CHƯƠNG 1 Trưa tròn bóng, trời nắng chói chang. Tiêu Diệp Nhiên mặc áo cưới trắng tinh đứng trước cửa tiệm áo cưới nhìn đôi nam nữ đang ôm hôn thắm thiết trong chiếc xe Cayenne ven đường, cô chỉ cảm cả người rét lạnh thấu xương. Hôm nay là ngày cô hẹn chồng chưa cưới đi thử áo cưới. Hai người đã hẹn gặp nhau ở tiệm áo cưới, nhưng không ngờ cô đợi cả nửa ngày lại gặp được cảnh tượng như vậy. Người đàn ông quay lưng về phía cô đang hôn người phụ nữ ấy đến quên cả trời đất. Người phụ nữ kia vừa cuồng nhiệt đáp lại anh ta vừa liếc nhìn Tiêu Diệp Nhiên qua cửa kính xe với nụ cười dương dương tự đắc. Tiêu Diệp Nhiên đứng sững như trời trồng, cô không sao ngờ được người phụ nữ đang quấn lấy chồng chưa cưới của mình lại chính là chị gái của mình. Nước mắt trào ra, Tiêu Diệp Nhiên cắn môi, tâm trạng vừa xấu hổ vừa tức giận. Cô thật khờ! Năm phút trước, Bùi Hạo Tuấn gởi tin nhắn cho cô nói anh ta đang rất nôn nóng muốn nhìn thấy dáng vẻ mặc áo cưới của cô nên cô không chút nghĩ ngợi liền chạy…
Chương 383
Nuông Chiều Em Đến NghiệnTác giả: SSSSTruyện Ngôn TìnhCHƯƠNG 1 Trưa tròn bóng, trời nắng chói chang. Tiêu Diệp Nhiên mặc áo cưới trắng tinh đứng trước cửa tiệm áo cưới nhìn đôi nam nữ đang ôm hôn thắm thiết trong chiếc xe Cayenne ven đường, cô chỉ cảm cả người rét lạnh thấu xương. Hôm nay là ngày cô hẹn chồng chưa cưới đi thử áo cưới. Hai người đã hẹn gặp nhau ở tiệm áo cưới, nhưng không ngờ cô đợi cả nửa ngày lại gặp được cảnh tượng như vậy. Người đàn ông quay lưng về phía cô đang hôn người phụ nữ ấy đến quên cả trời đất. Người phụ nữ kia vừa cuồng nhiệt đáp lại anh ta vừa liếc nhìn Tiêu Diệp Nhiên qua cửa kính xe với nụ cười dương dương tự đắc. Tiêu Diệp Nhiên đứng sững như trời trồng, cô không sao ngờ được người phụ nữ đang quấn lấy chồng chưa cưới của mình lại chính là chị gái của mình. Nước mắt trào ra, Tiêu Diệp Nhiên cắn môi, tâm trạng vừa xấu hổ vừa tức giận. Cô thật khờ! Năm phút trước, Bùi Hạo Tuấn gởi tin nhắn cho cô nói anh ta đang rất nôn nóng muốn nhìn thấy dáng vẻ mặc áo cưới của cô nên cô không chút nghĩ ngợi liền chạy… “Chị Diệp Nhiên, xin lỗi, tôi cũng là bất đắc dĩ thôi. Chị muốn trách thì trách bọn người Tô Nhã An đi”Lúc đó cô còn lưu lại một tia lý trí, hình như cô đã nghe. thấy Thân Ngải Hân nói một câu như vậy.Còn việc có phải thật sự đã nói như vậy hay không, cô không rõ nữa.Nếu như bọn người Tô Nhã An muốn hại cô, vậy cô cũng không thể không xảy ra chuyện gì hết a? Hơn nữa, đáng lẽ cô cũng không ở chỗ này?Nhưng mà bây giờ không phải lúc để suy nghĩ mấy vấn đề này, bây giờ điều nên quan tâm là, bọn người Mặc Đình không tìm được cô, bọn họ chắc chắn là rất lo lắng. Nhưng cô bây giờ đang ở đâu đây?Mang theo nghi hoặc như vậy, cô xuống giường, đôi chân trần giãm lên thảm lông cừu mềm mại, đi đến bên cửa sổ, kéo rèm cửa nặng nề ra, ánh sáng mặt trời chói mặt lập tức tràn vào cả phòng.