Tác giả:

“Quỳ xuống. ” Tô Nhược Hân vừa mới bị đẩy xuống xe đã bị ép phải quỳ trước cánh cửa gỗ. “Dập đầu. ” Lại có người quát lớn. Rồi sau đó, đầu của cô bị đè xuống, đập mạnh trên nền đá hoa cương. Đau quá. Cùng với cơn đau còn có cả máu. Nhưng những người đang ghì lấy cô hoàn toàn không quan tâm một chút nào. Cho dù cô bị đập vỡ đầu, máu chảy ròng ròng trên trán thì bọn họ vẫn ép cô phải dập đầu mười mấy cái liền. Máu me trông đến ghê người, chảy dọc theo gò má và khóe miệng, mùi máu tanh nồng nặc. Tô Nhược Hân muốn thét lên nhưng miệng cô bị nhét một miếng vải, không thốt ra được bất cứ âm thanh nào. Tóc cô bị túm chặt, cô bị ép phải ngẩng đầu dậy, nhìn về chiếc giường phía trước. Có một người đàn ông đang nằm ở đó. Sống mũi của anh ra rất thẳng, gương mặt góc cạnh, mặc dù đôi mắt đang nhắm chặt nhưng vẫn có thể nhìn ra sự tuấn tú của anh ta. Cô ngẩn ngơ. Đây là Hạ Thiên Tường. Còn đẹp trai hơn trong tưởng tượng của cô nhiều. Nhưng dù có đẹp trai đến mức nào đi chăng nữa thì cũng là…

