Tác giả:

Chết tiệt, dám cắn tao hả, dám cắn tao hả... Mỗi "dám cắn ta" là mỗi lần Tiểu Kì không lưu tình đá mạnh vào con ác thú trước mặt. Hừ, dám cả gan cắn ta hả. Hôm nay mày tới số rồi. Yaaaaa..... - Ui da...Chết cái mông tui rồi... Quái, con quái thú này sao nói được tiếng người, mà cái giọng nói này nghe quen quen... Cô kinh hãi, khi mắt vừa mở ra là ngay một hình ảnh một bà lão tóc bạc trắng đang nằm quằn quại trên sàn, mà lúc này đang xoa xoa cái mông đau đớn. Đứa con gái này thật là không bao giờ để mẹ nó được sống yên ổn. Cứ định vào lay nó thức dậy đi học, ai ngờ mới vừa tới bên giường đã phải nhận một cú đá như trời giáng của nó. Kết quả là cái mông của ta giờ phải chịu tổn thương nặng nề. Ui da...đau chết đi được. Còn phần Tiểu Kì giờ chết trân, không biết phải làm gì. Lần này tiêu thật rồi. Hức...hức...Con ác thú kia, ta hận ngươi, ta hận, ta hận...Giờ cô chỉ còn biết đổ mọi trách nhiệm cho con ác thú mà cô nằm mơ. - Cái đứa con gái hư hỏng này, còn ngồi đó được nữa à? - A...à...…

