Giữa ngày hè nóng bức đến khó chịu, mặt trời vẫn đứng thẳng ở trên cao, chiếu thẳng xuống làm cho người đi đường đều không thấy bóng của chính mình. Tiếng ve sầu kêu không dứt làm cho mọi người đều cảm thấy mệt mỏi và ngột ngạt. Cây dương liễu già dưới ánh mặt trời chói chang đã bị phơi đến héo rũ. Hiện tại đang là giữa trưa, vì vậy không ai xuống đất làm việc, đều tránh ở trong nhà.Chỉ có anh cả nhà họ Khương, thừa dịp giữ trưa mọi người nghỉ ngơi không làm việc liền mượn đến xe chở nước tưới chút nước cho hoa màu tránh đất đai bị rạn nứt.“Khương Nhường sao lại về nhà vậy?”Khương Vệ Dân mới từ trong đất trở về, hắn tháo xuống mũ rơm, liền thấy được đầy đầu hắn đều là mồ hôi, không rảnh tiếp lấy khăn lông vợ hắn đưa qua, lo lắng vội vàng hỏi : “Trình Văn Năm không phải đã đánh điện báo với chúng ta rồi sao. Hắn nói mấy ngày nữa sẽ đến nhà, Khương Nhường không ở lại trong thành chờ hắn về đi đăng ký kết hôn sao lại trở về đây?”Chị dâu cả Khương vội vàng che lại miệng của chồng. Kêu…

Chương 25: Chương 25

Thập Niên 80 Sau Khi Trọng Sinh Làm Giàu Bằng Tiệm Tạp Hoá CũTác giả: Khương Ti Chử TửuTruyện Điền Văn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngGiữa ngày hè nóng bức đến khó chịu, mặt trời vẫn đứng thẳng ở trên cao, chiếu thẳng xuống làm cho người đi đường đều không thấy bóng của chính mình. Tiếng ve sầu kêu không dứt làm cho mọi người đều cảm thấy mệt mỏi và ngột ngạt. Cây dương liễu già dưới ánh mặt trời chói chang đã bị phơi đến héo rũ. Hiện tại đang là giữa trưa, vì vậy không ai xuống đất làm việc, đều tránh ở trong nhà.Chỉ có anh cả nhà họ Khương, thừa dịp giữ trưa mọi người nghỉ ngơi không làm việc liền mượn đến xe chở nước tưới chút nước cho hoa màu tránh đất đai bị rạn nứt.“Khương Nhường sao lại về nhà vậy?”Khương Vệ Dân mới từ trong đất trở về, hắn tháo xuống mũ rơm, liền thấy được đầy đầu hắn đều là mồ hôi, không rảnh tiếp lấy khăn lông vợ hắn đưa qua, lo lắng vội vàng hỏi : “Trình Văn Năm không phải đã đánh điện báo với chúng ta rồi sao. Hắn nói mấy ngày nữa sẽ đến nhà, Khương Nhường không ở lại trong thành chờ hắn về đi đăng ký kết hôn sao lại trở về đây?”Chị dâu cả Khương vội vàng che lại miệng của chồng. Kêu… Cố Thanh Thành dừng xe Jeep ở ven đường, cũng chui vào trong gầm xe khách kiểm tra một phen.Cuối cùng hắn ta cũng đưa ra kết luận giống với chú Triệu, hỏng một linh kiện.Cố Thanh Thành liền đề nghị, hắn có thể lái xe đến huyện Cổ Hà mua linh kiện phù hợp, rồi lái xe đưa lại, đi lại sẽ mất khoảng một giờ đồng hồ.Mọi người trên xe đều vô cùng cảm kích.Chú Triệu liền nhanh tay đẩy Khương Nhượng lên xe Jeep : “Tiểu Nhường, cháu không phải đang muốn nhanh chóng đến bệnh viện thăm ba mẹ sao, liền ngồi xe của cậu Cố đi”.Khương Nhượng buồn bực trong lòng: “Chú Triệu, cháu không quen biết anh ta, chú không sợ anh ta là người xấu sao?”Khương Nhượng thật sự không biết Cố Thanh Thành, cũng không nghĩ làm quen với anh ta, nếu anh ta nguyện tâm hỗ trợ đi mua linh kiện về sửa xe thì cô vẫn có thể đến bệnh viện trước mười giờ tối, như vậy là tốt rồi.Triệu nhị thúc:…… Không quen biết mà người ta đang đi với tốc độ 80km vừa liếc mắt một cái có thể nhận ra được con bé, hơn nữa còn có thể goi được tên con bé?Cố Thanh Thành có thói quen nghề nghiệp lúc nào cũng mang theo giấy tờ tuỳ thân bên người.Hắn liền lấy giấy tờ ra đưa cho chú Triệu xem.Lúc hắn không cười trông còn có vẻ đứng đắn một chút, đến khi cười lên trông gian xảo mười phần.“Tôi đây liền để giấy tờ lại chỗ chú Triệu, như vậy cô yên tâm rồi chứ?”Khương Nhượng cuối cùng vẫn ngồi lên xe Jeep của Cố Thanh Thành về huyện Cổ Hà trước.Vì tránh tị hiềm mà trên xe còn có thêm Thím Tôn cùng cháu nội của Thím ấy.Còn Diệp Hồng Ngọc không muốn ngồi xe Jeep, một mình vẫn đang tự hờn giỗi một thời gian dài.Xe jeep chạy rất nhanh, chỉ 25 phút sau đã tới được cửa bệnh viện huyện Cổ Hà.Khương Nhượng xuống xe ở đây.Khương Nhượng vừ nhìn nhìn Cố Thanh Thành vừa nghĩ, hắn nếu biết Trình Văn Năm, hơn nữa có thể gọi tên của mình vậy thì chắc biết được quan hệ của mình cùng Trình Văn Năm hiện tại đi.Cả một đường này hắn cũng chưa nói chuyện, giống như một người đàn ông đứng đắn.Vì vậy mà cảnh giác trong lòng Khương Nhượng đối với hắn giảm đi một chút, quay qua nói: “Cảm ơn anh.”.

