“Quỳ xuống. ” Tô Nhược Hân vừa mới bị đẩy xuống xe đã bị ép phải quỳ trước cánh cửa gỗ. “Dập đầu. ” Lại có người quát lớn. Rồi sau đó, đầu của cô bị đè xuống, đập mạnh trên nền đá hoa cương. Đau quá. Cùng với cơn đau còn có cả máu. Nhưng những người đang ghì lấy cô hoàn toàn không quan tâm một chút nào. Cho dù cô bị đập vỡ đầu, máu chảy ròng ròng trên trán thì bọn họ vẫn ép cô phải dập đầu mười mấy cái liền. Máu me trông đến ghê người, chảy dọc theo gò má và khóe miệng, mùi máu tanh nồng nặc. Tô Nhược Hân muốn thét lên nhưng miệng cô bị nhét một miếng vải, không thốt ra được bất cứ âm thanh nào. Tóc cô bị túm chặt, cô bị ép phải ngẩng đầu dậy, nhìn về chiếc giường phía trước. Có một người đàn ông đang nằm ở đó. Sống mũi của anh ra rất thẳng, gương mặt góc cạnh, mặc dù đôi mắt đang nhắm chặt nhưng vẫn có thể nhìn ra sự tuấn tú của anh ta. Cô ngẩn ngơ. Đây là Hạ Thiên Tường. Còn đẹp trai hơn trong tưởng tượng của cô nhiều. Nhưng dù có đẹp trai đến mức nào đi chăng nữa thì cũng là…
Chương 690-691
Cô Vợ Thần Y Của Cậu Hạ Là Học Sinh Cấp BaTác giả: Đông TuyếtTruyện Ngôn Tình, Truyện Sủng“Quỳ xuống. ” Tô Nhược Hân vừa mới bị đẩy xuống xe đã bị ép phải quỳ trước cánh cửa gỗ. “Dập đầu. ” Lại có người quát lớn. Rồi sau đó, đầu của cô bị đè xuống, đập mạnh trên nền đá hoa cương. Đau quá. Cùng với cơn đau còn có cả máu. Nhưng những người đang ghì lấy cô hoàn toàn không quan tâm một chút nào. Cho dù cô bị đập vỡ đầu, máu chảy ròng ròng trên trán thì bọn họ vẫn ép cô phải dập đầu mười mấy cái liền. Máu me trông đến ghê người, chảy dọc theo gò má và khóe miệng, mùi máu tanh nồng nặc. Tô Nhược Hân muốn thét lên nhưng miệng cô bị nhét một miếng vải, không thốt ra được bất cứ âm thanh nào. Tóc cô bị túm chặt, cô bị ép phải ngẩng đầu dậy, nhìn về chiếc giường phía trước. Có một người đàn ông đang nằm ở đó. Sống mũi của anh ra rất thẳng, gương mặt góc cạnh, mặc dù đôi mắt đang nhắm chặt nhưng vẫn có thể nhìn ra sự tuấn tú của anh ta. Cô ngẩn ngơ. Đây là Hạ Thiên Tường. Còn đẹp trai hơn trong tưởng tượng của cô nhiều. Nhưng dù có đẹp trai đến mức nào đi chăng nữa thì cũng là… Chương 690Nhưng lần này, lúc cô đứng nhìn trước cửa sổ, bắt đầu từ khi người đàn ông trong xe châm thuốc, ánh lửa kia vẫn chưa từng biến mất.Hết điếu này đến điếu khác, chỉ nhìn từ ánh lửa lúc sáng lúc tối kia, cô cũng biết khi nào anh hút xong một điếu thuốc, khi nào lại châm một điếu thuốc nữa.Tô Nhược Hân càng khóc dữ dội hơn.Cô cảm thấy nước mắt đêm nay gần như nhiều hơn tất cả những lần cô khóc từ trước đến giờ.Hai giờ sáng, xe vẫn còn đỗ ở đó, cả ánh lửa kia cũng không tắt.Tô Nhược Hân không nhịn được nữa.Mất mặt thì mất mặt.Cô không cần mặt mũi gì nữa.Cô chỉ là một cô gái nhỏ.Cô không mong muốn gì nhiều, chỉ cần bình an có được những gì mình thích là được.Bây giờ hình như cô thích Hạ Thiên Tường rồi.Cô muốn có được anh.Cho dù không phải luôn ở bên nhau, chỉ cần lúc cô nhớ anh, anh có thể ở cạnh cô một lát là được.Dù chỉ là một phút.Tô Nhược Hân xoay người chạy ra khỏi phòng, khoác áo đeo túi xách xông vào thang máy, đi xuống lầu.Cô mặc kệ, cô chỉ muốn gặp anh thôi.Dù dường như cô đến gặp anh trước là rất mất mặt.Nhưng cô cảm thấy anh quan trọng hơn mặt mũi.Cô không cần mặt mũi gì cả.Không cần thể diện.Cô chỉ cần Hạ Thiên Tường thôi.Nhưng lúc cô thật sự đi xuống lầu, cho rằng mình sẽ có thể gặp được Hạ Thiên Tường, còn chưa cất bước, cô chợt thấy ánh sáng trong xe không còn là ánh lửa nữa.Là ánh sáng của điện thoại, rất chói mắt.