Ánh sáng đột ngột khiến cô khó chịu mà đưa tay lên che nẵng, khi dịu đi rồi cô mới từ từ hạ tay xuống nhìn ra ngoài cửa sổ.Một tòa nhà tráng lệ đập vào mắt cô, ánh nắng chiếu vào. bức tường kính của nó phản chiếu ra ánh sáng rực rỡ.Đó là sản nghiệp dưới quyền của nhà họ Lục, tòa nhà mang tính bước ngoặt của thành phố Bắc Ninh- Tòa nhà Đỉnh Thịnh.Vậy, vị trí mà cô đang đứng bây giờ chắc là Ngự Cảnh Trung Đình ở đối diện với nó xa xa, tòa nhà căn hộ sang trọng với mỗi mét vuông là vài trăm triệu.Sau khi xác định vị trí của mình, cô quay lại bên giường, bắt đầu lục tìm điện thoại di động của mình.Không tìm được gì cả.Điện thoại di động của cô vốn không có ở đây.Cô chán nản ngồi xuống mép giường, phiền não mà vò đầu bứt tóc.Vốn định trực tiếp gọi cho Mặc Đình nói cô đang ở đâu, như vậy thì anh có thể đến cứu cô ra ngoài.Bây giờ xem ra là không thể rồi.Vậy thì...Cô ngước mắt nhìn cánh cửa phòng đang đóng chặt, nhíu mày, không biết là ai đã đưa cô đến đây? Đó sẽ là người như thế nào? Có phải giống như Tô Nhã An, muốn gây bất lợi cho cô không?Nghĩ đến đây, cô vốn đang bình tĩnh, bây giờ không khỏi có chút hoảng loạn.Nếu như thật sự là người giống như Tô Nhã An, vậy tình hình của cô sẽ rất nguy hiểm.Cô phải tìm cách ra khỏi đây.Lúc cô đang cực khổ suy nghĩ xem nên làm thế nào để ra khỏi đây, thì cửa phòng mở ra.Nghe thấy tiếng động, cô cảnh giác mà ngẩng đầu nhìn về phía cửa.Một người đàn ông thân hình cao lớn đi vào, khi nhìn thấy dung mạo của người đàn ông, cô kinh ngạc mà đứng dậy. “Sao lại là anh?!” Vẻ mặt cô chấn kinh. Người đàn ông đi vào chính là nam chính trong buổi họp báo ngày hôm qua - Ngôn Húc.
“Chị Diệp Nhiên, xin lỗi, tôi cũng là bất đắc dĩ thôi. Chị muốn trách thì trách bọn người Tô Nhã An đi”
Lúc đó cô còn lưu lại một tia lý trí, hình như cô đã nghe. thấy Thân Ngải Hân nói một câu như vậy.
Còn việc có phải thật sự đã nói như vậy hay không, cô không rõ nữa.
Nếu như bọn người Tô Nhã An muốn hại cô, vậy cô cũng không thể không xảy ra chuyện gì hết a? Hơn nữa, đáng lẽ cô cũng không ở chỗ này?
Nhưng mà bây giờ không phải lúc để suy nghĩ mấy vấn đề này, bây giờ điều nên quan tâm là, bọn người Mặc Đình không tìm được cô, bọn họ chắc chắn là rất lo lắng. Nhưng cô bây giờ đang ở đâu đây?
Mang theo nghi hoặc như vậy, cô xuống giường, đôi chân trần giãm lên thảm lông cừu mềm mại, đi đến bên cửa sổ, kéo rèm cửa nặng nề ra, ánh sáng mặt trời chói mặt lập tức tràn vào cả phòng.
