Tác giả:

“Quỳ xuống. ” Tô Nhược Hân vừa mới bị đẩy xuống xe đã bị ép phải quỳ trước cánh cửa gỗ. “Dập đầu. ” Lại có người quát lớn. Rồi sau đó, đầu của cô bị đè xuống, đập mạnh trên nền đá hoa cương. Đau quá. Cùng với cơn đau còn có cả máu. Nhưng những người đang ghì lấy cô hoàn toàn không quan tâm một chút nào. Cho dù cô bị đập vỡ đầu, máu chảy ròng ròng trên trán thì bọn họ vẫn ép cô phải dập đầu mười mấy cái liền. Máu me trông đến ghê người, chảy dọc theo gò má và khóe miệng, mùi máu tanh nồng nặc. Tô Nhược Hân muốn thét lên nhưng miệng cô bị nhét một miếng vải, không thốt ra được bất cứ âm thanh nào. Tóc cô bị túm chặt, cô bị ép phải ngẩng đầu dậy, nhìn về chiếc giường phía trước. Có một người đàn ông đang nằm ở đó. Sống mũi của anh ra rất thẳng, gương mặt góc cạnh, mặc dù đôi mắt đang nhắm chặt nhưng vẫn có thể nhìn ra sự tuấn tú của anh ta. Cô ngẩn ngơ. Đây là Hạ Thiên Tường. Còn đẹp trai hơn trong tưởng tượng của cô nhiều. Nhưng dù có đẹp trai đến mức nào đi chăng nữa thì cũng là…

Chương 492

Cô Vợ Thần Y Của Cậu Hạ Là Học Sinh Cấp BaTác giả: Đông TuyếtTruyện Ngôn Tình, Truyện Sủng“Quỳ xuống. ” Tô Nhược Hân vừa mới bị đẩy xuống xe đã bị ép phải quỳ trước cánh cửa gỗ. “Dập đầu. ” Lại có người quát lớn. Rồi sau đó, đầu của cô bị đè xuống, đập mạnh trên nền đá hoa cương. Đau quá. Cùng với cơn đau còn có cả máu. Nhưng những người đang ghì lấy cô hoàn toàn không quan tâm một chút nào. Cho dù cô bị đập vỡ đầu, máu chảy ròng ròng trên trán thì bọn họ vẫn ép cô phải dập đầu mười mấy cái liền. Máu me trông đến ghê người, chảy dọc theo gò má và khóe miệng, mùi máu tanh nồng nặc. Tô Nhược Hân muốn thét lên nhưng miệng cô bị nhét một miếng vải, không thốt ra được bất cứ âm thanh nào. Tóc cô bị túm chặt, cô bị ép phải ngẩng đầu dậy, nhìn về chiếc giường phía trước. Có một người đàn ông đang nằm ở đó. Sống mũi của anh ra rất thẳng, gương mặt góc cạnh, mặc dù đôi mắt đang nhắm chặt nhưng vẫn có thể nhìn ra sự tuấn tú của anh ta. Cô ngẩn ngơ. Đây là Hạ Thiên Tường. Còn đẹp trai hơn trong tưởng tượng của cô nhiều. Nhưng dù có đẹp trai đến mức nào đi chăng nữa thì cũng là… CHƯƠNG 492Nếu bị Tăng Hiểu Khê và Cận Hồng Huy phát hiện, cô cũng không còn mặt mũi gặp ai nữa.Nhưng vừa mới nói xong, cô đã ngây người.Trên môi chợt có cảm giác lành lạnh.Hạ Thiên Tường đè lên người cô.Dường như đang dùng hành động nói với cô, cô có hét cũng vô dụng.Vì lúc này cô đã không hét được nữa rồi.Cô muốn giãy giụa.Nhưng cánh tay của người đàn ông lại như gọng sắt ôm chặt cô trong lòng anh, hoàn toàn không cho cô động đậy, cứ thế bá đạo hôn lên môi cô.Hơi thở quen thuộc bay vào miệng mũi, Tô Nhược Hân hoàn toàn không suy nghĩ được gì nữa.Lúc này, cô cảm giác như mình đang trở về Thập Lý Hoa Sen hôm qua, có hương hoa sen, có hơi thở của đàn ông từng chút ngấm vào lòng cô, cũng không thể nào đuổi đi.Cô không thể hít thở.Thật sự không thể hít thở.Trong bóng tối, chỉ cảm thấy ánh mắt của người đàn ông sáng ngời, lúc hôn cô, anh vẫn đang nhìn cô.Gần trong gang tấc.Dường như muốn nhìn đến khi cô hoà tan vào người anh, không rời xa nữa.Nhưng cô thật sự sắp không thở nổi rồi.Môi được buông lỏng một chút, sau đó cô lập tức thở hổn hển.Hai người.Nằm sóng vai trên giường lớn.Một bàn tay nhẹ nhàng nắm lấy tay Tô Nhược Hân.Một lúc sau, anh nhẹ nhàng nói: “Không biết lấy hơi à?” Nhưng lúc hỏi câu này, trong lòng trong mắt anh đều là sự vui mừng.Hôm qua khi hôn cô ở Thập Lý Hoa Sen anh đã muốn hỏi câu này, nhưng vì sợ cô ngại nên mới không hỏi.Nhưng bây giờ, anh nhất định phải nói với cô, nhắc nhở cô.Nếu không, cô gái này mãi mãi không biết lấy hơi thì rất ảnh hưởng đến thời gian.Rõ ràng có thể hôn lâu hơn.Kết quả lại vì cô không biết lấy hơi mà anh phải dừng lại.Tô Nhược Hân ngơ ngác: “Nụ hôn đầu của người ta đã bị anh cướp mất rồi, tôi không biết.”Cô nói chuyện rất hiên ngang.Không biết là không biết, đương nhiên là thế rồi.Hạ Thiên Tường chỉ cảm thấy máu huyết lập tức sôi trào, sau đó anh nghiêng người, dùng hành động thức tế dạy Tô Nhược Hân phải lấy hơi thế nào.Bóng đêm dịu dàng.Tô Nhược Hân chìm đắm trong cảm giác mềm mại.

