“Quỳ xuống. ” Tô Nhược Hân vừa mới bị đẩy xuống xe đã bị ép phải quỳ trước cánh cửa gỗ. “Dập đầu. ” Lại có người quát lớn. Rồi sau đó, đầu của cô bị đè xuống, đập mạnh trên nền đá hoa cương. Đau quá. Cùng với cơn đau còn có cả máu. Nhưng những người đang ghì lấy cô hoàn toàn không quan tâm một chút nào. Cho dù cô bị đập vỡ đầu, máu chảy ròng ròng trên trán thì bọn họ vẫn ép cô phải dập đầu mười mấy cái liền. Máu me trông đến ghê người, chảy dọc theo gò má và khóe miệng, mùi máu tanh nồng nặc. Tô Nhược Hân muốn thét lên nhưng miệng cô bị nhét một miếng vải, không thốt ra được bất cứ âm thanh nào. Tóc cô bị túm chặt, cô bị ép phải ngẩng đầu dậy, nhìn về chiếc giường phía trước. Có một người đàn ông đang nằm ở đó. Sống mũi của anh ra rất thẳng, gương mặt góc cạnh, mặc dù đôi mắt đang nhắm chặt nhưng vẫn có thể nhìn ra sự tuấn tú của anh ta. Cô ngẩn ngơ. Đây là Hạ Thiên Tường. Còn đẹp trai hơn trong tưởng tượng của cô nhiều. Nhưng dù có đẹp trai đến mức nào đi chăng nữa thì cũng là…
Chương 669
Cô Vợ Thần Y Của Cậu Hạ Là Học Sinh Cấp BaTác giả: Đông TuyếtTruyện Ngôn Tình, Truyện Sủng“Quỳ xuống. ” Tô Nhược Hân vừa mới bị đẩy xuống xe đã bị ép phải quỳ trước cánh cửa gỗ. “Dập đầu. ” Lại có người quát lớn. Rồi sau đó, đầu của cô bị đè xuống, đập mạnh trên nền đá hoa cương. Đau quá. Cùng với cơn đau còn có cả máu. Nhưng những người đang ghì lấy cô hoàn toàn không quan tâm một chút nào. Cho dù cô bị đập vỡ đầu, máu chảy ròng ròng trên trán thì bọn họ vẫn ép cô phải dập đầu mười mấy cái liền. Máu me trông đến ghê người, chảy dọc theo gò má và khóe miệng, mùi máu tanh nồng nặc. Tô Nhược Hân muốn thét lên nhưng miệng cô bị nhét một miếng vải, không thốt ra được bất cứ âm thanh nào. Tóc cô bị túm chặt, cô bị ép phải ngẩng đầu dậy, nhìn về chiếc giường phía trước. Có một người đàn ông đang nằm ở đó. Sống mũi của anh ra rất thẳng, gương mặt góc cạnh, mặc dù đôi mắt đang nhắm chặt nhưng vẫn có thể nhìn ra sự tuấn tú của anh ta. Cô ngẩn ngơ. Đây là Hạ Thiên Tường. Còn đẹp trai hơn trong tưởng tượng của cô nhiều. Nhưng dù có đẹp trai đến mức nào đi chăng nữa thì cũng là… Chương 669Tô Nhược Hân nghiêm túc nghe Phong Thắng giải thích xong, những người khác cũng nghiêm túc nghe xong rồi tò mò nhìn Tô Nhược Hân.Vì trước khi Phong Thắng nói ra những lời đó, họ đều âm thầm đoán về nguyên nhân mà Tô Nhược Hân không cho Phong Thắng uống rượu.Uống nhiều rượu rất dễ mắc bệnh xơ gan, bệnh về cơ tim cùng với bệnh về dạ dày, họ cũng nghĩ đến mấy loại bệnh này, nhưng Phong Thắng lại nói không bị bệnh nào trong số đó hết.Nhất thời, mọi người đều tò mò vì không biết tại sao Tô Nhược Hân lại không cho Phong Thắng uống rượu.Phong Thắng không tin Tô Nhược Hân, nhưng bọn họ ai cũng tin cả.Vì họ đã chứng kiến quá trình hôm đó Tô Nhược Hân cứu sống ông cụ Tăng như thế nào.Họ còn thấy Mạc Tử Đơn khâm phục Tô Nhược Hân, chỉ mong được bái Tô Nhược Hân làm thầy, thế nên họ rất tin tưởng Tô Nhược Hân.Thấy ánh mắt của mọi người, Tô Nhược Hân cười nhạt: “Gần đây thỉnh thoảng ông Phong lại bất chợt mất trí nhớ đúng không ạ?”“Cháu… cháu hỏi gì cơ?” Tô Nhược Hân vừa hỏi xong, Phong Thắng cực kì ngạc nhiên, ông ta hỏi ngược lại như thể mình nghe không hiểu vậy.