Tác giả:

“Quỳ xuống. ” Tô Nhược Hân vừa mới bị đẩy xuống xe đã bị ép phải quỳ trước cánh cửa gỗ. “Dập đầu. ” Lại có người quát lớn. Rồi sau đó, đầu của cô bị đè xuống, đập mạnh trên nền đá hoa cương. Đau quá. Cùng với cơn đau còn có cả máu. Nhưng những người đang ghì lấy cô hoàn toàn không quan tâm một chút nào. Cho dù cô bị đập vỡ đầu, máu chảy ròng ròng trên trán thì bọn họ vẫn ép cô phải dập đầu mười mấy cái liền. Máu me trông đến ghê người, chảy dọc theo gò má và khóe miệng, mùi máu tanh nồng nặc. Tô Nhược Hân muốn thét lên nhưng miệng cô bị nhét một miếng vải, không thốt ra được bất cứ âm thanh nào. Tóc cô bị túm chặt, cô bị ép phải ngẩng đầu dậy, nhìn về chiếc giường phía trước. Có một người đàn ông đang nằm ở đó. Sống mũi của anh ra rất thẳng, gương mặt góc cạnh, mặc dù đôi mắt đang nhắm chặt nhưng vẫn có thể nhìn ra sự tuấn tú của anh ta. Cô ngẩn ngơ. Đây là Hạ Thiên Tường. Còn đẹp trai hơn trong tưởng tượng của cô nhiều. Nhưng dù có đẹp trai đến mức nào đi chăng nữa thì cũng là…

