“Quỳ xuống. ” Tô Nhược Hân vừa mới bị đẩy xuống xe đã bị ép phải quỳ trước cánh cửa gỗ. “Dập đầu. ” Lại có người quát lớn. Rồi sau đó, đầu của cô bị đè xuống, đập mạnh trên nền đá hoa cương. Đau quá. Cùng với cơn đau còn có cả máu. Nhưng những người đang ghì lấy cô hoàn toàn không quan tâm một chút nào. Cho dù cô bị đập vỡ đầu, máu chảy ròng ròng trên trán thì bọn họ vẫn ép cô phải dập đầu mười mấy cái liền. Máu me trông đến ghê người, chảy dọc theo gò má và khóe miệng, mùi máu tanh nồng nặc. Tô Nhược Hân muốn thét lên nhưng miệng cô bị nhét một miếng vải, không thốt ra được bất cứ âm thanh nào. Tóc cô bị túm chặt, cô bị ép phải ngẩng đầu dậy, nhìn về chiếc giường phía trước. Có một người đàn ông đang nằm ở đó. Sống mũi của anh ra rất thẳng, gương mặt góc cạnh, mặc dù đôi mắt đang nhắm chặt nhưng vẫn có thể nhìn ra sự tuấn tú của anh ta. Cô ngẩn ngơ. Đây là Hạ Thiên Tường. Còn đẹp trai hơn trong tưởng tượng của cô nhiều. Nhưng dù có đẹp trai đến mức nào đi chăng nữa thì cũng là…
Chương 1204
Cô Vợ Thần Y Của Cậu Hạ Là Học Sinh Cấp BaTác giả: Đông TuyếtTruyện Ngôn Tình, Truyện Sủng“Quỳ xuống. ” Tô Nhược Hân vừa mới bị đẩy xuống xe đã bị ép phải quỳ trước cánh cửa gỗ. “Dập đầu. ” Lại có người quát lớn. Rồi sau đó, đầu của cô bị đè xuống, đập mạnh trên nền đá hoa cương. Đau quá. Cùng với cơn đau còn có cả máu. Nhưng những người đang ghì lấy cô hoàn toàn không quan tâm một chút nào. Cho dù cô bị đập vỡ đầu, máu chảy ròng ròng trên trán thì bọn họ vẫn ép cô phải dập đầu mười mấy cái liền. Máu me trông đến ghê người, chảy dọc theo gò má và khóe miệng, mùi máu tanh nồng nặc. Tô Nhược Hân muốn thét lên nhưng miệng cô bị nhét một miếng vải, không thốt ra được bất cứ âm thanh nào. Tóc cô bị túm chặt, cô bị ép phải ngẩng đầu dậy, nhìn về chiếc giường phía trước. Có một người đàn ông đang nằm ở đó. Sống mũi của anh ra rất thẳng, gương mặt góc cạnh, mặc dù đôi mắt đang nhắm chặt nhưng vẫn có thể nhìn ra sự tuấn tú của anh ta. Cô ngẩn ngơ. Đây là Hạ Thiên Tường. Còn đẹp trai hơn trong tưởng tượng của cô nhiều. Nhưng dù có đẹp trai đến mức nào đi chăng nữa thì cũng là… Chương 1204Bánh mì được phát ra, hai người chia nhau một túi, ăn tiết kiệm một chút.Tô Nhược Hân và Hạ Thiên Hương một túi.Hạ Thiên Hương đã ngủ rất lâu.Gô lo lắng nhìn sang, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng.Màu đỏ ấy khiến cô cảnh giác vươn tay ra và sờ vào đó, hỏng bét, có hơi nóng.“Lư Yên, lấy một cái nhiệt kế” Tô Nhược Hân vội vàng hét lên.“Ai… Ai bị sốt vậy?” Lư Yên liếc mắt nhìn Tô Nhược Hân, rồi lại nhìn sang Hạ Thiên Hương, hai cô chủ này đều không được bị sốt, nhất là Tô Nhược Hân, Tô Nhược Hân bây giờ chính là người đáng tin cậy nhất của cô ấy, nếu Tô Nhược Hân mà xảy ra chuyện gì đó, cô ấy nhất định sẽ hoảng loạn.Vì sợ hãi.