“Con gái, đừng khóc, có chuyện gì chúng ta cứ bình tĩnh thương lượng mà, có được không?” Mẹ Giang-Dương Quế Hoa ngồi ở trước giường vừa nói vừa thay con gái lau nước mắt.Giang Uyển lại cứ lặng yên ngơ ngác nhìn Dương Quế Hoa, sau đó lại quét tầm mắt đi khắp bốn phía, chỉ thấy bức tường nhà được trát bằng đất màu vàng, phía sau giường có một chiếc bàn đọc sách cũ nát, khắp nơi đều lộ rõ cảm giác niên đại cổ xưa.Dương Quế Hoa thương xót cho con gái, thở dài: “Ba mẹ chỉ thương con mới làm như vậy thôi, chứ vì sao mẹ lại muốn con gả đi chứ? Con có biết không?”Giang Uyển cứ tưởng mình đã khóc đến choáng váng cả đầu rồi sinh ra ảo giác, ngay lúc này cô vẫn còn đắm chìm trong bi thương vì cái chết của chồng mình cho nên căn bản không hề phản ứng lại lời nói của mẹ Giang.Cô cứ ngỡ mình đã gặp được mẹ khi bà vẫn còn trẻ tuổi trong ảo giác. Bà vẫn vậy, vẫn thích lải nhải đầy dịu dàng, nếu cô không phản ứng lại bà, nhất định bà sẽ tự mình lẩm nhẩm thật lâu.Dương Quế Hoa thấy con gái sững sờ xuất…
Chương 47: Chương 47
Thập Niên 70 Mẹ Kế Nuôi Dạy Đàn ConTác giả: Phất Tinh ThầnTruyện Điền Văn, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên Không“Con gái, đừng khóc, có chuyện gì chúng ta cứ bình tĩnh thương lượng mà, có được không?” Mẹ Giang-Dương Quế Hoa ngồi ở trước giường vừa nói vừa thay con gái lau nước mắt.Giang Uyển lại cứ lặng yên ngơ ngác nhìn Dương Quế Hoa, sau đó lại quét tầm mắt đi khắp bốn phía, chỉ thấy bức tường nhà được trát bằng đất màu vàng, phía sau giường có một chiếc bàn đọc sách cũ nát, khắp nơi đều lộ rõ cảm giác niên đại cổ xưa.Dương Quế Hoa thương xót cho con gái, thở dài: “Ba mẹ chỉ thương con mới làm như vậy thôi, chứ vì sao mẹ lại muốn con gả đi chứ? Con có biết không?”Giang Uyển cứ tưởng mình đã khóc đến choáng váng cả đầu rồi sinh ra ảo giác, ngay lúc này cô vẫn còn đắm chìm trong bi thương vì cái chết của chồng mình cho nên căn bản không hề phản ứng lại lời nói của mẹ Giang.Cô cứ ngỡ mình đã gặp được mẹ khi bà vẫn còn trẻ tuổi trong ảo giác. Bà vẫn vậy, vẫn thích lải nhải đầy dịu dàng, nếu cô không phản ứng lại bà, nhất định bà sẽ tự mình lẩm nhẩm thật lâu.Dương Quế Hoa thấy con gái sững sờ xuất… Cô lấy hết đồ tươi ra để riêng, cất sữa bột và bột mạch nha vào tủ, kế tiếp lấy bánh da heo và kẹo thỏ trắng ra đặt trên bàn, nói với hai đứa nhỏ: “Những thứ này đều là mua cho ba đứa con, nhưng Tam Bảo còn nhỏ, không ăn được bao nhiêu, hai đứa các con đều có thể chia nhau ăn nhưng mà mỗi ngày chỉ được ăn mỗi thứ một cái, nếu bây giờ ăn nhiều sau này hỏng răng sẽ không ăn được nữa, hiểu không?”Đại Bảo mở gói kẹo, lấy một cái bánh da heo và một cục kẹo thỏ trắng ra, vui vẻ nói: “Con biết rồi, con lấy phần của hôm nay ăn nhé, cảm ơn mẹ kế!”Nhị Bảo cũng lấy kẹo, sau đó ngoan ngoãn nói cảm ơn.