“Quỳ xuống. ” Tô Nhược Hân vừa mới bị đẩy xuống xe đã bị ép phải quỳ trước cánh cửa gỗ. “Dập đầu. ” Lại có người quát lớn. Rồi sau đó, đầu của cô bị đè xuống, đập mạnh trên nền đá hoa cương. Đau quá. Cùng với cơn đau còn có cả máu. Nhưng những người đang ghì lấy cô hoàn toàn không quan tâm một chút nào. Cho dù cô bị đập vỡ đầu, máu chảy ròng ròng trên trán thì bọn họ vẫn ép cô phải dập đầu mười mấy cái liền. Máu me trông đến ghê người, chảy dọc theo gò má và khóe miệng, mùi máu tanh nồng nặc. Tô Nhược Hân muốn thét lên nhưng miệng cô bị nhét một miếng vải, không thốt ra được bất cứ âm thanh nào. Tóc cô bị túm chặt, cô bị ép phải ngẩng đầu dậy, nhìn về chiếc giường phía trước. Có một người đàn ông đang nằm ở đó. Sống mũi của anh ra rất thẳng, gương mặt góc cạnh, mặc dù đôi mắt đang nhắm chặt nhưng vẫn có thể nhìn ra sự tuấn tú của anh ta. Cô ngẩn ngơ. Đây là Hạ Thiên Tường. Còn đẹp trai hơn trong tưởng tượng của cô nhiều. Nhưng dù có đẹp trai đến mức nào đi chăng nữa thì cũng là…
Chương 1275
Cô Vợ Thần Y Của Cậu Hạ Là Học Sinh Cấp BaTác giả: Đông TuyếtTruyện Ngôn Tình, Truyện Sủng“Quỳ xuống. ” Tô Nhược Hân vừa mới bị đẩy xuống xe đã bị ép phải quỳ trước cánh cửa gỗ. “Dập đầu. ” Lại có người quát lớn. Rồi sau đó, đầu của cô bị đè xuống, đập mạnh trên nền đá hoa cương. Đau quá. Cùng với cơn đau còn có cả máu. Nhưng những người đang ghì lấy cô hoàn toàn không quan tâm một chút nào. Cho dù cô bị đập vỡ đầu, máu chảy ròng ròng trên trán thì bọn họ vẫn ép cô phải dập đầu mười mấy cái liền. Máu me trông đến ghê người, chảy dọc theo gò má và khóe miệng, mùi máu tanh nồng nặc. Tô Nhược Hân muốn thét lên nhưng miệng cô bị nhét một miếng vải, không thốt ra được bất cứ âm thanh nào. Tóc cô bị túm chặt, cô bị ép phải ngẩng đầu dậy, nhìn về chiếc giường phía trước. Có một người đàn ông đang nằm ở đó. Sống mũi của anh ra rất thẳng, gương mặt góc cạnh, mặc dù đôi mắt đang nhắm chặt nhưng vẫn có thể nhìn ra sự tuấn tú của anh ta. Cô ngẩn ngơ. Đây là Hạ Thiên Tường. Còn đẹp trai hơn trong tưởng tượng của cô nhiều. Nhưng dù có đẹp trai đến mức nào đi chăng nữa thì cũng là… Chương 1275Một cơn gió thổi qua, Tô Nhược Hân mau chóng quay người né tránh, nhưng không ngờ vì cô tránh đi khiến cho Lục Diễm Chi mất trọng tâm, vì vậy ngã vào Hạ Thiên Hương đang vô cùng sợ hãi trên giường bệnh.Ánh mắt cô ấy nhìn Lục Diễm Chỉ nào còn cảm giác coi bà ta là mẹ, không có một chút nào, tất cả đều là vẻ mặt như nhìn thấy ma: “A…Hạ Thiên Hương hét lên kinh hãi, càng run rẩy dữ dội hơn, toàn thân rơi vào trạng thái điên cuồng.