“Quỳ xuống. ” Tô Nhược Hân vừa mới bị đẩy xuống xe đã bị ép phải quỳ trước cánh cửa gỗ. “Dập đầu. ” Lại có người quát lớn. Rồi sau đó, đầu của cô bị đè xuống, đập mạnh trên nền đá hoa cương. Đau quá. Cùng với cơn đau còn có cả máu. Nhưng những người đang ghì lấy cô hoàn toàn không quan tâm một chút nào. Cho dù cô bị đập vỡ đầu, máu chảy ròng ròng trên trán thì bọn họ vẫn ép cô phải dập đầu mười mấy cái liền. Máu me trông đến ghê người, chảy dọc theo gò má và khóe miệng, mùi máu tanh nồng nặc. Tô Nhược Hân muốn thét lên nhưng miệng cô bị nhét một miếng vải, không thốt ra được bất cứ âm thanh nào. Tóc cô bị túm chặt, cô bị ép phải ngẩng đầu dậy, nhìn về chiếc giường phía trước. Có một người đàn ông đang nằm ở đó. Sống mũi của anh ra rất thẳng, gương mặt góc cạnh, mặc dù đôi mắt đang nhắm chặt nhưng vẫn có thể nhìn ra sự tuấn tú của anh ta. Cô ngẩn ngơ. Đây là Hạ Thiên Tường. Còn đẹp trai hơn trong tưởng tượng của cô nhiều. Nhưng dù có đẹp trai đến mức nào đi chăng nữa thì cũng là…
Chương 1193
Cô Vợ Thần Y Của Cậu Hạ Là Học Sinh Cấp BaTác giả: Đông TuyếtTruyện Ngôn Tình, Truyện Sủng“Quỳ xuống. ” Tô Nhược Hân vừa mới bị đẩy xuống xe đã bị ép phải quỳ trước cánh cửa gỗ. “Dập đầu. ” Lại có người quát lớn. Rồi sau đó, đầu của cô bị đè xuống, đập mạnh trên nền đá hoa cương. Đau quá. Cùng với cơn đau còn có cả máu. Nhưng những người đang ghì lấy cô hoàn toàn không quan tâm một chút nào. Cho dù cô bị đập vỡ đầu, máu chảy ròng ròng trên trán thì bọn họ vẫn ép cô phải dập đầu mười mấy cái liền. Máu me trông đến ghê người, chảy dọc theo gò má và khóe miệng, mùi máu tanh nồng nặc. Tô Nhược Hân muốn thét lên nhưng miệng cô bị nhét một miếng vải, không thốt ra được bất cứ âm thanh nào. Tóc cô bị túm chặt, cô bị ép phải ngẩng đầu dậy, nhìn về chiếc giường phía trước. Có một người đàn ông đang nằm ở đó. Sống mũi của anh ra rất thẳng, gương mặt góc cạnh, mặc dù đôi mắt đang nhắm chặt nhưng vẫn có thể nhìn ra sự tuấn tú của anh ta. Cô ngẩn ngơ. Đây là Hạ Thiên Tường. Còn đẹp trai hơn trong tưởng tượng của cô nhiều. Nhưng dù có đẹp trai đến mức nào đi chăng nữa thì cũng là… Chương 1193Lần trước Tô Nhược Hân đến Tình Đạt cũng chưa thấy tuyết rơi.Không ngờ lần này ngày thứ hai cũng đã thấy tuyết.Tuyết, thật ra cũng chỉ là một hiện tượng thời tiết bình thường.Nhưng đối với Tô Nhược Hân ít có cơ hội nhìn thấy tuyết thì cảm thấy nó vô cùng tuyệt vời.Cô hưng phấn, mấy cô gái đi theo cũng phấn khích.Thành phố T thực sự là một thành phố không có tuyết.Vì thế khi nhìn thấy Tô Nhược Hân xuống xe, bọn họ cũng nhanh chóng xuống theo.Ngay cả Hạ Thiên Hương cũng cẩn thận mở cửa đứng ở trước xe, giơ tay hứng lấy những bông tuyết.Động tác của Tô Nhược Hân rất nhanh, đảo mắt đã thấy đứng ở ven đường lên núi, giờ đây thảm thực vật vốn xanh tươi của vùng núi đã lốm đốm màu của tuyết, màu thuần trắng kết hợp với màu xanh biếc thật sự rất đẹp.Cô không sợ độ cao, động tác cũng vô cùng tùy ý, trong chốc lát đã đi xa mấy trăm mét.“Bác sĩ Tô, mau quay lại đi, tuyết rơi rồi chúng ta xuống núi thôi.” Vợ chồng người phụ nữ ngồi trên xe không ngừng hét về phía Tô Nhược Hân.