“Quỳ xuống. ” Tô Nhược Hân vừa mới bị đẩy xuống xe đã bị ép phải quỳ trước cánh cửa gỗ. “Dập đầu. ” Lại có người quát lớn. Rồi sau đó, đầu của cô bị đè xuống, đập mạnh trên nền đá hoa cương. Đau quá. Cùng với cơn đau còn có cả máu. Nhưng những người đang ghì lấy cô hoàn toàn không quan tâm một chút nào. Cho dù cô bị đập vỡ đầu, máu chảy ròng ròng trên trán thì bọn họ vẫn ép cô phải dập đầu mười mấy cái liền. Máu me trông đến ghê người, chảy dọc theo gò má và khóe miệng, mùi máu tanh nồng nặc. Tô Nhược Hân muốn thét lên nhưng miệng cô bị nhét một miếng vải, không thốt ra được bất cứ âm thanh nào. Tóc cô bị túm chặt, cô bị ép phải ngẩng đầu dậy, nhìn về chiếc giường phía trước. Có một người đàn ông đang nằm ở đó. Sống mũi của anh ra rất thẳng, gương mặt góc cạnh, mặc dù đôi mắt đang nhắm chặt nhưng vẫn có thể nhìn ra sự tuấn tú của anh ta. Cô ngẩn ngơ. Đây là Hạ Thiên Tường. Còn đẹp trai hơn trong tưởng tượng của cô nhiều. Nhưng dù có đẹp trai đến mức nào đi chăng nữa thì cũng là…
Chương 477
Cô Vợ Thần Y Của Cậu Hạ Là Học Sinh Cấp BaTác giả: Đông TuyếtTruyện Ngôn Tình, Truyện Sủng“Quỳ xuống. ” Tô Nhược Hân vừa mới bị đẩy xuống xe đã bị ép phải quỳ trước cánh cửa gỗ. “Dập đầu. ” Lại có người quát lớn. Rồi sau đó, đầu của cô bị đè xuống, đập mạnh trên nền đá hoa cương. Đau quá. Cùng với cơn đau còn có cả máu. Nhưng những người đang ghì lấy cô hoàn toàn không quan tâm một chút nào. Cho dù cô bị đập vỡ đầu, máu chảy ròng ròng trên trán thì bọn họ vẫn ép cô phải dập đầu mười mấy cái liền. Máu me trông đến ghê người, chảy dọc theo gò má và khóe miệng, mùi máu tanh nồng nặc. Tô Nhược Hân muốn thét lên nhưng miệng cô bị nhét một miếng vải, không thốt ra được bất cứ âm thanh nào. Tóc cô bị túm chặt, cô bị ép phải ngẩng đầu dậy, nhìn về chiếc giường phía trước. Có một người đàn ông đang nằm ở đó. Sống mũi của anh ra rất thẳng, gương mặt góc cạnh, mặc dù đôi mắt đang nhắm chặt nhưng vẫn có thể nhìn ra sự tuấn tú của anh ta. Cô ngẩn ngơ. Đây là Hạ Thiên Tường. Còn đẹp trai hơn trong tưởng tượng của cô nhiều. Nhưng dù có đẹp trai đến mức nào đi chăng nữa thì cũng là… Chương 477Cảnh sát bắt đầu ghi lại lời khai, ngay trên xe.Tô Nhược Hân ung dung nhìn ra ngoài cửa sổ xe, nhớ tới lần đầu tiên cô lên xe cảnh sát, đó là vì Hạ Thiên Tường.Mới hơn hai tháng, cô bây giờ là vì bản thân mình.Xe cảnh sát đã lái vào đồn cảnh sát, lời khai của cảnh sát đã được ghi lại một cách đơn giản.Tô Nhược Hân xuống xe.Chúc Hứa nhìn thấy có người mặc thường phục muốn còng tay Tô Nhược Hân, lập tức xông tới: “Dì nhỏ của cháu không giết người, là người phụ nữ kia cầm dao muốn đâm dì nhỏ, mọi người đứng nhìn đều nói dì nhỏ của cháu là phòng vệ chính đáng, mọi người không thể còng tay dì nhỏ.”