Đợi hai đứa lấy xong, Giang Uyển cất hai gói kẹo đi, mặc dù cô quy định mỗi ngày chỉ được ăn hai cái, nhưng bọn trẻ không có tự chủ, nếu không ai trông chừng chắc chắn chúng sẽ lấy ra ăn hết trong một ngày.Em trai Thạch Đầu của cô cũng vậy, sau này bọn chúng lớn rồi thì sẽ không phải quản như vậy nữa.Bây giờ Giang Uyển mới đặt Tam Bảo xuống, yêu cầu Đại Bảo và Nhị Bảo chơi với em gái, cô còn nhiều việc phải làm lắm.Hai đứa nhỏ đang vui vẻ ngậm kẹo nên chỉ lẩm bẩm: “Tụi con biết rồi ạ.”Giang Uyển sắp xếp lại những thứ mà mình mua hôm nay, lúc mua thì không cảm thấy nhiều, hiện tại bắt đầu sắp xếp mới cảm thấy mệt, không biết lúc đó cô nghĩ như thế nào mà mua nhiều đồ như vậy.Cũng không phải cả đời chỉ được tới hợp tác xã Cung Tiêu đó một lần, sớm biết sẽ mệt như vậy thì cô đã chia ra đi nhiều chuyến rồi, đầu tiên mua những đồ dùng cần thiết trước, cái nào chưa thực sự cần thiết thì lại để lần sau mua cũng được.Thu dọn xong, Giang Uyển gọi Nhị Bảo, bảo nhóc chạy sang nhà chị Trương hỏi xem trong quân đội thường thì mấy giờ sẽ được nghỉ trưa ăn cơm để cô biết còn căn thời gian chuẩn bị.Nhị Bảo nhanh chân chạy sang nhà chị Trương, một lúc sau chạy về gọi Giang Uyển ra hét lớn: “Mẹ kế, dì Trương nói mười hai giờ và năm giờ rưỡi ạ.”Giang Uyển gật đầu, xoa đầu nhóc khích lệ rồi để cậu bé tiếp tục chơi với anh trai.Thời gian cũng không còn sớm, bây giờ bắt đầu nấu cơm, tới lúc anh về chắc là cơm cũng nấu xong rồi.Giang Uyển vào bếp bắt đầu nhóm lửa, bếp ở đây cũng giống với kiểu bếp ở làng Đại Sơn, đều dùng củi nấu, phía trên đặt một cái nồi sắt lớn.Lúc đang nấu cơm thì Đại Bảo từ ngoài chạy vào đứng nhìn một lúc, Giang Uyển mỉm cười hỏi: “Sao? Con đói rồi à?”“Hơi hơi đói ạ, nhưng mà con không chịu được, trong nhà không có gì chơi cả.” Đại Bảo đứng gãi gãi đầu trả lời với giọng không vui.Giang Uyển nghĩ thấy cũng phải, ở thôn nhà họ Lý, mặc dù Đại Bảo cũng không có đồ chơi nhưng vẫn có bạn cùng trang lứa, có thể cùng nhau nghịch bùn, đuổi bắt trong sân lớn đầu làng.Còn trên đảo này hai nhóc chỉ mới quen được hai anh trai nhà hàng xóm, có đi ra ngoài cũng không biết đi đâu chơi, trong nhà bây giờ lại không có đồ chơi gì.Cô nghĩ ngày mai nên đi hợp tác xã Cung Tiêu mua cho Đại Bảo một ít vở và bút, hiện tại Đại Bảo cũng đã sáu tuổi rồi, nên bắt đầu học chữ là vừa.Trẻ con đời trước đến tuổi này cũng đã đi học tiểu học, không biết trường tiểu học trên đảo sẽ như thế nào?“Được rồi, không chịu được thì chơi cùng em trai em gái một lúc nhé, mẹ sẽ nấu cơm nhanh một chút.”Nếu Đại Bảo biết rằng chỉ một câu không chịu được của cậu bé mà bị mẹ kế lên kế hoạch cho cậu đi học chắc sẽ hối hận xanh ruột..
