“Quỳ xuống. ” Tô Nhược Hân vừa mới bị đẩy xuống xe đã bị ép phải quỳ trước cánh cửa gỗ. “Dập đầu. ” Lại có người quát lớn. Rồi sau đó, đầu của cô bị đè xuống, đập mạnh trên nền đá hoa cương. Đau quá. Cùng với cơn đau còn có cả máu. Nhưng những người đang ghì lấy cô hoàn toàn không quan tâm một chút nào. Cho dù cô bị đập vỡ đầu, máu chảy ròng ròng trên trán thì bọn họ vẫn ép cô phải dập đầu mười mấy cái liền. Máu me trông đến ghê người, chảy dọc theo gò má và khóe miệng, mùi máu tanh nồng nặc. Tô Nhược Hân muốn thét lên nhưng miệng cô bị nhét một miếng vải, không thốt ra được bất cứ âm thanh nào. Tóc cô bị túm chặt, cô bị ép phải ngẩng đầu dậy, nhìn về chiếc giường phía trước. Có một người đàn ông đang nằm ở đó. Sống mũi của anh ra rất thẳng, gương mặt góc cạnh, mặc dù đôi mắt đang nhắm chặt nhưng vẫn có thể nhìn ra sự tuấn tú của anh ta. Cô ngẩn ngơ. Đây là Hạ Thiên Tường. Còn đẹp trai hơn trong tưởng tượng của cô nhiều. Nhưng dù có đẹp trai đến mức nào đi chăng nữa thì cũng là…
Chương 706
Cô Vợ Thần Y Của Cậu Hạ Là Học Sinh Cấp BaTác giả: Đông TuyếtTruyện Ngôn Tình, Truyện Sủng“Quỳ xuống. ” Tô Nhược Hân vừa mới bị đẩy xuống xe đã bị ép phải quỳ trước cánh cửa gỗ. “Dập đầu. ” Lại có người quát lớn. Rồi sau đó, đầu của cô bị đè xuống, đập mạnh trên nền đá hoa cương. Đau quá. Cùng với cơn đau còn có cả máu. Nhưng những người đang ghì lấy cô hoàn toàn không quan tâm một chút nào. Cho dù cô bị đập vỡ đầu, máu chảy ròng ròng trên trán thì bọn họ vẫn ép cô phải dập đầu mười mấy cái liền. Máu me trông đến ghê người, chảy dọc theo gò má và khóe miệng, mùi máu tanh nồng nặc. Tô Nhược Hân muốn thét lên nhưng miệng cô bị nhét một miếng vải, không thốt ra được bất cứ âm thanh nào. Tóc cô bị túm chặt, cô bị ép phải ngẩng đầu dậy, nhìn về chiếc giường phía trước. Có một người đàn ông đang nằm ở đó. Sống mũi của anh ra rất thẳng, gương mặt góc cạnh, mặc dù đôi mắt đang nhắm chặt nhưng vẫn có thể nhìn ra sự tuấn tú của anh ta. Cô ngẩn ngơ. Đây là Hạ Thiên Tường. Còn đẹp trai hơn trong tưởng tượng của cô nhiều. Nhưng dù có đẹp trai đến mức nào đi chăng nữa thì cũng là… Chương 706Thế là, trong không gian nhỏ hẹp, Tô Nhược Hân trở thành con rối trong tay Trần Minh, mặc cho anh ta sắp xếp.Lúc xuống xe, cô biết mình đã thay da đổi thịt.Dưới bàn tay của Trần Minh, cô có cảm giác cô gái xinh xắn trong gương kia không còn là mình nữa rồi.Sau đó, vừa xuống xe đã thấy Cận Liễm.