Tác giả:

“Quỳ xuống. ” Tô Nhược Hân vừa mới bị đẩy xuống xe đã bị ép phải quỳ trước cánh cửa gỗ. “Dập đầu. ” Lại có người quát lớn. Rồi sau đó, đầu của cô bị đè xuống, đập mạnh trên nền đá hoa cương. Đau quá. Cùng với cơn đau còn có cả máu. Nhưng những người đang ghì lấy cô hoàn toàn không quan tâm một chút nào. Cho dù cô bị đập vỡ đầu, máu chảy ròng ròng trên trán thì bọn họ vẫn ép cô phải dập đầu mười mấy cái liền. Máu me trông đến ghê người, chảy dọc theo gò má và khóe miệng, mùi máu tanh nồng nặc. Tô Nhược Hân muốn thét lên nhưng miệng cô bị nhét một miếng vải, không thốt ra được bất cứ âm thanh nào. Tóc cô bị túm chặt, cô bị ép phải ngẩng đầu dậy, nhìn về chiếc giường phía trước. Có một người đàn ông đang nằm ở đó. Sống mũi của anh ra rất thẳng, gương mặt góc cạnh, mặc dù đôi mắt đang nhắm chặt nhưng vẫn có thể nhìn ra sự tuấn tú của anh ta. Cô ngẩn ngơ. Đây là Hạ Thiên Tường. Còn đẹp trai hơn trong tưởng tượng của cô nhiều. Nhưng dù có đẹp trai đến mức nào đi chăng nữa thì cũng là…

