Tác giả:

CHƯƠNG 1 Trưa tròn bóng, trời nắng chói chang. Tiêu Diệp Nhiên mặc áo cưới trắng tinh đứng trước cửa tiệm áo cưới nhìn đôi nam nữ đang ôm hôn thắm thiết trong chiếc xe Cayenne ven đường, cô chỉ cảm cả người rét lạnh thấu xương. Hôm nay là ngày cô hẹn chồng chưa cưới đi thử áo cưới. Hai người đã hẹn gặp nhau ở tiệm áo cưới, nhưng không ngờ cô đợi cả nửa ngày lại gặp được cảnh tượng như vậy. Người đàn ông quay lưng về phía cô đang hôn người phụ nữ ấy đến quên cả trời đất. Người phụ nữ kia vừa cuồng nhiệt đáp lại anh ta vừa liếc nhìn Tiêu Diệp Nhiên qua cửa kính xe với nụ cười dương dương tự đắc. Tiêu Diệp Nhiên đứng sững như trời trồng, cô không sao ngờ được người phụ nữ đang quấn lấy chồng chưa cưới của mình lại chính là chị gái của mình. Nước mắt trào ra, Tiêu Diệp Nhiên cắn môi, tâm trạng vừa xấu hổ vừa tức giận. Cô thật khờ! Năm phút trước, Bùi Hạo Tuấn gởi tin nhắn cho cô nói anh ta đang rất nôn nóng muốn nhìn thấy dáng vẻ mặc áo cưới của cô nên cô không chút nghĩ ngợi liền chạy…