“Tô Nhược Hân.” Anh ta ngước mắt nhìn cô, ánh mắt lập tức tỏa sáng.Tô Nhược Hân mới nhớ ra cô đã mấy ngày không gặp anh ta rồi.Chầm chậm đi qua, rất tự nhiên khoác lên cánh tay anh ta: “Anh, nhớ em rồi sao.”Nhìn dáng vẻ hi hi ha ha của cô, Cận Liễm che giấu đắng chát và lo lắng trong đáy lòng, khàn khà nói ra: “Anh đi công tác, sáng sớm hôm nay mới trở về, Nhược Hân, em buông bỏ rồi sao?”“Cái gì?” Tô Nhược Hân nhất thời không phản ứng kịp.Cận Liễm chầm chậm đi vào đại sảnh của Ánh Sao Rực Rỡ, thấp giọng nói: “Anh ta cũng nằm trong danh sách.”Chỉ một tiếng nói nhẹ nhàng, nhưng trong nháy mắt đó anh ta đã cảm nhận được, cánh tay đang khoác lên tay anh ta của Tô Nhược Hân khẽ run lên một cái.Rất rõ ràng.Phản ứng như vậy khiến ánh mắt anh ta càng thêm buồn bã, quả nhiên trong lòng cô có Hạ Thiên Tường, nếu không sẽ không có phản ứng như vậy.“Ai vậy?” Nhưng mà, Tô Nhược Hân chỉ ngơ ngác chốc lát, ngay sau đó lại là dáng vẻ hi hi ha ha.Cánh tay Cận Liễm hơi dùng sức, kéo Tô Nhược Hân dựa vào anh ta gần hơn.Khi đi vào đại sảnh, liếc mắt là có thể thấy được người đàn ông cách đó không xa.Lần này, không chỉ tay cô run, mà cả người cô đều run rẩy dữ dội.Nếu như không phải Cận Liễm kéo cô, chỉ sợ cô sớm đã ngã quỵ rồi.Hạ Thiên Tường, anh thật sự đến rồi.Khoác trên mình bộ âu phục màu đen may đo thủ công vừa khít, phối hợp với một chiếc áo sơ mi trắng, đây vẫn luôn là phong cách phối đồ của anh.Rõ ràng mỗi lần đều là kiểu dáng màu sắc gần như tương đồng, nhưng mặc trên người anh lại luôn có thể tạo cho người ta cảm giác khác lạ.Mỗi lần gặp mặt chính là mỗi một Hạ Thiên Tường khác biệt.Cô nhìn thấy anh rồi.Giây phút này, đúng lúc anh cũng quay người.Trong chốc lát, bốn mắt nhìn nhau.Cho dù cách hơi xa, nhưng dường như cô vẫn có thể tìm thấy vị trí của mình trong đôi mắt anh.Tô Nhược Hân cảm thấy trái tim mình đang đập mạnh dữ dội.Giây phút này, trong mắt cô chỉ có anh.Sau đó, cô thấy anh đi đến.Đi về phía cô.Đúng vậy, chính là đi về phía cô.
Chương 706
Thế là, trong không gian nhỏ hẹp, Tô Nhược Hân trở thành con rối trong tay Trần Minh, mặc cho anh ta sắp xếp.
Lúc xuống xe, cô biết mình đã thay da đổi thịt.
Dưới bàn tay của Trần Minh, cô có cảm giác cô gái xinh xắn trong gương kia không còn là mình nữa rồi.
Sau đó, vừa xuống xe đã thấy Cận Liễm.
“Tô Nhược Hân.” Anh ta ngước mắt nhìn cô, ánh mắt lập tức tỏa sáng.
Tô Nhược Hân mới nhớ ra cô đã mấy ngày không gặp anh ta rồi.
Chầm chậm đi qua, rất tự nhiên khoác lên cánh tay anh ta: “Anh, nhớ em rồi sao.”
Nhìn dáng vẻ hi hi ha ha của cô, Cận Liễm che giấu đắng chát và lo lắng trong đáy lòng, khàn khà nói ra: “Anh đi công tác, sáng sớm hôm nay mới trở về, Nhược Hân, em buông bỏ rồi sao?”