“Hứa, đừng hoảng hốt, lát nữa chị Chiêm đến đón cháu, hãy ngoan ngoãn về nhà, để dì nhỏ yên tâm được không?”Chúc Hứa lau mắt, nghẹn ngào nói: “Ừm.” Mặc dù đứa nhỏ rất hiểu chuyện, nhưng rốt cuộc là đến đồn cảnh sát, thằng bé luôn nghiêm túc kia vẫn có chút sợ hãi.Tô Nhược Hân sờ sờ đầu cậu bé, lại nhìn về phía người mặc thường phục ở bên cạnh: “Cháu bé còn nhỏ, làm phiền các anh chăm sóc cho nó.”“Đi thôi.”Tô Nhược Hân được đưa vào.Chúc Hứa đuổi theo, khóc lóc muốn dì nhỏ.Cũng may cậu bé được người mặc thường phục ôm lấy, rất kiên nhẫn dỗ dành.Tô Nhược Hân bị nhốt vào một căn phòng vuông vức.Lần đầu tiên vào đây, nói không hoảng sợ thì là giả.Nhưng cô tin rằng chính nghĩa luôn hiện hữu.Lúc cô bị đâm, cảnh sát không bắt Triệu Giai Linh, lúc này họ cũng không muốn bắt cô.Cô nghĩ rằng cô sẽ nhanh chóng đi ra ngoài, kết quả là, bầu trời đã tối đen, mà cô vẫn còn ở bên trong.Không ai mời cô ra thẩm vấn, cũng không ai đưa cơm cho cô.Cơm tù cũng không có.Tô Nhược Hân đói rồi.Gần đây cô ăn rất nhiều.Bởi vì cô ăn thế nào cũng không béo, cho nên từ trước đến nay đều ăn uống tùy hứng.Cảm giác đói bụng thật sự rất tệ.Có phải cô đã làm gì sai không?Có phải cô nên sớm gọi điện thoại cho Hạ Thiên Tường, cho Tăng Hiểu Khê hoặc cho Lương Viễn, vậy lúc này đã không đến mức bị giam một mình ở trong căn phòng nhỏ tối tăm này, đừng nói là ăn cơm, thậm chí còn không được uống một hớp nước nóng.Lúc này, cũng không biết chị Chiêm đã đón Chúc Hứa đi chưa?Cậu bé đi theo cô ra ngoài, vốn định giải trí một lát, kết quả cuối cùng xảy ra chuyện như vậy.Tô Nhược Hân cảm thấy có lỗi với Chúc Hứa.Cậu bé còn nhỏ, chắc chắn bị dọa sợ rồi.
Chương 477
Cảnh sát bắt đầu ghi lại lời khai, ngay trên xe.
Tô Nhược Hân ung dung nhìn ra ngoài cửa sổ xe, nhớ tới lần đầu tiên cô lên xe cảnh sát, đó là vì Hạ Thiên Tường.
Mới hơn hai tháng, cô bây giờ là vì bản thân mình.
Xe cảnh sát đã lái vào đồn cảnh sát, lời khai của cảnh sát đã được ghi lại một cách đơn giản.
Tô Nhược Hân xuống xe.
Chúc Hứa nhìn thấy có người mặc thường phục muốn còng tay Tô Nhược Hân, lập tức xông tới: “Dì nhỏ của cháu không giết người, là người phụ nữ kia cầm dao muốn đâm dì nhỏ, mọi người đứng nhìn đều nói dì nhỏ của cháu là phòng vệ chính đáng, mọi người không thể còng tay dì nhỏ.”
“Hứa, đừng hoảng hốt, lát nữa chị Chiêm đến đón cháu, hãy ngoan ngoãn về nhà, để dì nhỏ yên tâm được không?”