Chương 180

Nuông Chiều Em Đến NghiệnTác giả: SSSSTruyện Ngôn TìnhCHƯƠNG 1 Trưa tròn bóng, trời nắng chói chang. Tiêu Diệp Nhiên mặc áo cưới trắng tinh đứng trước cửa tiệm áo cưới nhìn đôi nam nữ đang ôm hôn thắm thiết trong chiếc xe Cayenne ven đường, cô chỉ cảm cả người rét lạnh thấu xương. Hôm nay là ngày cô hẹn chồng chưa cưới đi thử áo cưới. Hai người đã hẹn gặp nhau ở tiệm áo cưới, nhưng không ngờ cô đợi cả nửa ngày lại gặp được cảnh tượng như vậy. Người đàn ông quay lưng về phía cô đang hôn người phụ nữ ấy đến quên cả trời đất. Người phụ nữ kia vừa cuồng nhiệt đáp lại anh ta vừa liếc nhìn Tiêu Diệp Nhiên qua cửa kính xe với nụ cười dương dương tự đắc. Tiêu Diệp Nhiên đứng sững như trời trồng, cô không sao ngờ được người phụ nữ đang quấn lấy chồng chưa cưới của mình lại chính là chị gái của mình. Nước mắt trào ra, Tiêu Diệp Nhiên cắn môi, tâm trạng vừa xấu hổ vừa tức giận. Cô thật khờ! Năm phút trước, Bùi Hạo Tuấn gởi tin nhắn cho cô nói anh ta đang rất nôn nóng muốn nhìn thấy dáng vẻ mặc áo cưới của cô nên cô không chút nghĩ ngợi liền chạy… CHƯƠNG 180Triệu Uyển Nhan vội vàng chào đón, kéo Cố Tống Vy ngồi sang một bên.Vẻ mặt Cố Tống Vy không kiên nhẫn mà nói: “Sao con không thể nhắc, chuyện này đã qua lâu như vậy rồi, bây giờ ở bên ngoài, tên nhỏ thì không để yên cho con, ở nhà, tên già cũng không để yên cho con. Hai ba con bọn họ căn bản không muốn cho con sống yên. Sự nghiệp của con bây giờ khó khăn, nếu như không có bảo chứng, mẹ đợi đó đi, sớm muộn gì mẹ của Hạo Tuấn cũng sẽ quét con ra khỏi cửa cho xem.”“Haiz, Tống Vy, mẹ cũng biết con lo lắng, nhưng lão già cứ không chịu, mẹ có cách gì chứ.”Biểu cảm của Triệu Uyển Nhan trông có chút bất lực.Tên của người thừa kế hợp pháp của Tập đoàn Tiêu thị luôn là tên của Tiêu Diệp Nhiên, đây là năm đó sau khi mẹ Tiêu qua đời đã ước định với Tiêu Tùng.Mấy năm nay, Triệu Uyển Nhan bề ngoài trông nở mày nở mặt, nhưng trên thực tế, phần lớn tài sản của nhà họ Tiêu không liên quan gì đến bà ta.Triệu Uyển Nhan luôn canh cánh trong lòng, cũng rất không cam, sau này dùng đủ mọi thủ đoạn mới khiến Tiêu Tùng đồng ý, phân một chút tài sản cho Cố Tống Vy làm của hồi môn.Nhưng ngàn tính vạn tính, bà ta lại không ngờ rằng, số tài sản này phải được thông qua sự đồng ý của Tiêu Diệp Nhiên.Nghĩ đến đây, trong lòng Triệu Uyển Nhan càng thêm u phiền.Nếu như phải qua tay của Tiêu Diệp Nhiên, vậy muốn lấy được tài sản, cơ bản là chuyện không thể!“Con không quan tâm, nếu như năm đó ông ta đã nói rồi, vậy bên của Tiêu Diệp Nhiên ông ta cũng phải tự mình đi nói, con đã đợi không được nữa rồi, chuyện này mẹ làm ổn thoả cho con càng nhanh càng tốt đi, nếu như mẹ muốn quãng đời còn lại được tiếp tục không lo cơm áo gạo tiện thì chỉ có thể giúp con ngồi vững vị trí bà Bùi, nếu không sau này già rồi, mẹ cứ đợi nhìn sắc mặt của Tiêu Diệp Nhiên mà sống đi.”Lời này của Cố Tống Vy, không thể nói là không tàn nhẫn, nhưng lại khiến sắc mặt Triệu Uyển Nhan thay đổi ngay lập tức.Mấy năm nay bà ta đối với Tiêu Diệp Nhiên không tốt, đương nhiên không dám hy vọng xa vời rằng sau này cô sẽ đối tốt với bà ta.Hễ nghĩ đến sau này già rồi không có chỗ dựa, còn phải nhìn sắc mặt của tiểu tiện nhân đó mà sống, Triệu Uyển Nhan liền cảm thấy hoảng sợ, vội vàng đồng ý: “Mẹ hiểu rồi, hai ngày nữa là ngày giỗ của mẹ tiểu tiện nhân đó, cô ta nhất định sẽ về, lúc đó mẹ kêu ba con kêu cô ta ký thư chuyển nhượng cổ phần.”…Sự im lặng của Cố Tống Vy khiến Tiêu Diệp Nhiên khá bất ngờ.Cô vốn còn tưởng với tính khí của ả tiện nhân đó nhất định sẽ không đợi được mà phản kích, nhưng kết quả lại thật bất ngờ, hoàn toàn không có.Tiêu Diệp Nhiên cũng vui vẻ trong lòng, hiếm khi không phải đối phó với cô ta, mấy ngày như vậy đúng là trăm năm hiếm gặp.Hai ngày trôi qua, ngày giỗ của mẹ Tiêu cũng theo đó mà đến.Tiêu Diệp Nhiên xin nghỉ buổi chiều, chuẩn bị đi tảo mộ, không ngờ vừa rời khỏi công ty không bao lâu thì gặp được Bùi Hạo Tuấn.Người đàn ông đó mặc áo sơ mi trắng, tưởng mình tiêu sái mà tựa vào xe, ngũ quan lịch sự nhã nhặn, thu hút người khác, chỉ là chẳng bao giờ lọt vào mắt của Tiêu Diệp Nhiên nữa.Anh ta dường như là đặc biệt ở đây chờ cô, cho nên lập tức nghênh đón, cười nói: “Em định đi quét mộ cho bác gái à? Mấy năm trước đều là anh đi cùng em, năm nay anh cũng đi với em.”