Cô lấy hết đồ tươi ra để riêng, cất sữa bột và bột mạch nha vào tủ, kế tiếp lấy bánh da heo và kẹo thỏ trắng ra đặt trên bàn, nói với hai đứa nhỏ: “Những thứ này đều là mua cho ba đứa con, nhưng Tam Bảo còn nhỏ, không ăn được bao nhiêu, hai đứa các con đều có thể chia nhau ăn nhưng mà mỗi ngày chỉ được ăn mỗi thứ một cái, nếu bây giờ ăn nhiều sau này hỏng răng sẽ không ăn được nữa, hiểu không?”Đại Bảo mở gói kẹo, lấy một cái bánh da heo và một cục kẹo thỏ trắng ra, vui vẻ nói: “Con biết rồi, con lấy phần của hôm nay ăn nhé, cảm ơn mẹ kế!”Nhị Bảo cũng lấy kẹo, sau đó ngoan ngoãn nói cảm ơn.
Đợi hai đứa lấy xong, Giang Uyển cất hai gói kẹo đi, mặc dù cô quy định mỗi ngày chỉ được ăn hai cái, nhưng bọn trẻ không có tự chủ, nếu không ai trông chừng chắc chắn chúng sẽ lấy ra ăn hết trong một ngày.
Em trai Thạch Đầu của cô cũng vậy, sau này bọn chúng lớn rồi thì sẽ không phải quản như vậy nữa.
Bây giờ Giang Uyển mới đặt Tam Bảo xuống, yêu cầu Đại Bảo và Nhị Bảo chơi với em gái, cô còn nhiều việc phải làm lắm.
Hai đứa nhỏ đang vui vẻ ngậm kẹo nên chỉ lẩm bẩm: “Tụi con biết rồi ạ.
”Giang Uyển sắp xếp lại những thứ mà mình mua hôm nay, lúc mua thì không cảm thấy nhiều, hiện tại bắt đầu sắp xếp mới cảm thấy mệt, không biết lúc đó cô nghĩ như thế nào mà mua nhiều đồ như vậy.
Cũng không phải cả đời chỉ được tới hợp tác xã Cung Tiêu đó một lần, sớm biết sẽ mệt như vậy thì cô đã chia ra đi nhiều chuyến rồi, đầu tiên mua những đồ dùng cần thiết trước, cái nào chưa thực sự cần thiết thì lại để lần sau mua cũng được.
Thu dọn xong, Giang Uyển gọi Nhị Bảo, bảo nhóc chạy sang nhà chị Trương hỏi xem trong quân đội thường thì mấy giờ sẽ được nghỉ trưa ăn cơm để cô biết còn căn thời gian chuẩn bị.
Nhị Bảo nhanh chân chạy sang nhà chị Trương, một lúc sau chạy về gọi Giang Uyển ra hét lớn: “Mẹ kế, dì Trương nói mười hai giờ và năm giờ rưỡi ạ.
”Giang Uyển gật đầu, xoa đầu nhóc khích lệ rồi để cậu bé tiếp tục chơi với anh trai.
Thời gian cũng không còn sớm, bây giờ bắt đầu nấu cơm, tới lúc anh về chắc là cơm cũng nấu xong rồi.
Giang Uyển vào bếp bắt đầu nhóm lửa, bếp ở đây cũng giống với kiểu bếp ở làng Đại Sơn, đều dùng củi nấu, phía trên đặt một cái nồi sắt lớn.
Lúc đang nấu cơm thì Đại Bảo từ ngoài chạy vào đứng nhìn một lúc, Giang Uyển mỉm cười hỏi: “Sao? Con đói rồi à?”“Hơi hơi đói ạ, nhưng mà con không chịu được, trong nhà không có gì chơi cả.
