Diệp Thu Thu bị cảnh tượng trước mắt dọa cho hết hồn. Sao cô lại sống rồi?Lúc trước rõ ràng cô đang nằm trong phòng bệnh nhân nặng của bệnh viện, cha mẹ hờ của cô khuyên cô dù sao cũng bị bệnh nan y rồi, đừng chữa nữa, để lại chút tiền cho em trai mua xe, muốn đưa cô về quê chờ chết, còn đòi chìa khóa căn nhà một phòng ngủ ba phòng khách của cô ở Hải Thị, bảo là để làm phòng cưới cho em trai khi nào nó kết hôn. Diệp Thu Thu thầm cười nhạt, cô còn chưa chết mà đã thương nhớ nhà với tiền của cô rồi. Không cho!Thà làm từ thiện cũng không cho!Diệp Thu Thu được ông bà Diệp nhận nuôi từ cô nhi viện, lúc đó trong nhà họ Diệp đã có một đứa con trai. Bởi vì đi học luôn đội sổ ở lớp, ông bà Diệp sợ con trai tốt nghiệp không tìm được việc làm, nên đã nhận một đứa trẻ thông minh là Diệp Thu Thu về nuôi đến khi tốt nghiệp đại học. Sau đó, ông bà Diệp về hưu non, dẫn theo đứa em trai hờ bỏ học cấp ba bắt đầu ăn bám Diệp Thu Thu. Ông bà Diệp nói: "Không phải chứ, con chính là một đứa trẻ mồ côi, làm…
Chương 16: Sống Lại
Thập Niên 80 Tiểu Mẹ KếTác giả: Khương Ti Chử TửuTruyện Điền Văn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngDiệp Thu Thu bị cảnh tượng trước mắt dọa cho hết hồn. Sao cô lại sống rồi?Lúc trước rõ ràng cô đang nằm trong phòng bệnh nhân nặng của bệnh viện, cha mẹ hờ của cô khuyên cô dù sao cũng bị bệnh nan y rồi, đừng chữa nữa, để lại chút tiền cho em trai mua xe, muốn đưa cô về quê chờ chết, còn đòi chìa khóa căn nhà một phòng ngủ ba phòng khách của cô ở Hải Thị, bảo là để làm phòng cưới cho em trai khi nào nó kết hôn. Diệp Thu Thu thầm cười nhạt, cô còn chưa chết mà đã thương nhớ nhà với tiền của cô rồi. Không cho!Thà làm từ thiện cũng không cho!Diệp Thu Thu được ông bà Diệp nhận nuôi từ cô nhi viện, lúc đó trong nhà họ Diệp đã có một đứa con trai. Bởi vì đi học luôn đội sổ ở lớp, ông bà Diệp sợ con trai tốt nghiệp không tìm được việc làm, nên đã nhận một đứa trẻ thông minh là Diệp Thu Thu về nuôi đến khi tốt nghiệp đại học. Sau đó, ông bà Diệp về hưu non, dẫn theo đứa em trai hờ bỏ học cấp ba bắt đầu ăn bám Diệp Thu Thu. Ông bà Diệp nói: "Không phải chứ, con chính là một đứa trẻ mồ côi, làm… Đám nhóc nhà Cố Thời Úc quá nghịch ngợm, đứa nào đứa nấy đều đùa dai như quỷ, không bảo mẫu nào chịu đựng nổi, bảo mẫu gần nhất kiên trì được nửa tháng, cuối cùng vẫn bị đám trẻ chọc cho tức mình chạy mất.Hai đứa bé kia cố ý muốn đuổi bảo mẫu đi.Cố Thời Úc nói xin lỗi một lần nữa: "Chị giới thiệu cho tôi ai đó lợi hại hơn chút đi, tốt nhất là có võ ấy, bọn trẻ nghịch ngợm thì đánh cho chừa cũng được."Người đàn ông thầm thở dài thườn thượt, anh làm bố của đám nhóc này đã ba tháng rồi, mệt mỏi đến mấy cũng chỉ có thể nhắm mắt chịu đựng.Bởi vì anh đã hứa với Cố Thời Úc, ai sống sót sẽ giúp đối phương chăm sóc người nhà họ Cố, huống chi hiện tại anh còn chiếm dụng cơ thể người ta.Thực ra anh không phải Cố Thời Úc.Ba tháng trước Chu Phóng với Cố Thời Úc cùng nhau tham gia một hoạt động tiễu trừ, bao vây một đám đặc vụ ôm ý đồ chạy trốn trên biển.