Tác giả:

“Cô kiên quyết muốn phá thai à?” “Thai nhi đã được tám tuần, bắt đầu có tim thai và phát triển bình thường. ” Bác sĩ cầm tờ giấy kiểm tra, có phần thương xót nói: “Với sức khỏe hiện giờ của cô, sau này rất khó có con. ” Tôi khẽ ngẩng đầu, nhìn màn hình lớn bên cạnh đang phát lễ đính hôn của một nam một nữ. Thật mỉa mai! Ba của đứa bé ôm vợ chưa cưới đón nhận sự hâm mộ và chúc phúc của mọi người, mà lúc này tôi lại đang chờ để phá đứa con của anh ta. Điện thoại trong túi xách đột nhiên vang lên, là Cố Gia Huy gọi tới. Tôi hơi sửng sốt, sau đó ấn nút nghe: “Anh hết bận rồi à?” Tôi hỏi một đằng, người đàn ông trả lời một nẻo: “Cô ở đâu?” Trái tim đập loạn vài nhịp, cuối cùng tôi không nói ra hai chữ bệnh viện, mà chỉ nói: “Đang đi dạo ở bên ngoài. ” “Tối gặp mặt nhau một chút. ” Tôi còn chưa trả lời, điện thoại đã bị ngắt máy, xem ra chỉ gọi tới để thông báo với tôi một tiếng thôi. “Chưa chịu phá bỏ đứa con hoang này sao?” Người phụ nữ trung niên từ bên ngoài xông vào, nhào đến gần mắng…

