Tác giả:

CHƯƠNG 1 Trưa tròn bóng, trời nắng chói chang. Tiêu Diệp Nhiên mặc áo cưới trắng tinh đứng trước cửa tiệm áo cưới nhìn đôi nam nữ đang ôm hôn thắm thiết trong chiếc xe Cayenne ven đường, cô chỉ cảm cả người rét lạnh thấu xương. Hôm nay là ngày cô hẹn chồng chưa cưới đi thử áo cưới. Hai người đã hẹn gặp nhau ở tiệm áo cưới, nhưng không ngờ cô đợi cả nửa ngày lại gặp được cảnh tượng như vậy. Người đàn ông quay lưng về phía cô đang hôn người phụ nữ ấy đến quên cả trời đất. Người phụ nữ kia vừa cuồng nhiệt đáp lại anh ta vừa liếc nhìn Tiêu Diệp Nhiên qua cửa kính xe với nụ cười dương dương tự đắc. Tiêu Diệp Nhiên đứng sững như trời trồng, cô không sao ngờ được người phụ nữ đang quấn lấy chồng chưa cưới của mình lại chính là chị gái của mình. Nước mắt trào ra, Tiêu Diệp Nhiên cắn môi, tâm trạng vừa xấu hổ vừa tức giận. Cô thật khờ! Năm phút trước, Bùi Hạo Tuấn gởi tin nhắn cho cô nói anh ta đang rất nôn nóng muốn nhìn thấy dáng vẻ mặc áo cưới của cô nên cô không chút nghĩ ngợi liền chạy…