Đặc vụ bóp cò súng, Chu Phóng biết nhà Cố Thời Úc còn ba đứa trẻ nên không chút do dự xông lại đẩy bạn ra, bản thân thì hứng trọn lấy viên đạn.Nhưng chuyện kỳ quái đã xảy ra, lúc Chu Phóng tỉnh lại, ai cũng gọi anh là Cố Thời Úc, xuất hiện trong gương cũng là dáng vẻ của bạn anh, mà cơ thể Chu Phóng đã lạnh rồi.Anh tham gia tang lễ của mình, ngây ngây dại dại suốt ba tháng, mỗi lần tỉnh lại thấy người ta vẫn gọi mình là Cố Thời Úc, cuối cùng anh đành chấp nhận số phận, từ đó đến nay vào vai Cố Thời Úc.Cố Thời Úc nhìn hai đứa nhóc không biết đã lăn xuống bùn đến lần thứ bao nhiêu rồi, anh không có kinh nghiệm làm cha, không biết phải dạy dỗ đám nhỏ sao cho tốt nữa.Chị gái ở trung tâm giới thiệu việc làm giận lắm mà chẳng biết phải làm sao, bảo mẫu nhà ai lại dám đánh trẻ con chứ: "Tôi thấy cậu nên tìm cho đám nhỏ một người mẹ kế chứ không phải bảo mẫu!"Bảo mẫu lấy đâu quyền quản con hộ anh.Không thể bỏ mặc bọn nhỏ nghịch ngợm phá phách không ai chăm nom được, Cố Thời Úc bị hai đứa nhỏ giày vò đến bó tay bó chân, anh đi kiếm tiền thì không có thời gian để ý con, chăm con lại không có thời gian kiếm tiền.Anh nghiêm túc nói với hai đứa con trai đang quậy phá kia: "Nếu hai đứa đã không thích bảo mẫu thì để ba tìm một người mẹ cho nhé?""Con không cần mẹ kế, ba đón chị về đi!"Nhảy cẫng lên phản đối là Cố Nhị, trên Cố Nhị còn có một người chị..
Đám nhóc nhà Cố Thời Úc quá nghịch ngợm, đứa nào đứa nấy đều đùa dai như quỷ, không bảo mẫu nào chịu đựng nổi, bảo mẫu gần nhất kiên trì được nửa tháng, cuối cùng vẫn bị đám trẻ chọc cho tức mình chạy mất.
Hai đứa bé kia cố ý muốn đuổi bảo mẫu đi.
Cố Thời Úc nói xin lỗi một lần nữa: "Chị giới thiệu cho tôi ai đó lợi hại hơn chút đi, tốt nhất là có võ ấy, bọn trẻ nghịch ngợm thì đánh cho chừa cũng được.
"Người đàn ông thầm thở dài thườn thượt, anh làm bố của đám nhóc này đã ba tháng rồi, mệt mỏi đến mấy cũng chỉ có thể nhắm mắt chịu đựng.
Bởi vì anh đã hứa với Cố Thời Úc, ai sống sót sẽ giúp đối phương chăm sóc người nhà họ Cố, huống chi hiện tại anh còn chiếm dụng cơ thể người ta.
Thực ra anh không phải Cố Thời Úc.
Ba tháng trước Chu Phóng với Cố Thời Úc cùng nhau tham gia một hoạt động tiễu trừ, bao vây một đám đặc vụ ôm ý đồ chạy trốn trên biển.
Đặc vụ bóp cò súng, Chu Phóng biết nhà Cố Thời Úc còn ba đứa trẻ nên không chút do dự xông lại đẩy bạn ra, bản thân thì hứng trọn lấy viên đạn.
Nhưng chuyện kỳ quái đã xảy ra, lúc Chu Phóng tỉnh lại, ai cũng gọi anh là Cố Thời Úc, xuất hiện trong gương cũng là dáng vẻ của bạn anh, mà cơ thể Chu Phóng đã lạnh rồi.
Anh tham gia tang lễ của mình, ngây ngây dại dại suốt ba tháng, mỗi lần tỉnh lại thấy người ta vẫn gọi mình là Cố Thời Úc, cuối cùng anh đành chấp nhận số phận, từ đó đến nay vào vai Cố Thời Úc.
Cố Thời Úc nhìn hai đứa nhóc không biết đã lăn xuống bùn đến lần thứ bao nhiêu rồi, anh không có kinh nghiệm làm cha, không biết phải dạy dỗ đám nhỏ sao cho tốt nữa.
Chị gái ở trung tâm giới thiệu việc làm giận lắm mà chẳng biết phải làm sao, bảo mẫu nhà ai lại dám đánh trẻ con chứ: "Tôi thấy cậu nên tìm cho đám nhỏ một người mẹ kế chứ không phải bảo mẫu!"Bảo mẫu lấy đâu quyền quản con hộ anh.
Không thể bỏ mặc bọn nhỏ nghịch ngợm phá phách không ai chăm nom được, Cố Thời Úc bị hai đứa nhỏ giày vò đến bó tay bó chân, anh đi kiếm tiền thì không có thời gian để ý con, chăm con lại không có thời gian kiếm tiền.
Anh nghiêm túc nói với hai đứa con trai đang quậy phá kia: "Nếu hai đứa đã không thích bảo mẫu thì để ba tìm một người mẹ cho nhé?""Con không cần mẹ kế, ba đón chị về đi!"Nhảy cẫng lên phản đối là Cố Nhị, trên Cố Nhị còn có một người chị.
.