“Cháu hỏi là gần đây thỉnh thoảng ông Phong lại bất chợt mất trí nhớ đúng không?”“Chuyện này, chuyện này thì ông cũng không biết, nhưng mà…” Nói rồi ông ta nhìn ông cụ Tăng: “Ông Tăng nói hình như ông bị thế.”“Đúng thế, nãy nói chuyện với ông bạn già này mà có hai lần tự dưng không nói gì cả, sau đó một lúc thì nhìn ông rồi cứ hỏi ông là ai, khiến ông thấy khó hiểu lắm. Có điều là mỗi lần chỉ kéo dài một hai phút thôi là ông già này bình thường trở lại.”“Vâng, đây chính là mất trí nhớ ngắn hạn. Ông Phong à, bệnh mất trí nhớ ngắn hạn của ông do uống rượu gây ra đấy ạ, thế nên ông không được uống rượu nữa.” Tô Nhược Hân nghiêm túc nói.“Uống rượu mà khiến ông bị mất trí nhớ ngắn hạn ư? Không thể nào? Ông uống nhiều năm lắm rồi, căn bệnh này không thể nào do rượu gây ra được. Cô gái à, cháu không được cấm ông uống rượu, ông không đồng ý.” Phong Thắng cố chấp: “Con trai ông tìm cháu, nhờ cháu nói thế đúng không? Dọa ông để ông bớt uống rượu lại chứ gì nữa? Đúng là quá đáng thật, ông chỉ thích mỗi uống rượu thì mà con với cháu cũng cấm nữa.”Tô Nhược Hân dở khóc dở cười: “Ông Phong cũng ở khu biệt thự này ạ?” Tô Nhược Hân đoán. Ông cụ Tăng bị bệnh nằm liệt giường mấy năm rồi, Phong Thắng thường xuyên đến thăm ông cụ Tăng thì phải là hàng xóm, vì là hàng xóm thì mới thường xuyên đến thăm được.Chung quy liệt giường cũng có đồng nghĩa với việc không nói chuyện được đâu.Nghĩ đến phòng ngủ trước đây của ông cụ Tăng, Tô Nhược Hân lại thấy uất ức thay cho ông ấy. Căn phòng kín kẽ gió còn không lọt, ngày ngày nằm trong đó thật sự rất khó chịu.Thế nên ông cụ Tăng rất cảm kích Phong Thắng vì cứ rảnh rỗi là lại đến thăm ông ta và nói chuyện với ông ta.Thế nên hôm nay mới giới thiệu cô cho Phong Thắng.Chắc là cũng muốn cô chữa căn bệnh này của Phong Thắng .“Này cháu, sao cháu biết? Lão Tăng, ông nói trước cho con bé này sao?” Phong Thắng trợn mắt nhìn ông cụ Tăng.“Ơ này tôi đâu có rảnh thế đâu. Trước giờ cơm tôi mới quyết định mời ông đến mà, khi đó con bé Tô này còn ở trên xe, gọi điện thoại cứ máy bận mãi đấy thôi.”
Chương 669
Tô Nhược Hân nghiêm túc nghe Phong Thắng giải thích xong, những người khác cũng nghiêm túc nghe xong rồi tò mò nhìn Tô Nhược Hân.
Vì trước khi Phong Thắng nói ra những lời đó, họ đều âm thầm đoán về nguyên nhân mà Tô Nhược Hân không cho Phong Thắng uống rượu.
Uống nhiều rượu rất dễ mắc bệnh xơ gan, bệnh về cơ tim cùng với bệnh về dạ dày, họ cũng nghĩ đến mấy loại bệnh này, nhưng Phong Thắng lại nói không bị bệnh nào trong số đó hết.
Nhất thời, mọi người đều tò mò vì không biết tại sao Tô Nhược Hân lại không cho Phong Thắng uống rượu.
Phong Thắng không tin Tô Nhược Hân, nhưng bọn họ ai cũng tin cả.
Vì họ đã chứng kiến quá trình hôm đó Tô Nhược Hân cứu sống ông cụ Tăng như thế nào.
Họ còn thấy Mạc Tử Đơn khâm phục Tô Nhược Hân, chỉ mong được bái Tô Nhược Hân làm thầy, thế nên họ rất tin tưởng Tô Nhược Hân.
Thấy ánh mắt của mọi người, Tô Nhược Hân cười nhạt: “Gần đây thỉnh thoảng ông Phong lại bất chợt mất trí nhớ đúng không ạ?”
“Cháu… cháu hỏi gì cơ?” Tô Nhược Hân vừa hỏi xong, Phong Thắng cực kì ngạc nhiên, ông ta hỏi ngược lại như thể mình nghe không hiểu vậy.
