“Quỳ xuống. ” Tô Nhược Hân vừa mới bị đẩy xuống xe đã bị ép phải quỳ trước cánh cửa gỗ. “Dập đầu. ” Lại có người quát lớn. Rồi sau đó, đầu của cô bị đè xuống, đập mạnh trên nền đá hoa cương. Đau quá. Cùng với cơn đau còn có cả máu. Nhưng những người đang ghì lấy cô hoàn toàn không quan tâm một chút nào. Cho dù cô bị đập vỡ đầu, máu chảy ròng ròng trên trán thì bọn họ vẫn ép cô phải dập đầu mười mấy cái liền. Máu me trông đến ghê người, chảy dọc theo gò má và khóe miệng, mùi máu tanh nồng nặc. Tô Nhược Hân muốn thét lên nhưng miệng cô bị nhét một miếng vải, không thốt ra được bất cứ âm thanh nào. Tóc cô bị túm chặt, cô bị ép phải ngẩng đầu dậy, nhìn về chiếc giường phía trước. Có một người đàn ông đang nằm ở đó. Sống mũi của anh ra rất thẳng, gương mặt góc cạnh, mặc dù đôi mắt đang nhắm chặt nhưng vẫn có thể nhìn ra sự tuấn tú của anh ta. Cô ngẩn ngơ. Đây là Hạ Thiên Tường. Còn đẹp trai hơn trong tưởng tượng của cô nhiều. Nhưng dù có đẹp trai đến mức nào đi chăng nữa thì cũng là…
Chương 1208
Cô Vợ Thần Y Của Cậu Hạ Là Học Sinh Cấp BaTác giả: Đông TuyếtTruyện Ngôn Tình, Truyện Sủng“Quỳ xuống. ” Tô Nhược Hân vừa mới bị đẩy xuống xe đã bị ép phải quỳ trước cánh cửa gỗ. “Dập đầu. ” Lại có người quát lớn. Rồi sau đó, đầu của cô bị đè xuống, đập mạnh trên nền đá hoa cương. Đau quá. Cùng với cơn đau còn có cả máu. Nhưng những người đang ghì lấy cô hoàn toàn không quan tâm một chút nào. Cho dù cô bị đập vỡ đầu, máu chảy ròng ròng trên trán thì bọn họ vẫn ép cô phải dập đầu mười mấy cái liền. Máu me trông đến ghê người, chảy dọc theo gò má và khóe miệng, mùi máu tanh nồng nặc. Tô Nhược Hân muốn thét lên nhưng miệng cô bị nhét một miếng vải, không thốt ra được bất cứ âm thanh nào. Tóc cô bị túm chặt, cô bị ép phải ngẩng đầu dậy, nhìn về chiếc giường phía trước. Có một người đàn ông đang nằm ở đó. Sống mũi của anh ra rất thẳng, gương mặt góc cạnh, mặc dù đôi mắt đang nhắm chặt nhưng vẫn có thể nhìn ra sự tuấn tú của anh ta. Cô ngẩn ngơ. Đây là Hạ Thiên Tường. Còn đẹp trai hơn trong tưởng tượng của cô nhiều. Nhưng dù có đẹp trai đến mức nào đi chăng nữa thì cũng là… Chương 1208Tuy cảm xúc của cô ấy bất ổn, nhưng ý thức và tư duy bây giờ rất bình thường.Lý do mà Tô Nhược Hân không xuống xe là vì cô vẫn đang bị thương.Máy bay trực thăng dừng lại.Cửa cabin mở ra, Hạ Thiên Tường mặc bộ đồ phi công màu đen nhanh chân đi xuống.Anh đứng ở trong đống tuyết, liếc mắt đã thấy Hạ Thiên Hương, ngay sau đó Hạ Thiên Hương nhào thẳng vào lồ ng ngực của anh: “Anh trai.”Hai anh em ôm nhau gắt gao, thậm chí Tô Nhược Hân còn cho rằng Hạ Thiên Hương đang khóc.Chắc Hạ Thiên Tường sẽ không khóc đâu.Nhưng mà nhất định anh sẽ bất ngờ, bọn họ mới xuất phát hai ngày mà Hạ Thiên Hương đã có thể nhận ra anh.