“Quỳ xuống. ” Tô Nhược Hân vừa mới bị đẩy xuống xe đã bị ép phải quỳ trước cánh cửa gỗ. “Dập đầu. ” Lại có người quát lớn. Rồi sau đó, đầu của cô bị đè xuống, đập mạnh trên nền đá hoa cương. Đau quá. Cùng với cơn đau còn có cả máu. Nhưng những người đang ghì lấy cô hoàn toàn không quan tâm một chút nào. Cho dù cô bị đập vỡ đầu, máu chảy ròng ròng trên trán thì bọn họ vẫn ép cô phải dập đầu mười mấy cái liền. Máu me trông đến ghê người, chảy dọc theo gò má và khóe miệng, mùi máu tanh nồng nặc. Tô Nhược Hân muốn thét lên nhưng miệng cô bị nhét một miếng vải, không thốt ra được bất cứ âm thanh nào. Tóc cô bị túm chặt, cô bị ép phải ngẩng đầu dậy, nhìn về chiếc giường phía trước. Có một người đàn ông đang nằm ở đó. Sống mũi của anh ra rất thẳng, gương mặt góc cạnh, mặc dù đôi mắt đang nhắm chặt nhưng vẫn có thể nhìn ra sự tuấn tú của anh ta. Cô ngẩn ngơ. Đây là Hạ Thiên Tường. Còn đẹp trai hơn trong tưởng tượng của cô nhiều. Nhưng dù có đẹp trai đến mức nào đi chăng nữa thì cũng là…
Chương 615
Cô Vợ Thần Y Của Cậu Hạ Là Học Sinh Cấp BaTác giả: Đông TuyếtTruyện Ngôn Tình, Truyện Sủng“Quỳ xuống. ” Tô Nhược Hân vừa mới bị đẩy xuống xe đã bị ép phải quỳ trước cánh cửa gỗ. “Dập đầu. ” Lại có người quát lớn. Rồi sau đó, đầu của cô bị đè xuống, đập mạnh trên nền đá hoa cương. Đau quá. Cùng với cơn đau còn có cả máu. Nhưng những người đang ghì lấy cô hoàn toàn không quan tâm một chút nào. Cho dù cô bị đập vỡ đầu, máu chảy ròng ròng trên trán thì bọn họ vẫn ép cô phải dập đầu mười mấy cái liền. Máu me trông đến ghê người, chảy dọc theo gò má và khóe miệng, mùi máu tanh nồng nặc. Tô Nhược Hân muốn thét lên nhưng miệng cô bị nhét một miếng vải, không thốt ra được bất cứ âm thanh nào. Tóc cô bị túm chặt, cô bị ép phải ngẩng đầu dậy, nhìn về chiếc giường phía trước. Có một người đàn ông đang nằm ở đó. Sống mũi của anh ra rất thẳng, gương mặt góc cạnh, mặc dù đôi mắt đang nhắm chặt nhưng vẫn có thể nhìn ra sự tuấn tú của anh ta. Cô ngẩn ngơ. Đây là Hạ Thiên Tường. Còn đẹp trai hơn trong tưởng tượng của cô nhiều. Nhưng dù có đẹp trai đến mức nào đi chăng nữa thì cũng là… CHƯƠNG 615Đoạn Bân sờ đầu, cười ngượng ngùng: “Được, dượng nhớ rồi, sau này sẽ không ăn cà chua sống nữa.”Trần Ngọc Linh vẫn tỏ vẻ nghi ngờ: “Hai tháng trước dượng của con ăn cà chua sống đâu có sao, cũng không có đau bụng.”“Chuyện này phải trách dượng rồi.” Tô Nhược Hân cười híp mắt nói.“Dượng làm sao?” Đoạn Bân khó hiểu.“Đó là vì tháng trước có một lần dượng ăn rất nhiều cà chua sống.”“Trước giờ vẫn luôn ăn một lần mấy quả mà, Nhược Hân, dì không đồng ý với cách nói này của con.” Trần Ngọc Linh phản đối.