CHƯƠNG 1 Trưa tròn bóng, trời nắng chói chang. Tiêu Diệp Nhiên mặc áo cưới trắng tinh đứng trước cửa tiệm áo cưới nhìn đôi nam nữ đang ôm hôn thắm thiết trong chiếc xe Cayenne ven đường, cô chỉ cảm cả người rét lạnh thấu xương. Hôm nay là ngày cô hẹn chồng chưa cưới đi thử áo cưới. Hai người đã hẹn gặp nhau ở tiệm áo cưới, nhưng không ngờ cô đợi cả nửa ngày lại gặp được cảnh tượng như vậy. Người đàn ông quay lưng về phía cô đang hôn người phụ nữ ấy đến quên cả trời đất. Người phụ nữ kia vừa cuồng nhiệt đáp lại anh ta vừa liếc nhìn Tiêu Diệp Nhiên qua cửa kính xe với nụ cười dương dương tự đắc. Tiêu Diệp Nhiên đứng sững như trời trồng, cô không sao ngờ được người phụ nữ đang quấn lấy chồng chưa cưới của mình lại chính là chị gái của mình. Nước mắt trào ra, Tiêu Diệp Nhiên cắn môi, tâm trạng vừa xấu hổ vừa tức giận. Cô thật khờ! Năm phút trước, Bùi Hạo Tuấn gởi tin nhắn cho cô nói anh ta đang rất nôn nóng muốn nhìn thấy dáng vẻ mặc áo cưới của cô nên cô không chút nghĩ ngợi liền chạy…
Chương 579
Nuông Chiều Em Đến NghiệnTác giả: SSSSTruyện Ngôn TìnhCHƯƠNG 1 Trưa tròn bóng, trời nắng chói chang. Tiêu Diệp Nhiên mặc áo cưới trắng tinh đứng trước cửa tiệm áo cưới nhìn đôi nam nữ đang ôm hôn thắm thiết trong chiếc xe Cayenne ven đường, cô chỉ cảm cả người rét lạnh thấu xương. Hôm nay là ngày cô hẹn chồng chưa cưới đi thử áo cưới. Hai người đã hẹn gặp nhau ở tiệm áo cưới, nhưng không ngờ cô đợi cả nửa ngày lại gặp được cảnh tượng như vậy. Người đàn ông quay lưng về phía cô đang hôn người phụ nữ ấy đến quên cả trời đất. Người phụ nữ kia vừa cuồng nhiệt đáp lại anh ta vừa liếc nhìn Tiêu Diệp Nhiên qua cửa kính xe với nụ cười dương dương tự đắc. Tiêu Diệp Nhiên đứng sững như trời trồng, cô không sao ngờ được người phụ nữ đang quấn lấy chồng chưa cưới của mình lại chính là chị gái của mình. Nước mắt trào ra, Tiêu Diệp Nhiên cắn môi, tâm trạng vừa xấu hổ vừa tức giận. Cô thật khờ! Năm phút trước, Bùi Hạo Tuấn gởi tin nhắn cho cô nói anh ta đang rất nôn nóng muốn nhìn thấy dáng vẻ mặc áo cưới của cô nên cô không chút nghĩ ngợi liền chạy… “Vậy anh giết đi xem” Nói suông thì bao giờ chả dễ hơn làm! “Giết ai?” Anh hỏi.“AnhI"Một chữ rất lạnh lùng, không có chút cảm xúc.“Em thật sự muốn anh chết sao?” Thẩm Tử Dục bình tĩnh hỏi.“Đúng vậy, anh chết rồi thì tôi sẽ không phải khổ sở thế này nữa!” Tống An Kỳ hét lớn một tiếng như thế bị đánh vào chỗ đau.Một sự im lặng chết chóc bao trùm trong xe.Bàn tay cầm vô lăng của anh khẽ siết chặt, khóe môi nở nụ cười chua xót, anh hỏi: "Anh khiến em đau khổ lắm sao?" Anh khiến em đau khổ lắm sao?Nghe có vẻ điềm tĩnh, nhưng nó lại xen lẫn sự tĩnh mịch cô đơn.Cô không khỏi cảm thấy đau lòng, Tống An Kỳ che mặt, nước mắt không kìm được mà trào ra.Tiếng nức nở trầm thấp của cô vang lên bên tai, Thẩm Tử Dục cũng chẳng dễ chịu gì.Bao lâu nay, dù là làm chung công ty nhưng cả ngày cũng đều không đụng mặt nhau được một lần.