Chương 1103

Cô Vợ Thần Y Của Cậu Hạ Là Học Sinh Cấp BaTác giả: Đông TuyếtTruyện Ngôn Tình, Truyện Sủng“Quỳ xuống. ” Tô Nhược Hân vừa mới bị đẩy xuống xe đã bị ép phải quỳ trước cánh cửa gỗ. “Dập đầu. ” Lại có người quát lớn. Rồi sau đó, đầu của cô bị đè xuống, đập mạnh trên nền đá hoa cương. Đau quá. Cùng với cơn đau còn có cả máu. Nhưng những người đang ghì lấy cô hoàn toàn không quan tâm một chút nào. Cho dù cô bị đập vỡ đầu, máu chảy ròng ròng trên trán thì bọn họ vẫn ép cô phải dập đầu mười mấy cái liền. Máu me trông đến ghê người, chảy dọc theo gò má và khóe miệng, mùi máu tanh nồng nặc. Tô Nhược Hân muốn thét lên nhưng miệng cô bị nhét một miếng vải, không thốt ra được bất cứ âm thanh nào. Tóc cô bị túm chặt, cô bị ép phải ngẩng đầu dậy, nhìn về chiếc giường phía trước. Có một người đàn ông đang nằm ở đó. Sống mũi của anh ra rất thẳng, gương mặt góc cạnh, mặc dù đôi mắt đang nhắm chặt nhưng vẫn có thể nhìn ra sự tuấn tú của anh ta. Cô ngẩn ngơ. Đây là Hạ Thiên Tường. Còn đẹp trai hơn trong tưởng tượng của cô nhiều. Nhưng dù có đẹp trai đến mức nào đi chăng nữa thì cũng là… Chương 1103Có thể chữa cũng không thể nói.“Vậy cô có thể chữa không?” Nhưng mà dù cô có muốn nói hay không thì cũng không ảnh hưởng đến sự tò mò của các đồng nghiệp trong phòng khám.Tô Nhược Hân nở nụ cười: “Mai tôi phải rời khỏi thành phố T, tôi đi tìm giám đốc Giang xin phép trước.”“Tô Nhược Hân, cô muốn đi đâu?” Y tá Hải Niệm đi theo Tô Nhược Hân tiếp tục truy hỏi.Tô Nhược Hân nhanh chóng chạy vào phòng của giám đốc Giang.Không phải là cô không muốn để ý tới y tá Hải Niệm, mà là do cô không thể nói nha.Cô không thể trả lời câu hỏi nào của y tá Hải Niệm hết.Tuy trình độ thực tế của Mạc Tử Đơn chỉ có thể coi như cùng cấp với học trò của cô, nhưng mà ông ta vẫn là người lớn, xem như là người đi trước.Bây giờ ông ta còn là chủ phòng khám cô đang thực tập nữa, cô không thể làm Mạc Tử Đơn mất mặt được.Như vậy không được.Cho nên, tuyệt đối không thể nói.Chỉ cần nói với Hải Niệm chuyện cô có thể chữa bệnh cho Hạ Thiên Hương, thì không cần đến mười phút tất cả đồng nghiệp trong phòng khám cũng sẽ biết.Chắc chắn chuyện này sẽ được truyền đi rất nhanh.Cô không hề nghi ngờ một chút nào.Cũng không dám làm thử.Nếu chuyện này lan truyền trong phòng khám thì rất xấu hổ.“Tô Nhược Hân… Tô Nhược Hân…’ Y tá Hải Niệm ở đẳng sau vẫn không cam lòng gọi với theo Tô Nhược Hân.“Đã về rồi à?” Nghe thấy có người gõ cửa, giám đốc Giang không ngờ Tô Nhược Hân lại về nhanh như vậy.Tô Nhược Hân ngượng ngùng: “Xem ra, mọi người đều đã biết tôi đi làm gì.”“À, cái phòng khám bé tí này ấy mà, một truyền mười mười truyền trăm, chỉ cần một lát thôi là mọi người biết hết rồi. Có thuận lợi không?” Giám đốc Giang cũng hóng hớt.Tất cả mọi người đều đang tò mò xem cuối cùng cô có thể chữa trị căn bệnh mà đến Mạc Tử Đơn cũng không thể chữa trị hay không?Tô Nhược Hân nở nụ cười: “Tôi không nói cho ông biết đâu.”“Ha ha ha, được được được, nếu cô không muốn nói thì cũng đừng nói. Cô đến đây có chuyện gì?”Giám đốc Giang cũng không làm khó Tô Nhược Hân, ông ấy vẫn luôn yêu mến Tô Nhược Hân.“Tôi muốn xin nghỉ phép, đến khi trường đại học khai giảng mới thôi.” Ngày mai cô muốn đến “Tình Đạt”, cô phải xin phép trước.“Hả, chờ đến khi cô về thì cũng đi học rồi, chẳng phải càng không có thời gian đến phòng khám nữa à”“Vẫn còn chủ nhật, thứ bảy chủ nhật tôi sẽ đến.”Tô Nhược Hân cười, cô nghèo lắm cho nên vẫn phải cố gắng.Bây giờ nghĩ lại chắc cũng chỉ có phòng khám Mạc Tử Đơn mới có thể chịu được cái kiểu làm việc thường xuyên bị gián đoạn này của cô thôi.Cô vẫn nên đến đây thực tập.“Được rồi, dù tôi nói không đồng ý thì mai cô cũng không tới. Ha ha, vậy thì tôi đồng ý cho cô nghỉ phép, nhưng nếu cô quay về thành phố T thì phải đến phòng khám báo cáo nhé, chúng tôi sẽ nhớ cô lắm đấy”

Chương 1103

Có thể chữa cũng không thể nói.

“Vậy cô có thể chữa không?” Nhưng mà dù cô có muốn nói hay không thì cũng không ảnh hưởng đến sự tò mò của các đồng nghiệp trong phòng khám.

Tô Nhược Hân nở nụ cười: “Mai tôi phải rời khỏi thành phố T, tôi đi tìm giám đốc Giang xin phép trước.”

“Tô Nhược Hân, cô muốn đi đâu?” Y tá Hải Niệm đi theo Tô Nhược Hân tiếp tục truy hỏi.

Tô Nhược Hân nhanh chóng chạy vào phòng của giám đốc Giang.

Không phải là cô không muốn để ý tới y tá Hải Niệm, mà là do cô không thể nói nha.

Cô không thể trả lời câu hỏi nào của y tá Hải Niệm hết.

Tuy trình độ thực tế của Mạc Tử Đơn chỉ có thể coi như cùng cấp với học trò của cô, nhưng mà ông ta vẫn là người lớn, xem như là người đi trước.

Bây giờ ông ta còn là chủ phòng khám cô đang thực tập nữa, cô không thể làm Mạc Tử Đơn mất mặt được.

Như vậy không được.

Cho nên, tuyệt đối không thể nói.