“Thiên Hương, em đừng căng thẳng, chị dâu ở đây, chị dâu ở đây rồi.” Tô Nhược Hân không nắm được tay của Hạ Thiên Hương, chỉ có thể dùng giọng nói an ủi cô ấy.Nhưng vô ích, bây giờ trong mắt trong tai Hạ Thiên Hương chỉ có mọi thứ liên quan đến Lục Diễm Chỉ.Gô ấy càng sợ Lục Diễm Chỉ thì càng tập trung tất cả sự chú ý của mình vào bà ta.Cô ấy hoàn toàn nhắm mắt làm ngơ trước giọng nói và sự vội vã của Tô Nhược Hân.Vì chỉ nhìn chằm chằm vào Lục Diễm Chỉ nên tình hình của cô ấy dường như càng lúc càng †ồi tệ hơn.Ngay khi Tô Nhược Hân đang lúng túng, không biết nên làm thế nào với Hạ Thiên Hương thì cuối cùng cửa phòng mở ra.Hạ Thiên Tường đứng trước cửa, khi nhìn thấy Lục Diễm Chi, anh cũng giật mình: “Mẹ, mẹ không nên tới đây.”“Vì sao mẹ lại không nên tới chứ? Thiên Hương là con gái ruột của mẹ, là con gái mẹ vất vả mang thai mười tháng mới sinh ra được, trên đời này không ai có quyền tới thăm con bé hơn mẹ, ngay cả con cũng không có quyền đó bằng mẹ.”“Nhưng Thiên Hương…”“Hạ Thiên Tường, mau đưa mẹ anh ra ngoài đi, nếu còn không đưa bà ta đi thì tình hình của Thiên Hương…” Tô Nhược Hân vẫn luôn theo dõi Hạ Thiên Hương sát sao không thể chờ thêm được nữa, cô vốn có thể châm cứu cho Hạ Thiên Hương, nhưng với tình hình hiện tại của cô ấy, trừ khi trói chân trói †ay không cho cử động, nếu không thì dù châm cứu cũng không có tác dụng.Bởi vì chỉ cần Hạ Thiên Hương cử động là kim sẽ rơi mất.Nhưng với tình trạng hiện tại của Hạ Thiên Hương, ngoại trừ châm cứu ra thì những cách khác không thể kiểm soát được tình trạng của cô ấy.Thế nhưng Lục Diễm Chỉ lại cứ ở đây làm cho mọi thứ trở nên tồi tệ hơn.Cô không làm gì được Lục Diễm Chi, nhưng nhất định Hạ Thiên Tường sẽ có cách.Cô không thể ra tay, không thể đánh, nhưng vì Hạ Thiên Hương, Hạ Thiên Tường có thể làm vậy.Hạ Thiên Tường túm lấy cổ tay Lục Diễm Chi, kéo mạnh bà ta ra khỏi phòng.Anh biết rất rõ tình hình hiện giờ và tình hình trước khi Lục Diễm Chỉ xuất hiện ở đây của Hạ Thiên Tường.Rõ ràng đã có chuyển biến tốt hơn, không thể vì sự xuất hiện của Lục Diễm Chi mà khiến cho tình trạng bệnh của cô ấy trở nên tồi tệ hơn được.Điều anh lo lắng nhất lúc này là làm sao Lục Diễm Chi vượt qua được đám vệ sĩ anh cử đến trông chừng ở biệt thự lưng chừng núi này, người của nhà họ Hạ canh gác ở đây mà Lục Diễm Chi vẫn có thể vào được, chuyện này không đơn giản.“Thiên Tường, có ai đối xử với mẹ của mình như con không?” Lục Diễm Chỉ giấy giụa không chịu ra ngoài.Tô Nhược Hân lại nhìn tình hình của Hạ Thiên Hương, đã rất tệ rồi.“Hạ Thiên Tường, tình hình của Thiên Hương rất không ổn, từ giờ cho đến sáng sớm, trong thời gian này không được cho bất kỳ ai bước vào căn phòng này, nếu không, anh hiểu rồi đấy.’ Tô Nhược Hân nói rất nhanh, ánh mắt cô luôn nhìn về Hạ Thiên Hương.
