CHƯƠNG 1 Trưa tròn bóng, trời nắng chói chang. Tiêu Diệp Nhiên mặc áo cưới trắng tinh đứng trước cửa tiệm áo cưới nhìn đôi nam nữ đang ôm hôn thắm thiết trong chiếc xe Cayenne ven đường, cô chỉ cảm cả người rét lạnh thấu xương. Hôm nay là ngày cô hẹn chồng chưa cưới đi thử áo cưới. Hai người đã hẹn gặp nhau ở tiệm áo cưới, nhưng không ngờ cô đợi cả nửa ngày lại gặp được cảnh tượng như vậy. Người đàn ông quay lưng về phía cô đang hôn người phụ nữ ấy đến quên cả trời đất. Người phụ nữ kia vừa cuồng nhiệt đáp lại anh ta vừa liếc nhìn Tiêu Diệp Nhiên qua cửa kính xe với nụ cười dương dương tự đắc. Tiêu Diệp Nhiên đứng sững như trời trồng, cô không sao ngờ được người phụ nữ đang quấn lấy chồng chưa cưới của mình lại chính là chị gái của mình. Nước mắt trào ra, Tiêu Diệp Nhiên cắn môi, tâm trạng vừa xấu hổ vừa tức giận. Cô thật khờ! Năm phút trước, Bùi Hạo Tuấn gởi tin nhắn cho cô nói anh ta đang rất nôn nóng muốn nhìn thấy dáng vẻ mặc áo cưới của cô nên cô không chút nghĩ ngợi liền chạy…
Chương 304
Nuông Chiều Em Đến NghiệnTác giả: SSSSTruyện Ngôn TìnhCHƯƠNG 1 Trưa tròn bóng, trời nắng chói chang. Tiêu Diệp Nhiên mặc áo cưới trắng tinh đứng trước cửa tiệm áo cưới nhìn đôi nam nữ đang ôm hôn thắm thiết trong chiếc xe Cayenne ven đường, cô chỉ cảm cả người rét lạnh thấu xương. Hôm nay là ngày cô hẹn chồng chưa cưới đi thử áo cưới. Hai người đã hẹn gặp nhau ở tiệm áo cưới, nhưng không ngờ cô đợi cả nửa ngày lại gặp được cảnh tượng như vậy. Người đàn ông quay lưng về phía cô đang hôn người phụ nữ ấy đến quên cả trời đất. Người phụ nữ kia vừa cuồng nhiệt đáp lại anh ta vừa liếc nhìn Tiêu Diệp Nhiên qua cửa kính xe với nụ cười dương dương tự đắc. Tiêu Diệp Nhiên đứng sững như trời trồng, cô không sao ngờ được người phụ nữ đang quấn lấy chồng chưa cưới của mình lại chính là chị gái của mình. Nước mắt trào ra, Tiêu Diệp Nhiên cắn môi, tâm trạng vừa xấu hổ vừa tức giận. Cô thật khờ! Năm phút trước, Bùi Hạo Tuấn gởi tin nhắn cho cô nói anh ta đang rất nôn nóng muốn nhìn thấy dáng vẻ mặc áo cưới của cô nên cô không chút nghĩ ngợi liền chạy… “Cho nên?” Tiêu Diệp Nhiên nghiêng người, ung dung nhìn cô ấy.“Cho nên...thì là cậu chỉ việc đứng đó thôi, không làm gì hết mà cậu ấm họ Thẩm kia không chỉ nhìn chằm chằm cậu, mà còn đến bắt chuyện với cậu, loại cảm giác này giống như là..”Tống An Kỳ nghiêng đầu suy nghĩ: “Giống như... là tới đây để được gặp cậu vậy”Nghe vậy, Tiêu Diệp Nhiên cười tủm tỉm: “Cậu nghĩ nhiều quá rồi, anh ta có lẽ nghe được những tin đồn về tớ nên mới tới gặp tớ”“Phải không?” Tống An Kỳ nghỉ ngờ nhíu mày.