Chương 1340

Cô Vợ Thần Y Của Cậu Hạ Là Học Sinh Cấp BaTác giả: Đông TuyếtTruyện Ngôn Tình, Truyện Sủng“Quỳ xuống. ” Tô Nhược Hân vừa mới bị đẩy xuống xe đã bị ép phải quỳ trước cánh cửa gỗ. “Dập đầu. ” Lại có người quát lớn. Rồi sau đó, đầu của cô bị đè xuống, đập mạnh trên nền đá hoa cương. Đau quá. Cùng với cơn đau còn có cả máu. Nhưng những người đang ghì lấy cô hoàn toàn không quan tâm một chút nào. Cho dù cô bị đập vỡ đầu, máu chảy ròng ròng trên trán thì bọn họ vẫn ép cô phải dập đầu mười mấy cái liền. Máu me trông đến ghê người, chảy dọc theo gò má và khóe miệng, mùi máu tanh nồng nặc. Tô Nhược Hân muốn thét lên nhưng miệng cô bị nhét một miếng vải, không thốt ra được bất cứ âm thanh nào. Tóc cô bị túm chặt, cô bị ép phải ngẩng đầu dậy, nhìn về chiếc giường phía trước. Có một người đàn ông đang nằm ở đó. Sống mũi của anh ra rất thẳng, gương mặt góc cạnh, mặc dù đôi mắt đang nhắm chặt nhưng vẫn có thể nhìn ra sự tuấn tú của anh ta. Cô ngẩn ngơ. Đây là Hạ Thiên Tường. Còn đẹp trai hơn trong tưởng tượng của cô nhiều. Nhưng dù có đẹp trai đến mức nào đi chăng nữa thì cũng là… Chương 1340Hạ Tứ thộn mặt ra.Anh ta có nên đi xem không nhỉ?Rõ là nãy giờ anh ta luôn cúi đầu, không dám nhìn Hạ Thiên Tường và Tô Nhược Hân dù chỉ một chút mà cuối cùng vẫn bị Hạ Thiên Tường lôi vào…Hạ Tứ cạn lời, chọt hai ngón tay vào nhau.Anh ta muốn tìm một cái lỗ để chui xuống giảm bớt cảm giác tồn tại quá.Bản lĩnh dìm chết người ta của anh Hạ quả là không đùa được.Anh ta thấy mình mà đi xem chai giấm thật thì không sao với anh Hạ nhưng có khi sẽ biết Tô Nhược Hân đuổi cổ cũng không chừng.Chỉ cần một câu của Tô Nhược Hân thôi là anh Hạ nhà anh ta sẽ nghe lời răm rắp, tuân theo như thánh chỉ ngay, thế là ra lệnh cho anh ta luôn mà khỏi cần Tô Nhược Hân vênh mặt hất hàm sai khiến nữa.Người ta thường nói vỏ quýt dày có móng tay nhọn, giờ Hạ Tứ phục sát đất.Làm sao đây?Làm sao đây?Đang lúc Hạ Tứ làm vẻ mặt không thiết sống nữa, Tô Nhược Hân lên tiếng: “Hạ Tứ, anh bao nhiêu tuổi rồi mà còn chọt ngón tay kiểu đó thế? Ra ngoài, quẹo trái, về phòng anh cho mát đi.”Cô cứu anh ta kìal Hạ Tứ hí ha hí hửng gật đầu ngay: “Vâng, tôi về phòng đây ạ-”Thế rồi anh ta xoay người ra ngoài.Hạ Thiên Tường đen mặt: “Đứng lại.” Rõ ràng Hạ Tứ này chỉ nghe lời Tô Nhược Hân chứ không nghe lời anh…Đây là hành vi chống lại uy quyền của anh, anh phải gọi Hạ Tứ lại mới được.Hạ Tứ nhữn cả chân, vừa định đứng lại thì nghe Tô Nhược Hân hỏi: “Em cho anh ta về phòng không được à?”“Ừm, được chứ, Nhược Hân nói thế nào thì là thế đấy.’ Hạ Thiên Tường khẽ mỉm cười nhìn cô bé, cô vẫn còn giận anh về chuyện Ương Kim Mai Thảo đây mà.Nhưng trời đất chứng giám, anh vô tội thật mà, anh còn oan ức hơn cả Đậu Nga nữa.Anh bảo anh không quen biết gì với Ương Kim Mai Thảo là giả nhưng giữa anh và cô ta thật sự chỉ dừng lại ở “quen biết” mà thôi. Nghĩa là có gặp nhau thì gật đầu chào, sau đó không tiếp xúc hay đối đáp gì nữa.Do Ương Kim Mai Thảo thầm mến anh thôi, anh thật sự hết cách rồi.Còn như anh nói anh không biết cô ta thì chỉ là lời nói dối thiện ý mà thôi, anh phải dỗ dành cho cô bé mềm lòng, không ghen nữa.Kết quả, lời nói dối thiện ý mà anh tưởng bị Tô Nhược Hân vạch trần ngay: “Đừng tưởng em không biết anh có khả năng gặp một lần là không quên được, thế nên dù là gì đi nữa, chỉ cần anh từng thấy thì anh sẽ không bao giờ quên, anh nói anh không biết cô ta là không biết thật à? Em không tin.”Phải, Tô Nhược Hân sẽ không để yên cho anh.Nhưng trước tình cảnh đó, Hạ Thiên Tường không những không tức giận mà trái lại còn thấy tâm trạng ngọt ngào hơn cả bình thường.Cô bé để ý tới anh kìa.Cực kỳ để ý.

Chương 1340

Hạ Tứ thộn mặt ra.

Anh ta có nên đi xem không nhỉ?

Rõ là nãy giờ anh ta luôn cúi đầu, không dám nhìn Hạ Thiên Tường và Tô Nhược Hân dù chỉ một chút mà cuối cùng vẫn bị Hạ Thiên Tường lôi vào…

Hạ Tứ cạn lời, chọt hai ngón tay vào nhau.

Anh ta muốn tìm một cái lỗ để chui xuống giảm bớt cảm giác tồn tại quá.

Bản lĩnh dìm chết người ta của anh Hạ quả là không đùa được.

Anh ta thấy mình mà đi xem chai giấm thật thì không sao với anh Hạ nhưng có khi sẽ biết Tô Nhược Hân đuổi cổ cũng không chừng.

Chỉ cần một câu của Tô Nhược Hân thôi là anh Hạ nhà anh ta sẽ nghe lời răm rắp, tuân theo như thánh chỉ ngay, thế là ra lệnh cho anh ta luôn mà khỏi cần Tô Nhược Hân vênh mặt hất hàm sai khiến nữa.

Người ta thường nói vỏ quýt dày có móng tay nhọn, giờ Hạ Tứ phục sát đất.

