“Quỳ xuống. ” Tô Nhược Hân vừa mới bị đẩy xuống xe đã bị ép phải quỳ trước cánh cửa gỗ. “Dập đầu. ” Lại có người quát lớn. Rồi sau đó, đầu của cô bị đè xuống, đập mạnh trên nền đá hoa cương. Đau quá. Cùng với cơn đau còn có cả máu. Nhưng những người đang ghì lấy cô hoàn toàn không quan tâm một chút nào. Cho dù cô bị đập vỡ đầu, máu chảy ròng ròng trên trán thì bọn họ vẫn ép cô phải dập đầu mười mấy cái liền. Máu me trông đến ghê người, chảy dọc theo gò má và khóe miệng, mùi máu tanh nồng nặc. Tô Nhược Hân muốn thét lên nhưng miệng cô bị nhét một miếng vải, không thốt ra được bất cứ âm thanh nào. Tóc cô bị túm chặt, cô bị ép phải ngẩng đầu dậy, nhìn về chiếc giường phía trước. Có một người đàn ông đang nằm ở đó. Sống mũi của anh ra rất thẳng, gương mặt góc cạnh, mặc dù đôi mắt đang nhắm chặt nhưng vẫn có thể nhìn ra sự tuấn tú của anh ta. Cô ngẩn ngơ. Đây là Hạ Thiên Tường. Còn đẹp trai hơn trong tưởng tượng của cô nhiều. Nhưng dù có đẹp trai đến mức nào đi chăng nữa thì cũng là…
Chương 481
Cô Vợ Thần Y Của Cậu Hạ Là Học Sinh Cấp BaTác giả: Đông TuyếtTruyện Ngôn Tình, Truyện Sủng“Quỳ xuống. ” Tô Nhược Hân vừa mới bị đẩy xuống xe đã bị ép phải quỳ trước cánh cửa gỗ. “Dập đầu. ” Lại có người quát lớn. Rồi sau đó, đầu của cô bị đè xuống, đập mạnh trên nền đá hoa cương. Đau quá. Cùng với cơn đau còn có cả máu. Nhưng những người đang ghì lấy cô hoàn toàn không quan tâm một chút nào. Cho dù cô bị đập vỡ đầu, máu chảy ròng ròng trên trán thì bọn họ vẫn ép cô phải dập đầu mười mấy cái liền. Máu me trông đến ghê người, chảy dọc theo gò má và khóe miệng, mùi máu tanh nồng nặc. Tô Nhược Hân muốn thét lên nhưng miệng cô bị nhét một miếng vải, không thốt ra được bất cứ âm thanh nào. Tóc cô bị túm chặt, cô bị ép phải ngẩng đầu dậy, nhìn về chiếc giường phía trước. Có một người đàn ông đang nằm ở đó. Sống mũi của anh ra rất thẳng, gương mặt góc cạnh, mặc dù đôi mắt đang nhắm chặt nhưng vẫn có thể nhìn ra sự tuấn tú của anh ta. Cô ngẩn ngơ. Đây là Hạ Thiên Tường. Còn đẹp trai hơn trong tưởng tượng của cô nhiều. Nhưng dù có đẹp trai đến mức nào đi chăng nữa thì cũng là… Chương 481Tăng Hiểu Khê kéo tay cô lại: “Tô Nhược Hân, con mau kể cảnh tượng lúc đó đi. Triệu Giai Linh kia thật sự kiêu căng tới mức muốn đâm con à?”“Đúng vậy, có điều lần này con không để cho cô ta thực hiện được.” Cô từng bị đâm một lần, nếu vẫn không nhớ lâu, còn để cho Triệu Giai Linh thực hiện được một lần nữa, vậy cô cũng quá ngu rồi.Lần trước, Triệu Giai Linh có thể không biết xấu hổ, không gánh chịu bất kỳ trách nhiệm nào. Lần này, cô cũng có thể không gánh chịu bất kỳ trách nhiệm nào.“Con mau nói đi, sao con làm được vậy?” Tăng Hiểu Khê nhìn Tô Nhược Hân giống như đang nghe kể chuyện.“Lúc cô ta đâm qua, con lặng lẽ đứng đó chờ. Đợi đến khi con dao của cô ta cách ngực con chỉ còn khoảng mười phân, con nhanh chóng nắm lấy cổ tay của cô ta, kéo cổ tay của cô ta đâm ngược lại. Ừ, cô ta tự đâm mình bị thương.”