Chương 1346

Cô Vợ Thần Y Của Cậu Hạ Là Học Sinh Cấp BaTác giả: Đông TuyếtTruyện Ngôn Tình, Truyện Sủng“Quỳ xuống. ” Tô Nhược Hân vừa mới bị đẩy xuống xe đã bị ép phải quỳ trước cánh cửa gỗ. “Dập đầu. ” Lại có người quát lớn. Rồi sau đó, đầu của cô bị đè xuống, đập mạnh trên nền đá hoa cương. Đau quá. Cùng với cơn đau còn có cả máu. Nhưng những người đang ghì lấy cô hoàn toàn không quan tâm một chút nào. Cho dù cô bị đập vỡ đầu, máu chảy ròng ròng trên trán thì bọn họ vẫn ép cô phải dập đầu mười mấy cái liền. Máu me trông đến ghê người, chảy dọc theo gò má và khóe miệng, mùi máu tanh nồng nặc. Tô Nhược Hân muốn thét lên nhưng miệng cô bị nhét một miếng vải, không thốt ra được bất cứ âm thanh nào. Tóc cô bị túm chặt, cô bị ép phải ngẩng đầu dậy, nhìn về chiếc giường phía trước. Có một người đàn ông đang nằm ở đó. Sống mũi của anh ra rất thẳng, gương mặt góc cạnh, mặc dù đôi mắt đang nhắm chặt nhưng vẫn có thể nhìn ra sự tuấn tú của anh ta. Cô ngẩn ngơ. Đây là Hạ Thiên Tường. Còn đẹp trai hơn trong tưởng tượng của cô nhiều. Nhưng dù có đẹp trai đến mức nào đi chăng nữa thì cũng là… Chương 1346“Bà hét gì thì có liên quan gì đến tôi? Bà chửi người khác chứng minh rằng bà không có giáo dục, làm mất mặt người nhà họ Hạ, mất mặt con trai bà chứ đâu phải mất mặt tôi, tôi sợ cái gì? Nếu bà hết những lời bẩn thỉu bậy bạ thì cũng như vậy, chẳng liên quan gì đến tôi cả. Tôi nghe tai này ra tai kia, tôi không thiệt gì hết, chẳng có gì phải sợ cả, vậy nên bà muốn hét thì hét. Chủ tịch Lục cứ tự nhiên.”Kết quả là sau khi Tô Nhược Hân cười híp mắt nói xong, Lục Diễm Chỉ im lặng một lúc cũng không thốt ra được một từ.“Cô… Cô đúng là yêu tỉnh.”“Chủ tịch Lục, cảm giác đau đầu có dễ chịu không?” Tô Nhược Hân thản nhiên ra hiệu cho Hạ Tam mang ghế tới, sau đó bình tĩnh ngồi xuống đối diện Lục Diễm Chi.“Cô biết tôi đau đầu vì sao không điều trị cho tôi?Tôi muốn châm cứu.” Có lẽ Lục Diễm Chi cũng đã sắp phát điên vì đau đầu, vừa mở miệng đã yêu cầu Tô Nhược Hân châm cứu cho mình.Nhưng không ngờ Tô Nhược Hân lại hờ hững nói: “Châm cứu đã không còn tác dụng gì nữa rồi, thậm chí nó cũng chẳng thể giảm cơn đau đầu cho bà được nữa.”“Vậy… Vậy sao? Cô chắc chắn rằng mình không lừa tôi chứ?” Sau đó đột nhiên nghĩ tới điều gì, bà †a nhìn Hạ Tam phía sau Tô Nhược Hân: “Có phải cô đã mua chuộc Hạ Tam để cậu ta chỉ nghe lời cô, không nghe lời Thiên Tường nữa không? Vậy nên cô bảo Thiên Tường đi là muốn làm chuyện gì bất lợi với tôi đúng không? Tôi nói cho cô biết, nếu cô dám giết tôi, với sự nhạy bén của Thiên Tường chắc chắn nó có thể tra ra được, nhất định nó sẽ không tha cho cô đâu, vậy nên tốt nhất cô hãy bỏ những ý định đó đi”Tô Nhược Hân thích thú nghe hết những lời Lục Diễm Chỉ nói rồi cười bảo: “Trí tưởng tượng của chủ tịch Lục đúng là phong phú, nhưng có thể nhìn ra được tôi bảo Thiên Tường rời đi nói lên rằng chủ tịch Lục là một người thông minh, vậy thì dễ rồi.”Cô nói xong câu này, Hạ Tam phía sau run lên, lời này của cô như thể thật sự định làm gì đó với Lục Diễm Chỉ vậy.Vậy anh ta phải làm sao đây?Một người là mẹ của cậu Hạ, một người là người con gái trong lòng cậu Hạ, anh ta phải chọn thế nào?Giờ khắc này Hạ Tam rối rắm chỉ muốn nhảy lầu tự sát cho xong, thực sự quá khó lựa chọn.Thật sự không hiểu Tô Nhược Hân định làm gì?Cô định đẩy anh ta vào con đường bất nhân bất nghĩa sao?Anh ta hối hận vì lúc đó không dành đi tìm lọ có nắp gì đó, bây giờ đi theo Tô Nhược Hân, anh ta xong đời rồi.“Tô Nhược Hân, cô có ý gì? Cô đang cậy tôi bị trói không làm gì được cô đúng không?” Lục Diễm Chi nói xong thì nhổ nước bọt vào Tô Nhược Hân.Nhưng bà ta vừa há miệng Tô Nhược Hân đã quay mặt đi, né tránh với tốc độ cực nhanh sau đó cô mỉm cười với bà ta: “Đừng lãng phí sức lực nữa, giữ lại một chút để đọ sức với thứ trong đầu bà một lần đi”“Cô có ý gì?” Nghe Tô Nhược Hân nói như vậy, Lục Diễm Chỉ hơi giật mình.“Nghĩa trên mặt chữ, bà không chỉ chơi ma tuý mà trong đầu bà còn có một thứ nữa, vì thứ này nên bà mới đau đầu, một số suy nghĩ của bà đã bị người khác khống chế rồi.” Thật ra đôi khi nghĩ lại, ban đầu khi cô cứu Hạ Thiên Tường tỉnh lại, thái độ của Lục Diễm Chỉ với cô cũng không tệ như bây giờ, lúc này nghĩ lại chắc chắn là có liên quan đến thứ trong đầu Lục Diễm Chi, chính thứ đó đã ảnh hưởng đến suy nghĩ và tư duy của bà ta.“Thứ… Thứ gì?” Lục Diễm Chỉ sửng sốt.Vẻ mặt bà ta trông giống như không biết trong đầu mình có vật lạ.