“Cà chua mà dượng ăn tháng trước cũng không phải cà chua tươi dì mới mua, mà là cà chua sắp hỏng rồi, dượng không nỡ vứt cho nên mới ăn hết luôn.”Tô Nhược Hân chỉ biết một tháng trước Đoạn Bân ăn nhiều cà chua sắp hỏng, về việc ông ta không nỡ vứt bỏ đồ ăn là do cô đoán, dì và dượng luôn rất tiết kiệm.Nghe xong, hai mắt Đoạn Bân lập tức sáng lên: “Nhược Hân nói đúng, tháng trước có lần tôi ăn mấy quả cà chua sắp hư, không nỡ vứt, là do dì con ham rẻ mua một lần mấy cân, đều do bà ấy cả.”“Vâng, vì lần đó ăn cà chua hỏng nên tỳ và dạ dày của dượng trở nên dị ứng với cà chua sống, cho nên chỉ cần ăn cà chua sống là sẽ bị đau bụng.”“Vậy cả đời này dượng đều không thể ăn cà chua sống nữa ư?” Đoạn Bân hơi lo lắng.“Không đâu, chỉ cần bồi dưỡng cho tỳ và dạ dày khoẻ lại là có thể ăn được.”Lúc này Đoạn Bân mới thở phào nhẹ nhõm: “Dượng rất thích ăn cà chua sống, Nhược Hân à, con thật sự biết y thuật sao? Con học được từ đâu vậy?”Nói nhiều như thế, bây giờ Đoạn Bân đã khâm phục Tô Nhược Hân đến sát đất rồi.“Vâng, đây là y thuật, thật sự không phải vu thuật, dượng, dượng để con châm cứu cho dì một chút đi, khó khăn lắm con mới đến được một lần, biết cổ của dì có vấn đề mà không chữa cho dì, con cũng thấy khó chịu.”Đoạn Bân hơi do dự, sau đó cẩn thận nhớ lại những lời vừa nói với Tô Nhược Hân, cuối cùng mới trả túi ngân châm ông ta giật lấy từ Tô Nhược Hân lại cho cô: “Được, vậy con châm cứu cho dì đi, nhưng nếu có vấn đề gì, dượng sẽ không bỏ qua cho con đâu.”“Được, nếu con khiến dì xảy ra vấn đề gì, dượng cứ nhốt con trong nhà để con làm trâu làm ngựa cho dì và dượng, như thế được chưa ạ?”“Ha ha, vậy bắt đầu đi.” Lúc này Đoạn Bân mới chịu đồng ý.Trần Ngọc Linh lại nằm xuống một lần nữa, Tô Nhược Hân bắt đầu châm cứu cho bà ta.Từng cây ngân châm đâm lên cổ Trần Ngọc Linh, liên tục ghim mười mấy cây ngân châm, Tô Nhược Hân mới đứng dậy. Cô hít sâu mấy hơi sau đó lấy thêm một cây ngân châm, nhưng lần này, cô không ghim vào cổ của Trần Ngọc Linh, mà là tay của bà ta.“Nhược Hân, tay của dì không đau, không có vấn đề gì cả.”“Ha ha, huyệt đạo cháu sắp đâm vào là khắc tinh của bệnh đau cổ, châm cứu cùng với vị trí cổ sẽ coi như thành công được một nửa, hiệu quả vô cùng tốt.”“Được, vậy con châm cứu đi.” Bây giờ Trần Ngọc Linh đã hoàn toàn tin tưởng vào y thuật của Tô Nhược Hân rồi.Châm cứu xong, Trần Ngọc Linh bảo Đoạn Bân ra ngoài nấu cơm xào đồ ăn, bữa ăn này tổ chức ở nhà, để chúc mừng cho Tô Nhược Hân.Một mình Tô Nhược Hân trông nom Trần Ngọc Linh, rảnh rỗi tán gẫu mấy câu.Đã lâu không trò chuyện với dì như thế, Tô Nhược Hân vẫn cảm thấy vô cùng thân thiết.