“Tiểu Hân, mẹ nuôi còn không biết hóa ra con lợi hại như vậy đấy. Con có thể tự bảo vệ mình, thật tốt.”Tô Nhược Hân khẽ cười: “Mẹ thật sự bằng lòng làm mẹ nuôi của con à?” Cho dù Tăng Hiểu Khê thật sự tốt với cô, nhưng từ trước đến nay cô chưa từng nghĩ tới sẽ có một ngày Tăng Hiểu Khê xem cô là con gái.Lúc trước, bà ta còn nói muốn cô làm con dâu đấy.Xem ra, chắc Cận Liễm đã khuyên được Tăng Hiểu Khê từ bỏ ý định.Cho nên, Tăng Hiểu Khê mới không trái một câu con dâu, phải một câu con dâu treo bên miệng nữa.“Bằng lòng chứ. Sao lại không bằng lòng? Nếu không phải con không thích Liễm Nhi, mẹ tuyệt đối không đồng ý làm mẹ nuôi của con. Mẹ còn muốn làm mẹ chồng con đấy. Tô Nhược Hân, sao con lại không cho Liễm Nhi một cơ hội chứ?”Tô Nhược Hân mím môi, thật sự không biết Cận Liễm nói thế nào với Tăng Hiểu Khê về cảm giác của cô với anh ta.Nhưng bây giờ không cần để ý tới nữa.Chỉ cần Tăng Hiểu Khê không tiếp tục nhận định cô thành con dâu của bà ta là được rồi.Nếu không, cô và Cận Liễm đều lúng túng.“Mẹ nuôi, là con không xứng với Liễm…” Cô vừa định buột miệng nói ra hai chữ ‘Liễm Tử’, sau đó nhớ ra Hạ Thiên Tường không thích cô gọi Cận Liễm là Liễm Tử, cho nên lập tức phanh lại, vội vàng sửa lời: “Là con không xứng với Cận Liễm, anh ấy là ánh mặt trời, con lại quá non nớt.”“Được rồi, mẹ không ép hai đứa trẻ các con. Có điều, nếu sau này con muốn hẹn hò với bạn trai, nhất định phải để cho mẹ nuôi xem qua trước, qua được cửa của mẹ nuôi, con mới có thể qua lại với đối phương.”Tô Nhược Hân liếc nhìn Hạ Thiên Tường đang lái xe, sau đó cười khanh khách khẽ gật đầu: “Con đã là người có mẹ, sau này đương nhiên mọi chuyện đều do mẹ làm chủ cho con rồi.”“Khụ…” Người đàn ông đang lái xe khẽ ho một tiếng.Hơn nữa, còn rất lớn tiếng.Tăng Hiểu Khê nghe được thì ngẩng đầu nhìn qua: “Cậu Hạ, cậu không khỏe à? Có cần tiện thể qua bệnh viện khám không? Sau khi đưa cậu qua đó, tôi sẽ tự lái xe chở Tô Nhược Hân về nhà.”Tăng Hiểu Khê trắng trợn đề nghị muốn bỏ rơi Hạ Thiên Tường. Tô Nhược Hân nhìn Tăng Hiểu Khê, lại nhìn Hạ Thiên Tường. Lẽ nào quan hệ giữa hai người vẫn chưa hòa hợp, chỉ vì cô mới tạm thời liên minh?“Không cần.” Hạ Thiên Tường tiếp tục lái xe, trông anh lúc này hình như không có cảm giác gì không thoải mái nữa.
Chương 481
Tăng Hiểu Khê kéo tay cô lại: “Tô Nhược Hân, con mau kể cảnh tượng lúc đó đi. Triệu Giai Linh kia thật sự kiêu căng tới mức muốn đâm con à?”
“Đúng vậy, có điều lần này con không để cho cô ta thực hiện được.” Cô từng bị đâm một lần, nếu vẫn không nhớ lâu, còn để cho Triệu Giai Linh thực hiện được một lần nữa, vậy cô cũng quá ngu rồi.
Lần trước, Triệu Giai Linh có thể không biết xấu hổ, không gánh chịu bất kỳ trách nhiệm nào. Lần này, cô cũng có thể không gánh chịu bất kỳ trách nhiệm nào.
“Con mau nói đi, sao con làm được vậy?” Tăng Hiểu Khê nhìn Tô Nhược Hân giống như đang nghe kể chuyện.
“Lúc cô ta đâm qua, con lặng lẽ đứng đó chờ. Đợi đến khi con dao của cô ta cách ngực con chỉ còn khoảng mười phân, con nhanh chóng nắm lấy cổ tay của cô ta, kéo cổ tay của cô ta đâm ngược lại. Ừ, cô ta tự đâm mình bị thương.”
“Tiểu Hân, mẹ nuôi còn không biết hóa ra con lợi hại như vậy đấy. Con có thể tự bảo vệ mình, thật tốt.”
Tô Nhược Hân khẽ cười: “Mẹ thật sự bằng lòng làm mẹ nuôi của con à?” Cho dù Tăng Hiểu Khê thật sự tốt với cô, nhưng từ trước đến nay cô chưa từng nghĩ tới sẽ có một ngày Tăng Hiểu Khê xem cô là con gái.
