Trương Mẫn An lạc đường vào ngay ngày nghỉ đầu tiên. Đây là kỳ nghỉ dài đầu tiên của cô kể từ khi đi làm, bỏ ra hơn nửa số tiền tích góp đi một mình tới một tiểu Hải ở trên đảo nghỉ ngơi. Hòn đảo lục địa diện tích rất nhỏ, lái xe bốn, năm tiếng là có thể ngắm nhìn toàn bộ đảo một vòng, bởi vì phong cảnh ở đây rất đẹp nên trở thành một địa điểm thu hút khách du lịch rất nổi tiếng*. *Nổi tiếng gốc là trứ danh: Rất nổi tiếng, ai cũng biết. Nguồn: wiktionary Trương Mẫn An đạp xe đạp đến chỗ bờ biển không người. Sau đó lạc đường. Lễ tân trên toàn bộ hòn đảo không tệ, nhưng có vẻ như tín hiệu hết lần này tới lần khác đều không có tới được chỗ của cô. Thời gian còn sớm, cô c*̃ng không nóng nảy. Cố gắng dựa vào ký ức muốn tìm đến chỗ vừa mới đặt xe đạp -- chiếc xe đang đỗ sau một tảng đá, vòng qua tảng đá liền có thể đến đường lớn. Nhưng trên bãi biển này không có người, không phân biệt được xung quanh. Trương Mẫn An hoàn toàn là không thể tìm thấy đường lúc cô đi tới đây, cuối cùng đi mệt…

Chương 10: 10: Chương 9

Sau Khi Bị Bạch Tuộc Tiên Sinh Mang ĐiTác giả: Tam Thủy Nhất PhiênTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhTrương Mẫn An lạc đường vào ngay ngày nghỉ đầu tiên. Đây là kỳ nghỉ dài đầu tiên của cô kể từ khi đi làm, bỏ ra hơn nửa số tiền tích góp đi một mình tới một tiểu Hải ở trên đảo nghỉ ngơi. Hòn đảo lục địa diện tích rất nhỏ, lái xe bốn, năm tiếng là có thể ngắm nhìn toàn bộ đảo một vòng, bởi vì phong cảnh ở đây rất đẹp nên trở thành một địa điểm thu hút khách du lịch rất nổi tiếng*. *Nổi tiếng gốc là trứ danh: Rất nổi tiếng, ai cũng biết. Nguồn: wiktionary Trương Mẫn An đạp xe đạp đến chỗ bờ biển không người. Sau đó lạc đường. Lễ tân trên toàn bộ hòn đảo không tệ, nhưng có vẻ như tín hiệu hết lần này tới lần khác đều không có tới được chỗ của cô. Thời gian còn sớm, cô c*̃ng không nóng nảy. Cố gắng dựa vào ký ức muốn tìm đến chỗ vừa mới đặt xe đạp -- chiếc xe đang đỗ sau một tảng đá, vòng qua tảng đá liền có thể đến đường lớn. Nhưng trên bãi biển này không có người, không phân biệt được xung quanh. Trương Mẫn An hoàn toàn là không thể tìm thấy đường lúc cô đi tới đây, cuối cùng đi mệt… Đến bờ biển về sau tiểu bạch tuộc liền bị những xúc tu khổng lồ cuốn đi.Một cái khác vòng qua hông quấn quanh eo cô, xúc tu quấn cô cùng chiếc xe dã ngoại kia lên, chậm rãi lay động trở về đảo nhỏ."Cậu trước kia c*̃ng dẫn nhân loại như tôi trở về nhà sao?" trên đường về Trương Mẫn An hỏi.Xúc tu lại một lần cong ra một cái dấu hỏi.Trương Mẫn An phát hiện, từ buổi sáng hôm nay sau khi ăn hai quả cầu màu lam kia liền có thể cảm nhận được tâm tình bạch tuộc rõ ràng hơn.Nó giống như là đang hỏi cô: "Tại sao muốn dẫn người về nhà?"Trương Mẫn An thỏa mãn."Tôi cho là cậu thích dẫn người giống như tôi trở về làm cô dâu a.Giống trong truyền thuyết quái vật biển á nha, cứ vài năm một lần cậu sẽ tiến vào đất liền lấy đi một người để làm cô dâu."Xúc tu ngẩn ngơ.Sau đó đem Trương Mẫn An nâng cao cao, lại duỗi ra một cái xúc tu nhọn khác, ở trên mông cô đánh một cái.Trương Mẫn An kinh hô một tiếng, cười.Bạch tuộc cũng không dám dùng sức.Cái đánh kia giống như là muốn dọa cô.Thấy Trương Mẫn An không có bị hù doạ ngược lại còn bật cười, nó cũng không ảo não, đem cô bơi đi tiếp.Nếu những xúc tu khác nhìn thấy điều gì đó thú vị, chúng sẽ chộp lấy nó cho cô xem.Trương Mẫn An một đường đi đều luôn cười.Cô còn trông thấy rất nhiều vật kỳ quái, mềm nhũn giống như là con sứa, có thể bỏ vào miệng ăn trực tiếp, gần giống như là thạch -- hơn nữa còn có rất nhiều màu sắc không giống nhau, mỗi một loại một màu một hương vị.Còn có một cái xúc tu mò một sợi dây chuyền cho cô.Trên sợi dây chuyền là một viên kim cương màu hồng trông giống như một chiếc vương miện nhỏ.Trương Tiểu An không dám lấy, cô sợ đó là di vật của người nào đó, nhưng xúc tu không thể không bảo cô đeo vào.Trương Mẫn An giải thích cô không muốn cầm đồ của người khác đeo ở trên người.Xúc tu nhọn lại cuộn tròn một chút.Đại khái là không biết giải thích làm sao cho cô."Đây không phải của người khác?" Trương Mẫn An suy đoán.Xúc tu vui vẻ cuốn cuốn quanh trên eo cô.Vậy được a///Bạch tuộc: Trước kia tích góp những tảng đá xinh đẹp, đều cho cô..

