Vào ngày trời đông giá rét, đội viên đại đội Thanh Miêu đều đã bước vào trạng thái ngủ đông, giữa trời đông tuyết phủ hiếm khi có người ra cửa, mọi người đều ở trong sân của mình sinh hoạt. Hứa Nặc nằm ở trong ổ chăn trên giường đất còn cảm thấy ớn lạnh từ xương cốt. Lạnh, quá lạnh. Cho dù giường đất nóng bỏng phía dưới cũng không mang đến cho cơ thể cô bao nhiêu ấm áp.Bên tai là tiếng khóc tê tâm liệt phế của một cô bé, trong tiếng khóc hỗn loại kia xen lẫn vài câu nói linh tinh: “Ông là ông nội kế, ông bất công” cùng với âm thanh tiếng gậy gộc đánh lên người. Hứa Nặc biết đây là chị họ thứ hai Chiêu Đệ bị ông nội của cô đánh. Nếu không phải may mắn đúng lúc có người đi ngang qua bờ sông thấy cô thì lúc này cô đã trực tiếp được đem đi chôn cất, nơi nào còn có thể nằm trên giường đất run bần bật nữa.Rất nhanh bà nội cô - Tống Úc Hòa bưng đến một bát thuốc nóng bốc mùi đắng khó ngửi, trong nháy mắt nhìn thấy Hứa Nặc, trên mặt Tống Ức Hoa thu lại vẻ căm ghét đối với cả nhà Hứa Chiêu Đệ…

