Tác giả:

“Quỳ xuống. ” Tô Nhược Hân vừa mới bị đẩy xuống xe đã bị ép phải quỳ trước cánh cửa gỗ. “Dập đầu. ” Lại có người quát lớn. Rồi sau đó, đầu của cô bị đè xuống, đập mạnh trên nền đá hoa cương. Đau quá. Cùng với cơn đau còn có cả máu. Nhưng những người đang ghì lấy cô hoàn toàn không quan tâm một chút nào. Cho dù cô bị đập vỡ đầu, máu chảy ròng ròng trên trán thì bọn họ vẫn ép cô phải dập đầu mười mấy cái liền. Máu me trông đến ghê người, chảy dọc theo gò má và khóe miệng, mùi máu tanh nồng nặc. Tô Nhược Hân muốn thét lên nhưng miệng cô bị nhét một miếng vải, không thốt ra được bất cứ âm thanh nào. Tóc cô bị túm chặt, cô bị ép phải ngẩng đầu dậy, nhìn về chiếc giường phía trước. Có một người đàn ông đang nằm ở đó. Sống mũi của anh ra rất thẳng, gương mặt góc cạnh, mặc dù đôi mắt đang nhắm chặt nhưng vẫn có thể nhìn ra sự tuấn tú của anh ta. Cô ngẩn ngơ. Đây là Hạ Thiên Tường. Còn đẹp trai hơn trong tưởng tượng của cô nhiều. Nhưng dù có đẹp trai đến mức nào đi chăng nữa thì cũng là…

Chương 693

Cô Vợ Thần Y Của Cậu Hạ Là Học Sinh Cấp BaTác giả: Đông TuyếtTruyện Ngôn Tình, Truyện Sủng“Quỳ xuống. ” Tô Nhược Hân vừa mới bị đẩy xuống xe đã bị ép phải quỳ trước cánh cửa gỗ. “Dập đầu. ” Lại có người quát lớn. Rồi sau đó, đầu của cô bị đè xuống, đập mạnh trên nền đá hoa cương. Đau quá. Cùng với cơn đau còn có cả máu. Nhưng những người đang ghì lấy cô hoàn toàn không quan tâm một chút nào. Cho dù cô bị đập vỡ đầu, máu chảy ròng ròng trên trán thì bọn họ vẫn ép cô phải dập đầu mười mấy cái liền. Máu me trông đến ghê người, chảy dọc theo gò má và khóe miệng, mùi máu tanh nồng nặc. Tô Nhược Hân muốn thét lên nhưng miệng cô bị nhét một miếng vải, không thốt ra được bất cứ âm thanh nào. Tóc cô bị túm chặt, cô bị ép phải ngẩng đầu dậy, nhìn về chiếc giường phía trước. Có một người đàn ông đang nằm ở đó. Sống mũi của anh ra rất thẳng, gương mặt góc cạnh, mặc dù đôi mắt đang nhắm chặt nhưng vẫn có thể nhìn ra sự tuấn tú của anh ta. Cô ngẩn ngơ. Đây là Hạ Thiên Tường. Còn đẹp trai hơn trong tưởng tượng của cô nhiều. Nhưng dù có đẹp trai đến mức nào đi chăng nữa thì cũng là… Chương 693Đó chính là bệnh nhân.Rất đông.Gần như chen kín bên ngoài phòng khám của Mạc Tử Đơn.Dù phòng khám đã bày thêm ghế khác ngoài ghế cố định trước đó, nhưng vẫn không đủ chỗ, cho nên mới xếp hàng hai bên hoan nghênh cô đến hướng dẫn cho Mạc Tử Đơn.Vì mười mấy phòng khám của Mạc Tử Đơn đều ở thành phố T, cho nên bệnh nhân có thể tuỳ ý lựa chọn bất cứ phòng khám nào của Mạc Tử Đơn để chẩn bệnh, như vậy sẽ có thể thoải mái về thời gian hơn, cho nên vì hạn chế bệnh nhân liên tục hẹn trước số khám bệnh của các phòng khám làm lãng phí tài nguyên, Mạc Tử Đơn chỉ nhận khám trong ngày, nghe nói những người này đã tới xếp hàng từ khi trời còn chưa sáng.Thật ra lúc này vẫn chưa đến giờ làm việc.Còn mười mấy phút nữa.Nhưng vẫn không ảnh hưởng đến sự nhiệt tình của bệnh nhân.Như bọn họ không phải đến khám bệnh, mà là đến đu idol vậy.Tô Nhược Hân đang muốn đi vào phòng khám mở máy tính hoàn thành công tác chuẩn bị trước khi Mạc Tử Đơn đến, mời ba bệnh nhân hẹn trước vào phòng khám, thì chợt nghe có người gọi cô: “Bác sĩ Tô.”Nghe thấy có người gọi mình là bác sĩ Tô, Tô Nhược Hân hơi ngạc nhiên, từ hôm qua đến nay, bác sĩ và y tá ngoài gọi cô là Tô Nhược Hân thì cũng chỉ gọi cô là Tiểu Tô, xem cô như một thực tập sinh chạy vặt mà thôi.Lúc này, cô sửng sốt khi bất ngờ nghe có người gọi cô là bác sĩ Tô.Cô bất giác xoay người nhìn lại, mới phát hiện ra đó là người đàn ông rất hiếu thảo ngày hôm qua, nên mỉm cười đi qua đón: “Anh đưa ba anh đến khám bệnh à? Ông ấy đã đỡ hơn chưa?”“Vâng, ba tôi đỡ hơn rồi. Có điều, tôi không phải đưa ông ấy đến khám bệnh. Ông ấy đã đỡ hơn nhiều, không cần tới nữa. Bác sĩ Tô, hôm qua thật sự cám ơn cô.”“Anh đặc biệt tới đây để cảm ơn tôi à?” Tô Nhược Hân nghe đến đó thì hơi ngượng ngùng.“Tôi nhất định phải tới cảm ơn bác sĩ Tô. Nếu không nhờ có cô, tối hôm qua ba tôi chắc chắn đau tới chết rồi. Hàng ngày, ông ấy cứ cố chấp, chỉ tìm bác sĩ Mạc khám bệnh chứ không chịu đi bệnh viện nào hết. Tôi lặng lẽ cầm thuốc đã sắc về, lừa ông ấy là do bác sĩ Mạc kê, ông ấy mới uống luôn một hơi. Kết quả, dạ dày không mấy đau nữa. Cứ cho ông ấy uống thuốc thêm mấy ngày nữa, có lẽ sẽ khỏi thôi.”“Ông ấy đau không chịu nổi vào lúc nào?”“Hơn mười giờ đêm.”Tô Nhược Hân lại giơ tay khen ngợi anh ta: “Tôi quả nhiên không nhìn nhầm người. Có phải tối qua ba anh cứ đi tìm đồ hết trong tới ngoài phòng không?”“Cô… sao cô biết được?” Người đàn ông ngốc rồi, nhìn Tô Nhược Hân với vẻ tuyệt đối bối rối, cũng sắp tưởng Tô Nhược Hân có thể biết coi bói.“Dựa theo suy đoán của tôi, nếu ông ấy tìm được thứ ông ấy muốn tìm, chắc hẳn hơn bảy giờ đã không thể chịu được. Cho nên vẫn là anh giấu tốt.”“Tôi giấu tốt cái gì chứ?” Người đàn ông tiếp tục bối rối.“Thuốc.”“Là cô bảo tôi cất hết thuốc đi, chờ tới lúc ba tôi uống thuốc thì đếm và đưa cho ông ấy uống. Tôi chỉ nghĩ dạo này thuốc của ba tôi thường bị mất, cũng không biết ông ấy uống hay bị ai lấy đi, cho nên mới giấu đi thôi.”“Tự ông ấy uống đấy, ha ha.”“Vậy là sao? Bác sĩ Tô, cô nói ba tôi lén uống thuốc à?”

