“Quỳ xuống. ” Tô Nhược Hân vừa mới bị đẩy xuống xe đã bị ép phải quỳ trước cánh cửa gỗ. “Dập đầu. ” Lại có người quát lớn. Rồi sau đó, đầu của cô bị đè xuống, đập mạnh trên nền đá hoa cương. Đau quá. Cùng với cơn đau còn có cả máu. Nhưng những người đang ghì lấy cô hoàn toàn không quan tâm một chút nào. Cho dù cô bị đập vỡ đầu, máu chảy ròng ròng trên trán thì bọn họ vẫn ép cô phải dập đầu mười mấy cái liền. Máu me trông đến ghê người, chảy dọc theo gò má và khóe miệng, mùi máu tanh nồng nặc. Tô Nhược Hân muốn thét lên nhưng miệng cô bị nhét một miếng vải, không thốt ra được bất cứ âm thanh nào. Tóc cô bị túm chặt, cô bị ép phải ngẩng đầu dậy, nhìn về chiếc giường phía trước. Có một người đàn ông đang nằm ở đó. Sống mũi của anh ra rất thẳng, gương mặt góc cạnh, mặc dù đôi mắt đang nhắm chặt nhưng vẫn có thể nhìn ra sự tuấn tú của anh ta. Cô ngẩn ngơ. Đây là Hạ Thiên Tường. Còn đẹp trai hơn trong tưởng tượng của cô nhiều. Nhưng dù có đẹp trai đến mức nào đi chăng nữa thì cũng là…
Chương 752
Cô Vợ Thần Y Của Cậu Hạ Là Học Sinh Cấp BaTác giả: Đông TuyếtTruyện Ngôn Tình, Truyện Sủng“Quỳ xuống. ” Tô Nhược Hân vừa mới bị đẩy xuống xe đã bị ép phải quỳ trước cánh cửa gỗ. “Dập đầu. ” Lại có người quát lớn. Rồi sau đó, đầu của cô bị đè xuống, đập mạnh trên nền đá hoa cương. Đau quá. Cùng với cơn đau còn có cả máu. Nhưng những người đang ghì lấy cô hoàn toàn không quan tâm một chút nào. Cho dù cô bị đập vỡ đầu, máu chảy ròng ròng trên trán thì bọn họ vẫn ép cô phải dập đầu mười mấy cái liền. Máu me trông đến ghê người, chảy dọc theo gò má và khóe miệng, mùi máu tanh nồng nặc. Tô Nhược Hân muốn thét lên nhưng miệng cô bị nhét một miếng vải, không thốt ra được bất cứ âm thanh nào. Tóc cô bị túm chặt, cô bị ép phải ngẩng đầu dậy, nhìn về chiếc giường phía trước. Có một người đàn ông đang nằm ở đó. Sống mũi của anh ra rất thẳng, gương mặt góc cạnh, mặc dù đôi mắt đang nhắm chặt nhưng vẫn có thể nhìn ra sự tuấn tú của anh ta. Cô ngẩn ngơ. Đây là Hạ Thiên Tường. Còn đẹp trai hơn trong tưởng tượng của cô nhiều. Nhưng dù có đẹp trai đến mức nào đi chăng nữa thì cũng là… CHƯƠNG 752Quần áo cũng ướt đẫm.Tô Nhược Hân lại choáng váng.Cô không biết Hạ Thiên Tường định chơi trò gì.Cô chưa chơi trò này với anh bao giờ.Mãi cho đến khi sàn nhà vương đầy quần áo đẫm nước cô mới chậm chạp phản ứng lại, hình như mọi chuyện đều không đúng.Nhưng đã quá muộn.Nước ấm.Không lạnh cũng không nóng.Hơi nước nóng bốc lên khiến tầm nhìn mờ đi, không rõ ràng.Tô Nhược Hân hơi hoảng sợ.Giọng nói khàn khàn trầm thấp của người đàn ông vang lên bên tai cô: “Chưa tới đêm tân hôn, anh sẽ không động vào em.”Giọng nói này lọt vào tai Tô Nhược Hân khiến cô như bị mê hoặc, bất giác trở thành con rối trong tay anh.Hoặc là bởi cô đã thích anh.Nhưng khi cảm nhận được bàn tay anh, cô vẫn sợ hãi.Nước mắt thoáng chốc tuôn rơi, hoà cùng dòng nước từ vòi hoa sen trên đầu.Cho đến khi môi Hạ Thiên Tường đặt lên mắt cô, cảm nhận được vị mặn anh mới giật mình.Anh kéo khăn tắm, bế cô về phòng.Nhưng không phải về phòng cô.Mà là phòng anh.Anh lau đi nước mắt trên khoé mắt cô: “Đừng khóc.”