Chương 47: Cầu Đệ 1

Thập Niên 60: Cô Nhóc Mập Pháo HôiTác giả: Chủ Bất Kiến Lâm AnTruyện Điền Văn, Truyện Gia Đấu, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngVào ngày trời đông giá rét, đội viên đại đội Thanh Miêu đều đã bước vào trạng thái ngủ đông, giữa trời đông tuyết phủ hiếm khi có người ra cửa, mọi người đều ở trong sân của mình sinh hoạt. Hứa Nặc nằm ở trong ổ chăn trên giường đất còn cảm thấy ớn lạnh từ xương cốt. Lạnh, quá lạnh. Cho dù giường đất nóng bỏng phía dưới cũng không mang đến cho cơ thể cô bao nhiêu ấm áp.Bên tai là tiếng khóc tê tâm liệt phế của một cô bé, trong tiếng khóc hỗn loại kia xen lẫn vài câu nói linh tinh: “Ông là ông nội kế, ông bất công” cùng với âm thanh tiếng gậy gộc đánh lên người. Hứa Nặc biết đây là chị họ thứ hai Chiêu Đệ bị ông nội của cô đánh. Nếu không phải may mắn đúng lúc có người đi ngang qua bờ sông thấy cô thì lúc này cô đã trực tiếp được đem đi chôn cất, nơi nào còn có thể nằm trên giường đất run bần bật nữa.Rất nhanh bà nội cô - Tống Úc Hòa bưng đến một bát thuốc nóng bốc mùi đắng khó ngửi, trong nháy mắt nhìn thấy Hứa Nặc, trên mặt Tống Ức Hoa thu lại vẻ căm ghét đối với cả nhà Hứa Chiêu Đệ… Tống Úc Hòa đi ra ngoài một chuyến, lúc trở về trên mặt đã mang theo ý cười cùng kiêu ngạo, giống như một con gà trống chiến thắng.Tống Lam Thư thấy cũng không có hỏi nhiều, giúp đỡ Tống Úc Hòa cùng nhau làm một bàn đồ ăn.Gà hầm nấm, món lỗ, rau dại xào chân giò hun khói, thịt nướng nồi, thịt heo hầm miến, rau hẹ xào trứng, còn có canh nấm thịt heo, món chính là cơm trắng.Một bàn đồ ăn thơm phức như vậy, làm nước miếng Hứa Nặc như đều chảy ra.Cô vội vàng lấy khăn lau khóe miệng, sau đó lại nhìn xem anh trai.Nhóc con này cũng hay thật, nước miếng của anh trai như rơi trên mặt đất, ngay cả Hàn Ngang bên cạnh cũng bị mùi hương làm cho nuốt nước miếng.Tuy rằng biết anh trai là một đứa trẻ tham ăn, nhưng xem bộ dạng thèm ăn này của cậu bé, Hứa Nặc vẫn nhịn không được muốn che mặt làm như không quen biết cậu.“Thật nhiều đồ ăn.” Anh trai bị em gái ấn lau nước miếng lúc sau vẫn còn nhịn không được cảm thán, cậu bé phồng khuôn mặt nhỏ phơi phới của mình: “Nhiều đồ ăn như vậy, rất hạnh phúc.”“Rửa tay nhanh lên, chờ lát nữa lên bàn ăn cơm.” Tống Úc Hòa nhìn tiểu quỷ lanh lợi này, chọc lên trán cậu bé, sau đó xách theo cậu đi rửa tay.Đều là những đứa trẻ cùng tuổi,  đứa cháu trai này so với cháu gái cùng với Hàn Ngang nhà cách vách thì đúng là tham ăn hơn chút, lớn lên là một người có bụng dạ nhỏ, tính khí nóng nảy.Trong nhà cũng chưa từng có ngăn cậu ăn uống, sao hai anh em lại chênh lệch lớn như vậy.Bà nhìn Hứa Nặc chính mình ngoan ngoãn rửa tay sạch sẽ, lại tự mình lau khô, sau đó mới đi lên bàn chờ ăn cơm, nhìn lại Hứa Thừa bị bản thân xách đến chậu nước được bà rửa tay cho lại lung tung xoa vài cái, sau đó xông tới trước bàn cơm, trong lòng nhịn không được lại mềm đi.