Chương 693

Đó chính là bệnh nhân.

Rất đông.

Gần như chen kín bên ngoài phòng khám của Mạc Tử Đơn.

Dù phòng khám đã bày thêm ghế khác ngoài ghế cố định trước đó, nhưng vẫn không đủ chỗ, cho nên mới xếp hàng hai bên hoan nghênh cô đến hướng dẫn cho Mạc Tử Đơn.

Vì mười mấy phòng khám của Mạc Tử Đơn đều ở thành phố T, cho nên bệnh nhân có thể tuỳ ý lựa chọn bất cứ phòng khám nào của Mạc Tử Đơn để chẩn bệnh, như vậy sẽ có thể thoải mái về thời gian hơn, cho nên vì hạn chế bệnh nhân liên tục hẹn trước số khám bệnh của các phòng khám làm lãng phí tài nguyên, Mạc Tử Đơn chỉ nhận khám trong ngày, nghe nói những người này đã tới xếp hàng từ khi trời còn chưa sáng.

Thật ra lúc này vẫn chưa đến giờ làm việc.

Còn mười mấy phút nữa.

Nhưng vẫn không ảnh hưởng đến sự nhiệt tình của bệnh nhân.

Như bọn họ không phải đến khám bệnh, mà là đến đu idol vậy.

Tô Nhược Hân đang muốn đi vào phòng khám mở máy tính hoàn thành công tác chuẩn bị trước khi Mạc Tử Đơn đến, mời ba bệnh nhân hẹn trước vào phòng khám, thì chợt nghe có người gọi cô: “Bác sĩ Tô.”