CHƯƠNG 180

Triệu Uyển Nhan vội vàng chào đón, kéo Cố Tống Vy ngồi sang một bên.

Vẻ mặt Cố Tống Vy không kiên nhẫn mà nói: “Sao con không thể nhắc, chuyện này đã qua lâu như vậy rồi, bây giờ ở bên ngoài, tên nhỏ thì không để yên cho con, ở nhà, tên già cũng không để yên cho con. Hai ba con bọn họ căn bản không muốn cho con sống yên. Sự nghiệp của con bây giờ khó khăn, nếu như không có bảo chứng, mẹ đợi đó đi, sớm muộn gì mẹ của Hạo Tuấn cũng sẽ quét con ra khỏi cửa cho xem.”

“Haiz, Tống Vy, mẹ cũng biết con lo lắng, nhưng lão già cứ không chịu, mẹ có cách gì chứ.”

Biểu cảm của Triệu Uyển Nhan trông có chút bất lực.

Tên của người thừa kế hợp pháp của Tập đoàn Tiêu thị luôn là tên của Tiêu Diệp Nhiên, đây là năm đó sau khi mẹ Tiêu qua đời đã ước định với Tiêu Tùng.

Mấy năm nay, Triệu Uyển Nhan bề ngoài trông nở mày nở mặt, nhưng trên thực tế, phần lớn tài sản của nhà họ Tiêu không liên quan gì đến bà ta.

Triệu Uyển Nhan luôn canh cánh trong lòng, cũng rất không cam, sau này dùng đủ mọi thủ đoạn mới khiến Tiêu Tùng đồng ý, phân một chút tài sản cho Cố Tống Vy làm của hồi môn.

Nhưng ngàn tính vạn tính, bà ta lại không ngờ rằng, số tài sản này phải được thông qua sự đồng ý của Tiêu Diệp Nhiên.

Nghĩ đến đây, trong lòng Triệu Uyển Nhan càng thêm u phiền.

Nếu như phải qua tay của Tiêu Diệp Nhiên, vậy muốn lấy được tài sản, cơ bản là chuyện không thể!

“Con không quan tâm, nếu như năm đó ông ta đã nói rồi, vậy bên của Tiêu Diệp Nhiên ông ta cũng phải tự mình đi nói, con đã đợi không được nữa rồi, chuyện này mẹ làm ổn thoả cho con càng nhanh càng tốt đi, nếu như mẹ muốn quãng đời còn lại được tiếp tục không lo cơm áo gạo tiện thì chỉ có thể giúp con ngồi vững vị trí bà Bùi, nếu không sau này già rồi, mẹ cứ đợi nhìn sắc mặt của Tiêu Diệp Nhiên mà sống đi.”

Lời này của Cố Tống Vy, không thể nói là không tàn nhẫn, nhưng lại khiến sắc mặt Triệu Uyển Nhan thay đổi ngay lập tức.

Mấy năm nay bà ta đối với Tiêu Diệp Nhiên không tốt, đương nhiên không dám hy vọng xa vời rằng sau này cô sẽ đối tốt với bà ta.

Hễ nghĩ đến sau này già rồi không có chỗ dựa, còn phải nhìn sắc mặt của tiểu tiện nhân đó mà sống, Triệu Uyển Nhan liền cảm thấy hoảng sợ, vội vàng đồng ý: “Mẹ hiểu rồi, hai ngày nữa là ngày giỗ của mẹ tiểu tiện nhân đó, cô ta nhất định sẽ về, lúc đó mẹ kêu ba con kêu cô ta ký thư chuyển nhượng cổ phần.”

Sự im lặng của Cố Tống Vy khiến Tiêu Diệp Nhiên khá bất ngờ.