CHƯƠNG 492

Nếu bị Tăng Hiểu Khê và Cận Hồng Huy phát hiện, cô cũng không còn mặt mũi gặp ai nữa.

Nhưng vừa mới nói xong, cô đã ngây người.

Trên môi chợt có cảm giác lành lạnh.

Hạ Thiên Tường đè lên người cô.

Dường như đang dùng hành động nói với cô, cô có hét cũng vô dụng.

Vì lúc này cô đã không hét được nữa rồi.

Cô muốn giãy giụa.

Nhưng cánh tay của người đàn ông lại như gọng sắt ôm chặt cô trong lòng anh, hoàn toàn không cho cô động đậy, cứ thế bá đạo hôn lên môi cô.

Hơi thở quen thuộc bay vào miệng mũi, Tô Nhược Hân hoàn toàn không suy nghĩ được gì nữa.

Lúc này, cô cảm giác như mình đang trở về Thập Lý Hoa Sen hôm qua, có hương hoa sen, có hơi thở của đàn ông từng chút ngấm vào lòng cô, cũng không thể nào đuổi đi.

Cô không thể hít thở.

Thật sự không thể hít thở.

Trong bóng tối, chỉ cảm thấy ánh mắt của người đàn ông sáng ngời, lúc hôn cô, anh vẫn đang nhìn cô.

Gần trong gang tấc.

Dường như muốn nhìn đến khi cô hoà tan vào người anh, không rời xa nữa.

Nhưng cô thật sự sắp không thở nổi rồi.

Môi được buông lỏng một chút, sau đó cô lập tức thở hổn hển.

Hai người.

Nằm sóng vai trên giường lớn.

Một bàn tay nhẹ nhàng nắm lấy tay Tô Nhược Hân.

Một lúc sau, anh nhẹ nhàng nói: “Không biết lấy hơi à?” Nhưng lúc hỏi câu này, trong lòng trong mắt anh đều là sự vui mừng.

Hôm qua khi hôn cô ở Thập Lý Hoa Sen anh đã muốn hỏi câu này, nhưng vì sợ cô ngại nên mới không hỏi.

Nhưng bây giờ, anh nhất định phải nói với cô, nhắc nhở cô.

Nếu không, cô gái này mãi mãi không biết lấy hơi thì rất ảnh hưởng đến thời gian.

Rõ ràng có thể hôn lâu hơn.

Kết quả lại vì cô không biết lấy hơi mà anh phải dừng lại.

Tô Nhược Hân ngơ ngác: “Nụ hôn đầu của người ta đã bị anh cướp mất rồi, tôi không biết.”

Cô nói chuyện rất hiên ngang.

Không biết là không biết, đương nhiên là thế rồi.

Hạ Thiên Tường chỉ cảm thấy máu huyết lập tức sôi trào, sau đó anh nghiêng người, dùng hành động thức tế dạy Tô Nhược Hân phải lấy hơi thế nào.

Bóng đêm dịu dàng.

Tô Nhược Hân chìm đắm trong cảm giác mềm mại.