Nghe thấy có người gọi mình là bác sĩ Tô, Tô Nhược Hân hơi ngạc nhiên, từ hôm qua đến nay, bác sĩ và y tá ngoài gọi cô là Tô Nhược Hân thì cũng chỉ gọi cô là Tiểu Tô, xem cô như một thực tập sinh chạy vặt mà thôi.

Lúc này, cô sửng sốt khi bất ngờ nghe có người gọi cô là bác sĩ Tô.

Cô bất giác xoay người nhìn lại, mới phát hiện ra đó là người đàn ông rất hiếu thảo ngày hôm qua, nên mỉm cười đi qua đón: “Anh đưa ba anh đến khám bệnh à? Ông ấy đã đỡ hơn chưa?”

“Vâng, ba tôi đỡ hơn rồi. Có điều, tôi không phải đưa ông ấy đến khám bệnh. Ông ấy đã đỡ hơn nhiều, không cần tới nữa. Bác sĩ Tô, hôm qua thật sự cám ơn cô.”

“Anh đặc biệt tới đây để cảm ơn tôi à?” Tô Nhược Hân nghe đến đó thì hơi ngượng ngùng.

“Tôi nhất định phải tới cảm ơn bác sĩ Tô. Nếu không nhờ có cô, tối hôm qua ba tôi chắc chắn đau tới chết rồi. Hàng ngày, ông ấy cứ cố chấp, chỉ tìm bác sĩ Mạc khám bệnh chứ không chịu đi bệnh viện nào hết. Tôi lặng lẽ cầm thuốc đã sắc về, lừa ông ấy là do bác sĩ Mạc kê, ông ấy mới uống luôn một hơi. Kết quả, dạ dày không mấy đau nữa. Cứ cho ông ấy uống thuốc thêm mấy ngày nữa, có lẽ sẽ khỏi thôi.”

“Ông ấy đau không chịu nổi vào lúc nào?”

“Hơn mười giờ đêm.”

Tô Nhược Hân lại giơ tay khen ngợi anh ta: “Tôi quả nhiên không nhìn nhầm người. Có phải tối qua ba anh cứ đi tìm đồ hết trong tới ngoài phòng không?”

“Cô… sao cô biết được?” Người đàn ông ngốc rồi, nhìn Tô Nhược Hân với vẻ tuyệt đối bối rối, cũng sắp tưởng Tô Nhược Hân có thể biết coi bói.

“Dựa theo suy đoán của tôi, nếu ông ấy tìm được thứ ông ấy muốn tìm, chắc hẳn hơn bảy giờ đã không thể chịu được. Cho nên vẫn là anh giấu tốt.”

“Tôi giấu tốt cái gì chứ?” Người đàn ông tiếp tục bối rối.

“Thuốc.”

“Là cô bảo tôi cất hết thuốc đi, chờ tới lúc ba tôi uống thuốc thì đếm và đưa cho ông ấy uống. Tôi chỉ nghĩ dạo này thuốc của ba tôi thường bị mất, cũng không biết ông ấy uống hay bị ai lấy đi, cho nên mới giấu đi thôi.”

“Tự ông ấy uống đấy, ha ha.”

“Vậy là sao? Bác sĩ Tô, cô nói ba tôi lén uống thuốc à?”