CHƯƠNG 615
Đoạn Bân sờ đầu, cười ngượng ngùng: “Được, dượng nhớ rồi, sau này sẽ không ăn cà chua sống nữa.”
Trần Ngọc Linh vẫn tỏ vẻ nghi ngờ: “Hai tháng trước dượng của con ăn cà chua sống đâu có sao, cũng không có đau bụng.”
“Chuyện này phải trách dượng rồi.” Tô Nhược Hân cười híp mắt nói.
“Dượng làm sao?” Đoạn Bân khó hiểu.
“Đó là vì tháng trước có một lần dượng ăn rất nhiều cà chua sống.”
“Trước giờ vẫn luôn ăn một lần mấy quả mà, Nhược Hân, dì không đồng ý với cách nói này của con.” Trần Ngọc Linh phản đối.
“Cà chua mà dượng ăn tháng trước cũng không phải cà chua tươi dì mới mua, mà là cà chua sắp hỏng rồi, dượng không nỡ vứt cho nên mới ăn hết luôn.”
Tô Nhược Hân chỉ biết một tháng trước Đoạn Bân ăn nhiều cà chua sắp hỏng, về việc ông ta không nỡ vứt bỏ đồ ăn là do cô đoán, dì và dượng luôn rất tiết kiệm.
Nghe xong, hai mắt Đoạn Bân lập tức sáng lên: “Nhược Hân nói đúng, tháng trước có lần tôi ăn mấy quả cà chua sắp hư, không nỡ vứt, là do dì con ham rẻ mua một lần mấy cân, đều do bà ấy cả.”
“Vâng, vì lần đó ăn cà chua hỏng nên tỳ và dạ dày của dượng trở nên dị ứng với cà chua sống, cho nên chỉ cần ăn cà chua sống là sẽ bị đau bụng.”
“Vậy cả đời này dượng đều không thể ăn cà chua sống nữa ư?” Đoạn Bân hơi lo lắng.
“Không đâu, chỉ cần bồi dưỡng cho tỳ và dạ dày khoẻ lại là có thể ăn được.”
Lúc này Đoạn Bân mới thở phào nhẹ nhõm: “Dượng rất thích ăn cà chua sống, Nhược Hân à, con thật sự biết y thuật sao? Con học được từ đâu vậy?”
Nói nhiều như thế, bây giờ Đoạn Bân đã khâm phục Tô Nhược Hân đến sát đất rồi.
“Vâng, đây là y thuật, thật sự không phải vu thuật, dượng, dượng để con châm cứu cho dì một chút đi, khó khăn lắm con mới đến được một lần, biết cổ của dì có vấn đề mà không chữa cho dì, con cũng thấy khó chịu.”
Đoạn Bân hơi do dự, sau đó cẩn thận nhớ lại những lời vừa nói với Tô Nhược Hân, cuối cùng mới trả túi ngân châm ông ta giật lấy từ Tô Nhược Hân lại cho cô: “Được, vậy con châm cứu cho dì đi, nhưng nếu có vấn đề gì, dượng sẽ không bỏ qua cho con đâu.”
“Được, nếu con khiến dì xảy ra vấn đề gì, dượng cứ nhốt con trong nhà để con làm trâu làm ngựa cho dì và dượng, như thế được chưa ạ?”
“Ha ha, vậy bắt đầu đi.” Lúc này Đoạn Bân mới chịu đồng ý.
Trần Ngọc Linh lại nằm xuống một lần nữa, Tô Nhược Hân bắt đầu châm cứu cho bà ta.
