Giữa ngày hè nóng bức đến khó chịu, mặt trời vẫn đứng thẳng ở trên cao, chiếu thẳng xuống làm cho người đi đường đều không thấy bóng của chính mình. Tiếng ve sầu kêu không dứt làm cho mọi người đều cảm thấy mệt mỏi và ngột ngạt. Cây dương liễu già dưới ánh mặt trời chói chang đã bị phơi đến héo rũ. Hiện tại đang là giữa trưa, vì vậy không ai xuống đất làm việc, đều tránh ở trong nhà.Chỉ có anh cả nhà họ Khương, thừa dịp giữ trưa mọi người nghỉ ngơi không làm việc liền mượn đến xe chở nước tưới chút nước cho hoa màu tránh đất đai bị rạn nứt.“Khương Nhường sao lại về nhà vậy?”Khương Vệ Dân mới từ trong đất trở về, hắn tháo xuống mũ rơm, liền thấy được đầy đầu hắn đều là mồ hôi, không rảnh tiếp lấy khăn lông vợ hắn đưa qua, lo lắng vội vàng hỏi : “Trình Văn Năm không phải đã đánh điện báo với chúng ta rồi sao. Hắn nói mấy ngày nữa sẽ đến nhà, Khương Nhường không ở lại trong thành chờ hắn về đi đăng ký kết hôn sao lại trở về đây?”Chị dâu cả Khương vội vàng che lại miệng của chồng. Kêu…
Chương 5: Chương 5
Thập Niên 80 Sau Khi Trọng Sinh Làm Giàu Bằng Tiệm Tạp Hoá CũTác giả: Khương Ti Chử TửuTruyện Điền Văn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngGiữa ngày hè nóng bức đến khó chịu, mặt trời vẫn đứng thẳng ở trên cao, chiếu thẳng xuống làm cho người đi đường đều không thấy bóng của chính mình. Tiếng ve sầu kêu không dứt làm cho mọi người đều cảm thấy mệt mỏi và ngột ngạt. Cây dương liễu già dưới ánh mặt trời chói chang đã bị phơi đến héo rũ. Hiện tại đang là giữa trưa, vì vậy không ai xuống đất làm việc, đều tránh ở trong nhà.Chỉ có anh cả nhà họ Khương, thừa dịp giữ trưa mọi người nghỉ ngơi không làm việc liền mượn đến xe chở nước tưới chút nước cho hoa màu tránh đất đai bị rạn nứt.“Khương Nhường sao lại về nhà vậy?”Khương Vệ Dân mới từ trong đất trở về, hắn tháo xuống mũ rơm, liền thấy được đầy đầu hắn đều là mồ hôi, không rảnh tiếp lấy khăn lông vợ hắn đưa qua, lo lắng vội vàng hỏi : “Trình Văn Năm không phải đã đánh điện báo với chúng ta rồi sao. Hắn nói mấy ngày nữa sẽ đến nhà, Khương Nhường không ở lại trong thành chờ hắn về đi đăng ký kết hôn sao lại trở về đây?”Chị dâu cả Khương vội vàng che lại miệng của chồng. Kêu… Hai vợ chồng Khương Vệ Dân bây giờ đã biết rõ mọi việc, liền thương lượng với nhau.Cùng thấy rằng, việc Trình Văn Năm không chạm vào em gái mình ba năm qua khó có thể mở miệng nói ra ngoài, như vậy cũng không tốt cho em gái.Chị dâu cả Vương Lục Mai liền nói : “Trình Văn Năm như vậy chứng tỏ hắn ta không yêu thương em gái nhà mình.Nếu tiếp tục miễn cưỡng sống với nhau sẽ làm cho em gái không hạnh phúc.Không bằng cứ để cho em gái về nhà, trong nhà có khó một chút cũng không đến mức thiếu một miếng ăn của em gái.Em ngà mai liền xuống đất làm việc với anh”.Khương Vệ Dân coi như cũng tạm nghĩ thông xuốt, đem dao chẻ củi c*m v** vị trí nói : “Không gả liền không gả, anh có thể nuôi sống em gái mình.Không để cho con bé phải sống uất khí ở Trình gia”.Anh chỉ là một anh nông