Chương 67: Vương Quốc Người Thú

Lớp Trưởng Tôi Là Người MèoTác giả: Sn TigerTruyện Linh Dị, Truyện Ngôn TìnhChết tiệt, dám cắn tao hả, dám cắn tao hả... Mỗi "dám cắn ta" là mỗi lần Tiểu Kì không lưu tình đá mạnh vào con ác thú trước mặt. Hừ, dám cả gan cắn ta hả. Hôm nay mày tới số rồi. Yaaaaa..... - Ui da...Chết cái mông tui rồi... Quái, con quái thú này sao nói được tiếng người, mà cái giọng nói này nghe quen quen... Cô kinh hãi, khi mắt vừa mở ra là ngay một hình ảnh một bà lão tóc bạc trắng đang nằm quằn quại trên sàn, mà lúc này đang xoa xoa cái mông đau đớn. Đứa con gái này thật là không bao giờ để mẹ nó được sống yên ổn. Cứ định vào lay nó thức dậy đi học, ai ngờ mới vừa tới bên giường đã phải nhận một cú đá như trời giáng của nó. Kết quả là cái mông của ta giờ phải chịu tổn thương nặng nề. Ui da...đau chết đi được. Còn phần Tiểu Kì giờ chết trân, không biết phải làm gì. Lần này tiêu thật rồi. Hức...hức...Con ác thú kia, ta hận ngươi, ta hận, ta hận...Giờ cô chỉ còn biết đổ mọi trách nhiệm cho con ác thú mà cô nằm mơ. - Cái đứa con gái hư hỏng này, còn ngồi đó được nữa à? - A...à...… Trong căn nhà gỗ tại vương quốc người thú...Phong nhẹ nhàng mở cửa bước vào phòng.Cậu cẩn thận đặt chậu nước và khăn lau mặt lên tủ đầu giường.Bây giờ đã gần 9 giờ sáng nhưng người mèo vẫn còn nằm hôn mê trên giường.Do tối qua tình huống quá cấp bách, để tránh bị mọi người phát hiện sự tồn tại của hai người mèo nên Phong đã dịch chuyển tức thời đến vương quốc người thú của cậu.Ban đầu, cậu định để người mèo ở lại rồi quay về khu rừng để tìm Kì.Nhưng lúc băng bó vết thương trên trán người mèo, cậu nhận ra ngoài quần áo giống Kì, sợi dây chuyền và cả vòng tay cũng giống Tiểu Kì.Vòng tay là do cậu mua cho Kì lúc dạo phố hôm trước.Sợi dây chuyền này là của bố Tiểu Kì để lại.Không thể nhầm được, người mèo này chính là Tiểu Kì.Phong nhẹ nhàng làm ướt khăn, lau mặt cho Tiểu Kì.Cả tối hôm qua, cô đã ngâm mình trong dòng nước lạnh nên trán bây giờ vẫn còn ấm nóng.Nhìn Kì đang mê man, Phong cảm thấy bản thân mình thật có lỗi, không ở lại bảo vệ cho cô.Đang suy nghĩ miên man thì phía sau vang lên tiếng gõ cửa.Phong nhìn Kì một cái rồi cẩn thận bước ra khỏi phòng như sợ làm cô tỉnh giấc.Bên ngoài, một cô người thỏ với hai chiếc tai dài đang đứng đợi sẵn.- Có chuyện gì? - Phong lạnh lùng hỏi- Bẩm điện hạ.Vương hậu muốn gặp ngài ạ.- Ta biết rồi.Phong lạnh lùng, khẽ nhìn về hướng căn phòng một cái rồi chợt biến mất trong không gian.Tại chánh điện...- Thưa bẩm Vương hậu.Hoàng tử đã đến rồi ạ.- Mời hoàng tử vào.- Tuân lệnh!- Vương hậu gọi con có chuyện gì vậy?- Hoàng tử nay đã lớn nhiều rồi...!Không khí trong điện trở nên lạnh lẽo.- Ta nghe nói con mang một người mèo đến căn nhà gỗ.- Thì sao ạ?- Thái độ đó của con là sao? Con biết con là ai không? Tại sao lại có những hành động thiếu suy nghĩ như vậy? - Vương hậu tức giận.- Ta tự nhận thức được những việc mình đang làm.Nhưng kính mong vương hậu đừng làm những việc đi ngược lại với định hướng xây dựng hình mẫu quốc vương mình đã gầy dựng bấy lâu nay.- Con...- Một quốc vương tương lai không được bỏ mặc sự sống chết của thần dân vương quốc mình.Một quốc vương tương lai phải có chính kiến của mình, không được phép nhún nhường trước bất kì người nào, thế lực nào.Đó chẳng phải là cách mà vương hậu đã dạy cho ta từ trước đến nay?- Con...!- Vương hậu tức giận ra mặt nhưng lời lẽ hoàng tử đanh thép, hoàn toàn không thể phản bác.- Nếu vương hậu không còn gì để nói.Ta đi đây!Nói rồi, Phong quay người, rời khỏi điện.Để lại vương hậu vẫn còn ôm một cục tức to đùng.- Người đâu!- Bẩm vương hậu, có thần!- Điều tra thân thế của tên người mèo đó cho ta!- Thần tuân lệnh!...Tại căn nhà gỗ...Một luồng sáng loé lên, Phong bỗng xuất hiện trước cửa phòng của Tiểu Kì.Cậu lo lắng, mở cửa vào.Không thấy Tiểu Kì.Cậu mới đi có một chút, chẳng lẽ vương hậu "dương Đông kích Tây"?Phong vội chạy đi tìm cô hầu nữ lúc nãy.Bên ngoài căn nhà gỗ là một cánh đồng cỏ bi màu hồng.Cỏ cao gần thắt lưng người nên di chuyển khá khó khăn.Xa xa Phong đã nhìn thấy cô người thỏ đang chạy khắp nơi đi tìm Kì.Phong dùng thuật dịch chuyển tức thời, xuất hiện đến trước cô hầu.- Tiểu Kì đâu rồi?Cô hầu nhìn thấy Phong thì sợ hãi.Quỳ rạp xuống.- Điện hạ tha mạng.Lúc tiểu nhân mang nước vào phòng thì không thấy tiểu thư đâu cả.Phong tức giận.Tiểu Kì đang bị thương nặng thì có thể đi đâu.Khoan trừng phạt cô hầu tất trách, cậu quay người vội vã đi tìm Kì.Trên cây táo xa xa, Tiểu Kì đang ung dung hái táo ăn ngấu nghiến.Cũng may đang đói thì cô vớ phải "cây vàng" siêu to khổng lồ này.Lúc cô tỉnh dậy, thấy mình đang ở trong một căn phòng xa lạ.Người thì được băng bó kĩ lưỡng ở chân và đầu.Không biết cô đã ngủ bao lâu nhưng hiện giờ bụng cô bắt đầu réo mà trong phòng lại không có gì có thể ăn.Nhìn qua ô cửa sổ, cô thấy phía xa có một cây lớn, trái đo đỏ.Thế là không nghĩ ngợi, cô phóng hẳn qua cửa sổ, chạy một mạch đến cây to.Hoá ra là một cây táo đang say quả.Bên dưới còn có một chiếc xích đu bằng gỗ nhưng có vẻ nó có từ lâu, mưa nắng làm mục rữa cả rồi.Cô nhìn qua một cái rồi nhanh như sóc, leo phóc lên cây.Cuối cùng cũng no căng bụng.Tiểu Kì tựa lưng vào thân cây, tay vẫn cong cầm một quả táo ăn dang dở.Đúng là chó ngáp phải ruồi mà.Chợt nhìn xa xăm, cô nhìn thấy có 2 người đang chạy quanh đám cỏ hồng.Một là người có đôi tay dài màu trắng như thỏ.Một là...!là Phong?Sao lại là Phong?Cô nhíu mắt, xác định xem mình có nhìn nhầm không? Cô không biết đây là đâu nhưng tại sao có một người như thỏ và có cả Phong.Còn cô hiện giờ thì đang trong hình hài người mèo.Tại sao cô lại ở đây? Bọn họ có thấy được hình dạng người mèo của cô hay chưa? Phong đã nhìn thấy...Chưa kịp nghĩ ngợi thì cô chợt nghe một âm thanh "khè khè" kế bên.Cô quay lại nhìn thì đó là một con rắn hổ đang chực chờ tấn công cô.- Áaaaaaaaaaaa.

