“Quỳ xuống. ” Tô Nhược Hân vừa mới bị đẩy xuống xe đã bị ép phải quỳ trước cánh cửa gỗ. “Dập đầu. ” Lại có người quát lớn. Rồi sau đó, đầu của cô bị đè xuống, đập mạnh trên nền đá hoa cương. Đau quá. Cùng với cơn đau còn có cả máu. Nhưng những người đang ghì lấy cô hoàn toàn không quan tâm một chút nào. Cho dù cô bị đập vỡ đầu, máu chảy ròng ròng trên trán thì bọn họ vẫn ép cô phải dập đầu mười mấy cái liền. Máu me trông đến ghê người, chảy dọc theo gò má và khóe miệng, mùi máu tanh nồng nặc. Tô Nhược Hân muốn thét lên nhưng miệng cô bị nhét một miếng vải, không thốt ra được bất cứ âm thanh nào. Tóc cô bị túm chặt, cô bị ép phải ngẩng đầu dậy, nhìn về chiếc giường phía trước. Có một người đàn ông đang nằm ở đó. Sống mũi của anh ra rất thẳng, gương mặt góc cạnh, mặc dù đôi mắt đang nhắm chặt nhưng vẫn có thể nhìn ra sự tuấn tú của anh ta. Cô ngẩn ngơ. Đây là Hạ Thiên Tường. Còn đẹp trai hơn trong tưởng tượng của cô nhiều. Nhưng dù có đẹp trai đến mức nào đi chăng nữa thì cũng là…
Chương 1017
Cô Vợ Thần Y Của Cậu Hạ Là Học Sinh Cấp BaTác giả: Đông TuyếtTruyện Ngôn Tình, Truyện Sủng“Quỳ xuống. ” Tô Nhược Hân vừa mới bị đẩy xuống xe đã bị ép phải quỳ trước cánh cửa gỗ. “Dập đầu. ” Lại có người quát lớn. Rồi sau đó, đầu của cô bị đè xuống, đập mạnh trên nền đá hoa cương. Đau quá. Cùng với cơn đau còn có cả máu. Nhưng những người đang ghì lấy cô hoàn toàn không quan tâm một chút nào. Cho dù cô bị đập vỡ đầu, máu chảy ròng ròng trên trán thì bọn họ vẫn ép cô phải dập đầu mười mấy cái liền. Máu me trông đến ghê người, chảy dọc theo gò má và khóe miệng, mùi máu tanh nồng nặc. Tô Nhược Hân muốn thét lên nhưng miệng cô bị nhét một miếng vải, không thốt ra được bất cứ âm thanh nào. Tóc cô bị túm chặt, cô bị ép phải ngẩng đầu dậy, nhìn về chiếc giường phía trước. Có một người đàn ông đang nằm ở đó. Sống mũi của anh ra rất thẳng, gương mặt góc cạnh, mặc dù đôi mắt đang nhắm chặt nhưng vẫn có thể nhìn ra sự tuấn tú của anh ta. Cô ngẩn ngơ. Đây là Hạ Thiên Tường. Còn đẹp trai hơn trong tưởng tượng của cô nhiều. Nhưng dù có đẹp trai đến mức nào đi chăng nữa thì cũng là… Chương 1017Bình thường phòng khám của Mạc Tử Đơn hay xây gần bệnh viện.Như vậy rất dễ hấp dẫn một số người bệnh đến bệnh viện khám bệnh sẽ đến phòng khám khám tiếp.Một phần trong số đó là người bệnh nghe danh Mạc Tử Đơn đến, một phần khác là đến vì tiết kiệm tiên, những người này thường do không còn bao.nhiêu số dư trong bảo hiểm xã hội, số tiền thuốc còn lại phải tự bỏ tiền mua, đến phòng khám sẽ tiết kiệm được hơn bệnh viện một chút.Toàn bộ hành trình từ khi rời khỏi phòng khám đấn khi quay lại bệnh viện gần phòng khám, Tô Nhược Hân chỉ mất hơn hai tiếng.Tô Nhược Hân đến khoa cấp cứu của bệnh viện, tìm một vị trí yên lặng trên ghế dài ngồi xuống, tiếp đấy gọi đến một chiếc điện thoại, là của cô y tá cô quen ở khoa cấp cứu.Y tá kia nhận ngay: “Tô Nhược Hân, cô về làm rồi à”“Tôi nói đã, cô đừng nói gì.’ Tô Nhược Hân lập tức nói.“Được.”“Cầm điện thoại đến gần chủ nhiệm Mạnh, xác định khoảng cách của cô đủ để cô ta có thể nghe thấy tiếng tôi trong điện thoại. Sau đấy dù tôi có nói cái gì, cô cứ đồng ý hết được không?”“Được”“Đi đi.” Tô Nhược Hân nghe thấy cô y tá kia nhanh chóng đồng ý, trong lòng thấy ấm áp.Thường thì lúc này y tá sẽ sợ chủ nhiệm Mạnh hơn, dù sao thì bọn họ cũng làm chung, y tá là cấp dưới của chủ nhiệm Mạnh.Nhưng y tá kia vẫn đồng ý, thậm chí còn chưa hỏi cô muốn nói gì đã đồng ý luôn.Mấy phút sau, Tô Nhược Hân tắt máy.Ngay sau đó, cô thoải mái dựa vào ghế dài mở điện thoại.Lạch cạch nhập mã, nhanh chóng mở camera trước phòng khám.Chủ nhiệm Mạnh di ra.Cô ta mới ra khỏi phòng khám chưa đầy một phút, Ngô Dịch An cũng đi ra.Lại xem một camera khác, quả nhiên chủ nhiệm Mạnh đi vào bệnh viện cô đang ngồi.Tô Nhược Hân vừa xem, vừa phát trực tiếp tất cả camera hiện đang xem trên điện thoại.Chắc chắn chủ nhiệm Mạnh và Ngô Dịch An không ngờ được, cô quan sát bọn họ suốt cả đoạn đường.Còn phát trực tiếp hộ bọn họ nữa cơ.Thấy hai người bọn họ một trước một sau đi vào bệnh viện, đi vào khoa cấp cứu.Lúc này Tô Nhược Hân mới cầm điện thoại nằm lên trên ghế dài, sau đấy nhắm mắt nghỉ ngơi.Một lát sau, có tiếng bước chân đến gần.Sau đấy một người dừng lại trước mặt cô.Đột nhiên giọng chủ nhiệm Mạnh vang lên: “Ha ha, Tô Nhược Hân, cô cũng có ngày này à, nhìn có vẻ thảm hại quá nhỉ, phải đợi có người đến đưa bữa tối để ăn xong mới được truyền dịch đúng không?Ngại quá, y tá nhận điện thoại của cô bị tôi bắt vào.văn phòng khoa cấp cứu của tôi để điền các số liệu rồi, điện thoại cũng bị tôi tịch thu. Thế nên đêm nay cô chỉ đành chịu đói thôi.”
Chương 1017
Bình thường phòng khám của Mạc Tử Đơn hay xây gần bệnh viện.
Như vậy rất dễ hấp dẫn một số người bệnh đến bệnh viện khám bệnh sẽ đến phòng khám khám tiếp.
Một phần trong số đó là người bệnh nghe danh Mạc Tử Đơn đến, một phần khác là đến vì tiết kiệm tiên, những người này thường do không còn bao.
nhiêu số dư trong bảo hiểm xã hội, số tiền thuốc còn lại phải tự bỏ tiền mua, đến phòng khám sẽ tiết kiệm được hơn bệnh viện một chút.
Toàn bộ hành trình từ khi rời khỏi phòng khám đấn khi quay lại bệnh viện gần phòng khám, Tô Nhược Hân chỉ mất hơn hai tiếng.
Tô Nhược Hân đến khoa cấp cứu của bệnh viện, tìm một vị trí yên lặng trên ghế dài ngồi xuống, tiếp đấy gọi đến một chiếc điện thoại, là của cô y tá cô quen ở khoa cấp cứu.
Y tá kia nhận ngay: “Tô Nhược Hân, cô về làm rồi à”
“Tôi nói đã, cô đừng nói gì.’ Tô Nhược Hân lập tức nói.