dân, nhưng lại giống như một thân cây lớn, tận lực che chở chu toàn cho em gái mình.Hai vợ chồng Khương Vệ Dân muốn cùng với Khương Thượng vào thành từ hôn.Nhưng Khương Nhượng sợ đến Trình gia rồi anh cả lại không nén được tức giận thì kết quả lại phải ngồi tù giống như kiếp trước.Khương Nhượng liền kiên trì khuyên nhủ hai người, chỉ cần một mình cô đến đó từ hôn, sau đó Khương Vệ Dân qua đó lấy về của hồi môn là được.Khương Nhượng là người từ nhỏ đã là người tự có chủ ý của riêng mình.Khương Vệ Dân mồm mép lại không nhanh nhẹn bằng em gái.Không nói lại được em gái thì chi có thể đồng ý theo ý của em, nhưng nhất quyết muốn đưa cho Khương Nhượng tiền đi đường, liền nhanh chóng chạy ra bên ngoài một vòng, mượn năm đồng trở về.Bố Khương vì bị ngã mà phải đến bệnh viện huyện chữa bệnh, đã mượn tiền của tất cả bạn bè thân thích trong thôn rồi.Hiện tại người trong thôn đều không muốn tiếp tục cho Khương gia vay tiền nữa.Vương Lệ Mai biết, để có chỗ tiền này chông cô đã bỏ ra không ít lời hay, hứa hẹn thì mới vay được.Chứ để đến trong thành thì năm đồng này làm sao mà đủ..
Hai vợ chồng Khương Vệ Dân bây giờ đã biết rõ mọi việc, liền thương lượng với nhau.
Cùng thấy rằng, việc Trình Văn Năm không chạm vào em gái mình ba năm qua khó có thể mở miệng nói ra ngoài, như vậy cũng không tốt cho em gái.
Chị dâu cả Vương Lục Mai liền nói : “Trình Văn Năm như vậy chứng tỏ hắn ta không yêu thương em gái nhà mình.
Nếu tiếp tục miễn cưỡng sống với nhau sẽ làm cho em gái không hạnh phúc.
Không bằng cứ để cho em gái về nhà, trong nhà có khó một chút cũng không đến mức thiếu một miếng ăn của em gái.
Em ngà mai liền xuống đất làm việc với anh”.Khương Vệ Dân coi như cũng tạm nghĩ thông xuốt, đem dao chẻ củi c*m v** vị trí nói : “Không gả liền không gả, anh có thể nuôi sống em gái mình.
Không để cho con bé phải sống uất khí ở Trình gia”.Anh chỉ là một anh nông dân, nhưng lại giống như một thân cây lớn, tận lực che chở chu toàn cho em gái mình.Hai vợ chồng Khương Vệ Dân muốn cùng với Khương Thượng vào thành từ hôn.
Nhưng Khương Nhượng sợ đến Trình gia rồi anh cả lại không nén được tức giận thì kết quả lại phải ngồi tù giống như kiếp trước.
Khương Nhượng liền kiên trì khuyên nhủ hai người, chỉ cần một mình cô đến đó từ hôn, sau đó Khương Vệ Dân qua đó lấy về của hồi môn là được.Khương Nhượng là người từ nhỏ đã là người tự có chủ ý của riêng mình.
Khương Vệ Dân mồm mép lại không nhanh nhẹn bằng em gái.
Không nói lại được em gái thì chi có thể đồng ý theo ý của em, nhưng nhất quyết muốn đưa cho Khương Nhượng tiền đi đường, liền nhanh chóng chạy ra bên ngoài một vòng, mượn năm đồng trở về.Bố Khương vì bị ngã mà phải đến bệnh viện huyện chữa bệnh, đã mượn tiền của tất cả bạn bè thân thích trong thôn rồi.
Hiện tại người trong thôn đều không muốn tiếp tục cho Khương gia vay tiền nữa.
Vương Lệ Mai biết, để có chỗ tiền này chông cô đã bỏ ra không ít lời hay, hứa hẹn thì mới vay được.
Chứ để đến trong thành thì năm đồng này làm sao mà đủ..
