Diệp Thu Thu bị cảnh tượng trước mắt dọa cho hết hồn. Sao cô lại sống rồi?Lúc trước rõ ràng cô đang nằm trong phòng bệnh nhân nặng của bệnh viện, cha mẹ hờ của cô khuyên cô dù sao cũng bị bệnh nan y rồi, đừng chữa nữa, để lại chút tiền cho em trai mua xe, muốn đưa cô về quê chờ chết, còn đòi chìa khóa căn nhà một phòng ngủ ba phòng khách của cô ở Hải Thị, bảo là để làm phòng cưới cho em trai khi nào nó kết hôn. Diệp Thu Thu thầm cười nhạt, cô còn chưa chết mà đã thương nhớ nhà với tiền của cô rồi. Không cho!Thà làm từ thiện cũng không cho!Diệp Thu Thu được ông bà Diệp nhận nuôi từ cô nhi viện, lúc đó trong nhà họ Diệp đã có một đứa con trai. Bởi vì đi học luôn đội sổ ở lớp, ông bà Diệp sợ con trai tốt nghiệp không tìm được việc làm, nên đã nhận một đứa trẻ thông minh là Diệp Thu Thu về nuôi đến khi tốt nghiệp đại học. Sau đó, ông bà Diệp về hưu non, dẫn theo đứa em trai hờ bỏ học cấp ba bắt đầu ăn bám Diệp Thu Thu. Ông bà Diệp nói: "Không phải chứ, con chính là một đứa trẻ mồ côi, làm…
Chương 15: Ba Tháng Đuổi Sáu Người
Thập Niên 80 Tiểu Mẹ KếTác giả: Khương Ti Chử TửuTruyện Điền Văn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngDiệp Thu Thu bị cảnh tượng trước mắt dọa cho hết hồn. Sao cô lại sống rồi?Lúc trước rõ ràng cô đang nằm trong phòng bệnh nhân nặng của bệnh viện, cha mẹ hờ của cô khuyên cô dù sao cũng bị bệnh nan y rồi, đừng chữa nữa, để lại chút tiền cho em trai mua xe, muốn đưa cô về quê chờ chết, còn đòi chìa khóa căn nhà một phòng ngủ ba phòng khách của cô ở Hải Thị, bảo là để làm phòng cưới cho em trai khi nào nó kết hôn. Diệp Thu Thu thầm cười nhạt, cô còn chưa chết mà đã thương nhớ nhà với tiền của cô rồi. Không cho!Thà làm từ thiện cũng không cho!Diệp Thu Thu được ông bà Diệp nhận nuôi từ cô nhi viện, lúc đó trong nhà họ Diệp đã có một đứa con trai. Bởi vì đi học luôn đội sổ ở lớp, ông bà Diệp sợ con trai tốt nghiệp không tìm được việc làm, nên đã nhận một đứa trẻ thông minh là Diệp Thu Thu về nuôi đến khi tốt nghiệp đại học. Sau đó, ông bà Diệp về hưu non, dẫn theo đứa em trai hờ bỏ học cấp ba bắt đầu ăn bám Diệp Thu Thu. Ông bà Diệp nói: "Không phải chứ, con chính là một đứa trẻ mồ côi, làm… Trước kia nó nào dám nhìn thẳng vào mắt người khác mà nói thế này, giờ đôi mắt kia lộ vẻ hung ác khiến bà ta hơi sợ.Không, không thể nào, nhất định là bà ta nhìn nhầm rồi.Diệp Trường An thở dài.Thôi quên đi, bất kể! bất kể là ai tìm, chỉ cần gả đi được là xong, tự nó tìm sẽ ổn hơn, sau này sống khổ sở cũng không có cớ quay về trách trong nhà."Thôi để con bé tự mình tìm đi, đến lúc nó không tìm được thì bà lại giúp nó giới thiệu."Phùng Hà Hương nổi giận đùng đùng, mới rồi bà ta bị vẻ hung ác trong mắt Diệp Thu Thu dọa sợ, theo bản năng nhượng bộ một bước: "Thôi được, tao chỉ cho mày ba ngày, ba ngày sau nếu mày vẫn không tìm được đối tượng kết hôn, tao sẽ tự chủ trương, đến lúc đó mày đừng mơ được chọn, ngoan ngoãn mà gả đi đi."Diệp Thu Thu đóng sầm cửa lại.Cô không sợ Phùng Hà Hương, dầu gì cũng hai mươi tuổi rồi, nào phải trẻ vị thành niên nữa, cô có thể làm chủ hôn nhân của mình.