“Được.”
“Cầm điện thoại đến gần chủ nhiệm Mạnh, xác định khoảng cách của cô đủ để cô ta có thể nghe thấy tiếng tôi trong điện thoại. Sau đấy dù tôi có nói cái gì, cô cứ đồng ý hết được không?”
“Được”
“Đi đi.” Tô Nhược Hân nghe thấy cô y tá kia nhanh chóng đồng ý, trong lòng thấy ấm áp.
Thường thì lúc này y tá sẽ sợ chủ nhiệm Mạnh hơn, dù sao thì bọn họ cũng làm chung, y tá là cấp dưới của chủ nhiệm Mạnh.
Nhưng y tá kia vẫn đồng ý, thậm chí còn chưa hỏi cô muốn nói gì đã đồng ý luôn.
Mấy phút sau, Tô Nhược Hân tắt máy.
Ngay sau đó, cô thoải mái dựa vào ghế dài mở điện thoại.
Lạch cạch nhập mã, nhanh chóng mở camera trước phòng khám.
Chủ nhiệm Mạnh di ra.
Cô ta mới ra khỏi phòng khám chưa đầy một phút, Ngô Dịch An cũng đi ra.
Lại xem một camera khác, quả nhiên chủ nhiệm Mạnh đi vào bệnh viện cô đang ngồi.
Tô Nhược Hân vừa xem, vừa phát trực tiếp tất cả camera hiện đang xem trên điện thoại.
Chắc chắn chủ nhiệm Mạnh và Ngô Dịch An không ngờ được, cô quan sát bọn họ suốt cả đoạn đường.
Còn phát trực tiếp hộ bọn họ nữa cơ.
Thấy hai người bọn họ một trước một sau đi vào bệnh viện, đi vào khoa cấp cứu.
Lúc này Tô Nhược Hân mới cầm điện thoại nằm lên trên ghế dài, sau đấy nhắm mắt nghỉ ngơi.
Một lát sau, có tiếng bước chân đến gần.
Sau đấy một người dừng lại trước mặt cô.
Đột nhiên giọng chủ nhiệm Mạnh vang lên: “Ha ha, Tô Nhược Hân, cô cũng có ngày này à, nhìn có vẻ thảm hại quá nhỉ, phải đợi có người đến đưa bữa tối để ăn xong mới được truyền dịch đúng không?
Ngại quá, y tá nhận điện thoại của cô bị tôi bắt vào.
văn phòng khoa cấp cứu của tôi để điền các số liệu rồi, điện thoại cũng bị tôi tịch thu. Thế nên đêm nay cô chỉ đành chịu đói thôi.”
Cô Vợ Thần Y Của Cậu Hạ Là Học Sinh Cấp BaTác giả: Đông TuyếtTruyện Ngôn Tình, Truyện Sủng“Quỳ xuống. ” Tô Nhược Hân vừa mới bị đẩy xuống xe đã bị ép phải quỳ trước cánh cửa gỗ. “Dập đầu. ” Lại có người quát lớn. Rồi sau đó, đầu của cô bị đè xuống, đập mạnh trên nền đá hoa cương. Đau quá. Cùng với cơn đau còn có cả máu. Nhưng những người đang ghì lấy cô hoàn toàn không quan tâm một chút nào. Cho dù cô bị đập vỡ đầu, máu chảy ròng ròng trên trán thì bọn họ vẫn ép cô phải dập đầu mười mấy cái liền. Máu me trông đến ghê người, chảy dọc theo gò má và khóe miệng, mùi máu tanh nồng nặc. Tô Nhược Hân muốn thét lên nhưng miệng cô bị nhét một miếng vải, không thốt ra được bất cứ âm thanh nào. Tóc cô bị túm chặt, cô bị ép phải ngẩng đầu dậy, nhìn về chiếc giường phía trước. Có một người đàn ông đang nằm ở đó. Sống mũi của anh ra rất thẳng, gương mặt góc cạnh, mặc dù đôi mắt đang nhắm chặt nhưng vẫn có thể nhìn ra sự tuấn tú của anh ta. Cô ngẩn