Ánh sáng đột ngột khiến cô khó chịu mà đưa tay lên che nẵng, khi dịu đi rồi cô mới từ từ hạ tay xuống nhìn ra ngoài cửa sổ.
Một tòa nhà tráng lệ đập vào mắt cô, ánh nắng chiếu vào. bức tường kính của nó phản chiếu ra ánh sáng rực rỡ.
Đó là sản nghiệp dưới quyền của nhà họ Lục, tòa nhà mang tính bước ngoặt của thành phố Bắc Ninh- Tòa nhà Đỉnh Thịnh.
Vậy, vị trí mà cô đang đứng bây giờ chắc là Ngự Cảnh
Trung Đình ở đối diện với nó xa xa, tòa nhà căn hộ sang trọng với mỗi mét vuông là vài trăm triệu.
Sau khi xác định vị trí của mình, cô quay lại bên giường, bắt đầu lục tìm điện thoại di động của mình.
Không tìm được gì cả.
Điện thoại di động của cô vốn không có ở đây.
Cô chán nản ngồi xuống mép giường, phiền não mà vò đầu bứt tóc.
Vốn định trực tiếp gọi cho Mặc Đình nói cô đang ở đâu, như vậy thì anh có thể đến cứu cô ra ngoài.
Bây giờ xem ra là không thể rồi.
Vậy thì...
Cô ngước mắt nhìn cánh cửa phòng đang đóng chặt, nhíu mày, không biết là ai đã đưa cô đến đây? Đó sẽ là người như thế nào? Có phải giống như Tô Nhã An, muốn gây bất lợi cho cô không?
Nghĩ đến đây, cô vốn đang bình tĩnh, bây giờ không khỏi có chút hoảng loạn.
Nếu như thật sự là người giống như Tô Nhã An, vậy tình hình của cô sẽ rất nguy hiểm.
Cô phải tìm cách ra khỏi đây.
Lúc cô đang cực khổ suy nghĩ xem nên làm thế nào để ra khỏi đây, thì cửa phòng mở ra.
Nghe thấy tiếng động, cô cảnh giác mà ngẩng đầu nhìn về phía cửa.
Một người đàn ông thân hình cao lớn đi vào, khi nhìn thấy dung mạo của người đàn ông, cô kinh ngạc mà đứng dậy. “Sao lại là anh?!” Vẻ mặt cô chấn kinh. Người đàn ông đi vào chính là nam chính trong buổi họp báo ngày hôm qua - Ngôn Húc.
Nuông Chiều Em Đến NghiệnTác giả: SSSSTruyện Ngôn TìnhCHƯƠNG 1 Trưa tròn bóng, trời nắng chói chang. Tiêu Diệp Nhiên mặc áo cưới trắng tinh đứng trước cửa tiệm áo cưới nhìn đôi nam nữ đang ôm hôn thắm thiết trong chiếc xe Cayenne ven đường, cô chỉ cảm cả người rét lạnh thấu xương. Hôm nay là ngày cô hẹn chồng chưa cưới đi thử áo cưới. Hai người đã hẹn gặp nhau ở tiệm áo cưới, nhưng không ngờ cô đợi cả nửa ngày lại gặp được cảnh tượng như vậy. Người đàn ông quay lưng về phía cô đang hôn người phụ nữ ấy đến quên cả trời đất. Người phụ nữ kia vừa cuồng nhiệt đáp lại anh ta vừa liếc nhìn Tiêu Diệp Nhiên qua cửa kính xe với nụ cười dương dương tự đắc. Tiêu Diệp Nhiên đứng sững như trời trồng, cô không sao ngờ được người phụ nữ đang quấn lấy chồng chưa cưới của mình lại chính là chị gái của mình. Nước mắt trào ra, Tiêu Diệp Nhiên cắn môi, tâm trạng vừa xấu hổ vừa tức giận. Cô thật khờ! Năm phút trước, Bùi