Đó là nhờ cô kê đơn thuốc nhanh chóng loại bỏ độc tố trong cơ thể của Hạ Thiên Hương.Thật ra, nếu như không có vết chích của Lục Diễm Chỉ, chưa chắc Hạ Thiên Hương đã bị điên.Cô ngồi trong xe, nhìn bóng dáng mọi người hoan hô vui vẻ, khóe môi cũng gợi lên một nụ cười khẽ.Họ chỉ mới chờ có một ngày mà thôi, thật là may mắn làm sao.Nhưng cô cũng biết, vận may của bọn họ, tất cả đều đến từ chính Hạ Thiên Tường.Hạ Thiên Tường có thể đến nhanh như vậy, nếu như cô đoàn không lầm thì anh đã xuất phát từ rạng sáng nay rồi.Đầu tiên là máy bay, rồi sang ô tô, sau đó chắc chắn là anh đã biết chuyện không tìm thấy bọn họ ở trên đường.Bèn tạm thời chuyển qua chiếc máy bay trực thăng.Dáng vẻ lái máy bay của Hạ Thiên Tường đẹp trai quá.Tô Nhược Hân cứ nhìn anh qua cửa sổ xe như thế, ánh mắt cô chợt ẩm ướt.Đột nhiên, người đàn ông kia buông Hạ Thiên Tường đang ở trong ngực ra.Đôi chân dài châm chậm đi về phía cô.Từng bước một, trâm ổn mà kiên định, âm thanh “lộp bộp” khi giãm lên mặt tuyết giống như tiếng nhạc, cứ như vậy truyền vào màng nhĩ của Tô Nhược Hân, đẹp tuyệt vời.Hạ Thiên Tường thật sự đi tới chỗ cô.Đằng sau anh chính là tuyết trắng, trông như một con quái vật khổng lồ thời xa xưa ở trong núi, còn anh thì giống vị Hoàng Tử trong truyện cổ tích thời Trung cổ, đi về phía cô tựa như một giấc mộng.Cửa xe được mở ra.Hình như cô còn không thể thở được.“Nhược Hân.” Tô Nhược Hân nghe thấy tiếng gọi khàn khàn lâu chưa được nghe, âm thanh này quá đỗi quen thuộc, quen đến nổi dường như đã khắc sâu vào linh hồn của cô.Cứ như hai người họ đã xa cách hàng nghìn năm, cuối cùng sau biết bao lâu anh cũng đã quay về thế giới của cô.Nhưng rõ ràng là sáng hôm qua anh vẫn còn tiễn cô ra sân bay, đưa mắt nhìn cô đi.Chỉ mới hai ngày, lại tựa như một thế kỳ dài dằng dặc.Cô cứ tưởng mình đã bị thế giới này quên lãng, ấy nhưng anh bỗng xuất hiện từ trên trời giáng xuống, anh sẽ đưa cô đi, đi đến một nơi ấm áp có cao lương mỹ vị.Chỉ cần anh đã tới, sẽ chẳng còn gian nan khổ cực nữa.
Chương 1208
Tuy cảm xúc của cô ấy bất ổn, nhưng ý thức và tư duy bây giờ rất bình thường.
Lý do mà Tô Nhược Hân không xuống xe là vì cô vẫn đang bị thương.
Máy bay trực thăng dừng lại.
Cửa cabin mở ra, Hạ Thiên Tường mặc bộ đồ phi công màu đen nhanh chân đi xuống.
Anh đứng ở trong đống tuyết, liếc mắt đã thấy Hạ Thiên Hương, ngay sau đó Hạ Thiên Hương nhào thẳng vào lồ ng ngực của anh: “Anh trai.”
Hai anh em ôm nhau gắt gao, thậm chí Tô Nhược Hân còn cho rằng Hạ Thiên Hương đang khóc.
Chắc Hạ Thiên Tường sẽ không khóc đâu.
Nhưng mà nhất định anh sẽ bất ngờ, bọn họ mới xuất phát hai ngày mà Hạ Thiên Hương đã có thể nhận ra anh.
Đó là nhờ cô kê đơn thuốc nhanh chóng loại bỏ độc tố trong cơ thể của Hạ Thiên Hương.
Thật ra, nếu như không có vết chích của Lục Diễm Chỉ, chưa chắc Hạ Thiên Hương đã bị điên.