Đều còn nhỏ.Chờ bọn họ trưởng thành, mình cũng già rồi.**Năm người ngồi trên bàn, Tống Úc Hòa bảo mọi người ăn cơm dùng đừng khách sáo, còn rót cho Tống Lam Thư một chén rượu: “Đây là Tiểu Tuyết mang về, nói là mẹ nó dùng quả việt quất ủ, uống vào không say, cháu nếm thử xem.”Tống Lam Thư kinh ngạc nhìn cái ly rượu: “Màu sắc của rượu này cũng thật đẹp.”“Đúng là rất đẹp, nhưng nồng độ không cao, uống không mang lại cảm giác đã như mình tự ủ.” Tống Úc Hòa cũng rót cho mình một ly.Bà ngày thường vẫn sẽ cùng con trai con dâu uống rượu, uống rượu nồng độ cao, loại này nồng độ thấp uống vào so với uống nước ngọt cũng giống nhau.“Bà, cháu cũng muốn uống.” Anh trai nhìn bà và thím Tống đều có nước ngọt nhìn rất đẹp, nhưng cậu bé cùng em gái còn có Hàn Ngang đều không có, vội vàng nhìn qua muốn nếm thử.“Trẻ nhỏ không thể uống.” Tống Úc Hòa dời đi chén rượu, nhân tiện còn đem bình rượu cũng cất ra xa không cho cậu chạm vào.Anh trai không phục: “Cháu đã là đứa trẻ lớn rồi.”Tống Úc Hòa xụ mặt lạnh nhạt vô tình: “Đứa trẻ lớn cũng sẽ không thèm ăn.”Hứa Thừa nghe xong liền kẹt lại, cậu bé ngượng ngùng vặn vẹo: “Vậy, cháu đây không thèm.”Cậu bé ngoan ngoãn ngồi ở bên cạnh Hứa Nặc, tuy động tác gắp còn không tốt lắm nhưng thỉnh thoảng vẫn dùng đũa của mình gắp đồ ăn cho Hứa Nặc.Làm thịt một con gà, đùi gà và cánh gà đều là phần ngon nhất, Hứa Nặc cũng không phải là kiểu người rất thích ăn đùi gà.Đùi gà, cánh gà khúc giữa và cánh gà thì cô chọn mép cánh gà khúc giữa và cánh gà, hai cái đùi gà chia cho anh trai cùng Hàn Ngang.Hai tay anh trai đều cầm lấy đùi gà ăn ngấu nghiến, bộ mặt dữ tợn, cho dù thịt đã hầm rất mềm nhưng là miệng quá nhỏ, cắn một ngụm đều phải mở “cái mồm to như bồn máu” ra, vì thế biểu cảm của cậu bé có phần tương đối vặn vẹo.Hứa Nặc vừa gặm cánh gà vừa nhìn anh trai cùng Hàn Ngang có biểu cảm vô cùng vui vẻ, ngay cả Tống Úc Hòa cùng Tống Lam Thư cũng đều đang nhìn biểu tình của hai người bọn họ khi ăn cơm.Cho nên nói, nuôi trẻ nhỏ vẫn có chút thú vị.**Thời gian vội vàng trôi qua chưa đến hai tháng, Hứa Nặc nghe được có người nói nhà cũ nhà họ Hứa bên kia, bác cả cô sinh được một bé gái, đặt tên là Cầu Đệ*.*Cầu Đệ (求弟): cầu có em traiLúc nghe thấy cái tên này, biểu cảm trên mặt Hứa Nặc đều là ngơ ngác, bởi vì cô thật sự là không thể tưởng tượng được bác cả cô sau khi sinh được Hứa Quang Tông, mà còn có thể đặt tên là Cầu Đệ , lại không phải không có con trai cầu cái gì mà cầu! Nghĩ đến bác cả cô trước kia sinh được hai người chị họ, một người tên là Đới Đệ, một người tên là Chiêu Đệ, con trai đã gọi là Quang Tông, còn nói tương lai mà còn sinh con trai sẽ gọi là Diệu Tổ, cô nghĩ thôi cũng cảm thấy có chút đau đầu..