Ở một nơi như thế này, không có cách nào để cầu cứu, không hoảng sợ mới lạ.Tô Nhược Hân chĩa nhiệt kế điện tử về phía Hạ Thiên Hương, “ting” một tiếng, cô nhìn nó rồi lập tức nhíu máy: “Là Thiên Hương bị sốt, mau mang thuốc hạ sốt tới đây.” Thật ra lúc cô mới thấy Hạ Thiên Hương đã biết cô ấy đang sốt rồi, chỉ là trong lòng cô vẫn hy vọng mình nhìn lầm thôi.Sau một lần thử, ba mươi tám độ năm.Nếu sốt cao hơn nữa, chuyển biến thành viêm phổi thì rất phiền phức.Dù sao ở đây cũng không phải khách sạn, đến nằm cũng chẳng được, chỉ có thể tựa lưng vào ghế ngồi.Cô đã thấy hơi hối hận, không nên đưa mọi người đi đào đông trùng hạ thảo, tất cả mọi người đều nghe theo cô, là cô dẫn họ đến chỗ này.Càng nghĩ lại càng tự trách.Lư Yên đưa thuốc cho Tô Nhược Hân, nhưng Hạ Thiên Hương vẫn chưa tỉnh lại.Tô Nhược Hân biết cú đánh kia của mình chẳng có xíu lực nào.Thế nên bây giờ Hạ Thiên Hương đang chìm vào giấc ngủ say, hoàn toàn không phải vì cú đánh của cô.Sau khi đút thuốc xong, Tô Nhược Hân tiếp tục quan sát Hạ Thiên Hương.Cô không ngủ được, điện thoại không có mạng thành ra cũng chẳng chơi được, cô đặt tay xuống đầu Hạ Thiên Hương, nhẹ nhàng xoa bóp.Trên xe có người, cô không thể nói chuyện được, chỉ đành dùng hành động lặng lẽ thôi miên cô ấy.Có thể thôi miên bao nhiêu ký ức thì thôi miên bấy nhiêu, chỉ còn chờ phong ấn lại khoảng thời gian ngắn mà Liêu Diên và Lục Diễm Chi hợp sức ức h**p cô ấy ở trong trí nhớ, là hoàn thành rồi.Có việc để làm nên thời gian trôi qua nhanh hơn đôi chút.Sau đó, có lẽ nhờ cô thôi miên nên Hạ Thiên Hương đã tiến sâu vào giấc ngủ, cơn sốt cũng dần hạ xuống, Tô Nhược Hân mới có thể thư thái một chút.Những người khác ở trên xe đều tỉnh giấc.Rồi lại anh nhìn tôi, tôi nhìn anh trong chán chường, từng phút từng giây đều là giày vò.Một ngày trôi qua, sắc trời ngả tối nhưng tuyết vẫn còn rơi.Càng rơi càng lớn.Tạo cho người ta một cảm giác tựa như tận thế.Vì mở lò sưởi nên xăng trong bình đang cạn dần.Dù cho giờ này cứu viện có đến và họ có thể lái xe đi, thì nhiên liệu cũng không đủ để lái đến Tình Đạt.
Chương 1204
Bánh mì được phát ra, hai người chia nhau một túi, ăn tiết kiệm một chút.
Tô Nhược Hân và Hạ Thiên Hương một túi.
Hạ Thiên Hương đã ngủ rất lâu.
Gô lo lắng nhìn sang, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng.
Màu đỏ ấy khiến cô cảnh giác vươn tay ra và sờ vào đó, hỏng bét, có hơi nóng.
“Lư Yên, lấy một cái nhiệt kế” Tô Nhược Hân vội vàng hét lên.
“Ai… Ai bị sốt vậy?” Lư Yên liếc mắt nhìn Tô Nhược Hân, rồi lại nhìn sang Hạ Thiên Hương, hai cô chủ này đều không được bị sốt, nhất là Tô Nhược Hân, Tô Nhược Hân bây giờ chính là người đáng tin cậy nhất của cô ấy, nếu Tô Nhược Hân mà xảy ra chuyện gì đó, cô ấy nhất định sẽ hoảng loạn.
Vì sợ hãi.
Ở một nơi như thế này, không có cách nào để cầu cứu, không hoảng sợ mới lạ.