Từng cây ngân châm đâm lên cổ Trần Ngọc Linh, liên tục ghim mười mấy cây ngân châm, Tô Nhược Hân mới đứng dậy. Cô hít sâu mấy hơi sau đó lấy thêm một cây ngân châm, nhưng lần này, cô không ghim vào cổ của Trần Ngọc Linh, mà là tay của bà ta.
“Nhược Hân, tay của dì không đau, không có vấn đề gì cả.”
“Ha ha, huyệt đạo cháu sắp đâm vào là khắc tinh của bệnh đau cổ, châm cứu cùng với vị trí cổ sẽ coi như thành công được một nửa, hiệu quả vô cùng tốt.”
“Được, vậy con châm cứu đi.” Bây giờ Trần Ngọc Linh đã hoàn toàn tin tưởng vào y thuật của Tô Nhược Hân rồi.
Châm cứu xong, Trần Ngọc Linh bảo Đoạn Bân ra ngoài nấu cơm xào đồ ăn, bữa ăn này tổ chức ở nhà, để chúc mừng cho Tô Nhược Hân.
Một mình Tô Nhược Hân trông nom Trần Ngọc Linh, rảnh rỗi tán gẫu mấy câu.
Đã lâu không trò chuyện với dì như thế, Tô Nhược Hân vẫn cảm thấy vô cùng thân thiết.
Cô Vợ Thần Y Của Cậu Hạ Là Học Sinh Cấp BaTác giả: Đông TuyếtTruyện Ngôn Tình, Truyện Sủng“Quỳ xuống. ” Tô Nhược Hân vừa mới bị đẩy xuống xe đã bị ép phải quỳ trước cánh cửa gỗ. “Dập đầu. ” Lại có người quát lớn. Rồi sau đó, đầu của cô bị đè xuống, đập mạnh trên nền đá hoa cương. Đau quá. Cùng với cơn đau còn có cả máu. Nhưng những người đang ghì lấy cô hoàn toàn không quan tâm một chút nào. Cho dù cô bị đập vỡ đầu, máu chảy ròng ròng trên trán thì bọn họ vẫn ép cô phải dập đầu mười mấy cái liền. Máu me trông đến ghê người, chảy dọc theo gò má và khóe miệng, mùi máu tanh nồng nặc. Tô Nhược Hân muốn thét lên nhưng miệng cô bị nhét một miếng vải, không thốt ra được bất cứ âm thanh nào. Tóc cô bị túm chặt, cô bị ép phải ngẩng đầu dậy, nhìn về chiếc giường phía trước. Có một người đàn ông đang nằm ở đó. Sống mũi của anh ra rất thẳng, gương mặt góc cạnh, mặc dù đôi mắt đang nhắm chặt nhưng vẫn có thể nhìn ra sự tuấn tú của anh ta. Cô ngẩn ngơ. Đây là Hạ Thiên Tường. Còn đẹp trai hơn trong tưởng tượng của cô nhiều. Nhưng dù có đẹp trai đến mức nào đi chăng nữa thì cũng là… CHƯƠNG 615Đoạn Bân sờ đầu, cười ngượng ngùng: “Được, dượng nhớ rồi, sau này sẽ không ăn cà chua sống nữa.”Trần Ngọc Linh vẫn tỏ vẻ nghi ngờ: “Hai tháng trước dượng của con ăn cà chua sống đâu có sao, cũng không có đau bụng.”“Chuyện này phải trách dượng rồi.” Tô Nhược Hân cười híp mắt nói.“Dượng làm sao?” Đoạn Bân khó hiểu.“Đó là vì tháng trước có một lần dượng ăn rất nhiều cà chua sống.”“Trước giờ vẫn luôn ăn một lần mấy quả mà, Nhược Hân, dì không đồng ý với cách nói này của con.” Trần Ngọc Linh phản đối.