Lúc trước, bà ta còn nói muốn cô làm con dâu đấy.
Xem ra, chắc Cận Liễm đã khuyên được Tăng Hiểu Khê từ bỏ ý định.
Cho nên, Tăng Hiểu Khê mới không trái một câu con dâu, phải một câu con dâu treo bên miệng nữa.
“Bằng lòng chứ. Sao lại không bằng lòng? Nếu không phải con không thích Liễm Nhi, mẹ tuyệt đối không đồng ý làm mẹ nuôi của con. Mẹ còn muốn làm mẹ chồng con đấy. Tô Nhược Hân, sao con lại không cho Liễm Nhi một cơ hội chứ?”
Tô Nhược Hân mím môi, thật sự không biết Cận Liễm nói thế nào với Tăng Hiểu Khê về cảm giác của cô với anh ta.
Nhưng bây giờ không cần để ý tới nữa.
Chỉ cần Tăng Hiểu Khê không tiếp tục nhận định cô thành con dâu của bà ta là được rồi.
Nếu không, cô và Cận Liễm đều lúng túng.
“Mẹ nuôi, là con không xứng với Liễm…” Cô vừa định buột miệng nói ra hai chữ ‘Liễm Tử’, sau đó nhớ ra Hạ Thiên Tường không thích cô gọi Cận Liễm là Liễm Tử, cho nên lập tức phanh lại, vội vàng sửa lời: “Là con không xứng với Cận Liễm, anh ấy là ánh mặt trời, con lại quá non nớt.”
“Được rồi, mẹ không ép hai đứa trẻ các con. Có điều, nếu sau này con muốn hẹn hò với bạn trai, nhất định phải để cho mẹ nuôi xem qua trước, qua được cửa của mẹ nuôi, con mới có thể qua lại với đối phương.”
Tô Nhược Hân liếc nhìn Hạ Thiên Tường đang lái xe, sau đó cười khanh khách khẽ gật đầu: “Con đã là người có mẹ, sau này đương nhiên mọi chuyện đều do mẹ làm chủ cho con rồi.”
“Khụ…” Người đàn ông đang lái xe khẽ ho một tiếng.
Hơn nữa, còn rất lớn tiếng.
Tăng Hiểu Khê nghe được thì ngẩng đầu nhìn qua: “Cậu Hạ, cậu không khỏe à? Có cần tiện thể qua bệnh viện khám không? Sau khi đưa cậu qua đó, tôi sẽ tự lái xe chở Tô Nhược Hân về nhà.”
Tăng Hiểu Khê trắng trợn đề nghị muốn bỏ rơi Hạ Thiên Tường. Tô Nhược Hân nhìn Tăng Hiểu Khê, lại nhìn Hạ Thiên Tường. Lẽ nào quan hệ giữa hai người vẫn chưa hòa hợp, chỉ vì cô mới tạm thời liên minh?
“Không cần.” Hạ Thiên Tường tiếp tục lái xe, trông anh lúc này hình như không có cảm giác gì không thoải mái nữa.
Cô Vợ Thần Y Của Cậu Hạ Là Học Sinh Cấp BaTác giả: Đông TuyếtTruyện Ngôn Tình, Truyện Sủng“Quỳ xuống. ” Tô Nhược Hân vừa mới bị đẩy xuống xe đã bị ép phải quỳ trước cánh cửa gỗ. “Dập đầu. ” Lại có người quát lớn. Rồi sau đó, đầu của cô bị đè xuống, đập mạnh trên nền đá hoa cương. Đau quá. Cùng với cơn đau còn có cả máu. Nhưng những người đang ghì lấy cô hoàn toàn không quan tâm một chút nào. Cho dù cô bị đập vỡ đầu, máu chảy ròng ròng trên trán thì bọn họ vẫn ép cô phải dập đầu mười mấy cái liền. Máu me trông đến ghê người, chảy dọc theo gò má và khóe miệng, mùi máu tanh nồng nặc. Tô Nhược Hân muốn thét lên nhưng miệng cô bị nhét một miếng vải, không thốt ra được bất cứ âm thanh nào. Tóc cô bị túm chặt, cô bị ép phải ngẩng đầu dậy, nhìn về chiếc giường phía trước. Có một người đàn ông đang nằm ở đó. Sống mũi của anh ra rất thẳng, gương mặt góc cạnh, mặc dù đôi mắt đang nhắm chặt nhưng vẫn có thể nhìn ra sự tuấn tú của anh ta. Cô ngẩn ngơ. Đây là Hạ Thiên Tường. Còn đẹp trai hơn trong tưởng tượng của cô nhiều. Nhưng dù có đẹp trai đến mức nào đi chăng nữa thì cũng là… Chương 481Tăng Hiểu Khê kéo tay cô lại: “Tô Nhược Hân, con mau kể cảnh tượng lúc đó đi. Triệu Giai Linh kia thật sự kiêu căng tới mức muốn đâm con à?”