Làm sao đây?

Làm sao đây?

Đang lúc Hạ Tứ làm vẻ mặt không thiết sống nữa, Tô Nhược Hân lên tiếng: “Hạ Tứ, anh bao nhiêu tuổi rồi mà còn chọt ngón tay kiểu đó thế? Ra ngoài, quẹo trái, về phòng anh cho mát đi.”

Cô cứu anh ta kìal Hạ Tứ hí ha hí hửng gật đầu ngay: “Vâng, tôi về phòng đây ạ-”

Thế rồi anh ta xoay người ra ngoài.

Hạ Thiên Tường đen mặt: “Đứng lại.” Rõ ràng Hạ Tứ này chỉ nghe lời Tô Nhược Hân chứ không nghe lời anh…

Đây là hành vi chống lại uy quyền của anh, anh phải gọi Hạ Tứ lại mới được.

Hạ Tứ nhữn cả chân, vừa định đứng lại thì nghe Tô Nhược Hân hỏi: “Em cho anh ta về phòng không được à?”

“Ừm, được chứ, Nhược Hân nói thế nào thì là thế đấy.’ Hạ Thiên Tường khẽ mỉm cười nhìn cô bé, cô vẫn còn giận anh về chuyện Ương Kim Mai Thảo đây mà.

Nhưng trời đất chứng giám, anh vô tội thật mà, anh còn oan ức hơn cả Đậu Nga nữa.

Anh bảo anh không quen biết gì với Ương Kim Mai Thảo là giả nhưng giữa anh và cô ta thật sự chỉ dừng lại ở “quen biết” mà thôi. Nghĩa là có gặp nhau thì gật đầu chào, sau đó không tiếp xúc hay đối đáp gì nữa.

Do Ương Kim Mai Thảo thầm mến anh thôi, anh thật sự hết cách rồi.

Còn như anh nói anh không biết cô ta thì chỉ là lời nói dối thiện ý mà thôi, anh phải dỗ dành cho cô bé mềm lòng, không ghen nữa.

Kết quả, lời nói dối thiện ý mà anh tưởng bị Tô Nhược Hân vạch trần ngay: “Đừng tưởng em không biết anh có khả năng gặp một lần là không quên được, thế nên dù là gì đi nữa, chỉ cần anh từng thấy thì anh sẽ không bao giờ quên, anh nói anh không biết cô ta là không biết thật à? Em không tin.”

Phải, Tô Nhược Hân sẽ không để yên cho anh.

Nhưng trước tình cảnh đó, Hạ Thiên Tường không những không tức giận mà trái lại còn thấy tâm trạng ngọt ngào hơn cả bình thường.

Cô bé để ý tới anh kìa.

Cực kỳ để ý.