Đến bờ biển về sau tiểu bạch tuộc liền bị những xúc tu khổng lồ cuốn đi.

Một cái khác vòng qua hông quấn quanh eo cô, xúc tu quấn cô cùng chiếc xe dã ngoại kia lên, chậm rãi lay động trở về đảo nhỏ.

"Cậu trước kia c*̃ng dẫn nhân loại như tôi trở về nhà sao?" trên đường về Trương Mẫn An hỏi.

Xúc tu lại một lần cong ra một cái dấu hỏi.

Trương Mẫn An phát hiện, từ buổi sáng hôm nay sau khi ăn hai quả cầu màu lam kia liền có thể cảm nhận được tâm tình bạch tuộc rõ ràng hơn.

Nó giống như là đang hỏi cô: "Tại sao muốn dẫn người về nhà?"

Trương Mẫn An thỏa mãn.

"Tôi cho là cậu thích dẫn người giống như tôi trở về làm cô dâu a.

Giống trong truyền thuyết quái vật biển á nha, cứ vài năm một lần cậu sẽ tiến vào đất liền lấy đi một người để làm cô dâu.

"

Xúc tu ngẩn ngơ.

Sau đó đem Trương Mẫn An nâng cao cao, lại duỗi ra một cái xúc tu nhọn khác, ở trên mông cô đánh một cái.

Trương Mẫn An kinh hô một tiếng, cười.

Bạch tuộc cũng không dám dùng sức.

Cái đánh kia giống như là muốn dọa cô.

Thấy Trương Mẫn An không có bị hù doạ ngược lại còn bật cười, nó cũng không ảo não, đem cô bơi đi tiếp.

Nếu những xúc tu khác nhìn thấy điều gì đó thú vị, chúng sẽ chộp lấy nó cho cô xem.

Trương Mẫn An một đường đi đều luôn cười.

Cô còn trông thấy rất nhiều vật kỳ quái, mềm nhũn giống như là con sứa, có thể bỏ vào miệng ăn trực tiếp, gần giống như là thạch -- hơn nữa còn có rất nhiều màu sắc không giống nhau, mỗi một loại một màu một hương vị.

Còn có một cái xúc tu mò một sợi dây chuyền cho cô.

Trên sợi dây chuyền là một viên kim cương màu hồng trông giống như một chiếc vương miện nhỏ.

Trương Tiểu An không dám lấy, cô sợ đó là di vật của người nào đó, nhưng xúc tu không thể không bảo cô đeo vào.

Trương Mẫn An giải thích cô không muốn cầm đồ của người khác đeo ở trên người.

Xúc tu nhọn lại cuộn tròn một chút.

Đại khái là không biết giải thích làm sao cho cô.

"Đây không phải của người khác?" Trương Mẫn An suy đoán.

Xúc tu vui vẻ cuốn cuốn quanh trên eo cô.

Vậy được a

///

Bạch tuộc: Trước kia tích góp những tảng đá xinh đẹp, đều cho cô.

.