Chỉ cần nói với Hải Niệm chuyện cô có thể chữa bệnh cho Hạ Thiên Hương, thì không cần đến mười phút tất cả đồng nghiệp trong phòng khám cũng sẽ biết.

Chắc chắn chuyện này sẽ được truyền đi rất nhanh.

Cô không hề nghi ngờ một chút nào.

Cũng không dám làm thử.

Nếu chuyện này lan truyền trong phòng khám thì rất xấu hổ.

“Tô Nhược Hân… Tô Nhược Hân…’ Y tá Hải Niệm ở đẳng sau vẫn không cam lòng gọi với theo Tô Nhược Hân.

“Đã về rồi à?” Nghe thấy có người gõ cửa, giám đốc Giang không ngờ Tô Nhược Hân lại về nhanh như vậy.

Tô Nhược Hân ngượng ngùng: “Xem ra, mọi người đều đã biết tôi đi làm gì.”

“À, cái phòng khám bé tí này ấy mà, một truyền mười mười truyền trăm, chỉ cần một lát thôi là mọi người biết hết rồi. Có thuận lợi không?” Giám đốc Giang cũng hóng hớt.

Tất cả mọi người đều đang tò mò xem cuối cùng cô có thể chữa trị căn bệnh mà đến Mạc Tử Đơn cũng không thể chữa trị hay không?

Tô Nhược Hân nở nụ cười: “Tôi không nói cho ông biết đâu.”

“Ha ha ha, được được được, nếu cô không muốn nói thì cũng đừng nói. Cô đến đây có chuyện gì?”

Giám đốc Giang cũng không làm khó Tô Nhược Hân, ông ấy vẫn luôn yêu mến Tô Nhược Hân.

“Tôi muốn xin nghỉ phép, đến khi trường đại học khai giảng mới thôi.” Ngày mai cô muốn đến “Tình Đạt”, cô phải xin phép trước.

“Hả, chờ đến khi cô về thì cũng đi học rồi, chẳng phải càng không có thời gian đến phòng khám nữa à”

“Vẫn còn chủ nhật, thứ bảy chủ nhật tôi sẽ đến.”

Tô Nhược Hân cười, cô nghèo lắm cho nên vẫn phải cố gắng.

Bây giờ nghĩ lại chắc cũng chỉ có phòng khám Mạc Tử Đơn mới có thể chịu được cái kiểu làm việc thường xuyên bị gián đoạn này của cô thôi.

Cô vẫn nên đến đây thực tập.

“Được rồi, dù tôi nói không đồng ý thì mai cô cũng không tới. Ha ha, vậy thì tôi đồng ý cho cô nghỉ phép, nhưng nếu cô quay về thành phố T thì phải đến phòng khám báo cáo nhé, chúng tôi sẽ nhớ cô lắm đấy”