Cố Thanh Thành dừng xe Jeep ở ven đường, cũng chui vào trong gầm xe khách kiểm tra một phen.

Cuối cùng hắn ta cũng đưa ra kết luận giống với chú Triệu, hỏng một linh kiện.

Cố Thanh Thành liền đề nghị, hắn có thể lái xe đến huyện Cổ Hà mua linh kiện phù hợp, rồi lái xe đưa lại, đi lại sẽ mất khoảng một giờ đồng hồ.Mọi người trên xe đều vô cùng cảm kích.

Chú Triệu liền nhanh tay đẩy Khương Nhượng lên xe Jeep : “Tiểu Nhường, cháu không phải đang muốn nhanh chóng đến bệnh viện thăm ba mẹ sao, liền ngồi xe của cậu Cố đi”.Khương Nhượng buồn bực trong lòng: “Chú Triệu, cháu không quen biết anh ta, chú không sợ anh ta là người xấu sao?”Khương Nhượng thật sự không biết Cố Thanh Thành, cũng không nghĩ làm quen với anh ta, nếu anh ta nguyện tâm hỗ trợ đi mua linh kiện về sửa xe thì cô vẫn có thể đến bệnh viện trước mười giờ tối, như vậy là tốt rồi.Triệu nhị thúc:…… Không quen biết mà người ta đang đi với tốc độ 80km vừa liếc mắt một cái có thể nhận ra được con bé, hơn nữa còn có thể goi được tên con bé?Cố Thanh Thành có thói quen nghề nghiệp lúc nào cũng mang theo giấy tờ tuỳ thân bên người.

Hắn liền lấy giấy tờ ra đưa cho chú Triệu xem.

Lúc hắn không cười trông còn có vẻ đứng đắn một chút, đến khi cười lên trông gian xảo mười phần.“Tôi đây liền để giấy tờ lại chỗ chú Triệu, như vậy cô yên tâm rồi chứ?”Khương Nhượng cuối cùng vẫn ngồi lên xe Jeep của Cố Thanh Thành về huyện Cổ Hà trước.

Vì tránh tị hiềm mà trên xe còn có thêm Thím Tôn cùng cháu nội của Thím ấy.

Còn Diệp Hồng Ngọc không muốn ngồi xe Jeep, một mình vẫn đang tự hờn giỗi một thời gian dài.Xe jeep chạy rất nhanh, chỉ 25 phút sau đã tới được cửa bệnh viện huyện Cổ Hà.

Khương Nhượng xuống xe ở đây.Khương Nhượng vừ nhìn nhìn Cố Thanh Thành vừa nghĩ, hắn nếu biết Trình Văn Năm, hơn nữa có thể gọi tên của mình vậy thì chắc biết được quan hệ của mình cùng Trình Văn Năm hiện tại đi.

Cả một đường này hắn cũng chưa nói chuyện, giống như một người đàn ông đứng đắn.Vì vậy mà cảnh giác trong lòng Khương Nhượng đối với hắn giảm đi một chút, quay qua nói: “Cảm ơn anh.”.