“Tôi chụp một lúc nữa rồi xuống.” Tuyết lớn như vậy không thể đi đào đông trùng hạ thảo được, nhưng mà trận tuyết tháng tám khó gặp như vậy thì phải chụp lại.Hai người đàn ông Hạ Tam và Hạ Tứ ngồi trên xe, sáu người phụ nữ không ngừng chạy và tạo hình chụp ảnh trên núi tuyết.Người ta nói trên đời này lúc vội nhất là lúc hạnh phúc nhất.Đến khi người phụ nữ kia lo lắng gọi thì Tô Nhược Hân mới phát hiện sáu người các cô đã chụp ảnh trên núi nửa tiếng rồi.“Bác sĩ Tô, còn không đi nữa tuyết phủ kín đường là không thể đi qua nữa đâu.” Chị gái kia vô cùng sốt ruột.“Tuyết lớn phủ kín đường?” Nghe thấy bốn chữ này, Tô Nhược Hân quay đầu lại nhìn con đường lên núi.Nhưng, bây giờ lại không thể nhìn thấy đường đâu nữa.Lúc này thế mà không có đường.Con đường quanh co khúc khuỷu kia đã bị tuyết bao phủ nên không nhìn thấy cái gì nữa.Nếu không đậu xe trên đường thì ngay cả đường ở chỗ nào cũng không biết nữa.Tô Nhược Hân giật mình sợ hãi, cô đã từng nghe nói chuyện tuyết lớn che kín đường núi.Dù sao, đây cũng không phải lần đầu cô đến Tình Đạt.Nhưng cô vẫn luôn cảm thấy việc đó không liên quan đến mình.Lúc này cô cũng phát hiện ra không thấy con đường núi chín khúc cong mười tám khúc quẹo nữa, cô mới chợt bừng tỉnh: “Chị Vũ, bác sĩ Ngô, Lư Yên, Tưởng Mỹ, Thiên Hương, đi, chúng ta xuống núi thôi.”Cô vừa mới gọi, tiếng cười bỗng chốc im bặt, bác sĩ Ngô kinh ngạc: “Bác sĩ Tô, sao vậy?”“Tuyết lớn che kín đường núi rồi, đi mau.” Tô Nhược Hân vội vàng nói, đồng thời đi về phía Hạ Thiên Hương dắt tay cô ấy đi cùng.Thật ra ban nấy Hạ Thiên Hương cũng chỉ đang nhìn năm người các cô vui đùa chụp ảnh, trừ lúc Tô Nhược Hân chụp cho cô ấy thì Hạ Thiên Hương vẫn luôn im lặng đứng ở một bên.Nhưng Tô Nhược Hân mới đi được một bước đã không đi được nữa.“Thiên Hương…” Tô Nhược Hân quay đầu nhìn Hạ Thiên Hương, cô ấy vẫn đứng yên ở đó giống như mọc rễ, cô ấy không chịu đi theo Tô Nhược Hân trở về xe.“Bác sĩ Tô, sao vậy? Đi mau.” Những người khác đã đi về phía trước, quay đầu lại thì thấy Tô Nhược Hân và Hạ Thiên Hương vẫn chưa đi nên có chút sốt ruột.
Chương 1193
Lần trước Tô Nhược Hân đến Tình Đạt cũng chưa thấy tuyết rơi.
Không ngờ lần này ngày thứ hai cũng đã thấy tuyết.
Tuyết, thật ra cũng chỉ là một hiện tượng thời tiết bình thường.
Nhưng đối với Tô Nhược Hân ít có cơ hội nhìn thấy tuyết thì cảm thấy nó vô cùng tuyệt vời.
Cô hưng phấn, mấy cô gái đi theo cũng phấn khích.
Thành phố T thực sự là một thành phố không có tuyết.
Vì thế khi nhìn thấy Tô Nhược Hân xuống xe, bọn họ cũng nhanh chóng xuống theo.
Ngay cả Hạ Thiên Hương cũng cẩn thận mở cửa đứng ở trước xe, giơ tay hứng lấy những bông tuyết.
Động tác của Tô Nhược Hân rất nhanh, đảo mắt đã thấy đứng ở ven đường lên núi, giờ đây thảm thực vật vốn xanh tươi của vùng núi đã lốm đốm màu của tuyết, màu thuần trắng kết hợp với màu xanh biếc thật sự rất đẹp.
Cô không sợ độ cao, động tác cũng vô cùng tùy ý, trong chốc lát đã đi xa mấy trăm mét.
“Bác sĩ Tô, mau quay lại đi, tuyết rơi rồi chúng ta xuống núi thôi.” Vợ chồng người phụ nữ ngồi trên xe không ngừng hét về phía Tô Nhược Hân.