Trong căn nhà gỗ tại vương quốc người thú...

Phong nhẹ nhàng mở cửa bước vào phòng.

Cậu cẩn thận đặt chậu nước và khăn lau mặt lên tủ đầu giường.

Bây giờ đã gần 9 giờ sáng nhưng người mèo vẫn còn nằm hôn mê trên giường.

Do tối qua tình huống quá cấp bách, để tránh bị mọi người phát hiện sự tồn tại của hai người mèo nên Phong đã dịch chuyển tức thời đến vương quốc người thú của cậu.

Ban đầu, cậu định để người mèo ở lại rồi quay về khu rừng để tìm Kì.

Nhưng lúc băng bó vết thương trên trán người mèo, cậu nhận ra ngoài quần áo giống Kì, sợi dây chuyền và cả vòng tay cũng giống Tiểu Kì.

Vòng tay là do cậu mua cho Kì lúc dạo phố hôm trước.

Sợi dây chuyền này là của bố Tiểu Kì để lại.

Không thể nhầm được, người mèo này chính là Tiểu Kì.

Phong nhẹ nhàng làm ướt khăn, lau mặt cho Tiểu Kì.

Cả tối hôm qua, cô đã ngâm mình trong dòng nước lạnh nên trán bây giờ vẫn còn ấm nóng.

Nhìn Kì đang mê man, Phong cảm thấy bản thân mình thật có lỗi, không ở lại bảo vệ cho cô.

Đang suy nghĩ miên man thì phía sau vang lên tiếng gõ cửa.

Phong nhìn Kì một cái rồi cẩn thận bước ra khỏi phòng như sợ làm cô tỉnh giấc.

Bên ngoài, một cô người thỏ với hai chiếc tai dài đang đứng đợi sẵn.

- Có chuyện gì? - Phong lạnh lùng hỏi

- Bẩm điện hạ.

Vương hậu muốn gặp ngài ạ.

- Ta biết rồi.

Phong lạnh lùng, khẽ nhìn về hướng căn phòng một cái rồi chợt biến mất trong không gian.

Tại chánh điện...

- Thưa bẩm Vương hậu.

Hoàng tử đã đến rồi ạ.

- Mời hoàng tử vào.

- Tuân lệnh!

- Vương hậu gọi con có chuyện gì vậy?

- Hoàng tử nay đã lớn nhiều rồi...!

Không khí trong điện trở nên lạnh lẽo.

- Ta nghe nói con mang một người mèo đến căn nhà gỗ.

- Thì sao ạ?

- Thái độ đó của con là sao? Con biết con là ai không? Tại sao lại có những hành động thiếu suy nghĩ như vậy? - Vương hậu tức giận.

- Ta tự nhận thức được những việc mình đang làm.

Nhưng kính mong vương hậu đừng làm những việc đi ngược lại với định hướng xây dựng hình mẫu quốc vương mình đã gầy dựng bấy lâu nay.

