Hàng Châu đang vào mùa mưa. Những cơn mưa cuối mùa ở xứ này cứ kéo dài dai dẳng, phủ lên bóng dáng đơn bạc của Đường Tố Nhiên. Chiếc xe lướt qua tạo thành một làn sóng hắt lên người cô gái đang run rẩy vì lạnh. Người đàn ông bước xuống từ chiếc xe đắt tiền, anh cũng không che ô, chỉ im lặng nhìn cô. "Nghiêm..." "Cô Đường, xin hãy gọi tôi là Lục tiên sinh." Giọng nói của người đàn ông xa vắng, còn lạnh hơn cơn mưa đầu đông. "Không biết cô Đường đến đây tìm tôi có việc gì?" Sự xa cách nhạt nhẽo này dội vào lòng Đường Tố Nhiên, dọa cô hoảng sợ lùi về sau ba bước. Cô hé miệng, nhưng cơn khó thở ập đến khiến cô làm thế nào cũng không mở được lời. "Anh từng nói anh sẽ tin em. Trường An là em gái anh, cũng là em gái của em. Con bé cùng lớn lên với em. Lục Nghiêm..." Tiếng nói của cô phảng phất có tiếng những hạt mưa vụn vỡ. "...!Làm sao em có thể bỏ mặc con bé đến chết được? Làm sao em có thể gây tai nạn rồi bỏ trốn được?" "Nhưng cô đã làm rồi không phải sao?" Mũi giày của Lục Nghiêm tiến…
Chương 14: 14: Nhận Ra
Đánh Cắp Nhân DuyênTác giả: Thái NhấtTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhHàng Châu đang vào mùa mưa. Những cơn mưa cuối mùa ở xứ này cứ kéo dài dai dẳng, phủ lên bóng dáng đơn bạc của Đường Tố Nhiên. Chiếc xe lướt qua tạo thành một làn sóng hắt lên người cô gái đang run rẩy vì lạnh. Người đàn ông bước xuống từ chiếc xe đắt tiền, anh cũng không che ô, chỉ im lặng nhìn cô. "Nghiêm..." "Cô Đường, xin hãy gọi tôi là Lục tiên sinh." Giọng nói của người đàn ông xa vắng, còn lạnh hơn cơn mưa đầu đông. "Không biết cô Đường đến đây tìm tôi có việc gì?" Sự xa cách nhạt nhẽo này dội vào lòng Đường Tố Nhiên, dọa cô hoảng sợ lùi về sau ba bước. Cô hé miệng, nhưng cơn khó thở ập đến khiến cô làm thế nào cũng không mở được lời. "Anh từng nói anh sẽ tin em. Trường An là em gái anh, cũng là em gái của em. Con bé cùng lớn lên với em. Lục Nghiêm..." Tiếng nói của cô phảng phất có tiếng những hạt mưa vụn vỡ. "...!Làm sao em có thể bỏ mặc con bé đến chết được? Làm sao em có thể gây tai nạn rồi bỏ trốn được?" "Nhưng cô đã làm rồi không phải sao?" Mũi giày của Lục Nghiêm tiến… Đường Tố Nhiên không biết rõ về Cố Nam Thành, nhưng biết chắc rằng Lục Nghiêm rất sợ anh.Cố Nam Thành khác với những đứa trẻ khác, vừa sinh ra đã được bồi dưỡng để phục vụ cho quân đội.Nếu như không vì có vết thương ở xương sống, anh cũng không giải ngũ về làm một doanh nhân.Thực tế khi nói đến Cố Nam Thành, cả Lục Nghiêm lẫn Đường Tố Nhiên đều rất nể phục.Đây là lần đầu tiên cô thấy khí thế của anh."Về nói lại với cô nữa.Đừng tưởng rằng ông nội đi nghỉ dưỡng mà không biết cô đã làm gì.Bệnh viện là tài sản của nhân dân.Nhà họ Cố bao nhiêu đời vào sinh ra tử bảo vệ tổ quốc, không phải là để dung dưỡng khiến con cháu làm càn không coi pháp luật ra gì."Lục Nghiêm kéo Đường Tố Nhiên ra sau lưng mình."Chuyện của gia đình em anh không cần thiết can thiệp quá nhiều.Mẹ em tùy hứng nhưng cũng đã biết sai rồi, còn Tố Nhiên, dù sao cũng là người nhà họ Lục, không phải là người họ Cố đâu."Lục Nghiêm nhấn mạnh vào hai chữ "gia đình", thể hiện rõ địch ý với Cố Nam Thành.Hai người đàn