Chương 1275
Một cơn gió thổi qua, Tô Nhược Hân mau chóng quay người né tránh, nhưng không ngờ vì cô tránh đi khiến cho Lục Diễm Chi mất trọng tâm, vì vậy ngã vào Hạ Thiên Hương đang vô cùng sợ hãi trên giường bệnh.
Ánh mắt cô ấy nhìn Lục Diễm Chỉ nào còn cảm giác coi bà ta là mẹ, không có một chút nào, tất cả đều là vẻ mặt như nhìn thấy ma: “A…
Hạ Thiên Hương hét lên kinh hãi, càng run rẩy dữ dội hơn, toàn thân rơi vào trạng thái điên cuồng.
“Thiên Hương, em đừng căng thẳng, chị dâu ở đây, chị dâu ở đây rồi.” Tô Nhược Hân không nắm được tay của Hạ Thiên Hương, chỉ có thể dùng giọng nói an ủi cô ấy.
Nhưng vô ích, bây giờ trong mắt trong tai Hạ Thiên Hương chỉ có mọi thứ liên quan đến Lục Diễm Chỉ.
Gô ấy càng sợ Lục Diễm Chỉ thì càng tập trung tất cả sự chú ý của mình vào bà ta.
Cô ấy hoàn toàn nhắm mắt làm ngơ trước giọng nói và sự vội vã của Tô Nhược Hân.
Vì chỉ nhìn chằm chằm vào Lục Diễm Chỉ nên tình hình của cô ấy dường như càng lúc càng †ồi tệ hơn.
Ngay khi Tô Nhược Hân đang lúng túng, không biết nên làm thế nào với Hạ Thiên Hương thì cuối cùng cửa phòng mở ra.
Hạ Thiên Tường đứng trước cửa, khi nhìn thấy Lục Diễm Chi, anh cũng giật mình: “Mẹ, mẹ không nên tới đây.”
“Vì sao mẹ lại không nên tới chứ? Thiên Hương là con gái ruột của mẹ, là con gái mẹ vất vả mang thai mười tháng mới sinh ra được, trên đời này không ai có quyền tới thăm con bé hơn mẹ, ngay cả con cũng không có quyền đó bằng mẹ.”
“Nhưng Thiên Hương…”
“Hạ Thiên Tường, mau đưa mẹ anh ra ngoài đi, nếu còn không đưa bà ta đi thì tình hình của Thiên Hương…” Tô Nhược Hân vẫn luôn theo dõi Hạ Thiên Hương sát sao không thể chờ thêm được nữa, cô vốn có thể châm cứu cho Hạ Thiên Hương, nhưng với tình hình hiện tại của cô ấy, trừ khi trói chân trói †ay không cho cử động, nếu không thì dù châm cứu cũng không có tác dụng.
Bởi vì chỉ cần Hạ Thiên Hương cử động là kim sẽ rơi mất.
Nhưng với tình trạng hiện tại của Hạ Thiên Hương, ngoại trừ châm cứu ra thì những cách khác không thể kiểm soát được tình trạng của cô ấy.
Thế nhưng Lục Diễm Chỉ lại cứ ở đây làm cho mọi thứ trở nên tồi tệ hơn.
Cô không làm gì được Lục Diễm Chi, nhưng nhất định Hạ Thiên Tường sẽ có cách.
Cô không thể ra tay, không thể đánh, nhưng vì Hạ Thiên Hương, Hạ Thiên Tường có thể làm vậy.
Hạ Thiên Tường túm lấy cổ tay Lục Diễm Chi, kéo mạnh bà ta ra khỏi phòng.