Đúng, tuy họ cách xa nhau, thế nhưng trong lòng cả hai đều không nhẹ nhõm được.Nếu hôm nay không phải vì chuyện của chị dâu, e rằng bọn. họ sẽ chẳng gặp mặt nhau được như vầy.Khoảnh khắc nhìn thấy cô, anh biết anh nhớ cô đến nhường nào. Càng nghĩ, anh càng không muốn để cô đi.Anh đỗ xe bên đường, tháo dây an toàn, xoay người đưa tay ôm cô đang khóc vào lòng."Thẩm Tử Dục, anh..."Tống An Kỳ vừa định vùng ra, bên tai lại vang lên tiếng van xin."Cho anh ôm em một chút."Cánh mũi cay cay, nước mắt cũng giàn giụa.Tại sao? Tại sao?Cô không ngừng nức nở bên tai anh, hai tay bấu vào lưng anh, khóc lớn.Đôi mắt Thẩm Tử Dục nhòe ướt, anh vùi đầu vào cổ cô, ôm cô thật chặt.Bên ngoài xe, màn đêm đen đặc như mực lặng lẽ phủ xuống, trên bầu trời không một tia sáng."Yên tĩnh và vắng vẻ.Con người, hễ rây vào chuyện tình cảm thì dù có vực thẳm trước mặt cũng sẽ lao vào không chút do dự.Lúc Tống An Kỳ tỉnh dậy, vừa mở mắt ra là thấy một khuôn mặt đẹp trai đang sát gần mình, chuyện xảy ra đêm qua giống như một cuốn phim, dần dần hiện lên trong đầu cô từng cảnh một.€ô có hối hận không?Không, cô không hối hận."An Kỳ, dù là vực sâu, anh cũng sẽ ôm em cùng nhảy xuống" Anh thổn thức bên tai cô, vùi sâu người vào cô.Khoảnh khắc đó, họ chỉ thuộc về nhau, không hôn ước, không vị hôn thê gì nữa cả.
“Vậy anh giết đi xem” Nói suông thì bao giờ chả dễ hơn làm! “Giết ai?” Anh hỏi.
“AnhI"
Một chữ rất lạnh lùng, không có chút cảm xúc.
“Em thật sự muốn anh chết sao?” Thẩm Tử Dục bình tĩnh hỏi.
“Đúng vậy, anh chết rồi thì tôi sẽ không phải khổ sở thế này nữa!” Tống An Kỳ hét lớn một tiếng như thế bị đánh vào chỗ đau.
Một sự im lặng chết chóc bao trùm trong xe.
Bàn tay cầm vô lăng của anh khẽ siết chặt, khóe môi nở nụ cười chua xót, anh hỏi: "Anh khiến em đau khổ lắm sao?" Anh khiến em đau khổ lắm sao?
Nghe có vẻ điềm tĩnh, nhưng nó lại xen lẫn sự tĩnh mịch cô đơn.
Cô không khỏi cảm thấy đau lòng, Tống An Kỳ che mặt, nước mắt không kìm được mà trào ra.
Tiếng nức nở trầm thấp của cô vang lên bên tai, Thẩm Tử Dục cũng chẳng dễ chịu gì.
Bao lâu nay, dù là làm chung công ty nhưng cả ngày cũng đều không đụng mặt nhau được một lần.
Đúng, tuy họ cách xa nhau, thế nhưng trong lòng cả hai đều không nhẹ nhõm được.
Nếu hôm nay không phải vì chuyện của chị dâu, e rằng bọn. họ sẽ chẳng gặp mặt nhau được như vầy.