ông ưu tú đứng cạnh nhau, khí thế không hề phân cao cấp.Một cựu quân nhân, một doanh nhân trẻ tài năng hàng đầu.Cố Nam Thành không để ý đến ánh mắt giận dữ kia, cũng không muốn lý giải xem đứa em họ của mình đang nghĩ gì.Anh cầm lấy tay Lục Nghiêm, nắm chặt.Hiển nhiên sức lực của người từng cầm súng chiến đấu và một giám đốc trói gà không chặt rất khác nhau.Lục Nghiêm bị đau theo bản năng buông tay ra, đến khi kịp phản ứng lại thì Đường Tố Nhiên đã đứng sau lưng Cố Nam Thành rồi."Anh muốn làm cái gì vậy hả? Cô ấy là vợ của em.""Chỉ là trên danh nghĩa thôi." Cố Nam Thành không biết xấu hổ đáp lại."Kể cả có là vợ chồng thật thì cô ấy đi đâu cũng không phải là điều cậu có thể quyết định được.""Anh...""Tổng giám đốc, ông nội anh gọi.Ông bảo cho anh một phút."Câu nói của Trương Nhu ngăn chặn trận quyết đấu xảy ra.Lục Nghiêm nhìn Đường Tố Nhiên nép sau lưng anh họ mình, cơn giận bốc lên tận đầu.Nhưng nếu bây giờ anh không lên, mà ông nội lại phát hiện anh đánh nhau với Cố Nam Thành vì cô, chắc chắn mọi việc còn khó giải quyết hơn..
Đường Tố Nhiên không biết rõ về Cố Nam Thành, nhưng biết chắc rằng Lục Nghiêm rất sợ anh.
Cố Nam Thành khác với những đứa trẻ khác, vừa sinh ra đã được bồi dưỡng để phục vụ cho quân đội.
Nếu như không vì có vết thương ở xương sống, anh cũng không giải ngũ về làm một doanh nhân.
Thực tế khi nói đến Cố Nam Thành, cả Lục Nghiêm lẫn Đường Tố Nhiên đều rất nể phục.
Đây là lần đầu tiên cô thấy khí thế của anh.
"Về nói lại với cô nữa.
Đừng tưởng rằng ông nội đi nghỉ dưỡng mà không biết cô đã làm gì.
Bệnh viện là tài sản của nhân dân.
Nhà họ Cố bao nhiêu đời vào sinh ra tử bảo vệ tổ quốc, không phải là để dung dưỡng khiến con cháu làm càn không coi pháp luật ra gì."
Lục Nghiêm kéo Đường Tố Nhiên ra sau lưng mình.
"Chuyện của gia đình em anh không cần thiết can thiệp quá nhiều.
Mẹ em tùy hứng nhưng cũng đã biết sai rồi, còn Tố Nhiên, dù sao cũng là người nhà họ Lục, không phải là người họ Cố đâu."
Lục Nghiêm nhấn mạnh vào hai chữ "gia đình", thể hiện rõ địch ý với Cố Nam Thành.
Hai người đàn ông ưu tú đứng cạnh nhau, khí thế không hề phân cao cấp.
Một cựu quân nhân, một doanh nhân trẻ tài năng hàng đầu.
Cố Nam Thành không để ý đến ánh mắt giận dữ kia, cũng không muốn lý giải xem đứa em họ của mình đang nghĩ gì.
Anh cầm lấy tay Lục Nghiêm, nắm chặt.
Hiển nhiên sức lực của người từng cầm súng chiến đấu và một giám đốc trói gà không chặt rất khác nhau.
Lục Nghiêm bị đau theo bản năng buông tay ra, đến khi kịp phản ứng lại thì Đường Tố Nhiên đã đứng sau lưng Cố Nam Thành rồi.
"Anh muốn làm cái gì vậy hả? Cô ấy là vợ của em."
"Chỉ là trên danh nghĩa thôi." Cố Nam Thành không biết xấu hổ đáp lại.
"Kể cả có là vợ chồng thật thì cô ấy đi đâu cũng không phải là điều cậu có thể quyết định được."
"Anh..."
"Tổng giám đốc, ông nội anh gọi.
Ông bảo cho anh một phút."
Câu nói của Trương Nhu ngăn chặn trận quyết đấu xảy ra.
Lục Nghiêm nhìn Đường Tố Nhiên nép sau lưng anh họ mình, cơn giận bốc lên tận đầu.
Nhưng nếu bây giờ anh không lên, mà ông nội lại phát hiện anh đánh nhau với Cố Nam Thành vì cô, chắc chắn mọi việc còn khó giải quyết hơn.