“Anh bắt nạt em.”“Đâu có.” Anh không thừa nhận, anh vẫn chưa vượt qua phòng tuyến cuối cùng đó.Anh đã hứa với cô rồi.Không phải cô nên hưởng thụ anh mới đúng ư?Sao cô lại khóc?Những người phụ nữ khác hình như không phải thế này.Anh không cần phải làm gì, chỉ cần lại gần anh là bọn họ đều mong quần áo có thể ít được bao nhiêu thì ít bấy nhiêu.Nhưng Tô Nhược Hân thì không, đã vậy cô còn khóc…Nước mắt của cô khiến anh đau lòng.“Anh bắt nạt em rồi.”“Thật sự không có mà.” Ngón tay thon dài của người đàn ông nhẹ nhàng lau đi nước mắt trên khoé mắt Tô Nhược Hân, nhưng anh càng lau càng dỗ dành thì cô càng khóc dữ dội hơn.Đôi mắt ngấn nước như trở thành suối nguồn vậy, nước mắt liên tục tuôn rơi.“Hạ Thiên Tường, bây giờ em không muốn nhìn thấy anh.” Tô Nhược Hân cắn răng nghiến lợi nói.
CHƯƠNG 752
Quần áo cũng ướt đẫm.
Tô Nhược Hân lại choáng váng.
Cô không biết Hạ Thiên Tường định chơi trò gì.
Cô chưa chơi trò này với anh bao giờ.
Mãi cho đến khi sàn nhà vương đầy quần áo đẫm nước cô mới chậm chạp phản ứng lại, hình như mọi chuyện đều không đúng.
Nhưng đã quá muộn.
Nước ấm.
Không lạnh cũng không nóng.
Hơi nước nóng bốc lên khiến tầm nhìn mờ đi, không rõ ràng.
Tô Nhược Hân hơi hoảng sợ.
Giọng nói khàn khàn trầm thấp của người đàn ông vang lên bên tai cô: “Chưa tới đêm tân hôn, anh sẽ không động vào em.”
Giọng nói này lọt vào tai Tô Nhược Hân khiến cô như bị mê hoặc, bất giác trở thành con rối trong tay anh.
Hoặc là bởi cô đã thích anh.
Nhưng khi cảm nhận được bàn tay anh, cô vẫn sợ hãi.
Nước mắt thoáng chốc tuôn rơi, hoà cùng dòng nước từ vòi hoa sen trên đầu.
Cho đến khi môi Hạ Thiên Tường đặt lên mắt cô, cảm nhận được vị mặn anh mới giật mình.
Anh kéo khăn tắm, bế cô về phòng.
Nhưng không phải về phòng cô.
Mà là phòng anh.
Anh lau đi nước mắt trên khoé mắt cô: “Đừng khóc.”
“Anh bắt nạt em.”
“Đâu có.” Anh không thừa nhận, anh vẫn chưa vượt qua phòng tuyến cuối cùng đó.
Anh đã hứa với cô rồi.
Không phải cô nên hưởng thụ anh mới đúng ư?
Sao cô lại khóc?
Những người phụ nữ khác hình như không phải thế này.
Anh không cần phải làm gì, chỉ cần lại gần anh là bọn họ đều mong quần áo có thể ít được bao nhiêu thì ít bấy nhiêu.
Nhưng Tô Nhược Hân thì không, đã vậy cô còn khóc…
Nước mắt của cô khiến anh đau lòng.
“Anh bắt nạt em rồi.”
“Thật sự không có mà.” Ngón tay thon dài của người đàn ông nhẹ nhàng lau đi nước mắt trên khoé mắt Tô Nhược Hân, nhưng anh càng lau càng dỗ dành thì cô càng khóc dữ dội hơn.
Đôi mắt ngấn nước như trở thành suối nguồn vậy, nước mắt liên tục tuôn rơi.
“Hạ Thiên Tường, bây giờ em không muốn nhìn thấy anh.” Tô Nhược Hân cắn răng nghiến lợi nói.