Chúc Hứa lau mắt, nghẹn ngào nói: “Ừm.” Mặc dù đứa nhỏ rất hiểu chuyện, nhưng rốt cuộc là đến đồn cảnh sát, thằng bé luôn nghiêm túc kia vẫn có chút sợ hãi.
Tô Nhược Hân sờ sờ đầu cậu bé, lại nhìn về phía người mặc thường phục ở bên cạnh: “Cháu bé còn nhỏ, làm phiền các anh chăm sóc cho nó.”
“Đi thôi.”
Tô Nhược Hân được đưa vào.
Chúc Hứa đuổi theo, khóc lóc muốn dì nhỏ.
Cũng may cậu bé được người mặc thường phục ôm lấy, rất kiên nhẫn dỗ dành.
Tô Nhược Hân bị nhốt vào một căn phòng vuông vức.
Lần đầu tiên vào đây, nói không hoảng sợ thì là giả.
Nhưng cô tin rằng chính nghĩa luôn hiện hữu.
Lúc cô bị đâm, cảnh sát không bắt Triệu Giai Linh, lúc này họ cũng không muốn bắt cô.
Cô nghĩ rằng cô sẽ nhanh chóng đi ra ngoài, kết quả là, bầu trời đã tối đen, mà cô vẫn còn ở bên trong.
Không ai mời cô ra thẩm vấn, cũng không ai đưa cơm cho cô.
Cơm tù cũng không có.
Tô Nhược Hân đói rồi.
Gần đây cô ăn rất nhiều.
Bởi vì cô ăn thế nào cũng không béo, cho nên từ trước đến nay đều ăn uống tùy hứng.
Cảm giác đói bụng thật sự rất tệ.
Có phải cô đã làm gì sai không?
Có phải cô nên sớm gọi điện thoại cho Hạ Thiên Tường, cho Tăng Hiểu Khê hoặc cho Lương Viễn, vậy lúc này đã không đến mức bị giam một mình ở trong căn phòng nhỏ tối tăm này, đừng nói là ăn cơm, thậm chí còn không được uống một hớp nước nóng.
Lúc này, cũng không biết chị Chiêm đã đón Chúc Hứa đi chưa?
Cậu bé đi theo cô ra ngoài, vốn định giải trí một lát, kết quả cuối cùng xảy ra chuyện như vậy.
Tô Nhược Hân cảm thấy có lỗi với Chúc Hứa.
Cậu bé còn nhỏ, chắc chắn bị dọa sợ rồi.
Cô Vợ Thần Y Của Cậu Hạ Là Học Sinh Cấp BaTác giả: Đông TuyếtTruyện Ngôn Tình, Truyện Sủng“Quỳ xuống. ” Tô Nhược Hân vừa mới bị đẩy xuống xe đã bị ép phải quỳ trước cánh cửa gỗ. “Dập đầu. ” Lại có người quát lớn. Rồi sau đó, đầu của cô bị đè xuống, đập mạnh trên nền đá hoa cương. Đau quá. Cùng với cơn đau còn có cả máu. Nhưng những người đang ghì lấy cô hoàn toàn không quan tâm một chút nào. Cho dù cô bị đập vỡ đầu, máu chảy ròng ròng trên trán thì bọn họ vẫn ép cô phải dập đầu mười mấy cái liền. Máu me trông đến ghê người, chảy dọc theo gò má và khóe miệng, mùi máu tanh nồng nặc. Tô Nhược Hân muốn thét lên nhưng miệng cô bị nhét một miếng vải, không thốt ra được bất cứ âm thanh nào. Tóc cô bị túm chặt, cô bị ép phải ngẩng đầu dậy, nhìn về chiếc giường phía trước. Có một người đàn ông đang nằm ở đó. Sống mũi của anh ra rất thẳng, gương mặt góc cạnh, mặc dù đôi mắt đang nhắm