.
Đánh Cắp Nhân DuyênTác giả: Thái NhấtTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhHàng Châu đang vào mùa mưa. Những cơn mưa cuối mùa ở xứ này cứ kéo dài dai dẳng, phủ lên bóng dáng đơn bạc của Đường Tố Nhiên. Chiếc xe lướt qua tạo thành một làn sóng hắt lên người cô gái đang run rẩy vì lạnh. Người đàn ông bước xuống từ chiếc xe đắt tiền, anh cũng không che ô, chỉ im lặng nhìn cô. "Nghiêm..." "Cô Đường, xin hãy gọi tôi là Lục tiên sinh." Giọng nói của người đàn ông xa vắng, còn lạnh hơn cơn mưa đầu đông. "Không biết cô Đường đến đây tìm tôi có việc gì?" Sự xa cách nhạt nhẽo này dội vào lòng Đường Tố Nhiên, dọa cô hoảng sợ lùi về sau ba bước. Cô hé miệng, nhưng cơn khó thở ập đến khiến cô làm thế nào cũng không mở được lời. "Anh từng nói anh sẽ tin em. Trường An là em gái anh, cũng là em gái của em. Con bé cùng lớn lên với em. Lục Nghiêm..." Tiếng nói của cô phảng phất có tiếng những hạt mưa vụn vỡ. "...!Làm sao em có thể bỏ mặc con bé đến chết được? Làm sao em có thể gây tai nạn rồi bỏ trốn được?" "Nhưng cô đã làm rồi không phải sao?" Mũi giày của Lục Nghiêm tiến… Đường Tố Nhiên không biết rõ về Cố Nam Thành, nhưng biết chắc rằng Lục Nghiêm rất sợ anh.Cố Nam Thành khác với những đứa trẻ khác, vừa sinh ra đã được bồi dưỡng để phục vụ cho quân đội.Nếu như không vì có vết thương ở xương sống, anh cũng không giải ngũ về làm một doanh nhân.Thực tế khi nói đến Cố Nam Thành, cả Lục Nghiêm lẫn Đường Tố Nhiên đều rất nể phục.Đây là lần đầu tiên cô thấy khí thế của anh."Về nói lại với cô nữa.Đừng tưởng rằng ông nội đi nghỉ dưỡng mà không biết cô đã làm gì.Bệnh viện là tài sản của nhân dân.Nhà họ Cố bao nhiêu đời vào sinh ra tử bảo vệ tổ quốc, không phải là để dung dưỡng khiến con cháu làm càn không coi pháp luật ra gì."Lục Nghiêm kéo Đường Tố Nhiên ra sau lưng mình."Chuyện của gia đình em anh không cần thiết can thiệp quá nhiều.Mẹ em tùy hứng nhưng cũng đã biết sai rồi, còn Tố Nhiên, dù sao cũng là người nhà họ Lục, không phải là người họ Cố đâu."Lục Nghiêm nhấn mạnh vào hai chữ "gia đình", thể hiện rõ địch ý với Cố Nam Thành.Hai người đàn ông ưu tú đứng cạnh nhau, khí thế không hề phân cao cấp.Một cựu quân nhân, một doanh nhân trẻ tài năng hàng đầu.Cố Nam Thành không để ý đến ánh mắt giận dữ kia, cũng không muốn lý giải xem đứa em họ của mình đang nghĩ gì.Anh cầm lấy tay Lục Nghiêm, nắm chặt.Hiển nhiên sức lực của người từng cầm súng chiến đấu và một giám đốc trói gà không chặt rất khác nhau.Lục Nghiêm bị đau theo bản năng buông tay ra, đến khi kịp phản ứng lại thì Đường Tố Nhiên đã đứng sau lưng Cố Nam Thành rồi."Anh muốn làm cái gì vậy hả? Cô ấy là vợ của em.""Chỉ là trên danh nghĩa thôi." Cố Nam Thành không biết xấu hổ đáp lại."Kể cả có là vợ chồng thật thì cô ấy đi đâu cũng không phải là điều cậu có thể quyết định được.""Anh...""Tổng giám đốc, ông nội anh gọi.Ông bảo cho anh một phút."Câu nói của Trương Nhu ngăn chặn trận quyết đấu xảy ra.Lục Nghiêm nhìn Đường Tố Nhiên nép sau lưng anh họ mình, cơn giận bốc lên tận đầu.Nhưng nếu bây giờ anh không lên, mà ông nội lại phát hiện anh đánh nhau với Cố Nam Thành vì cô, chắc chắn mọi việc còn khó giải quyết hơn..