Tống Úc Hòa đi ra ngoài một chuyến, lúc trở về trên mặt đã mang theo ý cười cùng kiêu ngạo, giống như một con gà trống chiến thắng.

Tống Lam Thư thấy cũng không có hỏi nhiều, giúp đỡ Tống Úc Hòa cùng nhau làm một bàn đồ ăn.Gà hầm nấm, món lỗ, rau dại xào chân giò hun khói, thịt nướng nồi, thịt heo hầm miến, rau hẹ xào trứng, còn có canh nấm thịt heo, món chính là cơm trắng.Một bàn đồ ăn thơm phức như vậy, làm nước miếng Hứa Nặc như đều chảy ra.

Cô vội vàng lấy khăn lau khóe miệng, sau đó lại nhìn xem anh trai.

Nhóc con này cũng hay thật, nước miếng của anh trai như rơi trên mặt đất, ngay cả Hàn Ngang bên cạnh cũng bị mùi hương làm cho nuốt nước miếng.Tuy rằng biết anh trai là một đứa trẻ tham ăn, nhưng xem bộ dạng thèm ăn này của cậu bé, Hứa Nặc vẫn nhịn không được muốn che mặt làm như không quen biết cậu.“Thật nhiều đồ ăn.” Anh trai bị em gái ấn lau nước miếng lúc sau vẫn còn nhịn không được cảm thán, cậu bé phồng khuôn mặt nhỏ phơi phới của mình: “Nhiều đồ ăn như vậy, rất hạnh phúc.”“Rửa tay nhanh lên, chờ lát nữa lên bàn ăn cơm.” Tống Úc Hòa nhìn tiểu quỷ lanh lợi này, chọc lên trán cậu bé, sau đó xách theo cậu đi rửa tay.Đều là những đứa trẻ cùng tuổi,  đứa cháu trai này so với cháu gái cùng với Hàn Ngang nhà cách vách thì đúng là tham ăn hơn chút, lớn lên là một người có bụng dạ nhỏ, tính khí nóng nảy.