Cô ngồi trong xe, nhìn bóng dáng mọi người hoan hô vui vẻ, khóe môi cũng gợi lên một nụ cười khẽ.
Họ chỉ mới chờ có một ngày mà thôi, thật là may mắn làm sao.
Nhưng cô cũng biết, vận may của bọn họ, tất cả đều đến từ chính Hạ Thiên Tường.
Hạ Thiên Tường có thể đến nhanh như vậy, nếu như cô đoàn không lầm thì anh đã xuất phát từ rạng sáng nay rồi.
Đầu tiên là máy bay, rồi sang ô tô, sau đó chắc chắn là anh đã biết chuyện không tìm thấy bọn họ ở trên đường.
Bèn tạm thời chuyển qua chiếc máy bay trực thăng.
Dáng vẻ lái máy bay của Hạ Thiên Tường đẹp trai quá.
Tô Nhược Hân cứ nhìn anh qua cửa sổ xe như thế, ánh mắt cô chợt ẩm ướt.
Đột nhiên, người đàn ông kia buông Hạ Thiên Tường đang ở trong ngực ra.
Đôi chân dài châm chậm đi về phía cô.
Từng bước một, trâm ổn mà kiên định, âm thanh “lộp bộp” khi giãm lên mặt tuyết giống như tiếng nhạc, cứ như vậy truyền vào màng nhĩ của Tô Nhược Hân, đẹp tuyệt vời.
Hạ Thiên Tường thật sự đi tới chỗ cô.
Đằng sau anh chính là tuyết trắng, trông như một con quái vật khổng lồ thời xa xưa ở trong núi, còn anh thì giống vị Hoàng Tử trong truyện cổ tích thời Trung cổ, đi về phía cô tựa như một giấc mộng.
Cửa xe được mở ra.
Hình như cô còn không thể thở được.
“Nhược Hân.” Tô Nhược Hân nghe thấy tiếng gọi khàn khàn lâu chưa được nghe, âm thanh này quá đỗi quen thuộc, quen đến nổi dường như đã khắc sâu vào linh hồn của cô.
Cứ như hai người họ đã xa cách hàng nghìn năm, cuối cùng sau biết bao lâu anh cũng đã quay về thế giới của cô.
Nhưng rõ ràng là sáng hôm qua anh vẫn còn tiễn cô ra sân bay, đưa mắt nhìn cô đi.
Chỉ mới hai ngày, lại tựa như một thế kỳ dài dằng dặc.
Cô cứ tưởng mình đã bị thế giới này quên lãng, ấy nhưng anh bỗng xuất hiện từ trên trời giáng xuống, anh sẽ đưa cô đi, đi đến một nơi ấm áp có cao lương mỹ vị.
Chỉ cần anh đã tới, sẽ chẳng còn gian nan khổ cực nữa.
Cô Vợ Thần Y Của Cậu Hạ Là Học Sinh Cấp BaTác giả: Đông TuyếtTruyện Ngôn Tình, Truyện Sủng“Quỳ xuống. ” Tô Nhược Hân vừa mới bị đẩy xuống xe đã bị ép phải quỳ trước cánh cửa gỗ. “Dập đầu. ” Lại có người quát lớn. Rồi sau đó, đầu của cô bị đè xuống, đập mạnh trên nền đá hoa cương. Đau quá. Cùng với cơn đau còn có cả máu. Nhưng những người đang ghì lấy cô hoàn toàn không quan tâm một chút nào. Cho dù cô bị đập vỡ đầu, máu chảy ròng ròng trên trán thì bọn họ vẫn ép cô phải dập đầu mười mấy cái liền. Máu me trông đến ghê người, chảy dọc theo gò má và khóe miệng, mùi máu tanh nồng nặc. Tô Nhược Hân muốn thét lên nhưng miệng cô bị nhét một miếng vải, không thốt ra được bất cứ âm thanh nào. Tóc cô bị túm chặt, cô bị ép phải ngẩng đầu dậy, nhìn về chiếc giường phía trước. Có một người đàn ông đang nằm ở đó. Sống mũi của anh ra rất thẳng, gương mặt góc cạnh, mặc dù đôi mắt đang nhắm chặt nhưng vẫn có thể nhìn ra sự tuấn tú của