Anh biết rất rõ tình hình hiện giờ và tình hình trước khi Lục Diễm Chỉ xuất hiện ở đây của Hạ Thiên Tường.
Rõ ràng đã có chuyển biến tốt hơn, không thể vì sự xuất hiện của Lục Diễm Chi mà khiến cho tình trạng bệnh của cô ấy trở nên tồi tệ hơn được.
Điều anh lo lắng nhất lúc này là làm sao Lục Diễm Chi vượt qua được đám vệ sĩ anh cử đến trông chừng ở biệt thự lưng chừng núi này, người của nhà họ Hạ canh gác ở đây mà Lục Diễm Chi vẫn có thể vào được, chuyện này không đơn giản.
“Thiên Tường, có ai đối xử với mẹ của mình như con không?” Lục Diễm Chỉ giấy giụa không chịu ra ngoài.
Tô Nhược Hân lại nhìn tình hình của Hạ Thiên Hương, đã rất tệ rồi.
“Hạ Thiên Tường, tình hình của Thiên Hương rất không ổn, từ giờ cho đến sáng sớm, trong thời gian này không được cho bất kỳ ai bước vào căn phòng này, nếu không, anh hiểu rồi đấy.’ Tô Nhược Hân nói rất nhanh, ánh mắt cô luôn nhìn về Hạ Thiên Hương.
Cô Vợ Thần Y Của Cậu Hạ Là Học Sinh Cấp BaTác giả: Đông TuyếtTruyện Ngôn Tình, Truyện Sủng“Quỳ xuống. ” Tô Nhược Hân vừa mới bị đẩy xuống xe đã bị ép phải quỳ trước cánh cửa gỗ. “Dập đầu. ” Lại có người quát lớn. Rồi sau đó, đầu của cô bị đè xuống, đập mạnh trên nền đá hoa cương. Đau quá. Cùng với cơn đau còn có cả máu. Nhưng những người đang ghì lấy cô hoàn toàn không quan tâm một chút nào. Cho dù cô bị đập vỡ đầu, máu chảy ròng ròng trên trán thì bọn họ vẫn ép cô phải dập đầu mười mấy cái liền. Máu me trông đến ghê người, chảy dọc theo gò má và khóe miệng, mùi máu tanh nồng nặc. Tô Nhược Hân muốn thét lên nhưng miệng cô bị nhét một miếng vải, không thốt ra được bất cứ âm thanh nào. Tóc cô bị túm chặt, cô bị ép phải ngẩng đầu dậy, nhìn về chiếc giường phía trước. Có một người đàn ông đang nằm ở đó. Sống mũi của anh ra rất thẳng, gương mặt góc cạnh, mặc dù đôi mắt đang nhắm chặt nhưng vẫn có thể nhìn ra sự tuấn tú của anh ta. Cô ngẩn ngơ. Đây là Hạ Thiên Tường. Còn đẹp trai hơn trong tưởng tượng của cô nhiều. Nhưng dù có đẹp trai đến mức nào đi chăng nữa thì cũng là… Chương 1275Một cơn gió thổi qua, Tô Nhược Hân mau chóng quay người né tránh, nhưng không ngờ vì cô tránh đi khiến cho Lục Diễm Chi mất trọng tâm, vì vậy ngã vào Hạ Thiên Hương đang vô cùng sợ hãi trên giường bệnh.Ánh mắt cô ấy nhìn Lục Diễm Chỉ nào còn cảm giác coi bà ta là mẹ, không có một chút nào, tất cả đều là vẻ mặt như nhìn thấy ma: “A…Hạ Thiên Hương hét lên kinh hãi, càng run rẩy dữ dội hơn, toàn thân rơi vào trạng thái điên cuồng.