Chương 1346

“Bà hét gì thì có liên quan gì đến tôi? Bà chửi người khác chứng minh rằng bà không có giáo dục, làm mất mặt người nhà họ Hạ, mất mặt con trai bà chứ đâu phải mất mặt tôi, tôi sợ cái gì? Nếu bà hết những lời bẩn thỉu bậy bạ thì cũng như vậy, chẳng liên quan gì đến tôi cả. Tôi nghe tai này ra tai kia, tôi không thiệt gì hết, chẳng có gì phải sợ cả, vậy nên bà muốn hét thì hét. Chủ tịch Lục cứ tự nhiên.”

Kết quả là sau khi Tô Nhược Hân cười híp mắt nói xong, Lục Diễm Chỉ im lặng một lúc cũng không thốt ra được một từ.

“Cô… Cô đúng là yêu tỉnh.”

“Chủ tịch Lục, cảm giác đau đầu có dễ chịu không?” Tô Nhược Hân thản nhiên ra hiệu cho Hạ Tam mang ghế tới, sau đó bình tĩnh ngồi xuống đối diện Lục Diễm Chi.

“Cô biết tôi đau đầu vì sao không điều trị cho tôi?

Tôi muốn châm cứu.” Có lẽ Lục Diễm Chi cũng đã sắp phát điên vì đau đầu, vừa mở miệng đã yêu cầu Tô Nhược Hân châm cứu cho mình.

Nhưng không ngờ Tô Nhược Hân lại hờ hững nói: “Châm cứu đã không còn tác dụng gì nữa rồi, thậm chí nó cũng chẳng thể giảm cơn đau đầu cho bà được nữa.”

“Vậy… Vậy sao? Cô chắc chắn rằng mình không lừa tôi chứ?” Sau đó đột nhiên nghĩ tới điều gì, bà †a nhìn Hạ Tam phía sau Tô Nhược Hân: “Có phải cô đã mua chuộc Hạ Tam để cậu ta chỉ nghe lời cô, không nghe lời Thiên Tường nữa không? Vậy nên cô bảo Thiên Tường đi là muốn làm chuyện gì bất lợi với tôi đúng không? Tôi nói cho cô biết, nếu cô dám giết tôi, với sự nhạy bén của Thiên Tường chắc chắn nó có thể tra ra được, nhất định nó sẽ không tha cho cô đâu, vậy nên tốt nhất cô hãy bỏ những ý định đó đi”

Tô Nhược Hân thích thú nghe hết những lời Lục Diễm Chỉ nói rồi cười bảo: “Trí tưởng tượng của chủ tịch Lục đúng là phong phú, nhưng có thể nhìn ra được tôi bảo Thiên Tường rời đi nói lên rằng chủ tịch Lục là một người thông minh, vậy thì dễ rồi.”

Cô nói xong câu này, Hạ Tam phía sau run lên, lời này của cô như thể thật sự định làm gì đó với Lục Diễm Chỉ vậy.

Vậy anh ta phải làm sao đây?

Một người là mẹ của cậu Hạ, một người là người con gái trong lòng cậu Hạ, anh ta phải chọn thế nào?

Giờ khắc này Hạ Tam rối rắm chỉ muốn nhảy lầu tự sát cho xong, thực sự quá khó lựa chọn.

Thật sự không hiểu Tô Nhược Hân định làm gì?

Cô định đẩy anh ta vào con đường bất nhân bất nghĩa sao?

Anh ta hối hận vì lúc đó không dành đi tìm lọ có nắp gì đó, bây giờ đi theo Tô Nhược Hân, anh ta xong đời rồi.

“Tô Nhược Hân, cô có ý gì? Cô đang cậy tôi bị trói không làm gì được cô đúng không?” Lục Diễm Chi nói xong thì nhổ nước bọt vào Tô Nhược Hân.