Đồ của chủ nhân thân thể này ít đến đáng thương, chỉ có hai đôi giày đeo đổi mùa, quần áo cũng chả có món nào được coi là hơi mới một tí.Cuối cùng Diệp Thu Thu vắt óc nhớ lại, mò ra được mười hai mao tiền từ trong chiếc gối đầu giường.Tiền lương trong ba năm qua của người này là năm mươi đồng một tháng, lương hàng tháng đều do Phùng Hà Hương đi lĩnh, mười hai đồng này là do Diệp Trường An nhìn không nổi đưa cho cô mua quần áo, bản thân cô thì len lén giấu đi.Đời trước, sau khi dì Cố qua đời, Diệp Thu Thu bỏ ra một số tiền lớn tìm thám tử điều tra thông tin về Cố Thời Úc, biết được anh quê ở Nam Thành.Nhưng cô không thể đến tận nhà nói muốn kết hôn với người ta được, phỏng chừng Cố Thời Úc sẽ coi cô là đặc vụ ôm ý đồ xấu.Buổi tối, Diệp Thu Thu trằn trọc mãi không ngủ được.Đúng rồi, cô có thể đến trung tâm môi giới hôn nhân, nhờ các bác ở đấy thay cô làm môi giới.Cứ vậy, Diệp Thu Thu ôm theo quyết định này từ từ chìm vào giấc ngủ.Sáng hôm sau tỉnh dậy, Phùng Hà Hương đang chuẩn bị ra ngoài, Diệp Thu Thu không chào bà ta mà xoay người đi thẳng vào nhà vệ sinh rửa mặt.Phùng Hà Hương thay giày trước cửa ngẩng đầu lên chỉ đạo: "Chốc nữa nhớ rửa hết đống bát trong bồn, tao đến đồn công an đón chị dâu mày ra."Diệp Thu Thu nhổ phì bọt trong miệng ra, từ tối đến sáng cô còn chưa ăn một miếng cơm nào ở nhà, dựa vào đâu mà bắt cô rửa bát!.Cố Thời Úc muốn tìm bảo mẫu cho con trai, song tình hình không được lạc quan lắm, chị gái ở trung tâm giới thiệu việc làm gõ bàn lên án."Trong ba tháng đuổi mất sáu người, đồng chí Cố à, giờ chẳng còn ai muốn đến làm bảo mẫu cho nhà anh đâu.".
Trước kia nó nào dám nhìn thẳng vào mắt người khác mà nói thế này, giờ đôi mắt kia lộ vẻ hung ác khiến bà ta hơi sợ.
Không, không thể nào, nhất định là bà ta nhìn nhầm rồi.
Diệp Trường An thở dài.
Thôi quên đi, bất kể! bất kể là ai tìm, chỉ cần gả đi được là xong, tự nó tìm sẽ ổn hơn, sau này sống khổ sở cũng không có cớ quay về trách trong nhà.
"Thôi để con bé tự mình tìm đi, đến lúc nó không tìm được thì bà lại giúp nó giới thiệu.
"Phùng Hà Hương nổi giận đùng đùng, mới rồi bà ta bị vẻ hung ác trong mắt Diệp Thu Thu dọa sợ, theo bản năng nhượng bộ một bước: "Thôi được, tao chỉ cho mày ba ngày, ba ngày sau nếu mày vẫn không tìm được đối tượng kết hôn, tao sẽ tự chủ trương, đến lúc đó mày đừng mơ được chọn, ngoan ngoãn mà gả đi đi.