Trong nhà cũng chưa từng có ngăn cậu ăn uống, sao hai anh em lại chênh lệch lớn như vậy.Bà nhìn Hứa Nặc chính mình ngoan ngoãn rửa tay sạch sẽ, lại tự mình lau khô, sau đó mới đi lên bàn chờ ăn cơm, nhìn lại Hứa Thừa bị bản thân xách đến chậu nước được bà rửa tay cho lại lung tung xoa vài cái, sau đó xông tới trước bàn cơm, trong lòng nhịn không được lại mềm đi.Đều còn nhỏ.Chờ bọn họ trưởng thành, mình cũng già rồi.**Năm người ngồi trên bàn, Tống Úc Hòa bảo mọi người ăn cơm dùng đừng khách sáo, còn rót cho Tống Lam Thư một chén rượu: “Đây là Tiểu Tuyết mang về, nói là mẹ nó dùng quả việt quất ủ, uống vào không say, cháu nếm thử xem.”Tống Lam Thư kinh ngạc nhìn cái ly rượu: “Màu sắc của rượu này cũng thật đẹp.”“Đúng là rất đẹp, nhưng nồng độ không cao, uống không mang lại cảm giác đã như mình tự ủ.” Tống Úc Hòa cũng rót cho mình một ly.

Bà ngày thường vẫn sẽ cùng con trai con dâu uống rượu, uống rượu nồng độ cao, loại này nồng độ thấp uống vào so với uống nước ngọt cũng giống nhau.“Bà, cháu cũng muốn uống.” Anh trai nhìn bà và thím Tống đều có nước ngọt nhìn rất đẹp, nhưng cậu bé cùng em gái còn có Hàn Ngang đều không có, vội vàng nhìn qua muốn nếm thử.“Trẻ nhỏ không thể uống.” Tống Úc Hòa dời đi chén rượu, nhân tiện còn đem bình rượu cũng cất ra xa không cho cậu chạm vào.Anh trai không phục: “Cháu đã là đứa trẻ lớn rồi.”Tống Úc Hòa xụ mặt lạnh nhạt vô tình: “Đứa trẻ lớn cũng sẽ không thèm ăn.”Hứa Thừa nghe xong liền kẹt lại, cậu bé ngượng ngùng vặn vẹo: “Vậy, cháu đây không thèm.”Cậu bé ngoan ngoãn ngồi ở bên cạnh Hứa Nặc, tuy động tác gắp còn không tốt lắm nhưng thỉnh thoảng vẫn dùng đũa của mình gắp đồ ăn cho Hứa Nặc.Làm thịt một con gà, đùi gà và cánh gà đều là phần ngon nhất, Hứa Nặc cũng không phải là kiểu người rất thích ăn đùi gà.

Đùi gà, cánh gà khúc giữa và cánh gà thì cô chọn mép cánh gà khúc giữa và cánh gà, hai cái đùi gà chia cho anh trai cùng Hàn Ngang.

Hai tay anh trai đều cầm lấy đùi gà ăn ngấu nghiến, bộ mặt dữ tợn, cho dù thịt đã hầm rất mềm nhưng là miệng quá nhỏ, cắn một ngụm đều phải mở “cái mồm to như bồn máu” ra, vì thế biểu cảm của cậu bé có phần tương đối vặn vẹo.Hứa Nặc vừa gặm cánh gà vừa nhìn anh trai cùng Hàn Ngang có biểu cảm vô cùng vui vẻ, ngay cả Tống Úc Hòa cùng Tống Lam Thư cũng đều đang nhìn biểu tình của hai người bọn họ khi ăn cơm.Cho nên nói, nuôi trẻ nhỏ vẫn có chút thú vị.**Thời gian vội vàng trôi qua chưa đến hai tháng, Hứa Nặc nghe được có người nói nhà cũ nhà họ Hứa bên kia, bác cả cô sinh được một bé gái, đặt tên là Cầu Đệ*.*Cầu Đệ (求弟): cầu có em traiLúc nghe thấy cái tên này, biểu cảm trên mặt Hứa Nặc đều là ngơ ngác, bởi vì cô thật sự là không thể tưởng tượng được bác cả cô sau khi sinh được Hứa Quang Tông, mà còn có thể đặt tên là Cầu Đệ , lại không phải không có con trai cầu cái gì mà cầu! Nghĩ đến bác cả cô trước kia sinh được hai người chị họ, một người tên là Đới Đệ, một người tên là Chiêu Đệ, con trai đã gọi là Quang Tông, còn nói tương lai mà còn sinh con trai sẽ gọi là Diệu Tổ, cô nghĩ thôi cũng cảm thấy có chút đau đầu..