Chương 101

Tình Sâu Không Đáy, Yêu Em Không PhaiTác giả: Lan Nhược HyTruyện Ngôn Tình“Cô kiên quyết muốn phá thai à?” “Thai nhi đã được tám tuần, bắt đầu có tim thai và phát triển bình thường. ” Bác sĩ cầm tờ giấy kiểm tra, có phần thương xót nói: “Với sức khỏe hiện giờ của cô, sau này rất khó có con. ” Tôi khẽ ngẩng đầu, nhìn màn hình lớn bên cạnh đang phát lễ đính hôn của một nam một nữ. Thật mỉa mai! Ba của đứa bé ôm vợ chưa cưới đón nhận sự hâm mộ và chúc phúc của mọi người, mà lúc này tôi lại đang chờ để phá đứa con của anh ta. Điện thoại trong túi xách đột nhiên vang lên, là Cố Gia Huy gọi tới. Tôi hơi sửng sốt, sau đó ấn nút nghe: “Anh hết bận rồi à?” Tôi hỏi một đằng, người đàn ông trả lời một nẻo: “Cô ở đâu?” Trái tim đập loạn vài nhịp, cuối cùng tôi không nói ra hai chữ bệnh viện, mà chỉ nói: “Đang đi dạo ở bên ngoài. ” “Tối gặp mặt nhau một chút. ” Tôi còn chưa trả lời, điện thoại đã bị ngắt máy, xem ra chỉ gọi tới để thông báo với tôi một tiếng thôi. “Chưa chịu phá bỏ đứa con hoang này sao?” Người phụ nữ trung niên từ bên ngoài xông vào, nhào đến gần mắng… Tôi thấy hơi khó chịu khi bị anh ta đánh giá thẳng thừng như vậy, nói: “Nhà họ Lục có chuẩn bị lễ phục, lát nữa vào tôi sẽ thay.”Nghe thấy thế anh ta gật đầu, duỗi tay muốn kéo tôi, tôi tránh đi theo bản năng nhưng lại bị anh ta đổi tay giữ lại: “Đường Hoài An, cô có từng thấy cặp đôi nào dự tiệc lại mỗi người đi một ngả chưa?”Khi nói, anh ta ra hiệu cho tôi nhìn qua đám người tiến vào khách sạn, khách sạn đã bị nhà họ Lục bao trọn, người đi vào đấy vào giờ này đều là đến dự tiệc, đa phần đều đi có đôi vào có cặp, phụ nữ khoác tay đàn ông, mặc lễ phục thanh lịch xa xỉ.Tôi mím môi, tự giác khoác cánh tay anh ta, thấy vậy anh ta nhếch môi, đôi mắt đào hoa càng thêm quyến rũ.“Đường Hoài An.” Phía sau có một giọng nói vang lên, tôi quay đầu lại, nhìn thấy Lục Như Mai, không nhìn thấy Cố Gia Huy, tôi hơi sững sờ, không khỏi nghĩ chẳng lẽ Cố Gia Huy định ly hôn với cô ta thật sao?Lục Như Mai mặc một bộ váy dài hở lưng màu hồng nhạt, dáng người cô ta rất đẹp, hơn nữa làn da còn trắng ngần, cô ta lại còn khống chế bộ váy dài này rất tốt, nhìn cô ta nâng làn váy đi đến trước mặt tôi, mỉa mai: “Đúng rồi, suýt chút nữa tôi quên mất, bây giờ không thể gọi cô là Đường Hoài An, mà phải gọi cô là Lục Bảo Vy mới đúng chứ, rất đúng với câu gà rừng thành phượng hoàng.”Tôi nhíu mày, không muốn cãi nhau với cô ta ở đây, tôi lạnh lùng nhìn cô ta quyết định yên lặng, kéo Hàn Trung Kiên chuẩn bị vào khách sạn.Không ngờ Hàn Trung Kiên lại kéo tôi lại, đôi mắt đen hơi lạnh