"Diệp Thu Thu đóng sầm cửa lại.
Cô không sợ Phùng Hà Hương, dầu gì cũng hai mươi tuổi rồi, nào phải trẻ vị thành niên nữa, cô có thể làm chủ hôn nhân của mình.
Đồ của chủ nhân thân thể này ít đến đáng thương, chỉ có hai đôi giày đeo đổi mùa, quần áo cũng chả có món nào được coi là hơi mới một tí.
Cuối cùng Diệp Thu Thu vắt óc nhớ lại, mò ra được mười hai mao tiền từ trong chiếc gối đầu giường.
Tiền lương trong ba năm qua của người này là năm mươi đồng một tháng, lương hàng tháng đều do Phùng Hà Hương đi lĩnh, mười hai đồng này là do Diệp Trường An nhìn không nổi đưa cho cô mua quần áo, bản thân cô thì len lén giấu đi.
Đời trước, sau khi dì Cố qua đời, Diệp Thu Thu bỏ ra một số tiền lớn tìm thám tử điều tra thông tin về Cố Thời Úc, biết được anh quê ở Nam Thành.
Nhưng cô không thể đến tận nhà nói muốn kết hôn với người ta được, phỏng chừng Cố Thời Úc sẽ coi cô là đặc vụ ôm ý đồ xấu.
Buổi tối, Diệp Thu Thu trằn trọc mãi không ngủ được.
Đúng rồi, cô có thể đến trung tâm môi giới hôn nhân, nhờ các bác ở đấy thay cô làm môi giới.
Cứ vậy, Diệp Thu Thu ôm theo quyết định này từ từ chìm vào giấc ngủ.
Sáng hôm sau tỉnh dậy, Phùng Hà Hương đang chuẩn bị ra ngoài, Diệp Thu Thu không chào bà ta mà xoay người đi thẳng vào nhà vệ sinh rửa mặt.
Phùng Hà Hương thay giày trước cửa ngẩng đầu lên chỉ đạo: "Chốc nữa nhớ rửa hết đống bát trong bồn, tao đến đồn công an đón chị dâu mày ra.
"Diệp Thu Thu nhổ phì bọt trong miệng ra, từ tối đến sáng cô còn chưa ăn một miếng cơm nào ở nhà, dựa vào đâu mà bắt cô rửa bát!.
Cố Thời Úc muốn tìm bảo mẫu cho con trai, song tình hình không được lạc quan lắm, chị gái ở trung tâm giới thiệu việc làm gõ bàn lên án.
"Trong ba tháng đuổi mất sáu người, đồng chí Cố à, giờ chẳng còn ai muốn đến làm bảo mẫu cho nhà anh đâu.
".
Thập Niên 80 Tiểu Mẹ KếTác giả: Khương Ti Chử TửuTruyện Điền Văn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngDiệp Thu Thu bị cảnh tượng trước mắt dọa cho hết hồn. Sao cô lại sống rồi?Lúc trước rõ ràng cô đang nằm trong phòng bệnh nhân nặng của bệnh viện, cha mẹ hờ của cô khuyên cô dù sao cũng bị bệnh nan y rồi, đừng chữa nữa, để lại chút tiền cho em trai mua xe, muốn đưa cô về quê chờ chết, còn đòi chìa khóa căn nhà một phòng ngủ ba phòng khách của cô ở Hải Thị, bảo là để làm phòng cưới cho em trai khi nào nó kết hôn. Diệp Thu Thu thầm cười nhạt, cô còn chưa chết mà đã thương nhớ nhà với tiền của cô rồi. Không cho!Thà làm từ thiện cũng không cho!Diệp Thu Thu được ông bà Diệp nhận nuôi từ cô nhi viện, lúc đó trong nhà họ Diệp đã có một đứa con trai. Bởi vì đi học luôn đội sổ ở lớp, ông bà Diệp sợ con trai tốt nghiệp không tìm được việc làm, nên đã nhận một đứa trẻ thông minh là Diệp Thu Thu về nuôi