Cô Vợ Thần Y Của Cậu Hạ Là Học Sinh Cấp BaTác giả: Đông TuyếtTruyện Ngôn Tình, Truyện Sủng“Quỳ xuống. ” Tô Nhược Hân vừa mới bị đẩy xuống xe đã bị ép phải quỳ trước cánh cửa gỗ. “Dập đầu. ” Lại có người quát lớn. Rồi sau đó, đầu của cô bị đè xuống, đập mạnh trên nền đá hoa cương. Đau quá. Cùng với cơn đau còn có cả máu. Nhưng những người đang ghì lấy cô hoàn toàn không quan tâm một chút nào. Cho dù cô bị đập vỡ đầu, máu chảy ròng ròng trên trán thì bọn họ vẫn ép cô phải dập đầu mười mấy cái liền. Máu me trông đến ghê người, chảy dọc theo gò má và khóe miệng, mùi máu tanh nồng nặc. Tô Nhược Hân muốn thét lên nhưng miệng cô bị nhét một miếng vải, không thốt ra được bất cứ âm thanh nào. Tóc cô bị túm chặt, cô bị ép phải ngẩng đầu dậy, nhìn về chiếc giường phía trước. Có một người đàn ông đang nằm ở đó. Sống mũi của anh ra rất thẳng, gương mặt góc cạnh, mặc dù đôi mắt đang nhắm chặt nhưng vẫn có thể nhìn ra sự tuấn tú của anh ta. Cô ngẩn ngơ. Đây là Hạ Thiên Tường. Còn đẹp trai hơn trong tưởng tượng của cô nhiều. Nhưng dù có đẹp trai đến mức nào đi chăng nữa thì cũng là… Chương 693Đó chính là bệnh nhân.Rất đông.Gần như chen kín bên ngoài phòng khám của Mạc Tử Đơn.Dù phòng khám đã bày thêm ghế khác ngoài ghế cố định trước đó, nhưng vẫn không đủ chỗ, cho nên mới xếp hàng hai bên hoan nghênh cô đến hướng dẫn cho Mạc Tử Đơn.Vì mười mấy phòng khám của Mạc Tử Đơn đều ở thành phố T, cho nên bệnh nhân có thể tuỳ ý lựa chọn bất cứ phòng khám nào của Mạc Tử Đơn để chẩn bệnh, như vậy sẽ có thể thoải mái về thời gian hơn, cho nên vì hạn chế bệnh nhân liên tục hẹn trước số khám bệnh của các phòng khám làm lãng phí tài nguyên, Mạc Tử Đơn chỉ nhận khám trong ngày, nghe nói những người này đã tới xếp hàng từ khi trời còn chưa sáng.Thật ra lúc này vẫn chưa đến giờ làm việc.Còn mười mấy phút nữa.Nhưng vẫn không ảnh hưởng đến sự nhiệt tình của bệnh nhân.Như bọn họ không phải đến khám bệnh, mà là đến đu idol vậy.Tô Nhược Hân đang muốn đi vào phòng khám mở máy tính hoàn thành công tác chuẩn bị trước khi Mạc Tử Đơn đến, mời ba bệnh nhân hẹn trước vào phòng khám, thì chợt nghe có người gọi cô: “Bác sĩ Tô.”Nghe thấy có người gọi mình là bác sĩ Tô, Tô Nhược Hân hơi ngạc nhiên, từ hôm qua đến nay, bác sĩ và y tá ngoài gọi cô là Tô Nhược Hân thì cũng chỉ gọi cô là Tiểu Tô, xem cô như một thực tập sinh chạy vặt mà thôi.Lúc này, cô sửng sốt khi bất ngờ nghe có người gọi cô là bác sĩ Tô.Cô bất giác xoay người nhìn lại, mới phát hiện ra đó là người đàn ông rất hiếu thảo ngày hôm qua, nên mỉm cười đi qua đón: “Anh đưa ba anh đến khám bệnh à? Ông ấy đã đỡ hơn chưa?”“Vâng, ba tôi đỡ hơn rồi. Có điều, tôi không phải đưa ông ấy đến khám bệnh. Ông ấy đã đỡ hơn nhiều, không cần tới nữa. Bác sĩ Tô, hôm qua thật sự cám ơn cô.”“Anh đặc biệt tới đây để cảm ơn tôi à?” Tô Nhược Hân nghe đến đó thì hơi ngượng ngùng.“Tôi nhất định phải tới cảm ơn bác sĩ Tô. Nếu không nhờ có cô, tối hôm qua ba tôi chắc chắn đau tới chết rồi. Hàng ngày, ông ấy cứ cố chấp, chỉ tìm bác sĩ Mạc khám bệnh chứ không chịu đi bệnh viện nào hết. Tôi lặng lẽ cầm thuốc đã sắc về, lừa ông ấy là do bác sĩ Mạc kê, ông ấy mới uống luôn một hơi. Kết quả, dạ dày không mấy đau nữa. Cứ cho ông ấy uống thuốc thêm mấy ngày nữa, có lẽ sẽ khỏi thôi.”“Ông ấy đau không chịu nổi vào lúc nào?”“Hơn mười giờ đêm.”Tô Nhược Hân lại giơ tay khen ngợi anh ta: “Tôi quả nhiên không nhìn nhầm người. Có phải tối qua ba anh cứ đi tìm đồ hết trong tới ngoài phòng không?”“Cô… sao cô biết được?” Người đàn ông ngốc rồi, nhìn Tô Nhược Hân với vẻ tuyệt đối bối rối, cũng sắp tưởng Tô Nhược Hân có thể biết coi bói.“Dựa theo suy đoán của tôi, nếu ông ấy tìm được thứ ông ấy muốn tìm, chắc hẳn hơn bảy giờ đã không thể chịu được. Cho nên vẫn là anh giấu tốt.”“Tôi giấu tốt cái gì chứ?” Người đàn ông tiếp tục bối rối.“Thuốc.”“Là cô bảo tôi cất hết thuốc đi, chờ tới lúc ba tôi uống thuốc thì đếm và đưa cho ông ấy uống. Tôi chỉ nghĩ dạo này thuốc của ba tôi thường bị mất, cũng không biết ông ấy uống hay bị ai lấy đi, cho nên mới giấu đi thôi.”“Tự ông ấy uống đấy, ha ha.”“Vậy là sao? Bác sĩ Tô, cô nói ba tôi lén uống thuốc à?”

Chương 693