“Tôi chụp một lúc nữa rồi xuống.” Tuyết lớn như vậy không thể đi đào đông trùng hạ thảo được, nhưng mà trận tuyết tháng tám khó gặp như vậy thì phải chụp lại.
Hai người đàn ông Hạ Tam và Hạ Tứ ngồi trên xe, sáu người phụ nữ không ngừng chạy và tạo hình chụp ảnh trên núi tuyết.
Người ta nói trên đời này lúc vội nhất là lúc hạnh phúc nhất.
Đến khi người phụ nữ kia lo lắng gọi thì Tô Nhược Hân mới phát hiện sáu người các cô đã chụp ảnh trên núi nửa tiếng rồi.
“Bác sĩ Tô, còn không đi nữa tuyết phủ kín đường là không thể đi qua nữa đâu.” Chị gái kia vô cùng sốt ruột.
“Tuyết lớn phủ kín đường?” Nghe thấy bốn chữ này, Tô Nhược Hân quay đầu lại nhìn con đường lên núi.
Nhưng, bây giờ lại không thể nhìn thấy đường đâu nữa.
Lúc này thế mà không có đường.
Con đường quanh co khúc khuỷu kia đã bị tuyết bao phủ nên không nhìn thấy cái gì nữa.
Nếu không đậu xe trên đường thì ngay cả đường ở chỗ nào cũng không biết nữa.
Tô Nhược Hân giật mình sợ hãi, cô đã từng nghe nói chuyện tuyết lớn che kín đường núi.
Dù sao, đây cũng không phải lần đầu cô đến Tình Đạt.
Nhưng cô vẫn luôn cảm thấy việc đó không liên quan đến mình.
Lúc này cô cũng phát hiện ra không thấy con đường núi chín khúc cong mười tám khúc quẹo nữa, cô mới chợt bừng tỉnh: “Chị Vũ, bác sĩ Ngô, Lư Yên, Tưởng Mỹ, Thiên Hương, đi, chúng ta xuống núi thôi.”
Cô vừa mới gọi, tiếng cười bỗng chốc im bặt, bác sĩ Ngô kinh ngạc: “Bác sĩ Tô, sao vậy?”
“Tuyết lớn che kín đường núi rồi, đi mau.” Tô Nhược Hân vội vàng nói, đồng thời đi về phía Hạ Thiên Hương dắt tay cô ấy đi cùng.
Thật ra ban nấy Hạ Thiên Hương cũng chỉ đang nhìn năm người các cô vui đùa chụp ảnh, trừ lúc Tô Nhược Hân chụp cho cô ấy thì Hạ Thiên Hương vẫn luôn im lặng đứng ở một bên.
Nhưng Tô Nhược Hân mới đi được một bước đã không đi được nữa.
“Thiên Hương…” Tô Nhược Hân quay đầu nhìn Hạ Thiên Hương, cô ấy vẫn đứng yên ở đó giống như mọc rễ, cô ấy không chịu đi theo Tô Nhược Hân trở về xe.
“Bác sĩ Tô, sao vậy? Đi mau.” Những người khác đã đi về phía trước, quay đầu lại thì thấy Tô Nhược Hân và Hạ Thiên Hương vẫn chưa đi nên có chút sốt ruột.
Cô Vợ Thần Y Của Cậu Hạ Là Học Sinh Cấp BaTác giả: Đông TuyếtTruyện Ngôn Tình, Truyện Sủng“Quỳ xuống. ” Tô Nhược Hân vừa mới bị đẩy xuống xe đã bị ép phải quỳ trước cánh cửa gỗ. “Dập đầu. ” Lại có người quát lớn. Rồi sau đó, đầu của cô bị đè xuống, đập mạnh trên nền đá hoa cương. Đau quá. Cùng với cơn đau còn có cả máu. Nhưng những người đang ghì lấy cô hoàn toàn không quan tâm một chút nào. Cho dù cô bị đập vỡ đầu, máu chảy ròng ròng trên trán thì bọn họ vẫn ép cô phải dập đầu mười mấy cái liền. Máu me trông đến ghê người, chảy dọc theo gò má và khóe miệng, mùi máu tanh nồng nặc. Tô Nhược Hân muốn thét lên nhưng miệng cô bị nhét một miếng vải, không thốt ra được bất cứ âm thanh nào. Tóc cô bị túm chặt, cô bị ép phải ngẩng đầu dậy, nhìn về chiếc giường phía trước. Có một người đàn ông đang nằm ở đó. Sống mũi của anh ra rất thẳng, gương mặt góc cạnh, mặc dù đôi mắt đang nhắm chặt nhưng vẫn có thể nhìn ra sự tuấn tú của anh ta. Cô ngẩn ngơ. Đây là Hạ Thiên Tường. Còn đẹp trai hơn trong tưởng tượng của cô nhiều. Nhưng