Chương 481

Nuông Chiều Em Đến NghiệnTác giả: SSSSTruyện Ngôn TìnhCHƯƠNG 1 Trưa tròn bóng, trời nắng chói chang. Tiêu Diệp Nhiên mặc áo cưới trắng tinh đứng trước cửa tiệm áo cưới nhìn đôi nam nữ đang ôm hôn thắm thiết trong chiếc xe Cayenne ven đường, cô chỉ cảm cả người rét lạnh thấu xương. Hôm nay là ngày cô hẹn chồng chưa cưới đi thử áo cưới. Hai người đã hẹn gặp nhau ở tiệm áo cưới, nhưng không ngờ cô đợi cả nửa ngày lại gặp được cảnh tượng như vậy. Người đàn ông quay lưng về phía cô đang hôn người phụ nữ ấy đến quên cả trời đất. Người phụ nữ kia vừa cuồng nhiệt đáp lại anh ta vừa liếc nhìn Tiêu Diệp Nhiên qua cửa kính xe với nụ cười dương dương tự đắc. Tiêu Diệp Nhiên đứng sững như trời trồng, cô không sao ngờ được người phụ nữ đang quấn lấy chồng chưa cưới của mình lại chính là chị gái của mình. Nước mắt trào ra, Tiêu Diệp Nhiên cắn môi, tâm trạng vừa xấu hổ vừa tức giận. Cô thật khờ! Năm phút trước, Bùi Hạo Tuấn gởi tin nhắn cho cô nói anh ta đang rất nôn nóng muốn nhìn thấy dáng vẻ mặc áo cưới của cô nên cô không chút nghĩ ngợi liền chạy… Sau đó, cô ấy cố ý tỏ ra thần bí mà nói với Tiêu Diệp Nhiên: “Chị Diệp Nhiên, không phải chỉ có mình em đến thăm chị a, còn có người cũng đến nữa”“Ai thế?” Tiêu Diệp Nhiên rất tò mò.Nếu như người mà cô quen, Thân Ngải Hân cũng có quen, vậy cũng chỉ có người đó rồi, nhưng người đó sao lại có thể đến đây chứ?“Rất muốn biết đúng không?” Thân Ngải Hân mỉm cười giống như là một con hồ ly nhỏ: “Chị cứ đợi xem kỳ tích đi”Nói xong, cô quay người đi mở cửa.Một thân ảnh cao lớn quen thuộc rơi vào trong mắt của Tiêu Diệp Nhiên, đôi đồng tử lập tức phóng to, kinh ngạc kêu lên: “Ngôn Húc!”Cũng một chiếc mũ lưỡi trai, kính râm và khẩu trang, nhưng Tiêu Diệp Nhiên vẫn nhìn ra đối phương là ai ngay lập tức.Tháo mũ lưỡi trai, kính râm, khẩu trang ra, lộ ra một khuôn mặt thanh tú, chính là Ngôn Húc.“Ừm, là tôi” Ngôn Húc nhìn thẳng vào Tiêu Diệp Nhiên đang ngồi trên giường bệnh, khoé môi cong lên như có như không.“Sao anh lại đến đây?” Hình như cô không có nói với anh chuyện mình năm viện, làm sao anh biết chứ?Ánh mắt nghỉ hoặc của Tiêu Diệp Nhiên quét qua Thân Ngải Hân, Thân Ngải Hân sờ sờ mũi, ngại ngùng mà giải thích: “Là em nói với tiền bối Ngôn Húc đó, bởi vì lúc ở phim trường, em thấy tiền bối Ngôn Húc đối đãi với chị Diệp Nhiên rất đặc biệt, em nghĩ có thể anh ấy là bạn tốt của chị, sau đó em liền..”Ngừng lại, cô cẩn thận dè dặt mà hỏi: “Chị Diệp Nhiên, chị không giận chứ”Người cũng đã đến rồi, cô còn nói được gì nữa?Tiêu Diệp Nhiên nở nụ cười bất lực: “Chị không giận” Thân Ngải Hân thở phào: “Cũng may, cũng may”Nói xong, cô ta nhìn xung quanh, sau đó đi qua đó: “Chị Diệp Nhiên, sao chị lại nằm viện thế?”Cô đi đến bên giường, nhìn Tiêu Diệp Nhiên với vẻ nghỉ hoặc.Tiêu Diệp Nhiên nhìn Ngôn Húc cũng đang đi tới một cái, sau đó trả lời: “Không cẩn thận để bị thương một chút” Bước chân Ngôn Húc dừng lại, sự qua loa hời hợt của cô khiến anh ta đau lòng.“Vậy khoẻ chưa?” Thân Ngải Hân hỏi.“Ừm, ngày mai xuất viện rồi” Tiêu Diệp Nhiên chỉ chiếcghế ở bên giường: “Hai người ngồi đi:Sau khi Thân Ngải Hân ngồi xuống, do dự một hồi, sau đó nói: “Chị Diệp Nhiên, chị gái tối hôm qua nói với em, nói chị muốn gặp em, vốn dĩ em còn đang do dự là có đếnkhông. Dù sao em cũng đã từng hại chị. Nói đến đây, Thân Ngải Hân áy náy mà cúi đầu xuống. “Thân Ngải Hân”Nghe thấy cô gọi mình, Thân Ngải Hân ngẩng đầu lên, chỉ thấy cô mỉm cười nhu hoà nói: “Chuyện đã qua cũng đã qua rồi, hơn nữa, không phải em còn giúp đỡ chị sao?” “Có gì lớn đâu” Thân Ngải Hân cảm thấy mình chỉ là nên làm mà thôi.

Sau đó, cô ấy cố ý tỏ ra thần bí mà nói với Tiêu Diệp Nhiên: “Chị Diệp Nhiên, không phải chỉ có mình em đến thăm chị a, còn có người cũng đến nữa”

“Ai thế?” Tiêu Diệp Nhiên rất tò mò.

Nếu như người mà cô quen, Thân Ngải Hân cũng có quen, vậy cũng chỉ có người đó rồi, nhưng người đó sao lại có thể đến đây chứ?

“Rất muốn biết đúng không?” Thân Ngải Hân mỉm cười giống như là một con hồ ly nhỏ: “Chị cứ đợi xem kỳ tích đi”

Nói xong, cô quay người đi mở cửa.

Một thân ảnh cao lớn quen thuộc rơi vào trong mắt của Tiêu Diệp Nhiên, đôi đồng tử lập tức phóng to, kinh ngạc kêu lên: “Ngôn Húc!”

Cũng một chiếc mũ lưỡi trai, kính râm và khẩu trang, nhưng Tiêu Diệp Nhiên vẫn nhìn ra đối phương là ai ngay lập tức.

Tháo mũ lưỡi trai, kính râm, khẩu trang ra, lộ ra một khuôn mặt thanh tú, chính là Ngôn Húc.

