“Quỳ xuống. ” Tô Nhược Hân vừa mới bị đẩy xuống xe đã bị ép phải quỳ trước cánh cửa gỗ. “Dập đầu. ” Lại có người quát lớn. Rồi sau đó, đầu của cô bị đè xuống, đập mạnh trên nền đá hoa cương. Đau quá. Cùng với cơn đau còn có cả máu. Nhưng những người đang ghì lấy cô hoàn toàn không quan tâm một chút nào. Cho dù cô bị đập vỡ đầu, máu chảy ròng ròng trên trán thì bọn họ vẫn ép cô phải dập đầu mười mấy cái liền. Máu me trông đến ghê người, chảy dọc theo gò má và khóe miệng, mùi máu tanh nồng nặc. Tô Nhược Hân muốn thét lên nhưng miệng cô bị nhét một miếng vải, không thốt ra được bất cứ âm thanh nào. Tóc cô bị túm chặt, cô bị ép phải ngẩng đầu dậy, nhìn về chiếc giường phía trước. Có một người đàn ông đang nằm ở đó. Sống mũi của anh ra rất thẳng, gương mặt góc cạnh, mặc dù đôi mắt đang nhắm chặt nhưng vẫn có thể nhìn ra sự tuấn tú của anh ta. Cô ngẩn ngơ. Đây là Hạ Thiên Tường. Còn đẹp trai hơn trong tưởng tượng của cô nhiều. Nhưng dù có đẹp trai đến mức nào đi chăng nữa thì cũng là…
Chương 676
Cô Vợ Thần Y Của Cậu Hạ Là Học Sinh Cấp BaTác giả: Đông TuyếtTruyện Ngôn Tình, Truyện Sủng“Quỳ xuống. ” Tô Nhược Hân vừa mới bị đẩy xuống xe đã bị ép phải quỳ trước cánh cửa gỗ. “Dập đầu. ” Lại có người quát lớn. Rồi sau đó, đầu của cô bị đè xuống, đập mạnh trên nền đá hoa cương. Đau quá. Cùng với cơn đau còn có cả máu. Nhưng những người đang ghì lấy cô hoàn toàn không quan tâm một chút nào. Cho dù cô bị đập vỡ đầu, máu chảy ròng ròng trên trán thì bọn họ vẫn ép cô phải dập đầu mười mấy cái liền. Máu me trông đến ghê người, chảy dọc theo gò má và khóe miệng, mùi máu tanh nồng nặc. Tô Nhược Hân muốn thét lên nhưng miệng cô bị nhét một miếng vải, không thốt ra được bất cứ âm thanh nào. Tóc cô bị túm chặt, cô bị ép phải ngẩng đầu dậy, nhìn về chiếc giường phía trước. Có một người đàn ông đang nằm ở đó. Sống mũi của anh ra rất thẳng, gương mặt góc cạnh, mặc dù đôi mắt đang nhắm chặt nhưng vẫn có thể nhìn ra sự tuấn tú của anh ta. Cô ngẩn ngơ. Đây là Hạ Thiên Tường. Còn đẹp trai hơn trong tưởng tượng của cô nhiều. Nhưng dù có đẹp trai đến mức nào đi chăng nữa thì cũng là… Chương 676“Ông Phong, bệnh này của ông không phải bệnh nan y, cháu đảm bảo với ông, chắc chắn có thể chữa khỏi, chỉ là phải cho cháu chút thời gian.”Lúc này Phong Thắng mới bỏ qua cho cô: “Được, ông nhớ rồi, ngày mai bắt đầu kiêng rượu.”Tô Nhược Hân mỉm cười giơ ngón cái khen ngợi: “Ông Phong thông minh.”Lúc này Phong Thắng mới thả lỏng.Tô Nhược Hân ngồi một lát thì lấy cớ muốn trở về nghiên cứu việc ghi danh chuyên ngành và trường đại