Hạo Tuấn gởi tin nhắn cho cô nói anh ta đang rất nôn nóng muốn nhìn thấy dáng vẻ mặc áo cưới của cô nên cô không chút nghĩ ngợi liền chạy… “Chị Diệp Nhiên, xin lỗi, tôi cũng là bất đắc dĩ thôi. Chị muốn trách thì trách bọn người Tô Nhã An đi”Lúc đó cô còn lưu lại một tia lý trí, hình như cô đã nghe. thấy Thân Ngải Hân nói một câu như vậy.Còn việc có phải thật sự đã nói như vậy hay không, cô không rõ nữa.Nếu như bọn người Tô Nhã An muốn hại cô, vậy cô cũng không thể không xảy ra chuyện gì hết a? Hơn nữa, đáng lẽ cô cũng không ở chỗ này?Nhưng mà bây giờ không phải lúc để suy nghĩ mấy vấn đề này, bây giờ điều nên quan tâm là, bọn người Mặc Đình không tìm được cô, bọn họ chắc chắn là rất lo lắng. Nhưng cô bây giờ đang ở đâu đây?Mang theo nghi hoặc như vậy, cô xuống giường, đôi chân trần giãm lên thảm lông cừu mềm mại, đi đến bên cửa sổ, kéo rèm cửa nặng nề ra, ánh sáng mặt trời chói mặt lập tức tràn vào cả phòng.Ánh sáng đột ngột khiến cô khó chịu mà đưa tay lên che nẵng, khi dịu đi rồi cô mới từ từ hạ tay xuống nhìn ra ngoài cửa sổ.Một tòa nhà tráng lệ đập vào mắt cô, ánh nắng chiếu vào. bức tường kính của nó phản chiếu ra ánh sáng rực rỡ.Đó là sản nghiệp dưới quyền của nhà họ Lục, tòa nhà mang tính bước ngoặt của thành phố Bắc Ninh- Tòa nhà Đỉnh Thịnh.Vậy, vị trí mà cô đang đứng bây giờ chắc là Ngự Cảnh Trung Đình ở đối diện với nó xa xa, tòa nhà căn hộ sang trọng với mỗi mét vuông là vài trăm triệu.Sau khi xác định vị trí của mình, cô quay lại bên giường, bắt đầu lục tìm điện thoại di động của mình.Không tìm được gì cả.Điện thoại di động của cô vốn không có ở đây.Cô chán nản ngồi xuống mép giường, phiền não mà vò đầu bứt tóc.Vốn định trực tiếp gọi cho Mặc Đình nói cô đang ở đâu, như vậy thì anh có thể đến cứu cô ra ngoài.Bây giờ xem ra là không thể rồi.Vậy thì...Cô ngước mắt nhìn cánh cửa phòng đang đóng chặt, nhíu mày, không biết là ai đã đưa cô đến đây? Đó sẽ là người như thế nào? Có phải giống như Tô Nhã An, muốn gây bất lợi cho cô không?Nghĩ đến đây, cô vốn đang bình tĩnh, bây giờ không khỏi có chút hoảng loạn.Nếu như thật sự là người giống như Tô Nhã An, vậy tình hình của cô sẽ rất nguy hiểm.Cô phải tìm cách ra khỏi đây.Lúc cô đang cực khổ suy nghĩ xem nên làm thế nào để ra khỏi đây, thì cửa phòng mở ra.Nghe thấy tiếng động, cô cảnh giác mà ngẩng đầu nhìn về phía cửa.Một người đàn ông thân hình cao lớn đi vào, khi nhìn thấy dung mạo của người đàn ông, cô kinh ngạc mà đứng dậy. “Sao lại là anh?!” Vẻ mặt cô chấn kinh. Người đàn ông đi vào chính là nam chính trong buổi họp báo ngày hôm qua - Ngôn Húc.