- Con...

- Một quốc vương tương lai không được bỏ mặc sự sống chết của thần dân vương quốc mình.

Một quốc vương tương lai phải có chính kiến của mình, không được phép nhún nhường trước bất kì người nào, thế lực nào.

Đó chẳng phải là cách mà vương hậu đã dạy cho ta từ trước đến nay?

- Con...!- Vương hậu tức giận ra mặt nhưng lời lẽ hoàng tử đanh thép, hoàn toàn không thể phản bác.

- Nếu vương hậu không còn gì để nói.

Ta đi đây!

Nói rồi, Phong quay người, rời khỏi điện.

Để lại vương hậu vẫn còn ôm một cục tức to đùng.

- Người đâu!

- Bẩm vương hậu, có thần!

- Điều tra thân thế của tên người mèo đó cho ta!

- Thần tuân lệnh!

...

Tại căn nhà gỗ...

Một luồng sáng loé lên, Phong bỗng xuất hiện trước cửa phòng của Tiểu Kì.

Cậu lo lắng, mở cửa vào.

Không thấy Tiểu Kì.

Cậu mới đi có một chút, chẳng lẽ vương hậu "dương Đông kích Tây"?

Phong vội chạy đi tìm cô hầu nữ lúc nãy.

Bên ngoài căn nhà gỗ là một cánh đồng cỏ bi màu hồng.

Cỏ cao gần thắt lưng người nên di chuyển khá khó khăn.

Xa xa Phong đã nhìn thấy cô người thỏ đang chạy khắp nơi đi tìm Kì.

Phong dùng thuật dịch chuyển tức thời, xuất hiện đến trước cô hầu.

- Tiểu Kì đâu rồi?

Cô hầu nhìn thấy Phong thì sợ hãi.

Quỳ rạp xuống.

- Điện hạ tha mạng.

Lúc tiểu nhân mang nước vào phòng thì không thấy tiểu thư đâu cả.

Phong tức giận.

Tiểu Kì đang bị thương nặng thì có thể đi đâu.

Khoan trừng phạt cô hầu tất trách, cậu quay người vội vã đi tìm Kì.

Trên cây táo xa xa, Tiểu Kì đang ung dung hái táo ăn ngấu nghiến.

Cũng may đang đói thì cô vớ phải "cây vàng" siêu to khổng lồ này.

Lúc cô tỉnh dậy, thấy mình đang ở trong một căn phòng xa lạ.

Người thì được băng bó kĩ lưỡng ở chân và đầu.

Không biết cô đã ngủ bao lâu nhưng hiện giờ bụng cô bắt đầu réo mà trong phòng lại không có gì có thể ăn.

Nhìn qua ô cửa sổ, cô thấy phía xa có một cây lớn, trái đo đỏ.

Thế là không nghĩ ngợi, cô phóng hẳn qua cửa sổ, chạy một mạch đến cây to.

Hoá ra là một cây táo đang say quả.

Bên dưới còn có một chiếc xích đu bằng gỗ nhưng có vẻ nó có từ lâu, mưa nắng làm mục rữa cả rồi.

Cô nhìn qua một cái rồi nhanh như sóc, leo phóc lên cây.

Cuối cùng cũng no căng bụng.

Tiểu Kì tựa lưng vào thân cây, tay vẫn cong cầm một quả táo ăn dang dở.

Đúng là chó ngáp phải ruồi mà.

Chợt nhìn xa xăm, cô nhìn thấy có 2 người đang chạy quanh đám cỏ hồng.

Một là người có đôi tay dài màu trắng như thỏ.

Một là...!là Phong?

Sao lại là Phong?

Cô nhíu mắt, xác định xem mình có nhìn nhầm không? Cô không biết đây là đâu nhưng tại sao có một người như thỏ và có cả Phong.

Còn cô hiện giờ thì đang trong hình hài người mèo.

Tại sao cô lại ở đây? Bọn họ có thấy được hình dạng người mèo của cô hay chưa? Phong đã nhìn thấy...

Chưa kịp nghĩ ngợi thì cô chợt nghe một âm thanh "khè khè" kế bên.

Cô quay lại nhìn thì đó là một con rắn hổ đang chực chờ tấn công cô.