” Đại Bảo đứng gãi gãi đầu trả lời với giọng không vui.
Giang Uyển nghĩ thấy cũng phải, ở thôn nhà họ Lý, mặc dù Đại Bảo cũng không có đồ chơi nhưng vẫn có bạn cùng trang lứa, có thể cùng nhau nghịch bùn, đuổi bắt trong sân lớn đầu làng.
Còn trên đảo này hai nhóc chỉ mới quen được hai anh trai nhà hàng xóm, có đi ra ngoài cũng không biết đi đâu chơi, trong nhà bây giờ lại không có đồ chơi gì.
Cô nghĩ ngày mai nên đi hợp tác xã Cung Tiêu mua cho Đại Bảo một ít vở và bút, hiện tại Đại Bảo cũng đã sáu tuổi rồi, nên bắt đầu học chữ là vừa.
Trẻ con đời trước đến tuổi này cũng đã đi học tiểu học, không biết trường tiểu học trên đảo sẽ như thế nào?“Được rồi, không chịu được thì chơi cùng em trai em gái một lúc nhé, mẹ sẽ nấu cơm nhanh một chút.
”Nếu Đại Bảo biết rằng chỉ một câu không chịu được của cậu bé mà bị mẹ kế lên kế hoạch cho cậu đi học chắc sẽ hối hận xanh ruột.
.
Thập Niên 70 Mẹ Kế Nuôi Dạy Đàn ConTác giả: Phất Tinh ThầnTruyện Điền Văn, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên Không“Con gái, đừng khóc, có chuyện gì chúng ta cứ bình tĩnh thương lượng mà, có được không?” Mẹ Giang-Dương Quế Hoa ngồi ở trước giường vừa nói vừa thay con gái lau nước mắt.Giang Uyển lại cứ lặng yên ngơ ngác nhìn Dương Quế Hoa, sau đó lại quét tầm mắt đi khắp bốn phía, chỉ thấy bức tường nhà được trát bằng đất màu vàng, phía sau giường có một chiếc bàn đọc sách cũ nát, khắp nơi đều lộ rõ cảm giác niên đại cổ xưa.Dương Quế Hoa thương xót cho con gái, thở dài: “Ba mẹ chỉ thương con mới làm như vậy thôi, chứ vì sao mẹ lại muốn con gả đi chứ? Con có biết không?”Giang Uyển cứ tưởng mình đã khóc đến choáng váng cả đầu rồi sinh ra ảo giác, ngay lúc này cô vẫn còn đắm chìm trong bi thương vì cái chết của chồng mình cho nên căn bản không hề phản ứng lại lời nói của mẹ Giang.Cô cứ ngỡ mình đã gặp được mẹ khi bà vẫn còn trẻ tuổi trong ảo giác. Bà vẫn vậy, vẫn thích lải nhải đầy dịu dàng, nếu cô không phản ứng lại bà, nhất định bà sẽ tự mình lẩm nhẩm thật lâu.Dương Quế Hoa thấy con gái sững sờ xuất… Cô lấy hết đồ tươi ra để riêng, cất sữa bột và bột mạch nha vào tủ, kế tiếp lấy bánh da heo và kẹo thỏ trắng ra đặt trên bàn, nói với hai đứa nhỏ: “Những thứ này đều là mua cho ba đứa con, nhưng Tam Bảo còn nhỏ, không ăn được bao nhiêu, hai đứa các con đều có thể chia nhau ăn nhưng mà mỗi ngày chỉ được ăn mỗi thứ một cái, nếu bây giờ ăn nhiều sau này hỏng răng sẽ không ăn được nữa, hiểu không?”Đại Bảo mở gói kẹo, lấy một cái bánh da heo và một cục kẹo thỏ trắng ra, vui vẻ nói: “Con biết rồi, con lấy phần của hôm nay ăn nhé, cảm ơn mẹ kế!”Nhị Bảo cũng lấy kẹo, sau đó ngoan ngoãn nói cảm ơn.