“Được rồi, mau làm việc đi”Tiêu Diệp Nhiên lấy một tập tài liệu trên bàn, nhét vào tay Tống An Kỳ.Sau khi làm cho Tống An Kỳ chịu yên ổn làm việc, lúc này Tiêu Diệp Nhiên mới bình tĩnh lại.Tận dụng thời gian lúc mở màn hình máy tính lên, cô nhớ lại ánh mắt của vị tổng giám đốc mới đó nhìn cô vừa rồi, rất... trực tiếp, và hơi hứng thú.Cũng không có gì lạ khi An Kỳ nghĩ quá nhiều về việc ai đó nhìn chằm chằm vào một người như vậy trong lần gặp mặt đầu tiên.Tiêu Diệp Nhiên mỉm cười, không nghĩ nhiều nữa, cô lướt chuột, vùi đầu vào công việc bận rộn của mình.Được thăng chức rồi thì khối lượng công việc cũng tăng lên. Tiêu Diệp Nhiên tăng ca một lúc mới làm xong công việc của hôm nay.Bước ra khỏi cửa công ty, trời cũng đã tối. Cô đi nhanh xuống bậc thang, nghĩ đến việc bắt một chiếc taxi ở bên đường.Đột nhiên, một chiếc Lamborghini màu đỏ dừng lại ở trước mặt cô và chặn đường cô.Tiêu Diệp Nhiên cau mày, quay người, muốn vòng qua xe. Lúc này, cửa kính xe từ từ hạ xuống, một giọng nói quen thuộc truyền ra.“Phó giám đốc Đường”Bước chân dừng lại, Tiêu Diệp Nhiên nhìn theo tiếng kêu, chỉ nhìn thấy vị chủ tịch mới đến của công ty đang ngồi trên xe cười cười nhìn mình.Lông mày hơi nhướng lên, cô kính cẩn gọi: “Chào chủ tịch”“Vừa tan làm à?”“Vâng”“Lên xe đi. Tôi đưa cô về”Tiêu Diệp Nhiên sửng sốt, sau đó từ chối: “Cảm ơn sự tốt bụng của chủ tịch. Tôi có thể tự mình bắt taxi”Thẩm Tử Dục ngược lại cũng không ép cô: “Vậy được. Lát nữa gặp”Nói xong, nhấn chân ga mà rời đi.Nhìn chiếc Lamborghini màu đỏ tiêu xái hòa vào dòng xe cộ, Tiêu Diệp Nhiên cau mày, trên mặt lộ ra vẻ kỳ quái. Nếu cô nghe không nhầm, chủ tịch mới vừa rồi hình như nói “gặp lại sau.” Anh ta có nhầm không vậy?Tiêu Diệp Nhiên bĩu môi, thôi quên đi, bất kể là nhầm hay thế nào cũng đều không liên quan đến cô.Điều quan trọng nhất bây giờ là về nhà.Lúc này, Mặc Đình chắc đã ở nhà rồi.
“Cho nên?” Tiêu Diệp Nhiên nghiêng người, ung dung nhìn cô ấy.
“Cho nên...thì là cậu chỉ việc đứng đó thôi, không làm gì hết mà cậu ấm họ Thẩm kia không chỉ nhìn chằm chằm cậu, mà còn đến bắt chuyện với cậu, loại cảm giác này giống như là..”
Tống An Kỳ nghiêng đầu suy nghĩ: “Giống như... là tới đây để được gặp cậu vậy”
Nghe vậy, Tiêu Diệp Nhiên cười tủm tỉm: “Cậu nghĩ nhiều quá rồi, anh ta có lẽ nghe được những tin đồn về tớ nên mới tới gặp tớ”
“Phải không?” Tống An Kỳ nghỉ ngờ nhíu mày.
“Được rồi, mau làm việc đi”
Tiêu Diệp Nhiên lấy một tập tài liệu trên bàn, nhét vào tay Tống An Kỳ.
Sau khi làm cho Tống An Kỳ chịu yên ổn làm việc, lúc này Tiêu Diệp Nhiên mới bình tĩnh lại.