- Áaaaaaaaaaaa.

Lớp Trưởng Tôi Là Người MèoTác giả: Sn TigerTruyện Linh Dị, Truyện Ngôn TìnhChết tiệt, dám cắn tao hả, dám cắn tao hả... Mỗi "dám cắn ta" là mỗi lần Tiểu Kì không lưu tình đá mạnh vào con ác thú trước mặt. Hừ, dám cả gan cắn ta hả. Hôm nay mày tới số rồi. Yaaaaa..... - Ui da...Chết cái mông tui rồi... Quái, con quái thú này sao nói được tiếng người, mà cái giọng nói này nghe quen quen... Cô kinh hãi, khi mắt vừa mở ra là ngay một hình ảnh một bà lão tóc bạc trắng đang nằm quằn quại trên sàn, mà lúc này đang xoa xoa cái mông đau đớn. Đứa con gái này thật là không bao giờ để mẹ nó được sống yên ổn. Cứ định vào lay nó thức dậy đi học, ai ngờ mới vừa tới bên giường đã phải nhận một cú đá như trời giáng của nó. Kết quả là cái mông của ta giờ phải chịu tổn thương nặng nề. Ui da...đau chết đi được. Còn phần Tiểu Kì giờ chết trân, không biết phải làm gì. Lần này tiêu thật rồi. Hức...hức...Con ác thú kia, ta hận ngươi, ta hận, ta hận...Giờ cô chỉ còn biết đổ mọi trách nhiệm cho con ác thú mà cô nằm mơ. - Cái đứa con gái hư hỏng này, còn ngồi đó được nữa à? - A...à...… Trong căn nhà gỗ tại vương quốc người thú...Phong nhẹ nhàng mở cửa bước vào phòng.Cậu cẩn thận đặt chậu nước và khăn lau mặt lên tủ đầu giường.Bây giờ đã gần 9 giờ sáng nhưng người mèo vẫn còn nằm hôn mê trên giường.Do tối qua tình huống quá cấp bách, để tránh bị mọi người phát hiện sự tồn tại của hai người mèo nên Phong đã dịch chuyển tức thời đến vương quốc người thú của cậu.Ban đầu, cậu định để người mèo ở lại rồi quay về khu rừng để tìm Kì.Nhưng lúc băng bó vết thương trên trán người mèo, cậu nhận ra ngoài quần áo giống Kì, sợi dây chuyền và cả vòng tay cũng giống Tiểu Kì.Vòng tay là do cậu mua cho Kì lúc dạo phố hôm trước.Sợi dây chuyền này là của bố Tiểu Kì để lại.Không thể nhầm được, người mèo này chính là Tiểu Kì.Phong nhẹ nhàng làm ướt khăn, lau mặt cho Tiểu Kì.Cả tối hôm qua, cô đã ngâm mình trong dòng nước lạnh nên trán bây giờ vẫn còn ấm nóng.Nhìn Kì đang mê man, Phong cảm thấy bản thân mình thật có lỗi, không ở lại bảo vệ cho cô.Đang suy nghĩ miên man thì phía sau vang lên tiếng gõ cửa.Phong nhìn Kì một cái rồi cẩn thận bước ra khỏi phòng như sợ làm cô tỉnh giấc.Bên ngoài, một cô người thỏ với hai chiếc tai dài đang đứng đợi sẵn.- Có chuyện gì? - Phong lạnh lùng hỏi- Bẩm điện hạ.Vương hậu muốn gặp ngài ạ.- Ta biết rồi.Phong lạnh lùng, khẽ nhìn về hướng căn phòng một cái rồi chợt biến mất trong không gian.Tại chánh điện...- Thưa bẩm Vương hậu.Hoàng tử đã đến rồi ạ.- Mời hoàng tử vào.- Tuân lệnh!- Vương hậu gọi con có chuyện gì vậy?- Hoàng tử nay đã lớn nhiều rồi...!Không khí trong điện trở nên lạnh lẽo.- Ta nghe nói con mang một người mèo đến căn nhà gỗ.- Thì sao ạ?- Thái độ đó của con là sao? Con biết con là ai không? Tại sao lại có những hành động thiếu suy nghĩ như vậy? - Vương hậu tức giận.