Thập Niên 60: Cô Nhóc Mập Pháo HôiTác giả: Chủ Bất Kiến Lâm AnTruyện Điền Văn, Truyện Gia Đấu, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngVào ngày trời đông giá rét, đội viên đại đội Thanh Miêu đều đã bước vào trạng thái ngủ đông, giữa trời đông tuyết phủ hiếm khi có người ra cửa, mọi người đều ở trong sân của mình sinh hoạt. Hứa Nặc nằm ở trong ổ chăn trên giường đất còn cảm thấy ớn lạnh từ xương cốt. Lạnh, quá lạnh. Cho dù giường đất nóng bỏng phía dưới cũng không mang đến cho cơ thể cô bao nhiêu ấm áp.Bên tai là tiếng khóc tê tâm liệt phế của một cô bé, trong tiếng khóc hỗn loại kia xen lẫn vài câu nói linh tinh: “Ông là ông nội kế, ông bất công” cùng với âm thanh tiếng gậy gộc đánh lên người. Hứa Nặc biết đây là chị họ thứ hai Chiêu Đệ bị ông nội của cô đánh. Nếu không phải may mắn đúng lúc có người đi ngang qua bờ sông thấy cô thì lúc này cô đã trực tiếp được đem đi chôn cất, nơi nào còn có thể nằm trên giường đất run bần bật nữa.Rất nhanh bà nội cô - Tống Úc Hòa bưng đến một bát thuốc nóng bốc mùi đắng khó ngửi, trong nháy mắt nhìn thấy Hứa Nặc, trên mặt Tống Ức Hoa thu lại vẻ căm ghét đối với cả nhà Hứa Chiêu Đệ… Tống Úc Hòa đi ra ngoài một chuyến, lúc trở về trên mặt đã mang theo ý cười cùng kiêu ngạo, giống như một con gà trống chiến thắng.Tống Lam Thư thấy cũng không có hỏi nhiều, giúp đỡ Tống Úc Hòa cùng nhau làm một bàn đồ ăn.Gà hầm nấm, món lỗ, rau dại xào chân giò hun khói, thịt nướng nồi, thịt heo hầm miến, rau hẹ xào trứng, còn có canh nấm thịt heo, món chính là cơm trắng.Một bàn đồ ăn thơm phức như vậy, làm nước miếng Hứa Nặc như đều chảy ra.Cô vội vàng lấy khăn lau khóe miệng, sau đó lại nhìn xem anh trai.Nhóc con này cũng hay thật, nước miếng của anh trai như rơi trên mặt đất, ngay cả Hàn Ngang bên cạnh cũng bị mùi hương làm cho nuốt nước miếng.Tuy rằng biết anh trai là một đứa trẻ tham ăn, nhưng xem bộ dạng thèm ăn này của cậu bé, Hứa Nặc vẫn nhịn không được muốn che mặt làm như không quen biết cậu.“Thật nhiều đồ ăn.” Anh trai bị em gái ấn lau nước miếng lúc sau vẫn còn nhịn không được cảm thán, cậu bé phồng khuôn mặt nhỏ phơi phới của mình: “Nhiều đồ ăn như vậy, rất hạnh phúc.”“Rửa tay nhanh lên, chờ lát nữa lên bàn ăn cơm.” Tống Úc Hòa nhìn tiểu quỷ lanh lợi này, chọc lên trán cậu bé, sau đó xách theo cậu đi rửa tay.Đều là những đứa trẻ cùng tuổi,  đứa cháu trai này so với cháu gái cùng với Hàn Ngang nhà cách vách thì đúng là tham ăn hơn chút, lớn lên là một người có bụng dạ nhỏ, tính khí nóng nảy.Trong nhà cũng chưa từng có ngăn cậu ăn uống, sao hai anh em lại chênh lệch lớn như vậy.Bà nhìn Hứa Nặc chính mình ngoan ngoãn rửa tay sạch sẽ, lại tự mình lau khô, sau đó mới đi lên bàn chờ ăn cơm, nhìn lại Hứa Thừa bị bản thân xách đến chậu nước được bà rửa tay cho lại lung tung xoa vài cái, sau đó xông tới trước bàn cơm, trong lòng nhịn không được lại mềm đi.Đều còn nhỏ.Chờ bọn họ trưởng thành, mình cũng già rồi.**Năm người ngồi trên bàn, Tống Úc Hòa bảo mọi người ăn cơm dùng đừng khách sáo, còn rót cho Tống Lam Thư một chén rượu: “Đây là Tiểu Tuyết mang về, nói là mẹ nó dùng quả việt quất ủ, uống vào không say, cháu nếm thử xem.”Tống Lam Thư kinh ngạc nhìn cái ly rượu: “Màu sắc của rượu này cũng thật đẹp.”“Đúng là rất đẹp, nhưng nồng độ không cao, uống không mang lại cảm giác đã như mình tự ủ.” Tống Úc Hòa cũng rót cho mình một ly.Bà ngày thường vẫn sẽ cùng con trai con dâu uống rượu, uống rượu nồng độ cao, loại này nồng độ thấp uống vào so với uống nước ngọt cũng giống nhau.“Bà, cháu cũng muốn uống.” Anh trai nhìn bà và thím Tống đều có nước ngọt nhìn rất đẹp, nhưng cậu bé cùng em gái còn có Hàn Ngang đều không có, vội vàng nhìn qua muốn nếm thử.“Trẻ nhỏ không thể uống.” Tống Úc Hòa dời đi chén rượu, nhân tiện còn đem bình rượu cũng cất ra xa không cho cậu chạm vào.Anh trai không phục: “Cháu đã là đứa trẻ lớn rồi.”Tống Úc Hòa xụ mặt lạnh nhạt vô tình: “Đứa trẻ lớn cũng sẽ không thèm ăn.”Hứa Thừa nghe xong liền kẹt lại, cậu bé ngượng ngùng vặn vẹo: “Vậy, cháu đây không thèm.”Cậu bé ngoan ngoãn ngồi ở bên cạnh Hứa Nặc, tuy động tác gắp còn không tốt lắm nhưng thỉnh thoảng vẫn dùng đũa của mình gắp đồ ăn cho Hứa Nặc.Làm thịt một con gà, đùi gà và cánh gà đều là phần ngon nhất, Hứa Nặc cũng không phải là kiểu người rất thích ăn đùi gà.Đùi gà, cánh gà khúc giữa và cánh gà thì cô chọn mép cánh gà khúc giữa và cánh gà, hai cái đùi gà chia cho anh trai cùng Hàn Ngang.Hai tay anh trai đều cầm lấy đùi gà ăn ngấu nghiến, bộ mặt dữ tợn, cho dù thịt đã hầm rất mềm nhưng là miệng quá nhỏ, cắn một ngụm đều phải mở “cái mồm to như bồn máu” ra, vì thế biểu cảm của cậu bé có phần tương đối vặn vẹo.Hứa Nặc vừa gặm cánh gà vừa nhìn anh trai cùng Hàn Ngang có biểu cảm vô cùng vui vẻ, ngay cả Tống Úc Hòa cùng Tống Lam Thư cũng đều đang nhìn biểu tình của hai người bọn họ khi ăn cơm.Cho nên nói, nuôi trẻ nhỏ vẫn có chút thú vị.**Thời gian vội vàng trôi qua chưa đến hai tháng, Hứa Nặc nghe được có người nói nhà cũ nhà họ Hứa bên kia, bác cả cô sinh được một bé gái, đặt tên là Cầu Đệ*.*Cầu Đệ (求弟): cầu có em traiLúc nghe thấy cái tên này, biểu cảm trên mặt Hứa Nặc đều là ngơ ngác, bởi vì cô thật sự là không thể tưởng tượng được bác cả cô sau khi sinh được Hứa Quang Tông, mà còn có thể đặt tên là Cầu Đệ , lại không phải không có con trai cầu cái gì mà cầu! Nghĩ đến bác cả cô trước kia sinh được hai người chị họ, một người tên là Đới Đệ, một người tên là Chiêu Đệ, con trai đã gọi là Quang Tông, còn nói tương lai mà còn sinh con trai sẽ gọi là Diệu Tổ, cô nghĩ thôi cũng cảm thấy có chút đau đầu..

Chương 47: Cầu Đệ 1