chặt nhưng vẫn có thể nhìn ra sự tuấn tú của anh ta. Cô ngẩn ngơ. Đây là Hạ Thiên Tường. Còn đẹp trai hơn trong tưởng tượng của cô nhiều. Nhưng dù có đẹp trai đến mức nào đi chăng nữa thì cũng là… Chương 477Cảnh sát bắt đầu ghi lại lời khai, ngay trên xe.Tô Nhược Hân ung dung nhìn ra ngoài cửa sổ xe, nhớ tới lần đầu tiên cô lên xe cảnh sát, đó là vì Hạ Thiên Tường.Mới hơn hai tháng, cô bây giờ là vì bản thân mình.Xe cảnh sát đã lái vào đồn cảnh sát, lời khai của cảnh sát đã được ghi lại một cách đơn giản.Tô Nhược Hân xuống xe.Chúc Hứa nhìn thấy có người mặc thường phục muốn còng tay Tô Nhược Hân, lập tức xông tới: “Dì nhỏ của cháu không giết người, là người phụ nữ kia cầm dao muốn đâm dì nhỏ, mọi người đứng nhìn đều nói dì nhỏ của cháu là phòng vệ chính đáng, mọi người không thể còng tay dì nhỏ.”“Hứa, đừng hoảng hốt, lát nữa chị Chiêm đến đón cháu, hãy ngoan ngoãn về nhà, để dì nhỏ yên tâm được không?”Chúc Hứa lau mắt, nghẹn ngào nói: “Ừm.” Mặc dù đứa nhỏ rất hiểu chuyện, nhưng rốt cuộc là đến đồn cảnh sát, thằng bé luôn nghiêm túc kia vẫn có chút sợ hãi.Tô Nhược Hân sờ sờ đầu cậu bé, lại nhìn về phía người mặc thường phục ở bên cạnh: “Cháu bé còn nhỏ, làm phiền các anh chăm sóc cho nó.”“Đi thôi.”Tô Nhược Hân được đưa vào.Chúc Hứa đuổi theo, khóc lóc muốn dì nhỏ.Cũng may cậu bé được người mặc thường phục ôm lấy, rất kiên nhẫn dỗ dành.Tô Nhược Hân bị nhốt vào một căn phòng vuông vức.Lần đầu tiên vào đây, nói không hoảng sợ thì là giả.Nhưng cô tin rằng chính nghĩa luôn hiện hữu.Lúc cô bị đâm, cảnh sát không bắt Triệu Giai Linh, lúc này họ cũng không muốn bắt cô.Cô nghĩ rằng cô sẽ nhanh chóng đi ra ngoài, kết quả là, bầu trời đã tối đen, mà cô vẫn còn ở bên trong.Không ai mời cô ra thẩm vấn, cũng không ai đưa cơm cho cô.Cơm tù cũng không có.Tô Nhược Hân đói rồi.Gần đây cô ăn rất nhiều.Bởi vì cô ăn thế nào cũng không béo, cho nên từ trước đến nay đều ăn uống tùy hứng.Cảm giác đói bụng thật sự rất tệ.Có phải cô đã làm gì sai không?Có phải cô nên sớm gọi điện thoại cho Hạ Thiên Tường, cho Tăng Hiểu Khê hoặc cho Lương Viễn, vậy lúc này đã không đến mức bị giam một mình ở trong căn phòng nhỏ tối tăm này, đừng nói là ăn cơm, thậm chí còn không được uống một hớp nước nóng.Lúc này, cũng không biết chị Chiêm đã đón Chúc Hứa đi chưa?Cậu bé đi theo cô ra ngoài, vốn định giải trí một lát, kết quả cuối cùng xảy ra chuyện như vậy.Tô Nhược Hân cảm thấy có lỗi với Chúc Hứa.Cậu bé còn nhỏ, chắc chắn bị dọa sợ rồi.