“Thiên Hương, em đừng căng thẳng, chị dâu ở đây, chị dâu ở đây rồi.” Tô Nhược Hân không nắm được tay của Hạ Thiên Hương, chỉ có thể dùng giọng nói an ủi cô ấy.Nhưng vô ích, bây giờ trong mắt trong tai Hạ Thiên Hương chỉ có mọi thứ liên quan đến Lục Diễm Chỉ.Gô ấy càng sợ Lục Diễm Chỉ thì càng tập trung tất cả sự chú ý của mình vào bà ta.Cô ấy hoàn toàn nhắm mắt làm ngơ trước giọng nói và sự vội vã của Tô Nhược Hân.Vì chỉ nhìn chằm chằm vào Lục Diễm Chỉ nên tình hình của cô ấy dường như càng lúc càng †ồi tệ hơn.Ngay khi Tô Nhược Hân đang lúng túng, không biết nên làm thế nào với Hạ Thiên Hương thì cuối cùng cửa phòng mở ra.Hạ Thiên Tường đứng trước cửa, khi nhìn thấy Lục Diễm Chi, anh cũng giật mình: “Mẹ, mẹ không nên tới đây.”“Vì sao mẹ lại không nên tới chứ? Thiên Hương là con gái ruột của mẹ, là con gái mẹ vất vả mang thai mười tháng mới sinh ra được, trên đời này không ai có quyền tới thăm con bé hơn mẹ, ngay cả con cũng không có quyền đó bằng mẹ.”“Nhưng Thiên Hương…”“Hạ Thiên Tường, mau đưa mẹ anh ra ngoài đi, nếu còn không đưa bà ta đi thì tình hình của Thiên Hương…” Tô Nhược Hân vẫn luôn theo dõi Hạ Thiên Hương sát sao không thể chờ thêm được nữa, cô vốn có thể châm cứu cho Hạ Thiên Hương, nhưng với tình hình hiện tại của cô ấy, trừ khi trói chân trói †ay không cho cử động, nếu không thì dù châm cứu cũng không có tác dụng.Bởi vì chỉ cần Hạ Thiên Hương cử động là kim sẽ rơi mất.Nhưng với tình trạng hiện tại của Hạ Thiên Hương, ngoại trừ châm cứu ra thì những cách khác không thể kiểm soát được tình trạng của cô ấy.Thế nhưng Lục Diễm Chỉ lại cứ ở đây làm cho mọi thứ trở nên tồi tệ hơn.Cô không làm gì được Lục Diễm Chi, nhưng nhất định Hạ Thiên Tường sẽ có cách.Cô không thể ra tay, không thể đánh, nhưng vì Hạ Thiên Hương, Hạ Thiên Tường có thể làm vậy.Hạ Thiên Tường túm lấy cổ tay Lục Diễm Chi, kéo mạnh bà ta ra khỏi phòng.Anh biết rất rõ tình hình hiện giờ và tình hình trước khi Lục Diễm Chỉ xuất hiện ở đây của Hạ Thiên Tường.Rõ ràng đã có chuyển biến tốt hơn, không thể vì sự xuất hiện của Lục Diễm Chi mà khiến cho tình trạng bệnh của cô ấy trở nên tồi tệ hơn được.Điều anh lo lắng nhất lúc này là làm sao Lục Diễm Chi vượt qua được đám vệ sĩ anh cử đến trông chừng ở biệt thự lưng chừng núi này, người của nhà họ Hạ canh gác ở đây mà Lục Diễm Chi vẫn có thể vào được, chuyện này không đơn giản.“Thiên Tường, có ai đối xử với mẹ của mình như con không?” Lục Diễm Chỉ giấy giụa không chịu ra ngoài.Tô Nhược Hân lại nhìn tình hình của Hạ Thiên Hương, đã rất tệ rồi.“Hạ Thiên Tường, tình hình của Thiên Hương rất không ổn, từ giờ cho đến sáng sớm, trong thời gian này không được cho bất kỳ ai bước vào căn phòng này, nếu không, anh hiểu rồi đấy.’ Tô Nhược Hân nói rất nhanh, ánh mắt cô luôn nhìn về Hạ Thiên Hương.