Tác giả:

“Quỳ xuống. ” Tô Nhược Hân vừa mới bị đẩy xuống xe đã bị ép phải quỳ trước cánh cửa gỗ. “Dập đầu. ” Lại có người quát lớn. Rồi sau đó, đầu của cô bị đè xuống, đập mạnh trên nền đá hoa cương. Đau quá. Cùng với cơn đau còn có cả máu. Nhưng những người đang ghì lấy cô hoàn toàn không quan tâm một chút nào. Cho dù cô bị đập vỡ đầu, máu chảy ròng ròng trên trán thì bọn họ vẫn ép cô phải dập đầu mười mấy cái liền. Máu me trông đến ghê người, chảy dọc theo gò má và khóe miệng, mùi máu tanh nồng nặc. Tô Nhược Hân muốn thét lên nhưng miệng cô bị nhét một miếng vải, không thốt ra được bất cứ âm thanh nào. Tóc cô bị túm chặt, cô bị ép phải ngẩng đầu dậy, nhìn về chiếc giường phía trước. Có một người đàn ông đang nằm ở đó. Sống mũi của anh ra rất thẳng, gương mặt góc cạnh, mặc dù đôi mắt đang nhắm chặt nhưng vẫn có thể nhìn ra sự tuấn tú của anh ta. Cô ngẩn ngơ. Đây là Hạ Thiên Tường. Còn đẹp trai hơn trong tưởng tượng của cô nhiều. Nhưng dù có đẹp trai đến mức nào đi chăng nữa thì cũng là…

Chương 465

Cô Vợ Thần Y Của Cậu Hạ Là Học Sinh Cấp BaTác giả: Đông TuyếtTruyện Ngôn Tình, Truyện Sủng“Quỳ xuống. ” Tô Nhược Hân vừa mới bị đẩy xuống xe đã bị ép phải quỳ trước cánh cửa gỗ. “Dập đầu. ” Lại có người quát lớn. Rồi sau đó, đầu của cô bị đè xuống, đập mạnh trên nền đá hoa cương. Đau quá. Cùng với cơn đau còn có cả máu. Nhưng những người đang ghì lấy cô hoàn toàn không quan tâm một chút nào. Cho dù cô bị đập vỡ đầu, máu chảy ròng ròng trên trán thì bọn họ vẫn ép cô phải dập đầu mười mấy cái liền. Máu me trông đến ghê người, chảy dọc theo gò má và khóe miệng, mùi máu tanh nồng nặc. Tô Nhược Hân muốn thét lên nhưng miệng cô bị nhét một miếng vải, không thốt ra được bất cứ âm thanh nào. Tóc cô bị túm chặt, cô bị ép phải ngẩng đầu dậy, nhìn về chiếc giường phía trước. Có một người đàn ông đang nằm ở đó. Sống mũi của anh ra rất thẳng, gương mặt góc cạnh, mặc dù đôi mắt đang nhắm chặt nhưng vẫn có thể nhìn ra sự tuấn tú của anh ta. Cô ngẩn ngơ. Đây là Hạ Thiên Tường. Còn đẹp trai hơn trong tưởng tượng của cô nhiều. Nhưng dù có đẹp trai đến mức nào đi chăng nữa thì cũng là… Chương 465“Tớ biết rồi.”Cúp máy xong, Tô Nhược Hân bắt đầu lên mạng tìm trường đại học mà điểm của cô có thể đăng ký.Đương nhiên chắc chắn phải là trường có khoa Y, nếu không cô sẽ không đăng ký.Cho nên số trường đại học có thể lựa chọn cũng rất ít.Chỉ có mấy trường đại học có khoa Y.Đầu tiên lúc nhìn thấy đại học T, ánh mắt cô trở nên tối tăm, tựa như một đứa bé tức giận dùng tay che đi tên trường.Chỉ vì đó là một vết thương trong lòng cô, vừa nhìn thôi đã thấy khó chịu.Lướt web một lúc, điện thoại chợt reo lên.Cô thoát khỏi trang tìm kiếm đọc tin nhắn.“Đã uống thuốc xong, Nhược Hân ngủ ngon.”Tô Nhược Hân đọc hết lần này đến lần khác, mãi không dời mắt đi, cứu thế ngơ ngác nhìn tin nhắn này của Hạ Thiên Tường.Cô nghĩ cô thật sự thích Hạ Thiên Tường rồi, anh chỉ gửi một tin nhắn mà cô cứ đọc mãi.Đang nhìn chằm chằm, trên màn hình chợt xuất hiện thêm một tin nhắn nữa.“Nhớ em.”Hai chữ vô cùng đơn giản.Tô Nhược Hân cong môi nở một nụ cười ngọt ngào, không hề thấy xấu hổ trả lời lại một câu: “Hình như em cũng hơi nhớ anh.”Lúc gửi tin nhắn, tay cô hơi run rẩy.Có phải cô không dè dặt lắm không.Lúc gửi đi, thậm chí cô còn nghĩ sẽ thu hồi, nhưng cuối cùng vẫn không làm.Vì cô cảm thấy lúc này Hạ Thiên Tường ở bên kia cũng giống với cô, đang nhìn chằm chằm điện thoại của anh.Cho nên bây giờ dù cô có thu hồi cũng vô dụng.Chắc chắn Hạ Thiên Tường đã đọc được rồi.Sau đó nghĩ tới khả năng này, Tô Nhược Hân lập tức che mắt mình lại, dường như che mắt như thế, Hạ Thiên Tường ở bên kia cũng không nhìn thấy tin nhắn cô vừa gửi vậy.Điện thoại chợt reo lên.Cô giật mình nghe máy, lập tức nghe Hạ Thiên Tường ở đầu bên kia điện thoại nói: “Anh không phải chỉ hơi nhớ, mà là rất nhớ em.”Tố cáo một cách tr*n tr**, giống như vẫn mang mùi oán trách.Tô Nhược Hân mím môi: “Đó là chuyện của anh.”Anh nhớ cô bao nhiêu, đó là chuyện của anh mà.“Thế thì em cũng rất nhớ anh, chứ không phải là một chút.”“Đó là chuyện của em.”