Cô Vợ Thần Y Của Cậu Hạ Là Học Sinh Cấp BaTác giả: Đông TuyếtTruyện Ngôn Tình, Truyện Sủng“Quỳ xuống. ” Tô Nhược Hân vừa mới bị đẩy xuống xe đã bị ép phải quỳ trước cánh cửa gỗ. “Dập đầu. ” Lại có người quát lớn. Rồi sau đó, đầu của cô bị đè xuống, đập mạnh trên nền đá hoa cương. Đau quá. Cùng với cơn đau còn có cả máu. Nhưng những người đang ghì lấy cô hoàn toàn không quan tâm một chút nào. Cho dù cô bị đập vỡ đầu, máu chảy ròng ròng trên trán thì bọn họ vẫn ép cô phải dập đầu mười mấy cái liền. Máu me trông đến ghê người, chảy dọc theo gò má và khóe miệng, mùi máu tanh nồng nặc. Tô Nhược Hân muốn thét lên nhưng miệng cô bị nhét một miếng vải, không thốt ra được bất cứ âm thanh nào. Tóc cô bị túm chặt, cô bị ép phải ngẩng đầu dậy, nhìn về chiếc giường phía trước. Có một người đàn ông đang nằm ở đó. Sống mũi của anh ra rất thẳng, gương mặt góc cạnh, mặc dù đôi mắt đang nhắm chặt nhưng vẫn có thể nhìn ra sự tuấn tú của anh ta. Cô ngẩn ngơ. Đây là Hạ Thiên Tường. Còn đẹp trai hơn trong tưởng tượng của cô nhiều. Nhưng dù có đẹp trai đến mức nào đi chăng nữa thì cũng là… CHƯƠNG 492Nếu bị Tăng Hiểu Khê và Cận Hồng Huy phát hiện, cô cũng không còn mặt mũi gặp ai nữa.Nhưng vừa mới nói xong, cô đã ngây người.Trên môi chợt có cảm giác lành lạnh.Hạ Thiên Tường đè lên người cô.Dường như đang dùng hành động nói với cô, cô có hét cũng vô dụng.Vì lúc này cô đã không hét được nữa rồi.Cô muốn giãy giụa.Nhưng cánh tay của người đàn ông lại như gọng sắt ôm chặt cô trong lòng anh, hoàn toàn không cho cô động đậy, cứ thế bá đạo hôn lên môi cô.Hơi thở quen thuộc bay vào miệng mũi, Tô Nhược Hân hoàn toàn không suy nghĩ được gì nữa.Lúc này, cô cảm giác như mình đang trở về Thập Lý Hoa Sen hôm qua, có hương hoa sen, có hơi thở của đàn ông từng chút ngấm vào lòng cô, cũng không thể nào đuổi đi.Cô không thể hít thở.Thật sự không thể hít thở.Trong bóng tối, chỉ cảm thấy ánh mắt của người đàn ông sáng ngời, lúc hôn cô, anh vẫn đang nhìn cô.Gần trong gang tấc.Dường như muốn nhìn đến khi cô hoà tan vào người anh, không rời xa nữa.Nhưng cô thật sự sắp không thở nổi rồi.Môi được buông lỏng một chút, sau đó cô lập tức thở hổn hển.Hai người.Nằm sóng vai trên giường lớn.Một bàn tay nhẹ nhàng nắm lấy tay Tô Nhược Hân.Một lúc sau, anh nhẹ nhàng nói: “Không biết lấy hơi à?” Nhưng lúc hỏi câu này, trong lòng trong mắt anh đều là sự vui mừng.Hôm qua khi hôn cô ở Thập Lý Hoa Sen anh đã muốn hỏi câu này, nhưng vì sợ cô ngại nên mới không hỏi.Nhưng bây giờ, anh nhất định phải nói với cô, nhắc nhở cô.Nếu không, cô gái này mãi mãi không biết lấy hơi thì rất ảnh hưởng đến thời gian.Rõ ràng có thể hôn lâu hơn.Kết quả lại vì cô không biết lấy hơi mà anh phải dừng lại.Tô Nhược Hân ngơ ngác: “Nụ hôn đầu của người ta đã bị anh cướp mất rồi, tôi không biết.”Cô nói chuyện rất hiên ngang.Không biết là không biết, đương nhiên là thế rồi.Hạ Thiên Tường chỉ cảm thấy máu huyết lập tức sôi trào, sau đó anh nghiêng người, dùng hành động thức tế dạy Tô Nhược Hân phải lấy hơi thế nào.Bóng đêm dịu dàng.Tô Nhược Hân chìm đắm trong cảm giác mềm mại.

Chương 492