lùng của anh ta liếc nhìn Lục Như Mai, giọng nói trầm thấp khinh thường: “Lục Như Mai đúng không? Điều kiện nhà họ Lục tốt như thế mà còn không thể dạy được cô cách làm người trong chín năm giáo dục bắt buộc, nền tảng của cô không chỉ kém thôi đâu, xem ra dù gà rừng có sống trong ổ của phượng hoàng mười năm hai mươi năm thì vẫn không thay đổi được sự thấp kém sâu trong xương cốt.”Những lời này của anh ta khiến Lục Như Mai cực kỳ tức giận, bỗng chốc hai mắt Lục Như Mai đỏ bừng, nếu không còn phải để ý đến hình tượng thì e là cô ta đã chửi ầm lên rồi.Nhưng Lục Như Mai chỉ biết mềm nắn rắn buông, tuy cô ta tức vì bị Hàn Trung Kiên nói như vậy nhưng cũng không dám cãi lại, cô ta chỉ hung dữ lườm tôi một cái rồi xách làn váy vào khách sạn.Tôi nhìn Hàn Trung Kiên, giơ ngón tay cái cho anh ta từ tận đáy lòng, thật lòng khen: “Tổng giám đốc Hàn, uy phong.”Hàn Trung Kiên hừ một tiếng, lông mày đẹp ngả ngớn, nâng khuỷu tay lên nói: “Bớt nịnh hót đi, mau khoác tay tôi.”Tôi cười, kéo anh ta cùng vào khách sạn.Lâm Khánh Ngân đã chờ tôi trong đại sảnh buổi tiệc từ lâu, nhìn thấy tôi và Hàn Trung Kiên đi vào, bà ấy bước trên giày cao gót đi về phía tôi, kéo tôi nói: “Buổi tiệc sắp bắt đầu rồi, con mau lên tầng thay lễ phục rồi tạo hình đi.”Thời gian gấp gáp, bà ấy chào hỏi Hàn Trung Kiên rồi dẫn tôi lên tầng, bà ấy giao tôi cho một nhóm nhà thiết kế, sau đấy tôi bị một đám người kéo đi thử lễ phục làm tạo hình, vật lộn hồi lâu mới chuẩn bị xong.“Bà Lục, bà xem tạo hình này của cô chủ đã được chưa?” Sau khi nhà thiết kế đã chuẩn bị cho tôi xong, nhìn về phía Lâm Khánh Ngân đang chờ ở bên cạnh nói.Lâm Khánh Ngân đứng dậy, nhìn tôi sau khi trang điểm xong, gật đầu hài lòng nhìn tôi nói: “Hoài An, con mau đứng dậy cho mẹ nhìn toàn thể xem.”Tôi đứng dậy, tôi mặc một chiếc sườn xám cổ điển cách tân màu trắng xanh, có lẽ vì tiệc tối cần phải có vẻ lộng lẫy quý phái, cho nên nhà thiết kế cố ý cho tôi khoác một chiếc áo choàng trắng có đính ngọc trai, mái tóc dài được uốn xoăn nhẹ vén ra sau tai, bên tai còn kẹp một chiếc kẹp tóc màu trắng, toàn thân nhìn có vẻ lạnh lùng thanh lịch quý phái.Lâm Khánh Ngân nhìn tôi, càng nhìn càng thấy hài lòng, nhất thời cười đến không khép miệng lại được, nói: “Đúng là con gái của mẹ, thật xinh đẹp.”Nhà thiết kế đứng kế bên tiếp lời bà ấy: “Vốn dĩ cô Đường đã xinh đẹp, rất có khí chất của cô ấm quyền quý, bây giờ còn ăn diện thêm, quyến rũ mà không tầm thường, đúng là một người đẹp!”Trên đời này bà mẹ nào cũng thích nghe người khác khen con mình, Lâm Khánh Ngân cũng thế, bỗng chốc bà ấy càng thêm vui vẻ..