Thập Niên 80 Sau Khi Trọng Sinh Làm Giàu Bằng Tiệm Tạp Hoá CũTác giả: Khương Ti Chử TửuTruyện Điền Văn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngGiữa ngày hè nóng bức đến khó chịu, mặt trời vẫn đứng thẳng ở trên cao, chiếu thẳng xuống làm cho người đi đường đều không thấy bóng của chính mình. Tiếng ve sầu kêu không dứt làm cho mọi người đều cảm thấy mệt mỏi và ngột ngạt. Cây dương liễu già dưới ánh mặt trời chói chang đã bị phơi đến héo rũ. Hiện tại đang là giữa trưa, vì vậy không ai xuống đất làm việc, đều tránh ở trong nhà.Chỉ có anh cả nhà họ Khương, thừa dịp giữ trưa mọi người nghỉ ngơi không làm việc liền mượn đến xe chở nước tưới chút nước cho hoa màu tránh đất đai bị rạn nứt.“Khương Nhường sao lại về nhà vậy?”Khương Vệ Dân mới từ trong đất trở về, hắn tháo xuống mũ rơm, liền thấy được đầy đầu hắn đều là mồ hôi, không rảnh tiếp lấy khăn lông vợ hắn đưa qua, lo lắng vội vàng hỏi : “Trình Văn Năm không phải đã đánh điện báo với chúng ta rồi sao. Hắn nói mấy ngày nữa sẽ đến nhà, Khương Nhường không ở lại trong thành chờ hắn về đi đăng ký kết hôn sao lại trở về đây?”Chị dâu cả Khương vội vàng che lại miệng của chồng. Kêu… Hai vợ chồng Khương Vệ Dân bây giờ đã biết rõ mọi việc, liền thương lượng với nhau.Cùng thấy rằng, việc Trình Văn Năm không chạm vào em gái mình ba năm qua khó có thể mở miệng nói ra ngoài, như vậy cũng không tốt cho em gái.Chị dâu cả Vương Lục Mai liền nói : “Trình Văn Năm như vậy chứng tỏ hắn ta không yêu thương em gái nhà mình.Nếu tiếp tục miễn cưỡng sống với nhau sẽ làm cho em gái không hạnh phúc.Không bằng cứ để cho em gái về nhà, trong nhà có khó một chút cũng không đến mức thiếu một miếng ăn của em gái.Em ngà mai liền xuống đất làm việc với anh”.Khương Vệ Dân coi như cũng tạm nghĩ thông xuốt, đem dao chẻ củi c*m v** vị trí nói : “Không gả liền không gả, anh có thể nuôi sống em gái mình.Không để cho con bé phải sống uất khí ở Trình gia”.Anh chỉ là một anh nông dân, nhưng lại giống như một thân cây lớn, tận lực che chở chu toàn cho em gái mình.Hai vợ chồng Khương Vệ Dân muốn cùng với Khương Thượng vào thành từ hôn.Nhưng Khương Nhượng sợ đến Trình gia rồi anh cả lại không nén được tức giận thì kết quả lại phải ngồi tù giống như kiếp trước.Khương Nhượng liền kiên trì khuyên nhủ hai người, chỉ cần một mình cô đến đó từ hôn, sau đó Khương Vệ Dân qua đó lấy về của hồi môn là được.Khương Nhượng là người từ nhỏ đã là người tự có chủ ý của riêng mình.Khương Vệ Dân mồm mép lại không nhanh nhẹn bằng em gái.Không nói lại được em gái thì chi có thể đồng ý theo ý của em, nhưng nhất quyết muốn đưa cho Khương Nhượng tiền đi đường, liền nhanh chóng chạy ra bên ngoài một vòng, mượn năm đồng trở về.Bố Khương vì bị ngã mà phải đến bệnh viện huyện chữa bệnh, đã mượn tiền của tất cả bạn bè thân thích trong thôn rồi.Hiện tại người trong thôn đều không muốn tiếp tục cho Khương gia vay tiền nữa.Vương Lệ Mai biết, để có chỗ tiền này chông cô đã bỏ ra không ít lời hay, hứa hẹn thì mới vay được.Chứ để đến trong thành thì năm đồng này làm sao mà đủ..