Đợi hai đứa lấy xong, Giang Uyển cất hai gói kẹo đi, mặc dù cô quy định mỗi ngày chỉ được ăn hai cái, nhưng bọn trẻ không có tự chủ, nếu không ai trông chừng chắc chắn chúng sẽ lấy ra ăn hết trong một ngày.Em trai Thạch Đầu của cô cũng vậy, sau này bọn chúng lớn rồi thì sẽ không phải quản như vậy nữa.Bây giờ Giang Uyển mới đặt Tam Bảo xuống, yêu cầu Đại Bảo và Nhị Bảo chơi với em gái, cô còn nhiều việc phải làm lắm.Hai đứa nhỏ đang vui vẻ ngậm kẹo nên chỉ lẩm bẩm: “Tụi con biết rồi ạ.”Giang Uyển sắp xếp lại những thứ mà mình mua hôm nay, lúc mua thì không cảm thấy nhiều, hiện tại bắt đầu sắp xếp mới cảm thấy mệt, không biết lúc đó cô nghĩ như thế nào mà mua nhiều đồ như vậy.Cũng không phải cả đời chỉ được tới hợp tác xã Cung Tiêu đó một lần, sớm biết sẽ mệt như vậy thì cô đã chia ra đi nhiều chuyến rồi, đầu tiên mua những đồ dùng cần thiết trước, cái nào chưa thực sự cần thiết thì lại để lần sau mua cũng được.Thu dọn xong, Giang Uyển gọi Nhị Bảo, bảo nhóc chạy sang nhà chị Trương hỏi xem trong quân đội thường thì mấy giờ sẽ được nghỉ trưa ăn cơm để cô biết còn căn thời gian chuẩn bị.Nhị Bảo nhanh chân chạy sang nhà chị Trương, một lúc sau chạy về gọi Giang Uyển ra hét lớn: “Mẹ kế, dì Trương nói mười hai giờ và năm giờ rưỡi ạ.”Giang Uyển gật đầu, xoa đầu nhóc khích lệ rồi để cậu bé tiếp tục chơi với anh trai.Thời gian cũng không còn sớm, bây giờ bắt đầu nấu cơm, tới lúc anh về chắc là cơm cũng nấu xong rồi.Giang Uyển vào bếp bắt đầu nhóm lửa, bếp ở đây cũng giống với kiểu bếp ở làng Đại Sơn, đều dùng củi nấu, phía trên đặt một cái nồi sắt lớn.Lúc đang nấu cơm thì Đại Bảo từ ngoài chạy vào đứng nhìn một lúc, Giang Uyển mỉm cười hỏi: “Sao? Con đói rồi à?”“Hơi hơi đói ạ, nhưng mà con không chịu được, trong nhà không có gì chơi cả.” Đại Bảo đứng gãi gãi đầu trả lời với giọng không vui.Giang Uyển nghĩ thấy cũng phải, ở thôn nhà họ Lý, mặc dù Đại Bảo cũng không có đồ chơi nhưng vẫn có bạn cùng trang lứa, có thể cùng nhau nghịch bùn, đuổi bắt trong sân lớn đầu làng.Còn trên đảo này hai nhóc chỉ mới quen được hai anh trai nhà hàng xóm, có đi ra ngoài cũng không biết đi đâu chơi, trong nhà bây giờ lại không có đồ chơi gì.Cô nghĩ ngày mai nên đi hợp tác xã Cung Tiêu mua cho Đại Bảo một ít vở và bút, hiện tại Đại Bảo cũng đã sáu tuổi rồi, nên bắt đầu học chữ là vừa.Trẻ con đời trước đến tuổi này cũng đã đi học tiểu học, không biết trường tiểu học trên đảo sẽ như thế nào?“Được rồi, không chịu được thì chơi cùng em trai em gái một lúc nhé, mẹ sẽ nấu cơm nhanh một chút.”Nếu Đại Bảo biết rằng chỉ một câu không chịu được của cậu bé mà bị mẹ kế lên kế hoạch cho cậu đi học chắc sẽ hối hận xanh ruột..