“Cháu hỏi là gần đây thỉnh thoảng ông Phong lại bất chợt mất trí nhớ đúng không?”
“Chuyện này, chuyện này thì ông cũng không biết, nhưng mà…” Nói rồi ông ta nhìn ông cụ Tăng: “Ông Tăng nói hình như ông bị thế.”
“Đúng thế, nãy nói chuyện với ông bạn già này mà có hai lần tự dưng không nói gì cả, sau đó một lúc thì nhìn ông rồi cứ hỏi ông là ai, khiến ông thấy khó hiểu lắm. Có điều là mỗi lần chỉ kéo dài một hai phút thôi là ông già này bình thường trở lại.”
“Vâng, đây chính là mất trí nhớ ngắn hạn. Ông Phong à, bệnh mất trí nhớ ngắn hạn của ông do uống rượu gây ra đấy ạ, thế nên ông không được uống rượu nữa.” Tô Nhược Hân nghiêm túc nói.
“Uống rượu mà khiến ông bị mất trí nhớ ngắn hạn ư? Không thể nào? Ông uống nhiều năm lắm rồi, căn bệnh này không thể nào do rượu gây ra được. Cô gái à, cháu không được cấm ông uống rượu, ông không đồng ý.” Phong Thắng cố chấp: “Con trai ông tìm cháu, nhờ cháu nói thế đúng không? Dọa ông để ông bớt uống rượu lại chứ gì nữa? Đúng là quá đáng thật, ông chỉ thích mỗi uống rượu thì mà con với cháu cũng cấm nữa.”
Tô Nhược Hân dở khóc dở cười: “Ông Phong cũng ở khu biệt thự này ạ?” Tô Nhược Hân đoán. Ông cụ Tăng bị bệnh nằm liệt giường mấy năm rồi, Phong Thắng thường xuyên đến thăm ông cụ Tăng thì phải là hàng xóm, vì là hàng xóm thì mới thường xuyên đến thăm được.
Chung quy liệt giường cũng có đồng nghĩa với việc không nói chuyện được đâu.
Nghĩ đến phòng ngủ trước đây của ông cụ Tăng, Tô Nhược Hân lại thấy uất ức thay cho ông ấy. Căn phòng kín kẽ gió còn không lọt, ngày ngày nằm trong đó thật sự rất khó chịu.
Thế nên ông cụ Tăng rất cảm kích Phong Thắng vì cứ rảnh rỗi là lại đến thăm ông ta và nói chuyện với ông ta.
Thế nên hôm nay mới giới thiệu cô cho Phong Thắng.
Chắc là cũng muốn cô chữa căn bệnh này của Phong Thắng .
“Này cháu, sao cháu biết? Lão Tăng, ông nói trước cho con bé này sao?” Phong Thắng trợn mắt nhìn ông cụ Tăng.
“Ơ này tôi đâu có rảnh thế đâu. Trước giờ cơm tôi mới quyết định mời ông đến mà, khi đó con bé Tô này còn ở trên xe, gọi điện thoại cứ máy bận mãi đấy thôi.”
Cô Vợ Thần Y Của Cậu Hạ Là Học Sinh Cấp BaTác giả: Đông TuyếtTruyện Ngôn Tình, Truyện Sủng“Quỳ xuống. ” Tô Nhược Hân vừa mới bị đẩy xuống xe đã bị ép phải quỳ trước cánh cửa gỗ. “Dập đầu. ” Lại có người quát lớn. Rồi sau đó, đầu của cô bị đè xuống, đập mạnh trên nền đá hoa cương. Đau quá. Cùng với cơn đau còn có cả máu. Nhưng những người đang ghì lấy cô hoàn toàn không quan tâm một chút nào. Cho dù cô bị đập vỡ đầu, máu chảy ròng ròng trên trán thì bọn họ vẫn ép cô phải dập đầu mười mấy cái liền. Máu me trông đến ghê người, chảy dọc theo gò má và khóe miệng, mùi máu tanh nồng nặc. Tô Nhược Hân muốn thét lên nhưng miệng cô bị nhét một miếng vải, không thốt ra được bất cứ âm thanh nào. Tóc cô bị túm chặt, cô bị ép phải ngẩng đầu dậy, nhìn về chiếc giường phía trước. Có một người đàn ông đang nằm ở đó. Sống mũi của anh ra rất thẳng, gương mặt góc cạnh, mặc dù đôi mắt đang nhắm chặt nhưng vẫn có thể nhìn ra sự tuấn tú của anh ta. Cô ngẩn ngơ. Đây là Hạ Thiên Tường. Còn đẹp trai hơn trong tưởng tượng của cô nhiều. Nhưng dù có đẹp trai đến mức nào đi chăng nữa thì