Chương 465

“Tớ biết rồi.”

Cúp máy xong, Tô Nhược Hân bắt đầu lên mạng tìm trường đại học mà điểm của cô có thể đăng ký.

Đương nhiên chắc chắn phải là trường có khoa Y, nếu không cô sẽ không đăng ký.

Cho nên số trường đại học có thể lựa chọn cũng rất ít.

Chỉ có mấy trường đại học có khoa Y.

Đầu tiên lúc nhìn thấy đại học T, ánh mắt cô trở nên tối tăm, tựa như một đứa bé tức giận dùng tay che đi tên trường.

Chỉ vì đó là một vết thương trong lòng cô, vừa nhìn thôi đã thấy khó chịu.

Lướt web một lúc, điện thoại chợt reo lên.

Cô thoát khỏi trang tìm kiếm đọc tin nhắn.

“Đã uống thuốc xong, Nhược Hân ngủ ngon.”

Tô Nhược Hân đọc hết lần này đến lần khác, mãi không dời mắt đi, cứu thế ngơ ngác nhìn tin nhắn này của Hạ Thiên Tường.

Cô nghĩ cô thật sự thích Hạ Thiên Tường rồi, anh chỉ gửi một tin nhắn mà cô cứ đọc mãi.

Đang nhìn chằm chằm, trên màn hình chợt xuất hiện thêm một tin nhắn nữa.

“Nhớ em.”

Hai chữ vô cùng đơn giản.

Tô Nhược Hân cong môi nở một nụ cười ngọt ngào, không hề thấy xấu hổ trả lời lại một câu: “Hình như em cũng hơi nhớ anh.”

Lúc gửi tin nhắn, tay cô hơi run rẩy.

Có phải cô không dè dặt lắm không.

Lúc gửi đi, thậm chí cô còn nghĩ sẽ thu hồi, nhưng cuối cùng vẫn không làm.

Vì cô cảm thấy lúc này Hạ Thiên Tường ở bên kia cũng giống với cô, đang nhìn chằm chằm điện thoại của anh.

Cho nên bây giờ dù cô có thu hồi cũng vô dụng.

Chắc chắn Hạ Thiên Tường đã đọc được rồi.

Sau đó nghĩ tới khả năng này, Tô Nhược Hân lập tức che mắt mình lại, dường như che mắt như thế, Hạ Thiên Tường ở bên kia cũng không nhìn thấy tin nhắn cô vừa gửi vậy.

Điện thoại chợt reo lên.

Cô giật mình nghe máy, lập tức nghe Hạ Thiên Tường ở đầu bên kia điện thoại nói: “Anh không phải chỉ hơi nhớ, mà là rất nhớ em.”

Tố cáo một cách tr*n tr**, giống như vẫn mang mùi oán trách.

Tô Nhược Hân mím môi: “Đó là chuyện của anh.”

Anh nhớ cô bao nhiêu, đó là chuyện của anh mà.

“Thế thì em cũng rất nhớ anh, chứ không phải là một chút.”

“Đó là chuyện của em.”