Cô Vợ Thần Y Của Cậu Hạ Là Học Sinh Cấp BaTác giả: Đông TuyếtTruyện Ngôn Tình, Truyện Sủng“Quỳ xuống. ” Tô Nhược Hân vừa mới bị đẩy xuống xe đã bị ép phải quỳ trước cánh cửa gỗ. “Dập đầu. ” Lại có người quát lớn. Rồi sau đó, đầu của cô bị đè xuống, đập mạnh trên nền đá hoa cương. Đau quá. Cùng với cơn đau còn có cả máu. Nhưng những người đang ghì lấy cô hoàn toàn không quan tâm một chút nào. Cho dù cô bị đập vỡ đầu, máu chảy ròng ròng trên trán thì bọn họ vẫn ép cô phải dập đầu mười mấy cái liền. Máu me trông đến ghê người, chảy dọc theo gò má và khóe miệng, mùi máu tanh nồng nặc. Tô Nhược Hân muốn thét lên nhưng miệng cô bị nhét một miếng vải, không thốt ra được bất cứ âm thanh nào. Tóc cô bị túm chặt, cô bị ép phải ngẩng đầu dậy, nhìn về chiếc giường phía trước. Có một người đàn ông đang nằm ở đó. Sống mũi của anh ra rất thẳng, gương mặt góc cạnh, mặc dù đôi mắt đang nhắm chặt nhưng vẫn có thể nhìn ra sự tuấn tú của anh ta. Cô ngẩn ngơ. Đây là Hạ Thiên Tường. Còn đẹp trai hơn trong tưởng tượng của cô nhiều. Nhưng dù có đẹp trai đến mức nào đi chăng nữa thì cũng là… CHƯƠNG 752Quần áo cũng ướt đẫm.Tô Nhược Hân lại choáng váng.Cô không biết Hạ Thiên Tường định chơi trò gì.Cô chưa chơi trò này với anh bao giờ.Mãi cho đến khi sàn nhà vương đầy quần áo đẫm nước cô mới chậm chạp phản ứng lại, hình như mọi chuyện đều không đúng.Nhưng đã quá muộn.Nước ấm.Không lạnh cũng không nóng.Hơi nước nóng bốc lên khiến tầm nhìn mờ đi, không rõ ràng.Tô Nhược Hân hơi hoảng sợ.Giọng nói khàn khàn trầm thấp của người đàn ông vang lên bên tai cô: “Chưa tới đêm tân hôn, anh sẽ không động vào em.”Giọng nói này lọt vào tai Tô Nhược Hân khiến cô như bị mê hoặc, bất giác trở thành con rối trong tay anh.Hoặc là bởi cô đã thích anh.Nhưng khi cảm nhận được bàn tay anh, cô vẫn sợ hãi.Nước mắt thoáng chốc tuôn rơi, hoà cùng dòng nước từ vòi hoa sen trên đầu.Cho đến khi môi Hạ Thiên Tường đặt lên mắt cô, cảm nhận được vị mặn anh mới giật mình.Anh kéo khăn tắm, bế cô về phòng.Nhưng không phải về phòng cô.Mà là phòng anh.Anh lau đi nước mắt trên khoé mắt cô: “Đừng khóc.”“Anh bắt nạt em.”“Đâu có.” Anh không thừa nhận, anh vẫn chưa vượt qua phòng tuyến cuối cùng đó.Anh đã hứa với cô rồi.Không phải cô nên hưởng thụ anh mới đúng ư?Sao cô lại khóc?Những người phụ nữ khác hình như không phải thế này.Anh không cần phải làm gì, chỉ cần lại gần anh là bọn họ đều mong quần áo có thể ít được bao nhiêu thì ít bấy nhiêu.Nhưng Tô Nhược Hân thì không, đã vậy cô còn khóc…Nước mắt của cô khiến anh đau lòng.“Anh bắt nạt em rồi.”“Thật sự không có mà.” Ngón tay thon dài của người đàn ông nhẹ nhàng lau đi nước mắt trên khoé mắt Tô Nhược Hân, nhưng anh càng lau càng dỗ dành thì cô càng khóc dữ dội hơn.Đôi mắt ngấn nước như trở thành suối nguồn vậy, nước mắt liên tục tuôn rơi.“Hạ Thiên Tường, bây giờ em không muốn nhìn thấy anh.” Tô Nhược Hân cắn răng nghiến lợi nói.