cũng là… Chương 669Tô Nhược Hân nghiêm túc nghe Phong Thắng giải thích xong, những người khác cũng nghiêm túc nghe xong rồi tò mò nhìn Tô Nhược Hân.Vì trước khi Phong Thắng nói ra những lời đó, họ đều âm thầm đoán về nguyên nhân mà Tô Nhược Hân không cho Phong Thắng uống rượu.Uống nhiều rượu rất dễ mắc bệnh xơ gan, bệnh về cơ tim cùng với bệnh về dạ dày, họ cũng nghĩ đến mấy loại bệnh này, nhưng Phong Thắng lại nói không bị bệnh nào trong số đó hết.Nhất thời, mọi người đều tò mò vì không biết tại sao Tô Nhược Hân lại không cho Phong Thắng uống rượu.Phong Thắng không tin Tô Nhược Hân, nhưng bọn họ ai cũng tin cả.Vì họ đã chứng kiến quá trình hôm đó Tô Nhược Hân cứu sống ông cụ Tăng như thế nào.Họ còn thấy Mạc Tử Đơn khâm phục Tô Nhược Hân, chỉ mong được bái Tô Nhược Hân làm thầy, thế nên họ rất tin tưởng Tô Nhược Hân.Thấy ánh mắt của mọi người, Tô Nhược Hân cười nhạt: “Gần đây thỉnh thoảng ông Phong lại bất chợt mất trí nhớ đúng không ạ?”“Cháu… cháu hỏi gì cơ?” Tô Nhược Hân vừa hỏi xong, Phong Thắng cực kì ngạc nhiên, ông ta hỏi ngược lại như thể mình nghe không hiểu vậy.“Cháu hỏi là gần đây thỉnh thoảng ông Phong lại bất chợt mất trí nhớ đúng không?”“Chuyện này, chuyện này thì ông cũng không biết, nhưng mà…” Nói rồi ông ta nhìn ông cụ Tăng: “Ông Tăng nói hình như ông bị thế.”“Đúng thế, nãy nói chuyện với ông bạn già này mà có hai lần tự dưng không nói gì cả, sau đó một lúc thì nhìn ông rồi cứ hỏi ông là ai, khiến ông thấy khó hiểu lắm. Có điều là mỗi lần chỉ kéo dài một hai phút thôi là ông già này bình thường trở lại.”“Vâng, đây chính là mất trí nhớ ngắn hạn. Ông Phong à, bệnh mất trí nhớ ngắn hạn của ông do uống rượu gây ra đấy ạ, thế nên ông không được uống rượu nữa.” Tô Nhược Hân nghiêm túc nói.“Uống rượu mà khiến ông bị mất trí nhớ ngắn hạn ư? Không thể nào? Ông uống nhiều năm lắm rồi, căn bệnh này không thể nào do rượu gây ra được. Cô gái à, cháu không được cấm ông uống rượu, ông không đồng ý.” Phong Thắng cố chấp: “Con trai ông tìm cháu, nhờ cháu nói thế đúng không? Dọa ông để ông bớt uống rượu lại chứ gì nữa? Đúng là quá đáng thật, ông chỉ thích mỗi uống rượu thì mà con với cháu cũng cấm nữa.”Tô Nhược Hân dở khóc dở cười: “Ông Phong cũng ở khu biệt thự này ạ?” Tô Nhược Hân đoán. Ông cụ Tăng bị bệnh nằm liệt giường mấy năm rồi, Phong Thắng thường xuyên đến thăm ông cụ Tăng thì phải là hàng xóm, vì là hàng xóm thì mới thường xuyên đến thăm được.Chung quy liệt giường cũng có đồng nghĩa với việc không nói chuyện được đâu.Nghĩ đến phòng ngủ trước đây của ông cụ Tăng, Tô Nhược Hân lại thấy uất ức thay cho ông ấy. Căn phòng kín kẽ gió còn không lọt, ngày ngày nằm trong đó thật sự rất khó chịu.Thế nên ông cụ Tăng rất cảm kích Phong Thắng vì cứ rảnh rỗi là lại đến thăm ông ta và nói chuyện với ông ta.Thế nên hôm nay mới giới thiệu cô cho Phong Thắng.Chắc là cũng muốn cô chữa căn bệnh này của Phong Thắng .“Này cháu, sao cháu biết? Lão Tăng, ông nói trước cho con bé này sao?” Phong Thắng trợn mắt nhìn ông cụ Tăng.“Ơ này tôi đâu có rảnh thế đâu. Trước giờ cơm tôi mới quyết định mời ông đến mà, khi đó con bé Tô này còn ở trên xe, gọi điện thoại cứ máy bận mãi đấy thôi.”