ngơ. Đây là Hạ Thiên Tường. Còn đẹp trai hơn trong tưởng tượng của cô nhiều. Nhưng dù có đẹp trai đến mức nào đi chăng nữa thì cũng là… Chương 1017Bình thường phòng khám của Mạc Tử Đơn hay xây gần bệnh viện.Như vậy rất dễ hấp dẫn một số người bệnh đến bệnh viện khám bệnh sẽ đến phòng khám khám tiếp.Một phần trong số đó là người bệnh nghe danh Mạc Tử Đơn đến, một phần khác là đến vì tiết kiệm tiên, những người này thường do không còn bao.nhiêu số dư trong bảo hiểm xã hội, số tiền thuốc còn lại phải tự bỏ tiền mua, đến phòng khám sẽ tiết kiệm được hơn bệnh viện một chút.Toàn bộ hành trình từ khi rời khỏi phòng khám đấn khi quay lại bệnh viện gần phòng khám, Tô Nhược Hân chỉ mất hơn hai tiếng.Tô Nhược Hân đến khoa cấp cứu của bệnh viện, tìm một vị trí yên lặng trên ghế dài ngồi xuống, tiếp đấy gọi đến một chiếc điện thoại, là của cô y tá cô quen ở khoa cấp cứu.Y tá kia nhận ngay: “Tô Nhược Hân, cô về làm rồi à”“Tôi nói đã, cô đừng nói gì.’ Tô Nhược Hân lập tức nói.“Được.”“Cầm điện thoại đến gần chủ nhiệm Mạnh, xác định khoảng cách của cô đủ để cô ta có thể nghe thấy tiếng tôi trong điện thoại. Sau đấy dù tôi có nói cái gì, cô cứ đồng ý hết được không?”“Được”“Đi đi.” Tô Nhược Hân nghe thấy cô y tá kia nhanh chóng đồng ý, trong lòng thấy ấm áp.Thường thì lúc này y tá sẽ sợ chủ nhiệm Mạnh hơn, dù sao thì bọn họ cũng làm chung, y tá là cấp dưới của chủ nhiệm Mạnh.Nhưng y tá kia vẫn đồng ý, thậm chí còn chưa hỏi cô muốn nói gì đã đồng ý luôn.Mấy phút sau, Tô Nhược Hân tắt máy.Ngay sau đó, cô thoải mái dựa vào ghế dài mở điện thoại.Lạch cạch nhập mã, nhanh chóng mở camera trước phòng khám.Chủ nhiệm Mạnh di ra.Cô ta mới ra khỏi phòng khám chưa đầy một phút, Ngô Dịch An cũng đi ra.Lại xem một camera khác, quả nhiên chủ nhiệm Mạnh đi vào bệnh viện cô đang ngồi.Tô Nhược Hân vừa xem, vừa phát trực tiếp tất cả camera hiện đang xem trên điện thoại.Chắc chắn chủ nhiệm Mạnh và Ngô Dịch An không ngờ được, cô quan sát bọn họ suốt cả đoạn đường.Còn phát trực tiếp hộ bọn họ nữa cơ.Thấy hai người bọn họ một trước một sau đi vào bệnh viện, đi vào khoa cấp cứu.Lúc này Tô Nhược Hân mới cầm điện thoại nằm lên trên ghế dài, sau đấy nhắm mắt nghỉ ngơi.Một lát sau, có tiếng bước chân đến gần.Sau đấy một người dừng lại trước mặt cô.Đột nhiên giọng chủ nhiệm Mạnh vang lên: “Ha ha, Tô Nhược Hân, cô cũng có ngày này à, nhìn có vẻ thảm hại quá nhỉ, phải đợi có người đến đưa bữa tối để ăn xong mới được truyền dịch đúng không?Ngại quá, y tá nhận điện thoại của cô bị tôi bắt vào.văn phòng khoa cấp cứu của tôi để điền các số liệu rồi, điện thoại cũng bị tôi tịch thu. Thế nên đêm nay cô chỉ đành chịu đói thôi.”