Cô vốn còn tưởng với tính khí của ả tiện nhân đó nhất định sẽ không đợi được mà phản kích, nhưng kết quả lại thật bất ngờ, hoàn toàn không có.

Tiêu Diệp Nhiên cũng vui vẻ trong lòng, hiếm khi không phải đối phó với cô ta, mấy ngày như vậy đúng là trăm năm hiếm gặp.

Hai ngày trôi qua, ngày giỗ của mẹ Tiêu cũng theo đó mà đến.

Tiêu Diệp Nhiên xin nghỉ buổi chiều, chuẩn bị đi tảo mộ, không ngờ vừa rời khỏi công ty không bao lâu thì gặp được Bùi Hạo Tuấn.

Người đàn ông đó mặc áo sơ mi trắng, tưởng mình tiêu sái mà tựa vào xe, ngũ quan lịch sự nhã nhặn, thu hút người khác, chỉ là chẳng bao giờ lọt vào mắt của Tiêu Diệp Nhiên nữa.

Anh ta dường như là đặc biệt ở đây chờ cô, cho nên lập tức nghênh đón, cười nói: “Em định đi quét mộ cho bác gái à? Mấy năm trước đều là anh đi cùng em, năm nay anh cũng đi với em.”

Nuông Chiều Em Đến NghiệnTác giả: SSSSTruyện Ngôn TìnhCHƯƠNG 1 Trưa tròn bóng, trời nắng chói chang. Tiêu Diệp Nhiên mặc áo cưới trắng tinh đứng trước cửa tiệm áo cưới nhìn đôi nam nữ đang ôm hôn thắm thiết trong chiếc xe Cayenne ven đường, cô chỉ cảm cả người rét lạnh thấu xương. Hôm nay là ngày cô hẹn chồng chưa cưới đi thử áo cưới. Hai người đã hẹn gặp nhau ở tiệm áo cưới, nhưng không ngờ cô đợi cả nửa ngày lại gặp được cảnh tượng như vậy. Người đàn ông quay lưng về phía cô đang hôn người phụ nữ ấy đến quên cả trời đất. Người phụ nữ kia vừa cuồng nhiệt đáp lại anh ta vừa liếc nhìn Tiêu Diệp Nhiên qua cửa kính xe với nụ cười dương dương tự đắc. Tiêu Diệp Nhiên đứng sững như trời trồng, cô không sao ngờ được người phụ nữ đang quấn lấy chồng chưa cưới của mình lại chính là chị gái của mình. Nước mắt trào ra, Tiêu Diệp Nhiên cắn môi, tâm trạng vừa xấu hổ vừa tức giận. Cô thật khờ! Năm phút trước, Bùi Hạo Tuấn gởi tin nhắn cho cô nói anh ta đang rất nôn nóng muốn nhìn thấy dáng vẻ mặc áo cưới của cô nên cô không chút nghĩ ngợi liền chạy… CHƯƠNG 180Triệu Uyển Nhan vội vàng chào đón, kéo Cố Tống Vy ngồi sang một bên.Vẻ mặt Cố Tống Vy không kiên nhẫn mà nói: “Sao con không thể nhắc, chuyện này đã qua lâu như vậy rồi, bây giờ ở bên ngoài, tên nhỏ thì không để yên cho con, ở nhà, tên già cũng không để yên cho con. Hai ba con bọn họ căn bản không muốn cho con sống yên. Sự nghiệp của con bây giờ khó khăn, nếu như không có bảo chứng, mẹ đợi đó đi, sớm muộn gì mẹ của Hạo Tuấn cũng sẽ quét con ra khỏi cửa cho xem.”