- Ta tự nhận thức được những việc mình đang làm.Nhưng kính mong vương hậu đừng làm những việc đi ngược lại với định hướng xây dựng hình mẫu quốc vương mình đã gầy dựng bấy lâu nay.- Con...- Một quốc vương tương lai không được bỏ mặc sự sống chết của thần dân vương quốc mình.Một quốc vương tương lai phải có chính kiến của mình, không được phép nhún nhường trước bất kì người nào, thế lực nào.Đó chẳng phải là cách mà vương hậu đã dạy cho ta từ trước đến nay?- Con...!- Vương hậu tức giận ra mặt nhưng lời lẽ hoàng tử đanh thép, hoàn toàn không thể phản bác.- Nếu vương hậu không còn gì để nói.Ta đi đây!Nói rồi, Phong quay người, rời khỏi điện.Để lại vương hậu vẫn còn ôm một cục tức to đùng.- Người đâu!- Bẩm vương hậu, có thần!- Điều tra thân thế của tên người mèo đó cho ta!- Thần tuân lệnh!...Tại căn nhà gỗ...Một luồng sáng loé lên, Phong bỗng xuất hiện trước cửa phòng của Tiểu Kì.Cậu lo lắng, mở cửa vào.Không thấy Tiểu Kì.Cậu mới đi có một chút, chẳng lẽ vương hậu "dương Đông kích Tây"?Phong vội chạy đi tìm cô hầu nữ lúc nãy.Bên ngoài căn nhà gỗ là một cánh đồng cỏ bi màu hồng.Cỏ cao gần thắt lưng người nên di chuyển khá khó khăn.Xa xa Phong đã nhìn thấy cô người thỏ đang chạy khắp nơi đi tìm Kì.Phong dùng thuật dịch chuyển tức thời, xuất hiện đến trước cô hầu.- Tiểu Kì đâu rồi?Cô hầu nhìn thấy Phong thì sợ hãi.Quỳ rạp xuống.- Điện hạ tha mạng.Lúc tiểu nhân mang nước vào phòng thì không thấy tiểu thư đâu cả.Phong tức giận.Tiểu Kì đang bị thương nặng thì có thể đi đâu.Khoan trừng phạt cô hầu tất trách, cậu quay người vội vã đi tìm Kì.Trên cây táo xa xa, Tiểu Kì đang ung dung hái táo ăn ngấu nghiến.Cũng may đang đói thì cô vớ phải "cây vàng" siêu to khổng lồ này.Lúc cô tỉnh dậy, thấy mình đang ở trong một căn phòng xa lạ.Người thì được băng bó kĩ lưỡng ở chân và đầu.Không biết cô đã ngủ bao lâu nhưng hiện giờ bụng cô bắt đầu réo mà trong phòng lại không có gì có thể ăn.Nhìn qua ô cửa sổ, cô thấy phía xa có một cây lớn, trái đo đỏ.Thế là không nghĩ ngợi, cô phóng hẳn qua cửa sổ, chạy một mạch đến cây to.Hoá ra là một cây táo đang say quả.Bên dưới còn có một chiếc xích đu bằng gỗ nhưng có vẻ nó có từ lâu, mưa nắng làm mục rữa cả rồi.Cô nhìn qua một cái rồi nhanh như sóc, leo phóc lên cây.Cuối cùng cũng no căng bụng.Tiểu Kì tựa lưng vào thân cây, tay vẫn cong cầm một quả táo ăn dang dở.Đúng là chó ngáp phải ruồi mà.Chợt nhìn xa xăm, cô nhìn thấy có 2 người đang chạy quanh đám cỏ hồng.Một là người có đôi tay dài màu trắng như thỏ.Một là...!là Phong?Sao lại là Phong?Cô nhíu mắt, xác định xem mình có nhìn nhầm không? Cô không biết đây là đâu nhưng tại sao có một người như thỏ và có cả Phong.Còn cô hiện giờ thì đang trong hình hài người mèo.Tại sao cô lại ở đây? Bọn họ có thấy được hình dạng người mèo của cô hay chưa? Phong đã nhìn thấy...Chưa kịp nghĩ ngợi thì cô chợt nghe một âm thanh "khè khè" kế bên.Cô quay lại nhìn thì đó là một con rắn hổ đang chực chờ tấn công cô.- Áaaaaaaaaaaa.

Chương 67: Vương Quốc Người Thú