Cô Vợ Thần Y Của Cậu Hạ Là Học Sinh Cấp BaTác giả: Đông TuyếtTruyện Ngôn Tình, Truyện Sủng“Quỳ xuống. ” Tô Nhược Hân vừa mới bị đẩy xuống xe đã bị ép phải quỳ trước cánh cửa gỗ. “Dập đầu. ” Lại có người quát lớn. Rồi sau đó, đầu của cô bị đè xuống, đập mạnh trên nền đá hoa cương. Đau quá. Cùng với cơn đau còn có cả máu. Nhưng những người đang ghì lấy cô hoàn toàn không quan tâm một chút nào. Cho dù cô bị đập vỡ đầu, máu chảy ròng ròng trên trán thì bọn họ vẫn ép cô phải dập đầu mười mấy cái liền. Máu me trông đến ghê người, chảy dọc theo gò má và khóe miệng, mùi máu tanh nồng nặc. Tô Nhược Hân muốn thét lên nhưng miệng cô bị nhét một miếng vải, không thốt ra được bất cứ âm thanh nào. Tóc cô bị túm chặt, cô bị ép phải ngẩng đầu dậy, nhìn về chiếc giường phía trước. Có một người đàn ông đang nằm ở đó. Sống mũi của anh ra rất thẳng, gương mặt góc cạnh, mặc dù đôi mắt đang nhắm chặt nhưng vẫn có thể nhìn ra sự tuấn tú của anh ta. Cô ngẩn ngơ. Đây là Hạ Thiên Tường. Còn đẹp trai hơn trong tưởng tượng của cô nhiều. Nhưng dù có đẹp trai đến mức nào đi chăng nữa thì cũng là… Chương 465“Tớ biết rồi.”Cúp máy xong, Tô Nhược Hân bắt đầu lên mạng tìm trường đại học mà điểm của cô có thể đăng ký.Đương nhiên chắc chắn phải là trường có khoa Y, nếu không cô sẽ không đăng ký.Cho nên số trường đại học có thể lựa chọn cũng rất ít.Chỉ có mấy trường đại học có khoa Y.Đầu tiên lúc nhìn thấy đại học T, ánh mắt cô trở nên tối tăm, tựa như một đứa bé tức giận dùng tay che đi tên trường.Chỉ vì đó là một vết thương trong lòng cô, vừa nhìn thôi đã thấy khó chịu.Lướt web một lúc, điện thoại chợt reo lên.Cô thoát khỏi trang tìm kiếm đọc tin nhắn.“Đã uống thuốc xong, Nhược Hân ngủ ngon.”Tô Nhược Hân đọc hết lần này đến lần khác, mãi không dời mắt đi, cứu thế ngơ ngác nhìn tin nhắn này của Hạ Thiên Tường.Cô nghĩ cô thật sự thích Hạ Thiên Tường rồi, anh chỉ gửi một tin nhắn mà cô cứ đọc mãi.Đang nhìn chằm chằm, trên màn hình chợt xuất hiện thêm một tin nhắn nữa.“Nhớ em.”Hai chữ vô cùng đơn giản.Tô Nhược Hân cong môi nở một nụ cười ngọt ngào, không hề thấy xấu hổ trả lời lại một câu: “Hình như em cũng hơi nhớ anh.”Lúc gửi tin nhắn, tay cô hơi run rẩy.Có phải cô không dè dặt lắm không.Lúc gửi đi, thậm chí cô còn nghĩ sẽ thu hồi, nhưng cuối cùng vẫn không làm.Vì cô cảm thấy lúc này Hạ Thiên Tường ở bên kia cũng giống với cô, đang nhìn chằm chằm điện thoại của anh.Cho nên bây giờ dù cô có thu hồi cũng vô dụng.Chắc chắn Hạ Thiên Tường đã đọc được rồi.Sau đó nghĩ tới khả năng này, Tô Nhược Hân lập tức che mắt mình lại, dường như che mắt như thế, Hạ Thiên Tường ở bên kia cũng không nhìn thấy tin nhắn cô vừa gửi vậy.Điện thoại chợt reo lên.Cô giật mình nghe máy, lập tức nghe Hạ Thiên Tường ở đầu bên kia điện thoại nói: “Anh không phải chỉ hơi nhớ, mà là rất nhớ em.”Tố cáo một cách tr*n tr**, giống như vẫn mang mùi oán trách.Tô Nhược Hân mím môi: “Đó là chuyện của anh.”Anh nhớ cô bao nhiêu, đó là chuyện của anh mà.“Thế thì em cũng rất nhớ anh, chứ không phải là một chút.”“Đó là chuyện của em.”

Chương 465