“Cái gì?” Tô Nhược Hân nhất thời không phản ứng kịp.
Cận Liễm chầm chậm đi vào đại sảnh của Ánh Sao Rực Rỡ, thấp giọng nói: “Anh ta cũng nằm trong danh sách.”
Chỉ một tiếng nói nhẹ nhàng, nhưng trong nháy mắt đó anh ta đã cảm nhận được, cánh tay đang khoác lên tay anh ta của Tô Nhược Hân khẽ run lên một cái.
Rất rõ ràng.
Phản ứng như vậy khiến ánh mắt anh ta càng thêm buồn bã, quả nhiên trong lòng cô có Hạ Thiên Tường, nếu không sẽ không có phản ứng như vậy.
“Ai vậy?” Nhưng mà, Tô Nhược Hân chỉ ngơ ngác chốc lát, ngay sau đó lại là dáng vẻ hi hi ha ha.
Cánh tay Cận Liễm hơi dùng sức, kéo Tô Nhược Hân dựa vào anh ta gần hơn.
Khi đi vào đại sảnh, liếc mắt là có thể thấy được người đàn ông cách đó không xa.
Lần này, không chỉ tay cô run, mà cả người cô đều run rẩy dữ dội.
Nếu như không phải Cận Liễm kéo cô, chỉ sợ cô sớm đã ngã quỵ rồi.
Hạ Thiên Tường, anh thật sự đến rồi.
Khoác trên mình bộ âu phục màu đen may đo thủ công vừa khít, phối hợp với một chiếc áo sơ mi trắng, đây vẫn luôn là phong cách phối đồ của anh.
Rõ ràng mỗi lần đều là kiểu dáng màu sắc gần như tương đồng, nhưng mặc trên người anh lại luôn có thể tạo cho người ta cảm giác khác lạ.
Mỗi lần gặp mặt chính là mỗi một Hạ Thiên Tường khác biệt.
Cô nhìn thấy anh rồi.
Giây phút này, đúng lúc anh cũng quay người.
Trong chốc lát, bốn mắt nhìn nhau.
Cho dù cách hơi xa, nhưng dường như cô vẫn có thể tìm thấy vị trí của mình trong đôi mắt anh.
Tô Nhược Hân cảm thấy trái tim mình đang đập mạnh dữ dội.
Giây phút này, trong mắt cô chỉ có anh.
Sau đó, cô thấy anh đi đến.
Đi về phía cô.
Đúng vậy, chính là đi về phía cô.
Cô Vợ Thần Y Của Cậu Hạ Là Học Sinh Cấp BaTác giả: Đông TuyếtTruyện Ngôn Tình, Truyện Sủng“Quỳ xuống. ” Tô Nhược Hân vừa mới bị đẩy xuống xe đã bị ép phải quỳ trước cánh cửa gỗ. “Dập đầu. ” Lại có người quát lớn. Rồi sau đó, đầu của cô bị đè xuống, đập mạnh trên nền đá hoa cương. Đau quá. Cùng với cơn đau còn có cả máu. Nhưng những người đang ghì lấy cô hoàn toàn không quan tâm một chút nào. Cho dù cô bị đập vỡ đầu, máu chảy ròng ròng trên trán thì bọn họ vẫn ép cô phải dập đầu mười mấy cái liền. Máu me trông đến ghê người, chảy dọc theo gò má và khóe miệng, mùi máu tanh nồng nặc. Tô Nhược Hân muốn thét lên nhưng miệng cô bị nhét một miếng vải, không thốt ra được bất cứ âm thanh nào. Tóc cô bị túm chặt, cô bị ép phải ngẩng đầu dậy, nhìn về chiếc giường phía trước. Có một người đàn ông đang nằm ở đó. Sống mũi của anh ra rất thẳng, gương mặt góc cạnh, mặc dù đôi mắt