Cô Vợ Thần Y Của Cậu Hạ Là Học Sinh Cấp BaTác giả: Đông TuyếtTruyện Ngôn Tình, Truyện Sủng“Quỳ xuống. ” Tô Nhược Hân vừa mới bị đẩy xuống xe đã bị ép phải quỳ trước cánh cửa gỗ. “Dập đầu. ” Lại có người quát lớn. Rồi sau đó, đầu của cô bị đè xuống, đập mạnh trên nền đá hoa cương. Đau quá. Cùng với cơn đau còn có cả máu. Nhưng những người đang ghì lấy cô hoàn toàn không quan tâm một chút nào. Cho dù cô bị đập vỡ đầu, máu chảy ròng ròng trên trán thì bọn họ vẫn ép cô phải dập đầu mười mấy cái liền. Máu me trông đến ghê người, chảy dọc theo gò má và khóe miệng, mùi máu tanh nồng nặc. Tô Nhược Hân muốn thét lên nhưng miệng cô bị nhét một miếng vải, không thốt ra được bất cứ âm thanh nào. Tóc cô bị túm chặt, cô bị ép phải ngẩng đầu dậy, nhìn về chiếc giường phía trước. Có một người đàn ông đang nằm ở đó. Sống mũi của anh ra rất thẳng, gương mặt góc cạnh, mặc dù đôi mắt đang nhắm chặt nhưng vẫn có thể nhìn ra sự tuấn tú của anh ta. Cô ngẩn ngơ. Đây là Hạ Thiên Tường. Còn đẹp trai hơn trong tưởng tượng của cô nhiều. Nhưng dù có đẹp trai đến mức nào đi chăng nữa thì cũng là… Chương 1103Có thể chữa cũng không thể nói.“Vậy cô có thể chữa không?” Nhưng mà dù cô có muốn nói hay không thì cũng không ảnh hưởng đến sự tò mò của các đồng nghiệp trong phòng khám.Tô Nhược Hân nở nụ cười: “Mai tôi phải rời khỏi thành phố T, tôi đi tìm giám đốc Giang xin phép trước.”“Tô Nhược Hân, cô muốn đi đâu?” Y tá Hải Niệm đi theo Tô Nhược Hân tiếp tục truy hỏi.Tô Nhược Hân nhanh chóng chạy vào phòng của giám đốc Giang.Không phải là cô không muốn để ý tới y tá Hải Niệm, mà là do cô không thể nói nha.Cô không thể trả lời câu hỏi nào của y tá Hải Niệm hết.Tuy trình độ thực tế của Mạc Tử Đơn chỉ có thể coi như cùng cấp với học trò của cô, nhưng mà ông ta vẫn là người lớn, xem như là người đi trước.Bây giờ ông ta còn là chủ phòng khám cô đang thực tập nữa, cô không thể làm Mạc Tử Đơn mất mặt được.Như vậy không được.Cho nên, tuyệt đối không thể nói.Chỉ cần nói với Hải Niệm chuyện cô có thể chữa bệnh cho Hạ Thiên Hương, thì không cần đến mười phút tất cả đồng nghiệp trong phòng khám cũng sẽ biết.Chắc chắn chuyện này sẽ được truyền đi rất nhanh.Cô không hề nghi ngờ một chút nào.Cũng không dám làm thử.Nếu chuyện này lan truyền trong phòng khám thì rất xấu hổ.“Tô Nhược Hân… Tô Nhược Hân…’ Y tá Hải Niệm ở đẳng sau vẫn không cam lòng gọi với theo Tô Nhược Hân.“Đã về rồi à?” Nghe thấy có người gõ cửa, giám đốc Giang không ngờ Tô Nhược Hân lại về nhanh như vậy.Tô Nhược Hân ngượng ngùng: “Xem ra, mọi người đều đã biết tôi đi làm gì.”“À, cái phòng khám bé tí này ấy mà, một truyền mười mười truyền trăm, chỉ cần một lát thôi là mọi người biết hết rồi. Có thuận lợi không?” Giám đốc Giang cũng hóng hớt.Tất cả mọi người đều đang tò mò xem cuối cùng cô có thể chữa trị căn bệnh mà đến Mạc Tử Đơn cũng không thể chữa trị hay không?Tô Nhược Hân nở nụ cười: “Tôi không nói cho ông biết đâu.”“Ha ha ha, được được được, nếu cô không muốn nói thì cũng đừng nói. Cô đến đây có chuyện gì?”Giám đốc Giang cũng không làm khó Tô Nhược Hân, ông ấy vẫn luôn yêu mến Tô Nhược Hân.“Tôi muốn xin nghỉ phép, đến khi trường đại học khai giảng mới thôi.” Ngày mai cô muốn đến “Tình Đạt”, cô phải xin phép trước.“Hả, chờ đến khi cô về thì cũng đi học rồi, chẳng phải càng không có thời gian đến phòng khám nữa à”“Vẫn còn chủ nhật, thứ bảy chủ nhật tôi sẽ đến.”Tô Nhược Hân cười, cô nghèo lắm cho nên vẫn phải cố gắng.Bây giờ nghĩ lại chắc cũng chỉ có phòng khám Mạc Tử Đơn mới có thể chịu được cái kiểu làm việc thường xuyên bị gián đoạn này của cô thôi.Cô vẫn nên đến đây thực tập.“Được rồi, dù tôi nói không đồng ý thì mai cô cũng không tới. Ha ha, vậy thì tôi đồng ý cho cô nghỉ phép, nhưng nếu cô quay về thành phố T thì phải đến phòng khám báo cáo nhé, chúng tôi sẽ nhớ cô lắm đấy”

Chương 1103