Ánh sáng này sáng hơn ánh lửa của thuốc lá rất nhiều, khiến cô vừa nhìn đã có thể xuyên quanh ánh sáng kia thấy Hạ Thiên Tường ngồi trên ghế lái.Chỉ nhìn góc nghiêng, cô cũng biết là anh.Góc nghiêng của anh luôn rất đẹp, khuôn mặt như điêu khắc trong bóng tối càng thêm mê hoặc hơn.Cô nghĩ, đợi anh gọi điện thoại xong, cô sẽ đến đó.Đến đó gặp anh.Sau đó lại nghĩ lát nữa thật sự gặp Hạ Thiên Tường rồi, cô phải nói gì.Kết quả cứ vừa nghĩ vừa nhìn như thế, ánh sáng của điện thoại chợt biến mất, sau đó, xe cũng khởi động.Chiếc xe chậm rãi rời đi như muốn nói với Tô Nhược Hân là nó không hề muốn đi.Nhưng cuối cùng nó vẫn đi.Chương 691Nguồn thiếu chương, mong độc giả thông cảm!
Chương 690
Nhưng lần này, lúc cô đứng nhìn trước cửa sổ, bắt đầu từ khi người đàn ông trong xe châm thuốc, ánh lửa kia vẫn chưa từng biến mất.
Hết điếu này đến điếu khác, chỉ nhìn từ ánh lửa lúc sáng lúc tối kia, cô cũng biết khi nào anh hút xong một điếu thuốc, khi nào lại châm một điếu thuốc nữa.
Tô Nhược Hân càng khóc dữ dội hơn.
Cô cảm thấy nước mắt đêm nay gần như nhiều hơn tất cả những lần cô khóc từ trước đến giờ.
Hai giờ sáng, xe vẫn còn đỗ ở đó, cả ánh lửa kia cũng không tắt.
Tô Nhược Hân không nhịn được nữa.
Mất mặt thì mất mặt.
Cô không cần mặt mũi gì nữa.
Cô chỉ là một cô gái nhỏ.
Cô không mong muốn gì nhiều, chỉ cần bình an có được những gì mình thích là được.
Bây giờ hình như cô thích Hạ Thiên Tường rồi.
Cô muốn có được anh.
Cho dù không phải luôn ở bên nhau, chỉ cần lúc cô nhớ anh, anh có thể ở cạnh cô một lát là được.
Dù chỉ là một phút.
Tô Nhược Hân xoay người chạy ra khỏi phòng, khoác áo đeo túi xách xông vào thang máy, đi xuống lầu.
Cô mặc kệ, cô chỉ muốn gặp anh thôi.
Dù dường như cô đến gặp anh trước là rất mất mặt.
Nhưng cô cảm thấy anh quan trọng hơn mặt mũi.
Cô không cần mặt mũi gì cả.
Không cần thể diện.
Cô chỉ cần Hạ Thiên Tường thôi.
Nhưng lúc cô thật sự đi xuống lầu, cho rằng mình sẽ có thể gặp được Hạ Thiên Tường, còn chưa cất bước, cô chợt thấy ánh sáng trong xe không còn là ánh lửa nữa.
Là ánh sáng của điện thoại, rất chói mắt.
Ánh sáng này sáng hơn ánh lửa của thuốc lá rất nhiều, khiến cô vừa nhìn đã có thể xuyên quanh ánh sáng kia thấy Hạ Thiên Tường ngồi trên ghế lái.
Chỉ nhìn góc nghiêng, cô cũng biết là anh.
Góc nghiêng của anh luôn rất đẹp, khuôn mặt như điêu khắc trong bóng tối càng thêm mê hoặc hơn.
Cô nghĩ, đợi anh gọi điện thoại xong, cô sẽ đến đó.
Đến đó gặp anh.
Sau đó lại nghĩ lát nữa thật sự gặp Hạ Thiên Tường rồi, cô phải nói gì.
Kết quả cứ vừa nghĩ vừa nhìn như thế, ánh sáng của điện thoại chợt biến mất, sau đó, xe cũng khởi động.
Chiếc xe chậm rãi rời đi như muốn nói với Tô Nhược Hân là nó không hề muốn đi.
Nhưng cuối cùng nó vẫn đi.
Chương 691
Nguồn thiếu chương, mong độc giả thông cảm!