Tận dụng thời gian lúc mở màn hình máy tính lên, cô nhớ lại ánh mắt của vị tổng giám đốc mới đó nhìn cô vừa rồi, rất... trực tiếp, và hơi hứng thú.
Cũng không có gì lạ khi An Kỳ nghĩ quá nhiều về việc ai đó nhìn chằm chằm vào một người như vậy trong lần gặp mặt đầu tiên.
Tiêu Diệp Nhiên mỉm cười, không nghĩ nhiều nữa, cô lướt chuột, vùi đầu vào công việc bận rộn của mình.
Được thăng chức rồi thì khối lượng công việc cũng tăng lên. Tiêu Diệp Nhiên tăng ca một lúc mới làm xong công việc của hôm nay.
Bước ra khỏi cửa công ty, trời cũng đã tối. Cô đi nhanh xuống bậc thang, nghĩ đến việc bắt một chiếc taxi ở bên đường.
Đột nhiên, một chiếc Lamborghini màu đỏ dừng lại ở trước mặt cô và chặn đường cô.
Tiêu Diệp Nhiên cau mày, quay người, muốn vòng qua xe. Lúc này, cửa kính xe từ từ hạ xuống, một giọng nói quen thuộc truyền ra.
“Phó giám đốc Đường”
Bước chân dừng lại, Tiêu Diệp Nhiên nhìn theo tiếng kêu, chỉ nhìn thấy vị chủ tịch mới đến của công ty đang ngồi trên xe cười cười nhìn mình.
Lông mày hơi nhướng lên, cô kính cẩn gọi: “Chào chủ tịch”
“Vừa tan làm à?”
“Vâng”
“Lên xe đi. Tôi đưa cô về”
Tiêu Diệp Nhiên sửng sốt, sau đó từ chối: “Cảm ơn sự tốt bụng của chủ tịch. Tôi có thể tự mình bắt taxi”
Thẩm Tử Dục ngược lại cũng không ép cô: “Vậy được. Lát nữa gặp”
Nói xong, nhấn chân ga mà rời đi.
Nhìn chiếc Lamborghini màu đỏ tiêu xái hòa vào dòng xe cộ, Tiêu Diệp Nhiên cau mày, trên mặt lộ ra vẻ kỳ quái. Nếu cô nghe không nhầm, chủ tịch mới vừa rồi hình như nói “gặp lại sau.” Anh ta có nhầm không vậy?
Tiêu Diệp Nhiên bĩu môi, thôi quên đi, bất kể là nhầm hay thế nào cũng đều không liên quan đến cô.
Điều quan trọng nhất bây giờ là về nhà.
Lúc này, Mặc Đình chắc đã ở nhà rồi.
Nuông Chiều Em Đến NghiệnTác giả: SSSSTruyện Ngôn TìnhCHƯƠNG 1 Trưa tròn bóng, trời nắng chói chang. Tiêu Diệp Nhiên mặc áo cưới trắng tinh đứng trước cửa tiệm áo cưới nhìn đôi nam nữ đang ôm hôn thắm thiết trong chiếc xe Cayenne ven đường, cô chỉ cảm cả người rét lạnh thấu xương. Hôm nay là ngày cô hẹn chồng chưa cưới đi thử áo cưới. Hai người đã hẹn gặp nhau ở tiệm áo cưới, nhưng không ngờ cô đợi cả nửa ngày lại gặp được cảnh tượng như vậy. Người đàn ông quay lưng về phía cô đang hôn người phụ nữ ấy đến quên cả trời đất. Người phụ nữ kia vừa cuồng nhiệt đáp lại anh ta vừa liếc nhìn Tiêu Diệp Nhiên qua cửa kính xe với nụ cười dương dương tự đắc. Tiêu Diệp Nhiên đứng sững như trời trồng, cô không sao ngờ được người phụ nữ đang quấn lấy chồng chưa cưới của mình lại chính là chị gái của mình. Nước mắt trào ra, Tiêu Diệp Nhiên cắn môi, tâm trạng vừa xấu hổ vừa tức giận. Cô thật khờ! Năm phút trước, Bùi Hạo Tuấn gởi tin nhắn cho cô nói anh ta đang rất nôn nóng muốn nhìn thấy dáng vẻ mặc áo cưới của cô nên cô không chút nghĩ ngợi liền chạy… “Cho nên?” Tiêu Diệp Nhiên nghiêng người, ung dung nhìn cô ấy.