Tôi thấy hơi khó chịu khi bị anh ta đánh giá thẳng thừng như vậy, nói: “Nhà họ Lục có chuẩn bị lễ phục, lát nữa vào tôi sẽ thay.

Nghe thấy thế anh ta gật đầu, duỗi tay muốn kéo tôi, tôi tránh đi theo bản năng nhưng lại bị anh ta đổi tay giữ lại: “Đường Hoài An, cô có từng thấy cặp đôi nào dự tiệc lại mỗi người đi một ngả chưa?”

Khi nói, anh ta ra hiệu cho tôi nhìn qua đám người tiến vào khách sạn, khách sạn đã bị nhà họ Lục bao trọn, người đi vào đấy vào giờ này đều là đến dự tiệc, đa phần đều đi có đôi vào có cặp, phụ nữ khoác tay đàn ông, mặc lễ phục thanh lịch xa xỉ.

Tôi mím môi, tự giác khoác cánh tay anh ta, thấy vậy anh ta nhếch môi, đôi mắt đào hoa càng thêm quyến rũ.

“Đường Hoài An.

” Phía sau có một giọng nói vang lên, tôi quay đầu lại, nhìn thấy Lục Như Mai, không nhìn thấy Cố Gia Huy, tôi hơi sững sờ, không khỏi nghĩ chẳng lẽ Cố Gia Huy định ly hôn với cô ta thật sao?

Lục Như Mai mặc một bộ váy dài hở lưng màu hồng nhạt, dáng người cô ta rất đẹp, hơn nữa làn da còn trắng ngần, cô ta lại còn khống chế bộ váy dài này rất tốt, nhìn cô ta nâng làn váy đi đến trước mặt tôi, mỉa mai: “Đúng rồi, suýt chút nữa tôi quên mất, bây giờ không thể gọi cô là Đường Hoài An, mà phải gọi cô là Lục Bảo Vy mới đúng chứ, rất đúng với câu gà rừng thành phượng hoàng.

Tôi nhíu mày, không muốn cãi nhau với cô ta ở đây, tôi lạnh lùng nhìn cô ta quyết định yên lặng, kéo Hàn Trung Kiên chuẩn bị vào khách sạn.