dù có đẹp trai đến mức nào đi chăng nữa thì cũng là… Chương 1193Lần trước Tô Nhược Hân đến Tình Đạt cũng chưa thấy tuyết rơi.Không ngờ lần này ngày thứ hai cũng đã thấy tuyết.Tuyết, thật ra cũng chỉ là một hiện tượng thời tiết bình thường.Nhưng đối với Tô Nhược Hân ít có cơ hội nhìn thấy tuyết thì cảm thấy nó vô cùng tuyệt vời.Cô hưng phấn, mấy cô gái đi theo cũng phấn khích.Thành phố T thực sự là một thành phố không có tuyết.Vì thế khi nhìn thấy Tô Nhược Hân xuống xe, bọn họ cũng nhanh chóng xuống theo.Ngay cả Hạ Thiên Hương cũng cẩn thận mở cửa đứng ở trước xe, giơ tay hứng lấy những bông tuyết.Động tác của Tô Nhược Hân rất nhanh, đảo mắt đã thấy đứng ở ven đường lên núi, giờ đây thảm thực vật vốn xanh tươi của vùng núi đã lốm đốm màu của tuyết, màu thuần trắng kết hợp với màu xanh biếc thật sự rất đẹp.Cô không sợ độ cao, động tác cũng vô cùng tùy ý, trong chốc lát đã đi xa mấy trăm mét.“Bác sĩ Tô, mau quay lại đi, tuyết rơi rồi chúng ta xuống núi thôi.” Vợ chồng người phụ nữ ngồi trên xe không ngừng hét về phía Tô Nhược Hân.“Tôi chụp một lúc nữa rồi xuống.” Tuyết lớn như vậy không thể đi đào đông trùng hạ thảo được, nhưng mà trận tuyết tháng tám khó gặp như vậy thì phải chụp lại.Hai người đàn ông Hạ Tam và Hạ Tứ ngồi trên xe, sáu người phụ nữ không ngừng chạy và tạo hình chụp ảnh trên núi tuyết.Người ta nói trên đời này lúc vội nhất là lúc hạnh phúc nhất.Đến khi người phụ nữ kia lo lắng gọi thì Tô Nhược Hân mới phát hiện sáu người các cô đã chụp ảnh trên núi nửa tiếng rồi.“Bác sĩ Tô, còn không đi nữa tuyết phủ kín đường là không thể đi qua nữa đâu.” Chị gái kia vô cùng sốt ruột.“Tuyết lớn phủ kín đường?” Nghe thấy bốn chữ này, Tô Nhược Hân quay đầu lại nhìn con đường lên núi.Nhưng, bây giờ lại không thể nhìn thấy đường đâu nữa.Lúc này thế mà không có đường.Con đường quanh co khúc khuỷu kia đã bị tuyết bao phủ nên không nhìn thấy cái gì nữa.Nếu không đậu xe trên đường thì ngay cả đường ở chỗ nào cũng không biết nữa.Tô Nhược Hân giật mình sợ hãi, cô đã từng nghe nói chuyện tuyết lớn che kín đường núi.Dù sao, đây cũng không phải lần đầu cô đến Tình Đạt.Nhưng cô vẫn luôn cảm thấy việc đó không liên quan đến mình.Lúc này cô cũng phát hiện ra không thấy con đường núi chín khúc cong mười tám khúc quẹo nữa, cô mới chợt bừng tỉnh: “Chị Vũ, bác sĩ Ngô, Lư Yên, Tưởng Mỹ, Thiên Hương, đi, chúng ta xuống núi thôi.”Cô vừa mới gọi, tiếng cười bỗng chốc im bặt, bác sĩ Ngô kinh ngạc: “Bác sĩ Tô, sao vậy?”“Tuyết lớn che kín đường núi rồi, đi mau.” Tô Nhược Hân vội vàng nói, đồng thời đi về phía Hạ Thiên Hương dắt tay cô ấy đi cùng.Thật ra ban nấy Hạ Thiên Hương cũng chỉ đang nhìn năm người các cô vui đùa chụp ảnh, trừ lúc Tô Nhược Hân chụp cho cô ấy thì Hạ Thiên Hương vẫn luôn im lặng đứng ở một bên.Nhưng Tô Nhược Hân mới đi được một bước đã không đi được nữa.“Thiên Hương…” Tô Nhược Hân quay đầu nhìn Hạ Thiên Hương, cô ấy vẫn đứng yên ở đó giống như mọc rễ, cô ấy không chịu đi theo Tô Nhược Hân trở về xe.“Bác sĩ Tô, sao vậy? Đi mau.” Những người khác đã đi về phía trước, quay đầu lại thì thấy Tô Nhược Hân và Hạ Thiên Hương vẫn chưa đi nên có chút sốt ruột.