“Cho nên...thì là cậu chỉ việc đứng đó thôi, không làm gì hết mà cậu ấm họ Thẩm kia không chỉ nhìn chằm chằm cậu, mà còn đến bắt chuyện với cậu, loại cảm giác này giống như là..”Tống An Kỳ nghiêng đầu suy nghĩ: “Giống như... là tới đây để được gặp cậu vậy”Nghe vậy, Tiêu Diệp Nhiên cười tủm tỉm: “Cậu nghĩ nhiều quá rồi, anh ta có lẽ nghe được những tin đồn về tớ nên mới tới gặp tớ”“Phải không?” Tống An Kỳ nghỉ ngờ nhíu mày.“Được rồi, mau làm việc đi”Tiêu Diệp Nhiên lấy một tập tài liệu trên bàn, nhét vào tay Tống An Kỳ.Sau khi làm cho Tống An Kỳ chịu yên ổn làm việc, lúc này Tiêu Diệp Nhiên mới bình tĩnh lại.Tận dụng thời gian lúc mở màn hình máy tính lên, cô nhớ lại ánh mắt của vị tổng giám đốc mới đó nhìn cô vừa rồi, rất... trực tiếp, và hơi hứng thú.Cũng không có gì lạ khi An Kỳ nghĩ quá nhiều về việc ai đó nhìn chằm chằm vào một người như vậy trong lần gặp mặt đầu tiên.Tiêu Diệp Nhiên mỉm cười, không nghĩ nhiều nữa, cô lướt chuột, vùi đầu vào công việc bận rộn của mình.Được thăng chức rồi thì khối lượng công việc cũng tăng lên. Tiêu Diệp Nhiên tăng ca một lúc mới làm xong công việc của hôm nay.Bước ra khỏi cửa công ty, trời cũng đã tối. Cô đi nhanh xuống bậc thang, nghĩ đến việc bắt một chiếc taxi ở bên đường.Đột nhiên, một chiếc Lamborghini màu đỏ dừng lại ở trước mặt cô và chặn đường cô.Tiêu Diệp Nhiên cau mày, quay người, muốn vòng qua xe. Lúc này, cửa kính xe từ từ hạ xuống, một giọng nói quen thuộc truyền ra.“Phó giám đốc Đường”Bước chân dừng lại, Tiêu Diệp Nhiên nhìn theo tiếng kêu, chỉ nhìn thấy vị chủ tịch mới đến của công ty đang ngồi trên xe cười cười nhìn mình.Lông mày hơi nhướng lên, cô kính cẩn gọi: “Chào chủ tịch”“Vừa tan làm à?”“Vâng”“Lên xe đi. Tôi đưa cô về”Tiêu Diệp Nhiên sửng sốt, sau đó từ chối: “Cảm ơn sự tốt bụng của chủ tịch. Tôi có thể tự mình bắt taxi”Thẩm Tử Dục ngược lại cũng không ép cô: “Vậy được. Lát nữa gặp”Nói xong, nhấn chân ga mà rời đi.Nhìn chiếc Lamborghini màu đỏ tiêu xái hòa vào dòng xe cộ, Tiêu Diệp Nhiên cau mày, trên mặt lộ ra vẻ kỳ quái. Nếu cô nghe không nhầm, chủ tịch mới vừa rồi hình như nói “gặp lại sau.” Anh ta có nhầm không vậy?Tiêu Diệp Nhiên bĩu môi, thôi quên đi, bất kể là nhầm hay thế nào cũng đều không liên quan đến cô.Điều quan trọng nhất bây giờ là về nhà.Lúc này, Mặc Đình chắc đã ở nhà rồi.