Không ngờ Hàn Trung Kiên lại kéo tôi lại, đôi mắt đen hơi lạnh lùng của anh ta liếc nhìn Lục Như Mai, giọng nói trầm thấp khinh thường: “Lục Như Mai đúng không? Điều kiện nhà họ Lục tốt như thế mà còn không thể dạy được cô cách làm người trong chín năm giáo dục bắt buộc, nền tảng của cô không chỉ kém thôi đâu, xem ra dù gà rừng có sống trong ổ của phượng hoàng mười năm hai mươi năm thì vẫn không thay đổi được sự thấp kém sâu trong xương cốt.

Những lời này của anh ta khiến Lục Như Mai cực kỳ tức giận, bỗng chốc hai mắt Lục Như Mai đỏ bừng, nếu không còn phải để ý đến hình tượng thì e là cô ta đã chửi ầm lên rồi.

Nhưng Lục Như Mai chỉ biết mềm nắn rắn buông, tuy cô ta tức vì bị Hàn Trung Kiên nói như vậy nhưng cũng không dám cãi lại, cô ta chỉ hung dữ lườm tôi một cái rồi xách làn váy vào khách sạn.

Tôi nhìn Hàn Trung Kiên, giơ ngón tay cái cho anh ta từ tận đáy lòng, thật lòng khen: “Tổng giám đốc Hàn, uy phong.

Hàn Trung Kiên hừ một tiếng, lông mày đẹp ngả ngớn, nâng khuỷu tay lên nói: “Bớt nịnh hót đi, mau khoác tay tôi.

Tôi cười, kéo anh ta cùng vào khách sạn.

Lâm Khánh Ngân đã chờ tôi trong đại sảnh buổi tiệc từ lâu, nhìn thấy tôi và Hàn Trung Kiên đi vào, bà ấy bước trên giày cao gót đi về phía tôi, kéo tôi nói: “Buổi tiệc sắp bắt đầu rồi, con mau lên tầng thay lễ phục rồi tạo hình đi.

Thời gian gấp gáp, bà ấy chào hỏi Hàn Trung Kiên rồi dẫn tôi lên tầng, bà ấy giao tôi cho một nhóm nhà thiết kế, sau đấy tôi bị một đám người kéo đi thử lễ phục làm tạo hình, vật lộn hồi lâu mới chuẩn bị xong.

“Bà Lục, bà xem tạo hình này của cô chủ đã được chưa?” Sau khi nhà thiết kế đã chuẩn bị cho tôi xong, nhìn về phía Lâm Khánh Ngân đang chờ ở bên cạnh nói.

Lâm Khánh Ngân đứng dậy, nhìn tôi sau khi trang điểm xong, gật đầu hài lòng nhìn tôi nói: “Hoài An, con mau đứng dậy cho mẹ nhìn toàn thể xem.

Tôi đứng dậy, tôi mặc một chiếc sườn xám cổ điển cách tân màu trắng xanh, có lẽ vì tiệc tối cần phải có vẻ lộng lẫy quý phái, cho nên nhà thiết kế cố ý cho tôi khoác một chiếc áo choàng trắng có đính ngọc trai, mái tóc dài được uốn xoăn nhẹ vén ra sau tai, bên tai còn kẹp một chiếc kẹp tóc màu trắng, toàn thân nhìn có vẻ lạnh lùng thanh lịch quý phái.

Lâm Khánh Ngân nhìn tôi, càng nhìn càng thấy hài lòng, nhất thời cười đến không khép miệng lại được, nói: “Đúng là con gái của mẹ, thật xinh đẹp.

Nhà thiết kế đứng kế bên tiếp lời bà ấy: “Vốn dĩ cô Đường đã xinh đẹp, rất có khí chất của cô ấm quyền quý, bây giờ còn ăn diện thêm, quyến rũ mà không tầm thường, đúng là một người đẹp!”

Trên đời này bà mẹ nào cũng thích nghe người khác khen con mình, Lâm Khánh Ngân cũng thế, bỗng chốc bà ấy càng thêm vui vẻ.

.