Cô Vợ Thần Y Của Cậu Hạ Là Học Sinh Cấp BaTác giả: Đông TuyếtTruyện Ngôn Tình, Truyện Sủng“Quỳ xuống. ” Tô Nhược Hân vừa mới bị đẩy xuống xe đã bị ép phải quỳ trước cánh cửa gỗ. “Dập đầu. ” Lại có người quát lớn. Rồi sau đó, đầu của cô bị đè xuống, đập mạnh trên nền đá hoa cương. Đau quá. Cùng với cơn đau còn có cả máu. Nhưng những người đang ghì lấy cô hoàn toàn không quan tâm một chút nào. Cho dù cô bị đập vỡ đầu, máu chảy ròng ròng trên trán thì bọn họ vẫn ép cô phải dập đầu mười mấy cái liền. Máu me trông đến ghê người, chảy dọc theo gò má và khóe miệng, mùi máu tanh nồng nặc. Tô Nhược Hân muốn thét lên nhưng miệng cô bị nhét một miếng vải, không thốt ra được bất cứ âm thanh nào. Tóc cô bị túm chặt, cô bị ép phải ngẩng đầu dậy, nhìn về chiếc giường phía trước. Có một người đàn ông đang nằm ở đó. Sống mũi của anh ra rất thẳng, gương mặt góc cạnh, mặc dù đôi mắt đang nhắm chặt nhưng vẫn có thể nhìn ra sự tuấn tú của anh ta. Cô ngẩn ngơ. Đây là Hạ Thiên Tường. Còn đẹp trai hơn trong tưởng tượng của cô nhiều. Nhưng dù có đẹp trai đến mức nào đi chăng nữa thì cũng là… Chương 1340Hạ Tứ thộn mặt ra.Anh ta có nên đi xem không nhỉ?Rõ là nãy giờ anh ta luôn cúi đầu, không dám nhìn Hạ Thiên Tường và Tô Nhược Hân dù chỉ một chút mà cuối cùng vẫn bị Hạ Thiên Tường lôi vào…Hạ Tứ cạn lời, chọt hai ngón tay vào nhau.Anh ta muốn tìm một cái lỗ để chui xuống giảm bớt cảm giác tồn tại quá.Bản lĩnh dìm chết người ta của anh Hạ quả là không đùa được.Anh ta thấy mình mà đi xem chai giấm thật thì không sao với anh Hạ nhưng có khi sẽ biết Tô Nhược Hân đuổi cổ cũng không chừng.Chỉ cần một câu của Tô Nhược Hân thôi là anh Hạ nhà anh ta sẽ nghe lời răm rắp, tuân theo như thánh chỉ ngay, thế là ra lệnh cho anh ta luôn mà khỏi cần Tô Nhược Hân vênh mặt hất hàm sai khiến nữa.Người ta thường nói vỏ quýt dày có móng tay nhọn, giờ Hạ Tứ phục sát đất.Làm sao đây?Làm sao đây?Đang lúc Hạ Tứ làm vẻ mặt không thiết sống nữa, Tô Nhược Hân lên tiếng: “Hạ Tứ, anh bao nhiêu tuổi rồi mà còn chọt ngón tay kiểu đó thế? Ra ngoài, quẹo trái, về phòng anh cho mát đi.”Cô cứu anh ta kìal Hạ Tứ hí ha hí hửng gật đầu ngay: “Vâng, tôi về phòng đây ạ-”Thế rồi anh ta xoay người ra ngoài.Hạ Thiên Tường đen mặt: “Đứng lại.” Rõ ràng Hạ Tứ này chỉ nghe lời Tô Nhược Hân chứ không nghe lời anh…Đây là hành vi chống lại uy quyền của anh, anh phải gọi Hạ Tứ lại mới được.Hạ Tứ nhữn cả chân, vừa định đứng lại thì nghe Tô Nhược Hân hỏi: “Em cho anh ta về phòng không được à?”“Ừm, được chứ, Nhược Hân nói thế nào thì là thế đấy.’ Hạ Thiên Tường khẽ mỉm cười nhìn cô bé, cô vẫn còn giận anh về chuyện Ương Kim Mai Thảo đây mà.Nhưng trời đất chứng giám, anh vô tội thật mà, anh còn oan ức hơn cả Đậu Nga nữa.Anh bảo anh không quen biết gì với Ương Kim Mai Thảo là giả nhưng giữa anh và cô ta thật sự chỉ dừng lại ở “quen biết” mà thôi. Nghĩa là có gặp nhau thì gật đầu chào, sau đó không tiếp xúc hay đối đáp gì nữa.Do Ương Kim Mai Thảo thầm mến anh thôi, anh thật sự hết cách rồi.Còn như anh nói anh không biết cô ta thì chỉ là lời nói dối thiện ý mà thôi, anh phải dỗ dành cho cô bé mềm lòng, không ghen nữa.Kết quả, lời nói dối thiện ý mà anh tưởng bị Tô Nhược Hân vạch trần ngay: “Đừng tưởng em không biết anh có khả năng gặp một lần là không quên được, thế nên dù là gì đi nữa, chỉ cần anh từng thấy thì anh sẽ không bao giờ quên, anh nói anh không biết cô ta là không biết thật à? Em không tin.”Phải, Tô Nhược Hân sẽ không để yên cho anh.Nhưng trước tình cảnh đó, Hạ Thiên Tường không những không tức giận mà trái lại còn thấy tâm trạng ngọt ngào hơn cả bình thường.Cô bé để ý tới anh kìa.Cực kỳ để ý.

Chương 1340