“Haiz, Tống Vy, mẹ cũng biết con lo lắng, nhưng lão già cứ không chịu, mẹ có cách gì chứ.”Biểu cảm của Triệu Uyển Nhan trông có chút bất lực.Tên của người thừa kế hợp pháp của Tập đoàn Tiêu thị luôn là tên của Tiêu Diệp Nhiên, đây là năm đó sau khi mẹ Tiêu qua đời đã ước định với Tiêu Tùng.Mấy năm nay, Triệu Uyển Nhan bề ngoài trông nở mày nở mặt, nhưng trên thực tế, phần lớn tài sản của nhà họ Tiêu không liên quan gì đến bà ta.Triệu Uyển Nhan luôn canh cánh trong lòng, cũng rất không cam, sau này dùng đủ mọi thủ đoạn mới khiến Tiêu Tùng đồng ý, phân một chút tài sản cho Cố Tống Vy làm của hồi môn.Nhưng ngàn tính vạn tính, bà ta lại không ngờ rằng, số tài sản này phải được thông qua sự đồng ý của Tiêu Diệp Nhiên.Nghĩ đến đây, trong lòng Triệu Uyển Nhan càng thêm u phiền.Nếu như phải qua tay của Tiêu Diệp Nhiên, vậy muốn lấy được tài sản, cơ bản là chuyện không thể!“Con không quan tâm, nếu như năm đó ông ta đã nói rồi, vậy bên của Tiêu Diệp Nhiên ông ta cũng phải tự mình đi nói, con đã đợi không được nữa rồi, chuyện này mẹ làm ổn thoả cho con càng nhanh càng tốt đi, nếu như mẹ muốn quãng đời còn lại được tiếp tục không lo cơm áo gạo tiện thì chỉ có thể giúp con ngồi vững vị trí bà Bùi, nếu không sau này già rồi, mẹ cứ đợi nhìn sắc mặt của Tiêu Diệp Nhiên mà sống đi.”Lời này của Cố Tống Vy, không thể nói là không tàn nhẫn, nhưng lại khiến sắc mặt Triệu Uyển Nhan thay đổi ngay lập tức.Mấy năm nay bà ta đối với Tiêu Diệp Nhiên không tốt, đương nhiên không dám hy vọng xa vời rằng sau này cô sẽ đối tốt với bà ta.Hễ nghĩ đến sau này già rồi không có chỗ dựa, còn phải nhìn sắc mặt của tiểu tiện nhân đó mà sống, Triệu Uyển Nhan liền cảm thấy hoảng sợ, vội vàng đồng ý: “Mẹ hiểu rồi, hai ngày nữa là ngày giỗ của mẹ tiểu tiện nhân đó, cô ta nhất định sẽ về, lúc đó mẹ kêu ba con kêu cô ta ký thư chuyển nhượng cổ phần.”…Sự im lặng của Cố Tống Vy khiến Tiêu Diệp Nhiên khá bất ngờ.Cô vốn còn tưởng với tính khí của ả tiện nhân đó nhất định sẽ không đợi được mà phản kích, nhưng kết quả lại thật bất ngờ, hoàn toàn không có.Tiêu Diệp Nhiên cũng vui vẻ trong lòng, hiếm khi không phải đối phó với cô ta, mấy ngày như vậy đúng là trăm năm hiếm gặp.Hai ngày trôi qua, ngày giỗ của mẹ Tiêu cũng theo đó mà đến.Tiêu Diệp Nhiên xin nghỉ buổi chiều, chuẩn bị đi tảo mộ, không ngờ vừa rời khỏi công ty không bao lâu thì gặp được Bùi Hạo Tuấn.Người đàn ông đó mặc áo sơ mi trắng, tưởng mình tiêu sái mà tựa vào xe, ngũ quan lịch sự nhã nhặn, thu hút người khác, chỉ là chẳng bao giờ lọt vào mắt của Tiêu Diệp Nhiên nữa.Anh ta dường như là đặc biệt ở đây chờ cô, cho nên lập tức nghênh đón, cười nói: “Em định đi quét mộ cho bác gái à? Mấy năm trước đều là anh đi cùng em, năm nay anh cũng đi với em.”

Chương 180