học, sau đó về nhà cùng Tăng Hiểu Khê.Trên đường đi, cô nhìn chằm chằm vào điện thoại di động.Nhưng điện thoại di động trong tay vẫn luôn trong trạng thái khóa màn hình.Tăng Hiểu Khê lại nhìn cô thêm mấy lần, thấy cô nãy giờ không nói gì, không nhịn được lo lắng nói: “Nhược Hân, có phải bệnh của chủ tịch Phong rất khó chữa hay không? Nếu như không thể chữa, vậy chúng ta không chữa, con cũng không nợ nhà họ Phong ông ta cái gì, không cần vì việc này mà lo nghĩ, không đáng.”Lúc này Tô Nhược Hân mới phát hiện cảm xúc của mình khiến Tăng Hiểu Khê hiểu lầm rồi.“Mẹ nuôi, bệnh của ông Phong có thể chữa, chờ con nghĩ ra cách là được.”“Ồ.” Tăng Hiểu Khê nhìn Tô Nhược Hân, vẫn cảm thấy Tô Nhược Hân có tâm sự.Nhưng Tô Nhược Hân không nói, bà ta cũng không đoán ra được.Lúc về đến nhà đã là hơn mười giờ đêm.Khi Minivan đi qua biệt thự số 888, Tô Nhược Hân vô thức quay đầu nhìn lại.Phòng ngủ của Hạ Thiên Tường tối đen như mực.Anh không về nhà.Anh vẫn ở khách sạn Kawitt sao?Anh vẫn ở gian phòng có giường lớn lúc ban ngày kia sao?Mãi đến khi xe dừng lại, toàn bộ đầu óc của cô đều là Hạ Thiên Tường.Tăng Hiểu Khê vỗ cô một cái, cô mới giật mình phát hiện xe đã dừng từ bao giờ.Sau đó, mơ mơ màng màng xuống xe, trở về gian phòng của mình.Điện thoại di động vẫn luôn im lặng.Hạ Thiên Tường không gửi cho cô bất kỳ tin nhắn gì.Mãi đến khi Tô Nhược Hân tắm rửa xong nằm ngủ cũng không chờ được tin nhắn “Nhược Hân ngủ ngon” mà mỗi ngày trước đây đều nhận được.Anh thật sự muốn chia tay với cô.Tô Nhược Hân trằn trọc mãi không ngủ được.Nếu như đây không phải nhà họ Cận, chắc chắn cô đã không để ý chuyện bây giờ có muộn hay không, dứt khoát rời đi tìm Hạ Thiên Tường.Trong lúc đó, Dương Mỹ Lan từng tìm cô, nhưng cô lại chẳng có tâm trạng nói chuyện với Dương Mỹ Lan.Nhìn thấy từng dấu ‘?’ mà Dương Mỹ Lan gửi đến, cô coi như không thấy.Không muốn nói chuyện.Ngoài Hạ Thiên Tường, cô không muốn nói với bất kỳ người nào.
Chương 676
“Ông Phong, bệnh này của ông không phải bệnh nan y, cháu đảm bảo với ông, chắc chắn có thể chữa khỏi, chỉ là phải cho cháu chút thời gian.”
Lúc này Phong Thắng mới bỏ qua cho cô: “Được, ông nhớ rồi, ngày mai bắt đầu kiêng rượu.”
Tô Nhược Hân mỉm cười giơ ngón cái khen ngợi: “Ông Phong thông minh.”
Lúc này Phong Thắng mới thả lỏng.
Tô Nhược Hân ngồi một lát thì lấy cớ muốn trở về nghiên cứu việc ghi danh chuyên ngành và trường đại học, sau đó về nhà cùng Tăng Hiểu Khê.
Trên đường đi, cô nhìn chằm chằm vào điện thoại di động.
Nhưng điện thoại di động trong tay vẫn luôn trong trạng thái khóa màn hình.