Tô Nhược Hân chĩa nhiệt kế điện tử về phía Hạ Thiên Hương, “ting” một tiếng, cô nhìn nó rồi lập tức nhíu máy: “Là Thiên Hương bị sốt, mau mang thuốc hạ sốt tới đây.” Thật ra lúc cô mới thấy Hạ Thiên Hương đã biết cô ấy đang sốt rồi, chỉ là trong lòng cô vẫn hy vọng mình nhìn lầm thôi.
Sau một lần thử, ba mươi tám độ năm.
Nếu sốt cao hơn nữa, chuyển biến thành viêm phổi thì rất phiền phức.
Dù sao ở đây cũng không phải khách sạn, đến nằm cũng chẳng được, chỉ có thể tựa lưng vào ghế ngồi.
Cô đã thấy hơi hối hận, không nên đưa mọi người đi đào đông trùng hạ thảo, tất cả mọi người đều nghe theo cô, là cô dẫn họ đến chỗ này.
Càng nghĩ lại càng tự trách.
Lư Yên đưa thuốc cho Tô Nhược Hân, nhưng Hạ Thiên Hương vẫn chưa tỉnh lại.
Tô Nhược Hân biết cú đánh kia của mình chẳng có xíu lực nào.
Thế nên bây giờ Hạ Thiên Hương đang chìm vào giấc ngủ say, hoàn toàn không phải vì cú đánh của cô.
Sau khi đút thuốc xong, Tô Nhược Hân tiếp tục quan sát Hạ Thiên Hương.
Cô không ngủ được, điện thoại không có mạng thành ra cũng chẳng chơi được, cô đặt tay xuống đầu Hạ Thiên Hương, nhẹ nhàng xoa bóp.
Trên xe có người, cô không thể nói chuyện được, chỉ đành dùng hành động lặng lẽ thôi miên cô ấy.
Có thể thôi miên bao nhiêu ký ức thì thôi miên bấy nhiêu, chỉ còn chờ phong ấn lại khoảng thời gian ngắn mà Liêu Diên và Lục Diễm Chi hợp sức ức h**p cô ấy ở trong trí nhớ, là hoàn thành rồi.
Có việc để làm nên thời gian trôi qua nhanh hơn đôi chút.
Sau đó, có lẽ nhờ cô thôi miên nên Hạ Thiên Hương đã tiến sâu vào giấc ngủ, cơn sốt cũng dần hạ xuống, Tô Nhược Hân mới có thể thư thái một chút.
Những người khác ở trên xe đều tỉnh giấc.
Rồi lại anh nhìn tôi, tôi nhìn anh trong chán chường, từng phút từng giây đều là giày vò.
Một ngày trôi qua, sắc trời ngả tối nhưng tuyết vẫn còn rơi.
Càng rơi càng lớn.
Tạo cho người ta một cảm giác tựa như tận thế.
Vì mở lò sưởi nên xăng trong bình đang cạn dần.
Dù cho giờ này cứu viện có đến và họ có thể lái xe đi, thì nhiên liệu cũng không đủ để lái đến Tình Đạt.
Cô Vợ Thần Y Của Cậu Hạ Là Học Sinh Cấp BaTác giả: Đông TuyếtTruyện Ngôn Tình, Truyện Sủng“Quỳ xuống. ” Tô Nhược Hân vừa mới bị đẩy xuống xe đã bị ép phải quỳ trước cánh cửa gỗ. “Dập đầu. ” Lại có người quát lớn. Rồi sau đó, đầu của cô bị đè xuống, đập mạnh trên nền đá hoa cương. Đau quá. Cùng với cơn đau còn có cả máu. Nhưng những người đang ghì lấy cô hoàn toàn không quan tâm một chút nào. Cho dù cô bị đập vỡ đầu, máu chảy ròng ròng trên trán thì bọn họ vẫn ép cô phải dập đầu mười mấy cái liền. Máu me trông đến ghê người, chảy dọc theo gò má và khóe miệng, mùi máu tanh nồng nặc. Tô Nhược Hân muốn thét lên nhưng miệng cô bị nhét một miếng vải, không thốt ra được bất cứ âm thanh nào. Tóc cô bị túm chặt, cô bị ép phải ngẩng đầu dậy, nhìn về chiếc giường phía trước. Có một người đàn ông đang nằm ở đó. Sống mũi của anh ra rất thẳng, gương mặt góc cạnh, mặc dù đôi mắt đang nhắm chặt nhưng vẫn