Thập Niên 80 Tiểu Mẹ KếTác giả: Khương Ti Chử TửuTruyện Điền Văn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngDiệp Thu Thu bị cảnh tượng trước mắt dọa cho hết hồn. Sao cô lại sống rồi?Lúc trước rõ ràng cô đang nằm trong phòng bệnh nhân nặng của bệnh viện, cha mẹ hờ của cô khuyên cô dù sao cũng bị bệnh nan y rồi, đừng chữa nữa, để lại chút tiền cho em trai mua xe, muốn đưa cô về quê chờ chết, còn đòi chìa khóa căn nhà một phòng ngủ ba phòng khách của cô ở Hải Thị, bảo là để làm phòng cưới cho em trai khi nào nó kết hôn. Diệp Thu Thu thầm cười nhạt, cô còn chưa chết mà đã thương nhớ nhà với tiền của cô rồi. Không cho!Thà làm từ thiện cũng không cho!Diệp Thu Thu được ông bà Diệp nhận nuôi từ cô nhi viện, lúc đó trong nhà họ Diệp đã có một đứa con trai. Bởi vì đi học luôn đội sổ ở lớp, ông bà Diệp sợ con trai tốt nghiệp không tìm được việc làm, nên đã nhận một đứa trẻ thông minh là Diệp Thu Thu về nuôi đến khi tốt nghiệp đại học. Sau đó, ông bà Diệp về hưu non, dẫn theo đứa em trai hờ bỏ học cấp ba bắt đầu ăn bám Diệp Thu Thu. Ông bà Diệp nói: "Không phải chứ, con chính là một đứa trẻ mồ côi, làm… Đám nhóc nhà Cố Thời Úc quá nghịch ngợm, đứa nào đứa nấy đều đùa dai như quỷ, không bảo mẫu nào chịu đựng nổi, bảo mẫu gần nhất kiên trì được nửa tháng, cuối cùng vẫn bị đám trẻ chọc cho tức mình chạy mất.Hai đứa bé kia cố ý muốn đuổi bảo mẫu đi.Cố Thời Úc nói xin lỗi một lần nữa: "Chị giới thiệu cho tôi ai đó lợi hại hơn chút đi, tốt nhất là có võ ấy, bọn trẻ nghịch ngợm thì đánh cho chừa cũng được."Người đàn ông thầm thở dài thườn thượt, anh làm bố của đám nhóc này đã ba tháng rồi, mệt mỏi đến mấy cũng chỉ có thể nhắm mắt chịu đựng.Bởi vì anh đã hứa với Cố Thời Úc, ai sống sót sẽ giúp đối phương chăm sóc người nhà họ Cố, huống chi hiện tại anh còn chiếm dụng cơ thể người ta.Thực ra anh không phải Cố Thời Úc.Ba tháng trước Chu Phóng với Cố Thời Úc cùng nhau tham gia một hoạt động tiễu trừ, bao vây một đám đặc vụ ôm ý đồ chạy trốn trên biển.Đặc vụ bóp cò súng, Chu Phóng biết nhà Cố Thời Úc còn ba đứa trẻ nên không chút do dự xông lại đẩy bạn ra, bản thân thì hứng trọn lấy viên đạn.Nhưng chuyện kỳ quái đã xảy ra, lúc Chu Phóng tỉnh lại, ai cũng gọi anh là Cố Thời Úc, xuất hiện trong gương cũng là dáng vẻ của bạn anh, mà cơ thể Chu Phóng đã lạnh rồi.Anh tham gia tang lễ của mình, ngây ngây dại dại suốt ba tháng, mỗi lần tỉnh lại thấy người ta vẫn gọi mình là Cố Thời Úc, cuối cùng anh đành chấp nhận số phận, từ đó đến nay vào vai Cố Thời Úc.Cố Thời Úc nhìn hai đứa nhóc không biết đã lăn xuống bùn đến lần thứ bao nhiêu rồi, anh không có kinh nghiệm làm cha, không biết phải dạy dỗ đám nhỏ sao cho tốt nữa.Chị gái ở trung tâm giới thiệu việc làm giận lắm mà chẳng biết phải làm sao, bảo mẫu nhà ai lại dám đánh trẻ con chứ: "Tôi thấy cậu nên tìm cho đám nhỏ một người mẹ kế chứ không phải bảo mẫu!"Bảo mẫu lấy đâu quyền quản con hộ anh.Không thể bỏ mặc bọn nhỏ nghịch ngợm phá phách không ai chăm nom được, Cố Thời Úc bị hai đứa nhỏ giày vò đến bó tay bó chân, anh đi kiếm tiền thì không có thời gian để ý con, chăm con lại không có thời gian kiếm tiền.Anh nghiêm túc nói với hai đứa con trai đang quậy phá kia: "Nếu hai đứa đã không thích bảo mẫu thì để ba tìm một người mẹ cho nhé?""Con không cần mẹ kế, ba đón chị về đi!"Nhảy cẫng lên phản đối là Cố Nhị, trên Cố Nhị còn có một người chị..