Tăng Hiểu Khê lại nhìn cô thêm mấy lần, thấy cô nãy giờ không nói gì, không nhịn được lo lắng nói: “Nhược Hân, có phải bệnh của chủ tịch Phong rất khó chữa hay không? Nếu như không thể chữa, vậy chúng ta không chữa, con cũng không nợ nhà họ Phong ông ta cái gì, không cần vì việc này mà lo nghĩ, không đáng.”
Lúc này Tô Nhược Hân mới phát hiện cảm xúc của mình khiến Tăng Hiểu Khê hiểu lầm rồi.
“Mẹ nuôi, bệnh của ông Phong có thể chữa, chờ con nghĩ ra cách là được.”
“Ồ.” Tăng Hiểu Khê nhìn Tô Nhược Hân, vẫn cảm thấy Tô Nhược Hân có tâm sự.
Nhưng Tô Nhược Hân không nói, bà ta cũng không đoán ra được.
Lúc về đến nhà đã là hơn mười giờ đêm.
Khi Minivan đi qua biệt thự số 888, Tô Nhược Hân vô thức quay đầu nhìn lại.
Phòng ngủ của Hạ Thiên Tường tối đen như mực.
Anh không về nhà.
Anh vẫn ở khách sạn Kawitt sao?
Anh vẫn ở gian phòng có giường lớn lúc ban ngày kia sao?
Mãi đến khi xe dừng lại, toàn bộ đầu óc của cô đều là Hạ Thiên Tường.
Tăng Hiểu Khê vỗ cô một cái, cô mới giật mình phát hiện xe đã dừng từ bao giờ.
Sau đó, mơ mơ màng màng xuống xe, trở về gian phòng của mình.
Điện thoại di động vẫn luôn im lặng.
Hạ Thiên Tường không gửi cho cô bất kỳ tin nhắn gì.
Mãi đến khi Tô Nhược Hân tắm rửa xong nằm ngủ cũng không chờ được tin nhắn “Nhược Hân ngủ ngon” mà mỗi ngày trước đây đều nhận được.
Anh thật sự muốn chia tay với cô.
Tô Nhược Hân trằn trọc mãi không ngủ được.
Nếu như đây không phải nhà họ Cận, chắc chắn cô đã không để ý chuyện bây giờ có muộn hay không, dứt khoát rời đi tìm Hạ Thiên Tường.
Trong lúc đó, Dương Mỹ Lan từng tìm cô, nhưng cô lại chẳng có tâm trạng nói chuyện với Dương Mỹ Lan.
Nhìn thấy từng dấu ‘?’ mà Dương Mỹ Lan gửi đến, cô coi như không thấy.
Không muốn nói chuyện.
Ngoài Hạ Thiên Tường, cô không muốn nói với bất kỳ người nào.
Cô Vợ Thần Y Của Cậu Hạ Là Học Sinh Cấp BaTác giả: Đông TuyếtTruyện Ngôn Tình, Truyện Sủng“Quỳ xuống. ” Tô Nhược Hân vừa mới bị đẩy xuống xe đã bị ép phải quỳ trước cánh cửa gỗ. “Dập đầu. ” Lại có người quát lớn. Rồi sau đó, đầu của cô bị đè xuống, đập mạnh trên nền đá hoa cương. Đau quá. Cùng với cơn đau còn có cả máu. Nhưng những người đang ghì lấy cô hoàn toàn không quan tâm một chút nào. Cho dù cô bị đập vỡ đầu, máu chảy ròng ròng trên trán thì bọn họ vẫn ép cô phải dập đầu mười mấy cái liền. Máu me trông đến ghê người, chảy dọc theo gò má và khóe miệng, mùi máu tanh nồng nặc. Tô Nhược Hân muốn thét lên nhưng miệng cô bị nhét một miếng vải, không thốt ra được bất cứ âm thanh nào. Tóc cô bị túm chặt, cô bị ép phải ngẩng đầu dậy, nhìn về chiếc giường phía trước. Có một người đàn ông đang nằm ở đó. Sống mũi của anh ra rất