có thể nhìn ra sự tuấn tú của anh ta. Cô ngẩn ngơ. Đây là Hạ Thiên Tường. Còn đẹp trai hơn trong tưởng tượng của cô nhiều. Nhưng dù có đẹp trai đến mức nào đi chăng nữa thì cũng là… Chương 1204Bánh mì được phát ra, hai người chia nhau một túi, ăn tiết kiệm một chút.Tô Nhược Hân và Hạ Thiên Hương một túi.Hạ Thiên Hương đã ngủ rất lâu.Gô lo lắng nhìn sang, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng.Màu đỏ ấy khiến cô cảnh giác vươn tay ra và sờ vào đó, hỏng bét, có hơi nóng.“Lư Yên, lấy một cái nhiệt kế” Tô Nhược Hân vội vàng hét lên.“Ai… Ai bị sốt vậy?” Lư Yên liếc mắt nhìn Tô Nhược Hân, rồi lại nhìn sang Hạ Thiên Hương, hai cô chủ này đều không được bị sốt, nhất là Tô Nhược Hân, Tô Nhược Hân bây giờ chính là người đáng tin cậy nhất của cô ấy, nếu Tô Nhược Hân mà xảy ra chuyện gì đó, cô ấy nhất định sẽ hoảng loạn.Vì sợ hãi.Ở một nơi như thế này, không có cách nào để cầu cứu, không hoảng sợ mới lạ.Tô Nhược Hân chĩa nhiệt kế điện tử về phía Hạ Thiên Hương, “ting” một tiếng, cô nhìn nó rồi lập tức nhíu máy: “Là Thiên Hương bị sốt, mau mang thuốc hạ sốt tới đây.” Thật ra lúc cô mới thấy Hạ Thiên Hương đã biết cô ấy đang sốt rồi, chỉ là trong lòng cô vẫn hy vọng mình nhìn lầm thôi.Sau một lần thử, ba mươi tám độ năm.Nếu sốt cao hơn nữa, chuyển biến thành viêm phổi thì rất phiền phức.Dù sao ở đây cũng không phải khách sạn, đến nằm cũng chẳng được, chỉ có thể tựa lưng vào ghế ngồi.Cô đã thấy hơi hối hận, không nên đưa mọi người đi đào đông trùng hạ thảo, tất cả mọi người đều nghe theo cô, là cô dẫn họ đến chỗ này.Càng nghĩ lại càng tự trách.Lư Yên đưa thuốc cho Tô Nhược Hân, nhưng Hạ Thiên Hương vẫn chưa tỉnh lại.Tô Nhược Hân biết cú đánh kia của mình chẳng có xíu lực nào.Thế nên bây giờ Hạ Thiên Hương đang chìm vào giấc ngủ say, hoàn toàn không phải vì cú đánh của cô.Sau khi đút thuốc xong, Tô Nhược Hân tiếp tục quan sát Hạ Thiên Hương.Cô không ngủ được, điện thoại không có mạng thành ra cũng chẳng chơi được, cô đặt tay xuống đầu Hạ Thiên Hương, nhẹ nhàng xoa bóp.Trên xe có người, cô không thể nói chuyện được, chỉ đành dùng hành động lặng lẽ thôi miên cô ấy.Có thể thôi miên bao nhiêu ký ức thì thôi miên bấy nhiêu, chỉ còn chờ phong ấn lại khoảng thời gian ngắn mà Liêu Diên và Lục Diễm Chi hợp sức ức h**p cô ấy ở trong trí nhớ, là hoàn thành rồi.Có việc để làm nên thời gian trôi qua nhanh hơn đôi chút.Sau đó, có lẽ nhờ cô thôi miên nên Hạ Thiên Hương đã tiến sâu vào giấc ngủ, cơn sốt cũng dần hạ xuống, Tô Nhược Hân mới có thể thư thái một chút.Những người khác ở trên xe đều tỉnh giấc.Rồi lại anh nhìn tôi, tôi nhìn anh trong chán chường, từng phút từng giây đều là giày vò.Một ngày trôi qua, sắc trời ngả tối nhưng tuyết vẫn còn rơi.Càng rơi càng lớn.Tạo cho người ta một cảm giác tựa như tận thế.Vì mở lò sưởi nên xăng trong bình đang cạn dần.Dù cho giờ này cứu viện có đến và họ có thể lái xe đi, thì nhiên liệu cũng không đủ để lái đến Tình Đạt.