Cô Vợ Thần Y Của Cậu Hạ Là Học Sinh Cấp BaTác giả: Đông TuyếtTruyện Ngôn Tình, Truyện Sủng“Quỳ xuống. ” Tô Nhược Hân vừa mới bị đẩy xuống xe đã bị ép phải quỳ trước cánh cửa gỗ. “Dập đầu. ” Lại có người quát lớn. Rồi sau đó, đầu của cô bị đè xuống, đập mạnh trên nền đá hoa cương. Đau quá. Cùng với cơn đau còn có cả máu. Nhưng những người đang ghì lấy cô hoàn toàn không quan tâm một chút nào. Cho dù cô bị đập vỡ đầu, máu chảy ròng ròng trên trán thì bọn họ vẫn ép cô phải dập đầu mười mấy cái liền. Máu me trông đến ghê người, chảy dọc theo gò má và khóe miệng, mùi máu tanh nồng nặc. Tô Nhược Hân muốn thét lên nhưng miệng cô bị nhét một miếng vải, không thốt ra được bất cứ âm thanh nào. Tóc cô bị túm chặt, cô bị ép phải ngẩng đầu dậy, nhìn về chiếc giường phía trước. Có một người đàn ông đang nằm ở đó. Sống mũi của anh ra rất thẳng, gương mặt góc cạnh, mặc dù đôi mắt đang nhắm chặt nhưng vẫn có thể nhìn ra sự tuấn tú của anh ta. Cô ngẩn ngơ. Đây là Hạ Thiên Tường. Còn đẹp trai hơn trong tưởng tượng của cô nhiều. Nhưng dù có đẹp trai đến mức nào đi chăng nữa thì cũng là… Chương 690Nhưng lần này, lúc cô đứng nhìn trước cửa sổ, bắt đầu từ khi người đàn ông trong xe châm thuốc, ánh lửa kia vẫn chưa từng biến mất.Hết điếu này đến điếu khác, chỉ nhìn từ ánh lửa lúc sáng lúc tối kia, cô cũng biết khi nào anh hút xong một điếu thuốc, khi nào lại châm một điếu thuốc nữa.Tô Nhược Hân càng khóc dữ dội hơn.Cô cảm thấy nước mắt đêm nay gần như nhiều hơn tất cả những lần cô khóc từ trước đến giờ.Hai giờ sáng, xe vẫn còn đỗ ở đó, cả ánh lửa kia cũng không tắt.Tô Nhược Hân không nhịn được nữa.Mất mặt thì mất mặt.Cô không cần mặt mũi gì nữa.Cô chỉ là một cô gái nhỏ.Cô không mong muốn gì nhiều, chỉ cần bình an có được những gì mình thích là được.Bây giờ hình như cô thích Hạ Thiên Tường rồi.Cô muốn có được anh.Cho dù không phải luôn ở bên nhau, chỉ cần lúc cô nhớ anh, anh có thể ở cạnh cô một lát là được.Dù chỉ là một phút.Tô Nhược Hân xoay người chạy ra khỏi phòng, khoác áo đeo túi xách xông vào thang máy, đi xuống lầu.Cô mặc kệ, cô chỉ muốn gặp anh thôi.Dù dường như cô đến gặp anh trước là rất mất mặt.Nhưng cô cảm thấy anh quan trọng hơn mặt mũi.Cô không cần mặt mũi gì cả.Không cần thể diện.Cô chỉ cần Hạ Thiên Tường thôi.Nhưng lúc cô thật sự đi xuống lầu, cho rằng mình sẽ có thể gặp được Hạ Thiên Tường, còn chưa cất bước, cô chợt thấy ánh sáng trong xe không còn là ánh lửa nữa.Là ánh sáng của điện thoại, rất chói mắt.Ánh sáng này sáng hơn ánh lửa của thuốc lá rất nhiều, khiến cô vừa nhìn đã có thể xuyên quanh ánh sáng kia thấy Hạ Thiên Tường ngồi trên ghế lái.Chỉ nhìn góc nghiêng, cô cũng biết là anh.Góc nghiêng của anh luôn rất đẹp, khuôn mặt như điêu khắc trong bóng tối càng thêm mê hoặc hơn.Cô nghĩ, đợi anh gọi điện thoại xong, cô sẽ đến đó.Đến đó gặp anh.Sau đó lại nghĩ lát nữa thật sự gặp Hạ Thiên Tường rồi, cô phải nói gì.Kết quả cứ vừa nghĩ vừa nhìn như thế, ánh sáng của điện thoại chợt biến mất, sau đó, xe cũng khởi động.Chiếc xe chậm rãi rời đi như muốn nói với Tô Nhược Hân là nó không hề muốn đi.Nhưng cuối cùng nó vẫn đi.Chương 691Nguồn thiếu chương, mong độc giả thông cảm!