thẳng, gương mặt góc cạnh, mặc dù đôi mắt đang nhắm chặt nhưng vẫn có thể nhìn ra sự tuấn tú của anh ta. Cô ngẩn ngơ. Đây là Hạ Thiên Tường. Còn đẹp trai hơn trong tưởng tượng của cô nhiều. Nhưng dù có đẹp trai đến mức nào đi chăng nữa thì cũng là… Chương 676“Ông Phong, bệnh này của ông không phải bệnh nan y, cháu đảm bảo với ông, chắc chắn có thể chữa khỏi, chỉ là phải cho cháu chút thời gian.”Lúc này Phong Thắng mới bỏ qua cho cô: “Được, ông nhớ rồi, ngày mai bắt đầu kiêng rượu.”Tô Nhược Hân mỉm cười giơ ngón cái khen ngợi: “Ông Phong thông minh.”Lúc này Phong Thắng mới thả lỏng.Tô Nhược Hân ngồi một lát thì lấy cớ muốn trở về nghiên cứu việc ghi danh chuyên ngành và trường đại học, sau đó về nhà cùng Tăng Hiểu Khê.Trên đường đi, cô nhìn chằm chằm vào điện thoại di động.Nhưng điện thoại di động trong tay vẫn luôn trong trạng thái khóa màn hình.Tăng Hiểu Khê lại nhìn cô thêm mấy lần, thấy cô nãy giờ không nói gì, không nhịn được lo lắng nói: “Nhược Hân, có phải bệnh của chủ tịch Phong rất khó chữa hay không? Nếu như không thể chữa, vậy chúng ta không chữa, con cũng không nợ nhà họ Phong ông ta cái gì, không cần vì việc này mà lo nghĩ, không đáng.”Lúc này Tô Nhược Hân mới phát hiện cảm xúc của mình khiến Tăng Hiểu Khê hiểu lầm rồi.“Mẹ nuôi, bệnh của ông Phong có thể chữa, chờ con nghĩ ra cách là được.”“Ồ.” Tăng Hiểu Khê nhìn Tô Nhược Hân, vẫn cảm thấy Tô Nhược Hân có tâm sự.Nhưng Tô Nhược Hân không nói, bà ta cũng không đoán ra được.Lúc về đến nhà đã là hơn mười giờ đêm.Khi Minivan đi qua biệt thự số 888, Tô Nhược Hân vô thức quay đầu nhìn lại.Phòng ngủ của Hạ Thiên Tường tối đen như mực.Anh không về nhà.Anh vẫn ở khách sạn Kawitt sao?Anh vẫn ở gian phòng có giường lớn lúc ban ngày kia sao?Mãi đến khi xe dừng lại, toàn bộ đầu óc của cô đều là Hạ Thiên Tường.Tăng Hiểu Khê vỗ cô một cái, cô mới giật mình phát hiện xe đã dừng từ bao giờ.Sau đó, mơ mơ màng màng xuống xe, trở về gian phòng của mình.Điện thoại di động vẫn luôn im lặng.Hạ Thiên Tường không gửi cho cô bất kỳ tin nhắn gì.Mãi đến khi Tô Nhược Hân tắm rửa xong nằm ngủ cũng không chờ được tin nhắn “Nhược Hân ngủ ngon” mà mỗi ngày trước đây đều nhận được.Anh thật sự muốn chia tay với cô.Tô Nhược Hân trằn trọc mãi không ngủ được.Nếu như đây không phải nhà họ Cận, chắc chắn cô đã không để ý chuyện bây giờ có muộn hay không, dứt khoát rời đi tìm Hạ Thiên Tường.Trong lúc đó, Dương Mỹ Lan từng tìm cô, nhưng cô lại chẳng có tâm trạng nói chuyện với Dương Mỹ Lan.Nhìn thấy từng dấu ‘?’ mà Dương Mỹ Lan gửi đến, cô coi như không thấy.Không muốn nói chuyện.Ngoài Hạ Thiên Tường, cô không muốn nói với bất kỳ người nào.