẹ nhàng bước ra đứng trước cửa, mỉm cười nhẹ nhìn Tô Nhược Hân đang từ tốn bước về phía mình.
Tô Nhược Hân chỉ thấy lồng ngực nhói đau, thì ra cô gái này thích chỉ vì mẹ cô ấy thích.
“Vậy tùng bách xung quanh vườn thì sao?” Cô gái khẽ cười nhìn cô, cô cũng cười nhẹ nhìn lại cô ấy.
Cảm giác đồng cảm bắt đầu lan ra trong lòng.
Mẹ cô gái đã qua đời, mẹ cô thì có cũng như không.
Tính ra thì họ đều được coi là những đứa trẻ không có mẹ.
“Tôi thích.” Cô gái yếu ớt khẽ đáp, nhưng mang lại cho người khác cảm giác kiên định.
Cô Vợ Thần Y Của Cậu Hạ Là Học Sinh Cấp BaTác giả: Đông TuyếtTruyện Ngôn Tình, Truyện Sủng“Quỳ xuống. ” Tô Nhược Hân vừa mới bị đẩy xuống xe đã bị ép phải quỳ trước cánh cửa gỗ. “Dập đầu. ” Lại có người quát lớn. Rồi sau đó, đầu của cô bị đè xuống, đập mạnh trên nền đá hoa cương. Đau quá. Cùng với cơn đau còn có cả máu. Nhưng những người đang ghì lấy cô hoàn toàn không quan tâm một chút nào. Cho dù cô bị đập vỡ đầu, máu chảy ròng ròng trên trán thì bọn họ vẫn ép cô phải dập đầu mười mấy cái liền. Máu me trông đến ghê người, chảy dọc theo gò má và khóe miệng, mùi máu tanh nồng nặc. Tô Nhược Hân muốn thét lên nhưng miệng cô bị nhét một miếng vải, không thốt ra được bất cứ âm thanh nào. Tóc cô bị túm chặt, cô bị ép phải ngẩng đầu dậy, nhìn về chiếc giường phía trước. Có một người đàn ông đang nằm ở đó. Sống mũi của anh ra rất thẳng, gương mặt góc cạnh, mặc dù đôi mắt đang nhắm chặt nhưng vẫn có thể nhìn ra sự tuấn tú của anh ta. Cô ngẩn ngơ. Đây là Hạ Thiên Tường. Còn đẹp trai hơn trong tưởng tượng của cô nhiều. Nhưng dù có đẹp trai đến mức nào đi chăng nữa thì cũng là… Chương 453Cô nhìn thấy một cánh cửa.Cổng sắt chạm khắc kiểu cách và đẹp mắt.Hoá ra trong nông gia viện còn có một nơi khác.Sân nhà sâu hun hút.Cánh cửa sắt nhẹ nhàng mở ra.Toàn là màu tím.Đó là lan dạ hương.Chính giữa vườn hoa dạ lan hương là một căn biệt thự nhỏ.Xung quanh vườn dạ lan hương là những cây tùng bách cảnh.Tô Nhược Hân đứng ở cửa, bị vẻ đẹp trước mặt làm cho choáng váng.“Hòn đảo nhỏ này là sản nghiệp của nhà cô chủ bà à?” Nếu không không thể nào phía trước có nông gia viện tinh xảo, phía sau là nơi ở của cô gái đó được.“Đương nhiên, sản nghiệp nhà họ Lâm chúng tôi trải rộng khắp thế giới, nhưng cô chủ của chúng tôi thích thành phố T, thích sống ở nơi này.”“Cô ấy thích dạ lan hương à?” Trong nhận thức của cô, con gái thích màu tím thì thích hoa lưu ly hơn.Hoa lưu ly (forget-me-not) mang theo cảm giác hơi buồn thương, đó là loài hoa yêu thích của những cô gái thời thượng đa sầu đa cảm.Hoặc có thể là sự mong chờ một nửa còn lại của cuộc đời mình.Nếu như gặp thì đừng quên em.Nhưng lúc này, lần đầu tiên cô phát hiện con gái thích màu tím còn thích cả lan dạ hương.Một bông thì đẹp.Cả vườn lại càng đẹp hơn.Đẹp đến nỗi khiến người ta chỉ muốn hít thở thật sâu, dạo bước trong vườn hoa.Nhưng đây chỉ là suy nghĩ của Tô Nhược Hân khi nhìn lần đầu tiên, đi một lúc, ánh mắt cô chợt trở nên lạnh lùng nghiêm túc.“Đúng, cô chủ thích dạ lan hương nhất.”Tô Nhược Hân gật đầu: “Bà có biết vì sao cô ấy thích dạ lan hương không?”“Người mẹ đã khuất của tôi thích.” Không đợi người phụ nữ trả lời thì cánh cửa biệt thự đã mở ra, cô gái nhẹ nhàng bước ra đứng trước cửa, mỉm cười nhẹ nhìn Tô Nhược Hân đang từ tốn bước về phía mình.Tô Nhược Hân chỉ thấy lồng ngực nhói đau, thì ra cô gái này thích chỉ vì mẹ cô ấy thích.“Vậy tùng bách xung quanh vườn thì sao?” Cô gái khẽ cười nhìn cô, cô cũng cười nhẹ nhìn lại cô ấy.Cảm giác đồng cảm bắt đầu lan ra trong lòng.Mẹ cô gái đã qua đời, mẹ cô thì có cũng như không.Tính ra thì họ đều được coi là những đứa trẻ không có mẹ.“Tôi thích.” Cô gái yếu ớt khẽ đáp, nhưng mang lại cho người khác cảm giác kiên định.