“Cà chua mà dượng ăn tháng trước cũng không phải cà chua tươi dì mới mua, mà là cà chua sắp hỏng rồi, dượng không nỡ vứt cho nên mới ăn hết luôn.”Tô Nhược Hân chỉ biết một tháng trước Đoạn Bân ăn nhiều cà chua sắp hỏng, về việc ông ta không nỡ vứt bỏ đồ ăn là do cô đoán, dì và dượng luôn rất tiết kiệm.Nghe xong, hai mắt Đoạn Bân lập tức sáng lên: “Nhược Hân nói đúng, tháng trước có lần tôi ăn mấy quả cà chua sắp hư, không nỡ vứt, là do dì con ham rẻ mua một lần mấy cân, đều do bà ấy cả.”“Vâng, vì lần đó ăn cà chua hỏng nên tỳ và dạ dày của dượng trở nên dị ứng với cà chua sống, cho nên chỉ cần ăn cà chua sống là sẽ bị đau bụng.”“Vậy cả đời này dượng đều không thể ăn cà chua sống nữa ư?” Đoạn Bân hơi lo lắng.“Không đâu, chỉ cần bồi dưỡng cho tỳ và dạ dày khoẻ lại là có thể ăn được.”Lúc này Đoạn Bân mới thở phào nhẹ nhõm: “Dượng rất thích ăn cà chua sống, Nhược Hân à, con thật sự biết y thuật sao? Con học được từ đâu vậy?”Nói nhiều như thế, bây giờ Đoạn Bân đã khâm phục Tô Nhược Hân đến sát đất rồi.“Vâng, đây là y thuật, thật sự không phải vu thuật, dượng, dượng để con châm cứu cho dì một chút đi, khó khăn lắm con mới đến được một lần, biết cổ của dì có vấn đề mà không chữa cho dì, con cũng thấy khó chịu.”Đoạn Bân hơi do dự, sau đó cẩn thận nhớ lại những lời vừa nói với Tô Nhược Hân, cuối cùng mới trả túi ngân châm ông ta giật lấy từ Tô Nhược Hân lại cho cô: “Được, vậy con châm cứu cho dì đi, nhưng nếu có vấn đề gì, dượng sẽ không bỏ qua cho con đâu.”“Được, nếu con khiến dì xảy ra vấn đề gì, dượng cứ nhốt con trong nhà để con làm trâu làm ngựa cho dì và dượng, như thế được chưa ạ?”“Ha ha, vậy bắt đầu đi.” Lúc này Đoạn Bân mới chịu đồng ý.Trần Ngọc Linh lại nằm xuống một lần nữa, Tô Nhược Hân bắt đầu châm cứu cho bà ta.Từng cây ngân châm đâm lên cổ Trần Ngọc Linh, liên tục ghim mười mấy cây ngân châm, Tô Nhược Hân mới đứng dậy. Cô hít sâu mấy hơi sau đó lấy thêm một cây ngân châm, nhưng lần này, cô không ghim vào cổ của Trần Ngọc Linh, mà là tay của bà ta.“Nhược Hân, tay của dì không đau, không có vấn đề gì cả.”“Ha ha, huyệt đạo cháu sắp đâm vào là khắc tinh của bệnh đau cổ, châm cứu cùng với vị trí cổ sẽ coi như thành công được một nửa, hiệu quả vô cùng tốt.”“Được, vậy con châm cứu đi.” Bây giờ Trần Ngọc Linh đã hoàn toàn tin tưởng vào y thuật của Tô Nhược Hân rồi.Châm cứu xong, Trần Ngọc Linh bảo Đoạn Bân ra ngoài nấu cơm xào đồ ăn, bữa ăn này tổ chức ở nhà, để chúc mừng cho Tô Nhược Hân.Một mình Tô Nhược Hân trông nom Trần Ngọc Linh, rảnh rỗi tán gẫu mấy câu.Đã lâu không trò chuyện với dì như thế, Tô Nhược Hân vẫn cảm thấy vô cùng thân thiết.