Thập Niên 80 Sau Khi Trọng Sinh Làm Giàu Bằng Tiệm Tạp Hoá CũTác giả: Khương Ti Chử TửuTruyện Điền Văn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngGiữa ngày hè nóng bức đến khó chịu, mặt trời vẫn đứng thẳng ở trên cao, chiếu thẳng xuống làm cho người đi đường đều không thấy bóng của chính mình. Tiếng ve sầu kêu không dứt làm cho mọi người đều cảm thấy mệt mỏi và ngột ngạt. Cây dương liễu già dưới ánh mặt trời chói chang đã bị phơi đến héo rũ. Hiện tại đang là giữa trưa, vì vậy không ai xuống đất làm việc, đều tránh ở trong nhà.Chỉ có anh cả nhà họ Khương, thừa dịp giữ trưa mọi người nghỉ ngơi không làm việc liền mượn đến xe chở nước tưới chút nước cho hoa màu tránh đất đai bị rạn nứt.“Khương Nhường sao lại về nhà vậy?”Khương Vệ Dân mới từ trong đất trở về, hắn tháo xuống mũ rơm, liền thấy được đầy đầu hắn đều là mồ hôi, không rảnh tiếp lấy khăn lông vợ hắn đưa qua, lo lắng vội vàng hỏi : “Trình Văn Năm không phải đã đánh điện báo với chúng ta rồi sao. Hắn nói mấy ngày nữa sẽ đến nhà, Khương Nhường không ở lại trong thành chờ hắn về đi đăng ký kết hôn sao lại trở về đây?”Chị dâu cả Khương vội vàng che lại miệng của chồng. Kêu… Cố Thanh Thành dừng xe Jeep ở ven đường, cũng chui vào trong gầm xe khách kiểm tra một phen.Cuối cùng hắn ta cũng đưa ra kết luận giống với chú Triệu, hỏng một linh kiện.Cố Thanh Thành liền đề nghị, hắn có thể lái xe đến huyện Cổ Hà mua linh kiện phù hợp, rồi lái xe đưa lại, đi lại sẽ mất khoảng một giờ đồng hồ.Mọi người trên xe đều vô cùng cảm kích.Chú Triệu liền nhanh tay đẩy Khương Nhượng lên xe Jeep : “Tiểu Nhường, cháu không phải đang muốn nhanh chóng đến bệnh viện thăm ba mẹ sao, liền ngồi xe của cậu Cố đi”.Khương Nhượng buồn bực trong lòng: “Chú Triệu, cháu không quen biết anh ta, chú không sợ anh ta là người xấu sao?”Khương Nhượng thật sự không biết Cố Thanh Thành, cũng không nghĩ làm quen với anh ta, nếu anh ta nguyện tâm hỗ trợ đi mua linh kiện về sửa xe thì cô vẫn có thể đến bệnh viện trước mười giờ tối, như vậy là tốt rồi.Triệu nhị thúc:…… Không quen biết mà người ta đang đi với tốc độ 80km vừa liếc mắt một cái có thể nhận ra được con bé, hơn nữa còn có thể goi được tên con bé?Cố Thanh Thành có thói quen nghề nghiệp lúc nào cũng mang theo giấy tờ tuỳ thân bên người.Hắn liền lấy giấy tờ ra đưa cho chú Triệu xem.Lúc hắn không cười trông còn có vẻ đứng đắn một chút, đến khi cười lên trông gian xảo mười phần.“Tôi đây liền để giấy tờ lại chỗ chú Triệu, như vậy cô yên tâm rồi chứ?”Khương Nhượng cuối cùng vẫn ngồi lên xe Jeep của Cố Thanh Thành về huyện Cổ Hà trước.Vì tránh tị hiềm mà trên xe còn có thêm Thím Tôn cùng cháu nội của Thím ấy.Còn Diệp Hồng Ngọc không muốn ngồi xe Jeep, một mình vẫn đang tự hờn giỗi một thời gian dài.Xe jeep chạy rất nhanh, chỉ 25 phút sau đã tới được cửa bệnh viện huyện Cổ Hà.Khương Nhượng xuống xe ở đây.Khương Nhượng vừ nhìn nhìn Cố Thanh Thành vừa nghĩ, hắn nếu biết Trình Văn Năm, hơn nữa có thể gọi tên của mình vậy thì chắc biết được quan hệ của mình cùng Trình Văn Năm hiện tại đi.Cả một đường này hắn cũng chưa nói chuyện, giống như một người đàn ông đứng đắn.Vì vậy mà cảnh giác trong lòng Khương Nhượng đối với hắn giảm đi một chút, quay qua nói: “Cảm ơn anh.”.

Chương 25: Chương 25