Tình Sâu Không Đáy, Yêu Em Không PhaiTác giả: Lan Nhược HyTruyện Ngôn Tình“Cô kiên quyết muốn phá thai à?” “Thai nhi đã được tám tuần, bắt đầu có tim thai và phát triển bình thường. ” Bác sĩ cầm tờ giấy kiểm tra, có phần thương xót nói: “Với sức khỏe hiện giờ của cô, sau này rất khó có con. ” Tôi khẽ ngẩng đầu, nhìn màn hình lớn bên cạnh đang phát lễ đính hôn của một nam một nữ. Thật mỉa mai! Ba của đứa bé ôm vợ chưa cưới đón nhận sự hâm mộ và chúc phúc của mọi người, mà lúc này tôi lại đang chờ để phá đứa con của anh ta. Điện thoại trong túi xách đột nhiên vang lên, là Cố Gia Huy gọi tới. Tôi hơi sửng sốt, sau đó ấn nút nghe: “Anh hết bận rồi à?” Tôi hỏi một đằng, người đàn ông trả lời một nẻo: “Cô ở đâu?” Trái tim đập loạn vài nhịp, cuối cùng tôi không nói ra hai chữ bệnh viện, mà chỉ nói: “Đang đi dạo ở bên ngoài. ” “Tối gặp mặt nhau một chút. ” Tôi còn chưa trả lời, điện thoại đã bị ngắt máy, xem ra chỉ gọi tới để thông báo với tôi một tiếng thôi. “Chưa chịu phá bỏ đứa con hoang này sao?” Người phụ nữ trung niên từ bên ngoài xông vào, nhào đến gần mắng… Tôi thấy hơi khó chịu khi bị anh ta đánh giá thẳng thừng như vậy, nói: “Nhà họ Lục có chuẩn bị lễ phục, lát nữa vào tôi sẽ thay.”Nghe thấy thế anh ta gật đầu, duỗi tay muốn kéo tôi, tôi tránh đi theo bản năng nhưng lại bị anh ta đổi tay giữ lại: “Đường Hoài An, cô có từng thấy cặp đôi nào dự tiệc lại mỗi người đi một ngả chưa?”Khi nói, anh ta ra hiệu cho tôi nhìn qua đám người tiến vào khách sạn, khách sạn đã bị nhà họ Lục bao trọn, người đi vào đấy vào giờ này đều là đến dự tiệc, đa phần đều đi có đôi vào có cặp, phụ nữ khoác tay đàn ông, mặc lễ phục thanh lịch xa xỉ.Tôi mím môi, tự giác khoác cánh tay anh ta, thấy vậy anh ta nhếch môi, đôi mắt đào hoa càng thêm quyến rũ.“Đường Hoài An.” Phía sau có một giọng nói vang lên, tôi quay đầu lại, nhìn thấy Lục Như Mai, không nhìn thấy Cố Gia Huy, tôi hơi sững sờ, không khỏi nghĩ chẳng lẽ Cố Gia Huy định ly hôn với cô ta thật sao?Lục Như Mai mặc một bộ váy dài hở lưng màu hồng nhạt, dáng người cô ta rất đẹp, hơn nữa làn da còn trắng ngần, cô ta lại còn khống chế bộ váy dài này rất tốt, nhìn cô ta nâng làn váy đi đến trước mặt tôi, mỉa mai: “Đúng rồi, suýt chút nữa tôi quên mất, bây giờ không thể gọi cô là Đường Hoài An, mà phải gọi cô là Lục Bảo Vy mới đúng chứ, rất đúng với câu gà rừng thành phượng hoàng.”Tôi nhíu mày, không muốn cãi nhau với cô ta ở đây, tôi lạnh lùng nhìn cô ta quyết định yên lặng, kéo Hàn Trung Kiên chuẩn bị vào khách sạn.Không ngờ Hàn Trung Kiên lại kéo tôi lại, đôi mắt đen hơi lạnh lùng của anh ta liếc nhìn Lục Như Mai, giọng nói trầm thấp khinh thường: “Lục Như Mai đúng không? Điều kiện nhà họ Lục tốt như thế mà còn không thể dạy được cô cách làm người trong chín năm giáo dục bắt buộc, nền tảng của cô không chỉ kém thôi đâu, xem ra dù gà rừng có sống trong ổ của phượng hoàng mười năm hai mươi năm thì vẫn không thay đổi được sự thấp kém sâu trong xương cốt.”Những lời này của anh ta khiến Lục Như Mai cực kỳ tức giận, bỗng chốc hai mắt Lục Như Mai đỏ bừng, nếu không còn phải để ý đến hình tượng thì e là cô ta đã chửi ầm lên rồi.Nhưng Lục Như Mai chỉ biết mềm nắn rắn buông, tuy cô ta tức vì bị Hàn Trung Kiên nói như vậy nhưng cũng không dám cãi lại, cô ta chỉ hung dữ lườm tôi một cái rồi xách làn váy vào khách sạn.Tôi nhìn Hàn Trung Kiên, giơ ngón tay cái cho anh ta từ tận đáy lòng, thật lòng khen: “Tổng giám đốc Hàn, uy phong.”Hàn Trung Kiên hừ một tiếng, lông mày đẹp ngả ngớn, nâng khuỷu tay lên nói: “Bớt nịnh hót đi, mau khoác tay tôi.”Tôi cười, kéo anh ta cùng vào khách sạn.Lâm Khánh Ngân đã chờ tôi trong đại sảnh buổi tiệc từ lâu, nhìn thấy tôi và Hàn Trung Kiên đi vào, bà ấy bước trên giày cao gót đi về phía tôi, kéo tôi nói: “Buổi tiệc sắp bắt đầu rồi, con mau lên tầng thay lễ phục rồi tạo hình đi.”Thời gian gấp gáp, bà ấy chào hỏi Hàn Trung Kiên rồi dẫn tôi lên tầng, bà ấy giao tôi cho một nhóm nhà thiết kế, sau đấy tôi bị một đám người kéo đi thử lễ phục làm tạo hình, vật lộn hồi lâu mới chuẩn bị xong.“Bà Lục, bà xem tạo hình này của cô chủ đã được chưa?” Sau khi nhà thiết kế đã chuẩn bị cho tôi xong, nhìn về phía Lâm Khánh Ngân đang chờ ở bên cạnh nói.Lâm Khánh Ngân đứng dậy, nhìn tôi sau khi trang điểm xong, gật đầu hài lòng nhìn tôi nói: “Hoài An, con mau đứng dậy cho mẹ nhìn toàn thể xem.”Tôi đứng dậy, tôi mặc một chiếc sườn xám cổ điển cách tân màu trắng xanh, có lẽ vì tiệc tối cần phải có vẻ lộng lẫy quý phái, cho nên nhà thiết kế cố ý cho tôi khoác một chiếc áo choàng trắng có đính ngọc trai, mái tóc dài được uốn xoăn nhẹ vén ra sau tai, bên tai còn kẹp một chiếc kẹp tóc màu trắng, toàn thân nhìn có vẻ lạnh lùng thanh lịch quý phái.Lâm Khánh Ngân nhìn tôi, càng nhìn càng thấy hài lòng, nhất thời cười đến không khép miệng lại được, nói: “Đúng là con gái của mẹ, thật xinh đẹp.”Nhà thiết kế đứng kế bên tiếp lời bà ấy: “Vốn dĩ cô Đường đã xinh đẹp, rất có khí chất của cô ấm quyền quý, bây giờ còn ăn diện thêm, quyến rũ mà không tầm thường, đúng là một người đẹp!”Trên đời này bà mẹ nào cũng thích nghe người khác khen con mình, Lâm Khánh Ngân cũng thế, bỗng chốc bà ấy càng thêm vui vẻ..

Chương 101