đang nhắm chặt nhưng vẫn có thể nhìn ra sự tuấn tú của anh ta. Cô ngẩn ngơ. Đây là Hạ Thiên Tường. Còn đẹp trai hơn trong tưởng tượng của cô nhiều. Nhưng dù có đẹp trai đến mức nào đi chăng nữa thì cũng là… Chương 706Thế là, trong không gian nhỏ hẹp, Tô Nhược Hân trở thành con rối trong tay Trần Minh, mặc cho anh ta sắp xếp.Lúc xuống xe, cô biết mình đã thay da đổi thịt.Dưới bàn tay của Trần Minh, cô có cảm giác cô gái xinh xắn trong gương kia không còn là mình nữa rồi.Sau đó, vừa xuống xe đã thấy Cận Liễm.“Tô Nhược Hân.” Anh ta ngước mắt nhìn cô, ánh mắt lập tức tỏa sáng.Tô Nhược Hân mới nhớ ra cô đã mấy ngày không gặp anh ta rồi.Chầm chậm đi qua, rất tự nhiên khoác lên cánh tay anh ta: “Anh, nhớ em rồi sao.”Nhìn dáng vẻ hi hi ha ha của cô, Cận Liễm che giấu đắng chát và lo lắng trong đáy lòng, khàn khà nói ra: “Anh đi công tác, sáng sớm hôm nay mới trở về, Nhược Hân, em buông bỏ rồi sao?”“Cái gì?” Tô Nhược Hân nhất thời không phản ứng kịp.Cận Liễm chầm chậm đi vào đại sảnh của Ánh Sao Rực Rỡ, thấp giọng nói: “Anh ta cũng nằm trong danh sách.”Chỉ một tiếng nói nhẹ nhàng, nhưng trong nháy mắt đó anh ta đã cảm nhận được, cánh tay đang khoác lên tay anh ta của Tô Nhược Hân khẽ run lên một cái.Rất rõ ràng.Phản ứng như vậy khiến ánh mắt anh ta càng thêm buồn bã, quả nhiên trong lòng cô có Hạ Thiên Tường, nếu không sẽ không có phản ứng như vậy.“Ai vậy?” Nhưng mà, Tô Nhược Hân chỉ ngơ ngác chốc lát, ngay sau đó lại là dáng vẻ hi hi ha ha.Cánh tay Cận Liễm hơi dùng sức, kéo Tô Nhược Hân dựa vào anh ta gần hơn.Khi đi vào đại sảnh, liếc mắt là có thể thấy được người đàn ông cách đó không xa.Lần này, không chỉ tay cô run, mà cả người cô đều run rẩy dữ dội.Nếu như không phải Cận Liễm kéo cô, chỉ sợ cô sớm đã ngã quỵ rồi.Hạ Thiên Tường, anh thật sự đến rồi.Khoác trên mình bộ âu phục màu đen may đo thủ công vừa khít, phối hợp với một chiếc áo sơ mi trắng, đây vẫn luôn là phong cách phối đồ của anh.Rõ ràng mỗi lần đều là kiểu dáng màu sắc gần như tương đồng, nhưng mặc trên người anh lại luôn có thể tạo cho người ta cảm giác khác lạ.Mỗi lần gặp mặt chính là mỗi một Hạ Thiên Tường khác biệt.Cô nhìn thấy anh rồi.Giây phút này, đúng lúc anh cũng quay người.Trong chốc lát, bốn mắt nhìn nhau.Cho dù cách hơi xa, nhưng dường như cô vẫn có thể tìm thấy vị trí của mình trong đôi mắt anh.Tô Nhược Hân cảm thấy trái tim mình đang đập mạnh dữ dội.Giây phút này, trong mắt cô chỉ có anh.Sau đó, cô thấy anh đi đến.Đi về phía cô.Đúng vậy, chính là đi về phía cô.