anh ta. Cô ngẩn ngơ. Đây là Hạ Thiên Tường. Còn đẹp trai hơn trong tưởng tượng của cô nhiều. Nhưng dù có đẹp trai đến mức nào đi chăng nữa thì cũng là… Chương 1208Tuy cảm xúc của cô ấy bất ổn, nhưng ý thức và tư duy bây giờ rất bình thường.Lý do mà Tô Nhược Hân không xuống xe là vì cô vẫn đang bị thương.Máy bay trực thăng dừng lại.Cửa cabin mở ra, Hạ Thiên Tường mặc bộ đồ phi công màu đen nhanh chân đi xuống.Anh đứng ở trong đống tuyết, liếc mắt đã thấy Hạ Thiên Hương, ngay sau đó Hạ Thiên Hương nhào thẳng vào lồ ng ngực của anh: “Anh trai.”Hai anh em ôm nhau gắt gao, thậm chí Tô Nhược Hân còn cho rằng Hạ Thiên Hương đang khóc.Chắc Hạ Thiên Tường sẽ không khóc đâu.Nhưng mà nhất định anh sẽ bất ngờ, bọn họ mới xuất phát hai ngày mà Hạ Thiên Hương đã có thể nhận ra anh.Đó là nhờ cô kê đơn thuốc nhanh chóng loại bỏ độc tố trong cơ thể của Hạ Thiên Hương.Thật ra, nếu như không có vết chích của Lục Diễm Chỉ, chưa chắc Hạ Thiên Hương đã bị điên.Cô ngồi trong xe, nhìn bóng dáng mọi người hoan hô vui vẻ, khóe môi cũng gợi lên một nụ cười khẽ.Họ chỉ mới chờ có một ngày mà thôi, thật là may mắn làm sao.Nhưng cô cũng biết, vận may của bọn họ, tất cả đều đến từ chính Hạ Thiên Tường.Hạ Thiên Tường có thể đến nhanh như vậy, nếu như cô đoàn không lầm thì anh đã xuất phát từ rạng sáng nay rồi.Đầu tiên là máy bay, rồi sang ô tô, sau đó chắc chắn là anh đã biết chuyện không tìm thấy bọn họ ở trên đường.Bèn tạm thời chuyển qua chiếc máy bay trực thăng.Dáng vẻ lái máy bay của Hạ Thiên Tường đẹp trai quá.Tô Nhược Hân cứ nhìn anh qua cửa sổ xe như thế, ánh mắt cô chợt ẩm ướt.Đột nhiên, người đàn ông kia buông Hạ Thiên Tường đang ở trong ngực ra.Đôi chân dài châm chậm đi về phía cô.Từng bước một, trâm ổn mà kiên định, âm thanh “lộp bộp” khi giãm lên mặt tuyết giống như tiếng nhạc, cứ như vậy truyền vào màng nhĩ của Tô Nhược Hân, đẹp tuyệt vời.Hạ Thiên Tường thật sự đi tới chỗ cô.Đằng sau anh chính là tuyết trắng, trông như một con quái vật khổng lồ thời xa xưa ở trong núi, còn anh thì giống vị Hoàng Tử trong truyện cổ tích thời Trung cổ, đi về phía cô tựa như một giấc mộng.Cửa xe được mở ra.Hình như cô còn không thể thở được.“Nhược Hân.” Tô Nhược Hân nghe thấy tiếng gọi khàn khàn lâu chưa được nghe, âm thanh này quá đỗi quen thuộc, quen đến nổi dường như đã khắc sâu vào linh hồn của cô.Cứ như hai người họ đã xa cách hàng nghìn năm, cuối cùng sau biết bao lâu anh cũng đã quay về thế giới của cô.Nhưng rõ ràng là sáng hôm qua anh vẫn còn tiễn cô ra sân bay, đưa mắt nhìn cô đi.Chỉ mới hai ngày, lại tựa như một thế kỳ dài dằng dặc.Cô cứ tưởng mình đã bị thế giới này quên lãng, ấy nhưng anh bỗng xuất hiện từ trên trời giáng xuống, anh sẽ đưa cô đi, đi đến một nơi ấm áp có cao lương mỹ vị.Chỉ cần anh đã tới, sẽ chẳng còn gian nan khổ cực nữa.