Sau Khi Bị Bạch Tuộc Tiên Sinh Mang ĐiTác giả: Tam Thủy Nhất PhiênTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhTrương Mẫn An lạc đường vào ngay ngày nghỉ đầu tiên. Đây là kỳ nghỉ dài đầu tiên của cô kể từ khi đi làm, bỏ ra hơn nửa số tiền tích góp đi một mình tới một tiểu Hải ở trên đảo nghỉ ngơi. Hòn đảo lục địa diện tích rất nhỏ, lái xe bốn, năm tiếng là có thể ngắm nhìn toàn bộ đảo một vòng, bởi vì phong cảnh ở đây rất đẹp nên trở thành một địa điểm thu hút khách du lịch rất nổi tiếng*. *Nổi tiếng gốc là trứ danh: Rất nổi tiếng, ai cũng biết. Nguồn: wiktionary Trương Mẫn An đạp xe đạp đến chỗ bờ biển không người. Sau đó lạc đường. Lễ tân trên toàn bộ hòn đảo không tệ, nhưng có vẻ như tín hiệu hết lần này tới lần khác đều không có tới được chỗ của cô. Thời gian còn sớm, cô c*̃ng không nóng nảy. Cố gắng dựa vào ký ức muốn tìm đến chỗ vừa mới đặt xe đạp -- chiếc xe đang đỗ sau một tảng đá, vòng qua tảng đá liền có thể đến đường lớn. Nhưng trên bãi biển này không có người, không phân biệt được xung quanh. Trương Mẫn An hoàn toàn là không thể tìm thấy đường lúc cô đi tới đây, cuối cùng đi mệt… Đến bờ biển về sau tiểu bạch tuộc liền bị những xúc tu khổng lồ cuốn đi.Một cái khác vòng qua hông quấn quanh eo cô, xúc tu quấn cô cùng chiếc xe dã ngoại kia lên, chậm rãi lay động trở về đảo nhỏ."Cậu trước kia c*̃ng dẫn nhân loại như tôi trở về nhà sao?" trên đường về Trương Mẫn An hỏi.Xúc tu lại một lần cong ra một cái dấu hỏi.Trương Mẫn An phát hiện, từ buổi sáng hôm nay sau khi ăn hai quả cầu màu lam kia liền có thể cảm nhận được tâm tình bạch tuộc rõ ràng hơn.Nó giống như là đang hỏi cô: "Tại sao muốn dẫn người về nhà?"Trương Mẫn An thỏa mãn."Tôi cho là cậu thích dẫn người giống như tôi trở về làm cô dâu a.Giống trong truyền thuyết quái vật biển á nha, cứ vài năm một lần cậu sẽ tiến vào đất liền lấy đi một người để làm cô dâu."Xúc tu ngẩn ngơ.Sau đó đem Trương Mẫn An nâng cao cao, lại duỗi ra một cái xúc tu nhọn khác, ở trên mông cô đánh một cái.Trương Mẫn An kinh hô một tiếng, cười.Bạch tuộc cũng không dám dùng sức.Cái đánh kia giống như là muốn dọa cô.Thấy Trương Mẫn An không có bị hù doạ ngược lại còn bật cười, nó cũng không ảo não, đem cô bơi đi tiếp.Nếu những xúc tu khác nhìn thấy điều gì đó thú vị, chúng sẽ chộp lấy nó cho cô xem.Trương Mẫn An một đường đi đều luôn cười.Cô còn trông thấy rất nhiều vật kỳ quái, mềm nhũn giống như là con sứa, có thể bỏ vào miệng ăn trực tiếp, gần giống như là thạch -- hơn nữa còn có rất nhiều màu sắc không giống nhau, mỗi một loại một màu một hương vị.Còn có một cái xúc tu mò một sợi dây chuyền cho cô.Trên sợi dây chuyền là một viên kim cương màu hồng trông giống như một chiếc vương miện nhỏ.Trương Tiểu An không dám lấy, cô sợ đó là di vật của người nào đó, nhưng xúc tu không thể không bảo cô đeo vào.Trương Mẫn An giải thích cô không muốn cầm đồ của người khác đeo ở trên người.Xúc tu nhọn lại cuộn tròn một chút.Đại khái là không biết giải thích làm sao cho cô."Đây không phải của người khác?" Trương Mẫn An suy đoán.Xúc tu vui vẻ cuốn cuốn quanh trên eo cô.Vậy được a///Bạch tuộc: Trước kia tích góp những tảng đá xinh đẹp, đều cho cô..

Chương 10: 10: Chương 9