“Ừm, là tôi” Ngôn Húc nhìn thẳng vào Tiêu Diệp Nhiên đang ngồi trên giường bệnh, khoé môi cong lên như có như không.

“Sao anh lại đến đây?” Hình như cô không có nói với anh chuyện mình năm viện, làm sao anh biết chứ?

Ánh mắt nghỉ hoặc của Tiêu Diệp Nhiên quét qua Thân Ngải Hân, Thân Ngải Hân sờ sờ mũi, ngại ngùng mà giải thích: “Là em nói với tiền bối Ngôn Húc đó, bởi vì lúc ở phim trường, em thấy tiền bối Ngôn Húc đối đãi với chị Diệp Nhiên rất đặc biệt, em nghĩ có thể anh ấy là bạn tốt của chị, sau đó em liền..”

Ngừng lại, cô cẩn thận dè dặt mà hỏi: “Chị Diệp Nhiên, chị không giận chứ”

Người cũng đã đến rồi, cô còn nói được gì nữa?

Tiêu Diệp Nhiên nở nụ cười bất lực: “Chị không giận” Thân Ngải Hân thở phào: “Cũng may, cũng may”

Nói xong, cô ta nhìn xung quanh, sau đó đi qua đó: “Chị Diệp Nhiên, sao chị lại nằm viện thế?”

Cô đi đến bên giường, nhìn Tiêu Diệp Nhiên với vẻ nghỉ hoặc.

Tiêu Diệp Nhiên nhìn Ngôn Húc cũng đang đi tới một cái, sau đó trả lời: “Không cẩn thận để bị thương một chút” Bước chân Ngôn Húc dừng lại, sự qua loa hời hợt của cô khiến anh ta đau lòng.

“Vậy khoẻ chưa?” Thân Ngải Hân hỏi.

“Ừm, ngày mai xuất viện rồi” Tiêu Diệp Nhiên chỉ chiếc

ghế ở bên giường: “Hai người ngồi đi:

Sau khi Thân Ngải Hân ngồi xuống, do dự một hồi, sau đó nói: “Chị Diệp Nhiên, chị gái tối hôm qua nói với em, nói chị muốn gặp em, vốn dĩ em còn đang do dự là có đến

không. Dù sao em cũng đã từng hại chị. Nói đến đây, Thân Ngải Hân áy náy mà cúi đầu xuống. “Thân Ngải Hân”

Nghe thấy cô gọi mình, Thân Ngải Hân ngẩng đầu lên, chỉ thấy cô mỉm cười nhu hoà nói: “Chuyện đã qua cũng đã qua rồi, hơn nữa, không phải em còn giúp đỡ chị sao?” “Có gì lớn đâu” Thân Ngải Hân cảm thấy mình chỉ là nên làm mà thôi.