Nhưng bà ta vừa há miệng Tô Nhược Hân đã quay mặt đi, né tránh với tốc độ cực nhanh sau đó cô mỉm cười với bà ta: “Đừng lãng phí sức lực nữa, giữ lại một chút để đọ sức với thứ trong đầu bà một lần đi”

“Cô có ý gì?” Nghe Tô Nhược Hân nói như vậy, Lục Diễm Chỉ hơi giật mình.

“Nghĩa trên mặt chữ, bà không chỉ chơi ma tuý mà trong đầu bà còn có một thứ nữa, vì thứ này nên bà mới đau đầu, một số suy nghĩ của bà đã bị người khác khống chế rồi.” Thật ra đôi khi nghĩ lại, ban đầu khi cô cứu Hạ Thiên Tường tỉnh lại, thái độ của Lục Diễm Chỉ với cô cũng không tệ như bây giờ, lúc này nghĩ lại chắc chắn là có liên quan đến thứ trong đầu Lục Diễm Chi, chính thứ đó đã ảnh hưởng đến suy nghĩ và tư duy của bà ta.

“Thứ… Thứ gì?” Lục Diễm Chỉ sửng sốt.

Vẻ mặt bà ta trông giống như không biết trong đầu mình có vật lạ.

Cô Vợ Thần Y Của Cậu Hạ Là Học Sinh Cấp BaTác giả: Đông TuyếtTruyện Ngôn Tình, Truyện Sủng“Quỳ xuống. ” Tô Nhược Hân vừa mới bị đẩy xuống xe đã bị ép phải quỳ trước cánh cửa gỗ. “Dập đầu. ” Lại có người quát lớn. Rồi sau đó, đầu của cô bị đè xuống, đập mạnh trên nền đá hoa cương. Đau quá. Cùng với cơn đau còn có cả máu. Nhưng những người đang ghì lấy cô hoàn toàn không quan tâm một chút nào. Cho dù cô bị đập vỡ đầu, máu chảy ròng ròng trên trán thì bọn họ vẫn ép cô phải dập đầu mười mấy cái liền. Máu me trông đến ghê người, chảy dọc theo gò má và khóe miệng, mùi máu tanh nồng nặc. Tô Nhược Hân muốn thét lên nhưng miệng cô bị nhét một miếng vải, không thốt ra được bất cứ âm thanh nào. Tóc cô bị túm chặt, cô bị ép phải ngẩng đầu dậy, nhìn về chiếc giường phía trước. Có một người đàn ông đang nằm ở đó. Sống mũi của anh ra rất thẳng, gương mặt góc cạnh, mặc dù đôi mắt đang nhắm chặt nhưng vẫn có thể nhìn ra sự tuấn tú của anh ta. Cô ngẩn ngơ. Đây là Hạ Thiên Tường. Còn đẹp trai hơn trong tưởng tượng của cô nhiều. Nhưng dù có đẹp trai đến mức nào đi chăng nữa thì cũng là… Chương 1346“Bà hét gì thì có liên quan gì đến tôi? Bà chửi người khác chứng minh rằng bà không có giáo dục, làm mất mặt người nhà họ Hạ, mất mặt con trai bà chứ đâu phải mất mặt tôi, tôi sợ cái gì? Nếu bà hết những lời bẩn thỉu bậy bạ thì cũng như vậy, chẳng liên quan gì đến tôi cả. Tôi nghe tai này ra tai kia, tôi không thiệt gì hết, chẳng có gì phải sợ cả, vậy nên bà muốn hét thì hét. Chủ tịch Lục cứ tự nhiên.”Kết quả là sau khi Tô Nhược Hân cười híp mắt nói xong, Lục Diễm Chỉ im lặng một lúc cũng không thốt ra được một từ.“Cô… Cô đúng là yêu tỉnh.”“Chủ tịch Lục, cảm giác đau đầu có dễ chịu không?” Tô Nhược Hân thản nhiên ra hiệu cho Hạ Tam mang ghế tới, sau đó bình tĩnh ngồi xuống đối diện Lục Diễm Chi.