đến khi tốt nghiệp đại học. Sau đó, ông bà Diệp về hưu non, dẫn theo đứa em trai hờ bỏ học cấp ba bắt đầu ăn bám Diệp Thu Thu. Ông bà Diệp nói: "Không phải chứ, con chính là một đứa trẻ mồ côi, làm… Trước kia nó nào dám nhìn thẳng vào mắt người khác mà nói thế này, giờ đôi mắt kia lộ vẻ hung ác khiến bà ta hơi sợ.Không, không thể nào, nhất định là bà ta nhìn nhầm rồi.Diệp Trường An thở dài.Thôi quên đi, bất kể! bất kể là ai tìm, chỉ cần gả đi được là xong, tự nó tìm sẽ ổn hơn, sau này sống khổ sở cũng không có cớ quay về trách trong nhà."Thôi để con bé tự mình tìm đi, đến lúc nó không tìm được thì bà lại giúp nó giới thiệu."Phùng Hà Hương nổi giận đùng đùng, mới rồi bà ta bị vẻ hung ác trong mắt Diệp Thu Thu dọa sợ, theo bản năng nhượng bộ một bước: "Thôi được, tao chỉ cho mày ba ngày, ba ngày sau nếu mày vẫn không tìm được đối tượng kết hôn, tao sẽ tự chủ trương, đến lúc đó mày đừng mơ được chọn, ngoan ngoãn mà gả đi đi."Diệp Thu Thu đóng sầm cửa lại.Cô không sợ Phùng Hà Hương, dầu gì cũng hai mươi tuổi rồi, nào phải trẻ vị thành niên nữa, cô có thể làm chủ hôn nhân của mình.Đồ của chủ nhân thân thể này ít đến đáng thương, chỉ có hai đôi giày đeo đổi mùa, quần áo cũng chả có món nào được coi là hơi mới một tí.Cuối cùng Diệp Thu Thu vắt óc nhớ lại, mò ra được mười hai mao tiền từ trong chiếc gối đầu giường.Tiền lương trong ba năm qua của người này là năm mươi đồng một tháng, lương hàng tháng đều do Phùng Hà Hương đi lĩnh, mười hai đồng này là do Diệp Trường An nhìn không nổi đưa cho cô mua quần áo, bản thân cô thì len lén giấu đi.Đời trước, sau khi dì Cố qua đời, Diệp Thu Thu bỏ ra một số tiền lớn tìm thám tử điều tra thông tin về Cố Thời Úc, biết được anh quê ở Nam Thành.Nhưng cô không thể đến tận nhà nói muốn kết hôn với người ta được, phỏng chừng Cố Thời Úc sẽ coi cô là đặc vụ ôm ý đồ xấu.Buổi tối, Diệp Thu Thu trằn trọc mãi không ngủ được.Đúng rồi, cô có thể đến trung tâm môi giới hôn nhân, nhờ các bác ở đấy thay cô làm môi giới.Cứ vậy, Diệp Thu Thu ôm theo quyết định này từ từ chìm vào giấc ngủ.Sáng hôm sau tỉnh dậy, Phùng Hà Hương đang chuẩn bị ra ngoài, Diệp Thu Thu không chào bà ta mà xoay người đi thẳng vào nhà vệ sinh rửa mặt.Phùng Hà Hương thay giày trước cửa ngẩng đầu lên chỉ đạo: "Chốc nữa nhớ rửa hết đống bát trong bồn, tao đến đồn công an đón chị dâu mày ra."Diệp Thu Thu nhổ phì bọt trong miệng ra, từ tối đến sáng cô còn chưa ăn một miếng cơm nào ở nhà, dựa vào đâu mà bắt cô rửa bát!.Cố Thời Úc muốn tìm bảo mẫu cho con trai, song tình hình không được lạc quan lắm, chị gái ở trung tâm giới thiệu việc làm gõ bàn lên án."Trong ba tháng đuổi mất sáu người, đồng chí Cố à, giờ chẳng còn ai muốn đến làm bảo mẫu cho nhà anh đâu.".