“Đúng vậy, có điều lần này con không để cho cô ta thực hiện được.” Cô từng bị đâm một lần, nếu vẫn không nhớ lâu, còn để cho Triệu Giai Linh thực hiện được một lần nữa, vậy cô cũng quá ngu rồi.Lần trước, Triệu Giai Linh có thể không biết xấu hổ, không gánh chịu bất kỳ trách nhiệm nào. Lần này, cô cũng có thể không gánh chịu bất kỳ trách nhiệm nào.“Con mau nói đi, sao con làm được vậy?” Tăng Hiểu Khê nhìn Tô Nhược Hân giống như đang nghe kể chuyện.“Lúc cô ta đâm qua, con lặng lẽ đứng đó chờ. Đợi đến khi con dao của cô ta cách ngực con chỉ còn khoảng mười phân, con nhanh chóng nắm lấy cổ tay của cô ta, kéo cổ tay của cô ta đâm ngược lại. Ừ, cô ta tự đâm mình bị thương.”“Tiểu Hân, mẹ nuôi còn không biết hóa ra con lợi hại như vậy đấy. Con có thể tự bảo vệ mình, thật tốt.”Tô Nhược Hân khẽ cười: “Mẹ thật sự bằng lòng làm mẹ nuôi của con à?” Cho dù Tăng Hiểu Khê thật sự tốt với cô, nhưng từ trước đến nay cô chưa từng nghĩ tới sẽ có một ngày Tăng Hiểu Khê xem cô là con gái.Lúc trước, bà ta còn nói muốn cô làm con dâu đấy.Xem ra, chắc Cận Liễm đã khuyên được Tăng Hiểu Khê từ bỏ ý định.Cho nên, Tăng Hiểu Khê mới không trái một câu con dâu, phải một câu con dâu treo bên miệng nữa.“Bằng lòng chứ. Sao lại không bằng lòng? Nếu không phải con không thích Liễm Nhi, mẹ tuyệt đối không đồng ý làm mẹ nuôi của con. Mẹ còn muốn làm mẹ chồng con đấy. Tô Nhược Hân, sao con lại không cho Liễm Nhi một cơ hội chứ?”Tô Nhược Hân mím môi, thật sự không biết Cận Liễm nói thế nào với Tăng Hiểu Khê về cảm giác của cô với anh ta.Nhưng bây giờ không cần để ý tới nữa.Chỉ cần Tăng Hiểu Khê không tiếp tục nhận định cô thành con dâu của bà ta là được rồi.Nếu không, cô và Cận Liễm đều lúng túng.“Mẹ nuôi, là con không xứng với Liễm…” Cô vừa định buột miệng nói ra hai chữ ‘Liễm Tử’, sau đó nhớ ra Hạ Thiên Tường không thích cô gọi Cận Liễm là Liễm Tử, cho nên lập tức phanh lại, vội vàng sửa lời: “Là con không xứng với Cận Liễm, anh ấy là ánh mặt trời, con lại quá non nớt.”“Được rồi, mẹ không ép hai đứa trẻ các con. Có điều, nếu sau này con muốn hẹn hò với bạn trai, nhất định phải để cho mẹ nuôi xem qua trước, qua được cửa của mẹ nuôi, con mới có thể qua lại với đối phương.”Tô Nhược Hân liếc nhìn Hạ Thiên Tường đang lái xe, sau đó cười khanh khách khẽ gật đầu: “Con đã là người có mẹ, sau này đương nhiên mọi chuyện đều do mẹ làm chủ cho con rồi.”“Khụ…” Người đàn ông đang lái xe khẽ ho một tiếng.Hơn nữa, còn rất lớn tiếng.Tăng Hiểu Khê nghe được thì ngẩng đầu nhìn qua: “Cậu Hạ, cậu không khỏe à? Có cần tiện thể qua bệnh viện khám không? Sau khi đưa cậu qua đó, tôi sẽ tự lái xe chở Tô Nhược Hân về nhà.”Tăng Hiểu Khê trắng trợn đề nghị muốn bỏ rơi Hạ Thiên Tường. Tô Nhược Hân nhìn Tăng Hiểu Khê, lại nhìn Hạ Thiên Tường. Lẽ nào quan hệ giữa hai người vẫn chưa hòa hợp, chỉ vì cô mới tạm thời liên minh?“Không cần.” Hạ Thiên Tường tiếp tục lái xe, trông anh lúc này hình như không có cảm giác gì không thoải mái nữa.