“Cô biết tôi đau đầu vì sao không điều trị cho tôi?Tôi muốn châm cứu.” Có lẽ Lục Diễm Chi cũng đã sắp phát điên vì đau đầu, vừa mở miệng đã yêu cầu Tô Nhược Hân châm cứu cho mình.Nhưng không ngờ Tô Nhược Hân lại hờ hững nói: “Châm cứu đã không còn tác dụng gì nữa rồi, thậm chí nó cũng chẳng thể giảm cơn đau đầu cho bà được nữa.”“Vậy… Vậy sao? Cô chắc chắn rằng mình không lừa tôi chứ?” Sau đó đột nhiên nghĩ tới điều gì, bà †a nhìn Hạ Tam phía sau Tô Nhược Hân: “Có phải cô đã mua chuộc Hạ Tam để cậu ta chỉ nghe lời cô, không nghe lời Thiên Tường nữa không? Vậy nên cô bảo Thiên Tường đi là muốn làm chuyện gì bất lợi với tôi đúng không? Tôi nói cho cô biết, nếu cô dám giết tôi, với sự nhạy bén của Thiên Tường chắc chắn nó có thể tra ra được, nhất định nó sẽ không tha cho cô đâu, vậy nên tốt nhất cô hãy bỏ những ý định đó đi”Tô Nhược Hân thích thú nghe hết những lời Lục Diễm Chỉ nói rồi cười bảo: “Trí tưởng tượng của chủ tịch Lục đúng là phong phú, nhưng có thể nhìn ra được tôi bảo Thiên Tường rời đi nói lên rằng chủ tịch Lục là một người thông minh, vậy thì dễ rồi.”Cô nói xong câu này, Hạ Tam phía sau run lên, lời này của cô như thể thật sự định làm gì đó với Lục Diễm Chỉ vậy.Vậy anh ta phải làm sao đây?Một người là mẹ của cậu Hạ, một người là người con gái trong lòng cậu Hạ, anh ta phải chọn thế nào?Giờ khắc này Hạ Tam rối rắm chỉ muốn nhảy lầu tự sát cho xong, thực sự quá khó lựa chọn.Thật sự không hiểu Tô Nhược Hân định làm gì?Cô định đẩy anh ta vào con đường bất nhân bất nghĩa sao?Anh ta hối hận vì lúc đó không dành đi tìm lọ có nắp gì đó, bây giờ đi theo Tô Nhược Hân, anh ta xong đời rồi.“Tô Nhược Hân, cô có ý gì? Cô đang cậy tôi bị trói không làm gì được cô đúng không?” Lục Diễm Chi nói xong thì nhổ nước bọt vào Tô Nhược Hân.Nhưng bà ta vừa há miệng Tô Nhược Hân đã quay mặt đi, né tránh với tốc độ cực nhanh sau đó cô mỉm cười với bà ta: “Đừng lãng phí sức lực nữa, giữ lại một chút để đọ sức với thứ trong đầu bà một lần đi”“Cô có ý gì?” Nghe Tô Nhược Hân nói như vậy, Lục Diễm Chỉ hơi giật mình.“Nghĩa trên mặt chữ, bà không chỉ chơi ma tuý mà trong đầu bà còn có một thứ nữa, vì thứ này nên bà mới đau đầu, một số suy nghĩ của bà đã bị người khác khống chế rồi.” Thật ra đôi khi nghĩ lại, ban đầu khi cô cứu Hạ Thiên Tường tỉnh lại, thái độ của Lục Diễm Chỉ với cô cũng không tệ như bây giờ, lúc này nghĩ lại chắc chắn là có liên quan đến thứ trong đầu Lục Diễm Chi, chính thứ đó đã ảnh hưởng đến suy nghĩ và tư duy của bà ta.“Thứ… Thứ gì?” Lục Diễm Chỉ sửng sốt.Vẻ mặt bà ta trông giống như không biết trong đầu mình có vật lạ.

Chương 1346