Nuông Chiều Em Đến NghiệnTác giả: SSSSTruyện Ngôn TìnhCHƯƠNG 1 Trưa tròn bóng, trời nắng chói chang. Tiêu Diệp Nhiên mặc áo cưới trắng tinh đứng trước cửa tiệm áo cưới nhìn đôi nam nữ đang ôm hôn thắm thiết trong chiếc xe Cayenne ven đường, cô chỉ cảm cả người rét lạnh thấu xương. Hôm nay là ngày cô hẹn chồng chưa cưới đi thử áo cưới. Hai người đã hẹn gặp nhau ở tiệm áo cưới, nhưng không ngờ cô đợi cả nửa ngày lại gặp được cảnh tượng như vậy. Người đàn ông quay lưng về phía cô đang hôn người phụ nữ ấy đến quên cả trời đất. Người phụ nữ kia vừa cuồng nhiệt đáp lại anh ta vừa liếc nhìn Tiêu Diệp Nhiên qua cửa kính xe với nụ cười dương dương tự đắc. Tiêu Diệp Nhiên đứng sững như trời trồng, cô không sao ngờ được người phụ nữ đang quấn lấy chồng chưa cưới của mình lại chính là chị gái của mình. Nước mắt trào ra, Tiêu Diệp Nhiên cắn môi, tâm trạng vừa xấu hổ vừa tức giận. Cô thật khờ! Năm phút trước, Bùi Hạo Tuấn gởi tin nhắn cho cô nói anh ta đang rất nôn nóng muốn nhìn thấy dáng vẻ mặc áo cưới của cô nên cô không chút nghĩ ngợi liền chạy… Sau đó, cô ấy cố ý tỏ ra thần bí mà nói với Tiêu Diệp Nhiên: “Chị Diệp Nhiên, không phải chỉ có mình em đến thăm chị a, còn có người cũng đến nữa”“Ai thế?” Tiêu Diệp Nhiên rất tò mò.Nếu như người mà cô quen, Thân Ngải Hân cũng có quen, vậy cũng chỉ có người đó rồi, nhưng người đó sao lại có thể đến đây chứ?“Rất muốn biết đúng không?” Thân Ngải Hân mỉm cười giống như là một con hồ ly nhỏ: “Chị cứ đợi xem kỳ tích đi”Nói xong, cô quay người đi mở cửa.Một thân ảnh cao lớn quen thuộc rơi vào trong mắt của Tiêu Diệp Nhiên, đôi đồng tử lập tức phóng to, kinh ngạc kêu lên: “Ngôn Húc!”Cũng một chiếc mũ lưỡi trai, kính râm và khẩu trang, nhưng Tiêu Diệp Nhiên vẫn nhìn ra đối phương là ai ngay lập tức.Tháo mũ lưỡi trai, kính râm, khẩu trang ra, lộ ra một khuôn mặt thanh tú, chính là Ngôn Húc.“Ừm, là tôi” Ngôn Húc nhìn thẳng vào Tiêu Diệp Nhiên đang ngồi trên giường bệnh, khoé môi cong lên như có như không.“Sao anh lại đến đây?” Hình như cô không có nói với anh chuyện mình năm viện, làm sao anh biết chứ?Ánh mắt nghỉ hoặc của Tiêu Diệp Nhiên quét qua Thân Ngải Hân, Thân Ngải Hân sờ sờ mũi, ngại ngùng mà giải thích: “Là em nói với tiền bối Ngôn Húc đó, bởi vì lúc ở phim trường, em thấy tiền bối Ngôn Húc đối đãi với chị Diệp Nhiên rất đặc biệt, em nghĩ có thể anh ấy là bạn tốt của chị, sau đó em liền..”Ngừng lại, cô cẩn thận dè dặt mà hỏi: “Chị Diệp Nhiên, chị không giận chứ”Người cũng đã đến rồi, cô còn nói được gì nữa?Tiêu Diệp Nhiên nở nụ cười bất lực: “Chị không giận” Thân Ngải Hân thở phào: “Cũng may, cũng may”Nói xong, cô ta nhìn xung quanh, sau đó đi qua đó: “Chị Diệp Nhiên, sao chị lại nằm viện thế?”Cô đi đến bên giường, nhìn Tiêu Diệp Nhiên với vẻ nghỉ hoặc.Tiêu Diệp Nhiên nhìn Ngôn Húc cũng đang đi tới một cái, sau đó trả lời: “Không cẩn thận để bị thương một chút” Bước chân Ngôn Húc dừng lại, sự qua loa hời hợt của cô khiến anh ta đau lòng.“Vậy khoẻ chưa?” Thân Ngải Hân hỏi.“Ừm, ngày mai xuất viện rồi” Tiêu Diệp Nhiên chỉ chiếcghế ở bên giường: “Hai người ngồi đi:Sau khi Thân Ngải Hân ngồi xuống, do dự một hồi, sau đó nói: “Chị Diệp Nhiên, chị gái tối hôm qua nói với em, nói chị muốn gặp em, vốn dĩ em còn đang do dự là có đếnkhông. Dù sao em cũng đã từng hại chị. Nói đến đây, Thân Ngải Hân áy náy mà cúi đầu xuống. “Thân Ngải Hân”Nghe thấy cô gọi mình, Thân Ngải Hân ngẩng đầu lên, chỉ thấy cô mỉm cười nhu hoà nói: “Chuyện đã qua cũng đã qua rồi, hơn nữa, không phải em còn giúp đỡ chị sao?” “Có gì lớn đâu” Thân Ngải Hân cảm thấy mình chỉ là nên làm mà thôi.

Chương 481