Khoảnh khắc nhìn thấy cô, anh biết anh nhớ cô đến nhường nào.
Càng nghĩ, anh càng không muốn để cô đi.
Anh đỗ xe bên đường, tháo dây an toàn, xoay người đưa tay ôm cô đang khóc vào lòng.
"Thẩm Tử Dục, anh..."
Tống An Kỳ vừa định vùng ra, bên tai lại vang lên tiếng van xin.
"Cho anh ôm em một chút."
Cánh mũi cay cay, nước mắt cũng giàn giụa.
Tại sao? Tại sao?
Cô không ngừng nức nở bên tai anh, hai tay bấu vào lưng anh, khóc lớn.
Đôi mắt Thẩm Tử Dục nhòe ướt, anh vùi đầu vào cổ cô, ôm cô thật chặt.
Bên ngoài xe, màn đêm đen đặc như mực lặng lẽ phủ xuống, trên bầu trời không một tia sáng.
"Yên tĩnh và vắng vẻ.
Con người, hễ rây vào chuyện tình cảm thì dù có vực thẳm trước mặt cũng sẽ lao vào không chút do dự.
Lúc Tống An Kỳ tỉnh dậy, vừa mở mắt ra là thấy một khuôn mặt đẹp trai đang sát gần mình, chuyện xảy ra đêm qua giống như một cuốn phim, dần dần hiện lên trong đầu cô từng cảnh một.
€ô có hối hận không?
Không, cô không hối hận.
"An Kỳ, dù là vực sâu, anh cũng sẽ ôm em cùng nhảy xuống" Anh thổn thức bên tai cô, vùi sâu người vào cô.
Khoảnh khắc đó, họ chỉ thuộc về nhau, không hôn ước, không vị hôn thê gì nữa cả.
Nuông Chiều Em Đến NghiệnTác giả: SSSSTruyện Ngôn TìnhCHƯƠNG 1 Trưa tròn bóng, trời nắng chói chang. Tiêu Diệp Nhiên mặc áo cưới trắng tinh đứng trước cửa tiệm áo cưới nhìn đôi nam nữ đang ôm hôn thắm thiết trong chiếc xe Cayenne ven đường, cô chỉ cảm cả người rét lạnh thấu xương. Hôm nay là ngày cô hẹn chồng chưa cưới đi thử áo cưới. Hai người đã hẹn gặp nhau ở tiệm áo cưới, nhưng không ngờ cô đợi cả nửa ngày lại gặp được cảnh tượng như vậy. Người đàn ông quay lưng về phía cô đang hôn người phụ nữ ấy đến quên cả trời đất. Người phụ nữ kia vừa cuồng nhiệt đáp lại anh ta vừa liếc nhìn Tiêu Diệp Nhiên qua cửa kính xe với nụ cười dương dương tự đắc. Tiêu Diệp Nhiên đứng sững như trời trồng, cô không sao ngờ được người phụ nữ đang quấn lấy chồng chưa cưới của mình lại chính là chị gái của mình. Nước mắt trào ra, Tiêu Diệp Nhiên cắn môi, tâm trạng vừa xấu hổ vừa tức giận. Cô thật khờ! Năm phút trước, Bùi Hạo Tuấn gởi tin nhắn cho cô nói anh ta đang rất nôn nóng muốn nhìn thấy dáng vẻ mặc áo cưới của cô nên cô không chút nghĩ ngợi liền chạy… “Vậy anh giết đi xem” Nói suông thì bao giờ chả dễ hơn làm! “Giết ai?” Anh hỏi.“AnhI"Một chữ rất lạnh lùng, không có chút cảm xúc.“Em thật sự muốn anh chết sao?” Thẩm Tử Dục bình tĩnh hỏi.“Đúng vậy, anh chết rồi thì tôi sẽ không phải khổ sở thế này nữa!” Tống An Kỳ hét lớn một tiếng như thế bị đánh vào chỗ đau.Một sự im lặng chết chóc bao trùm trong xe.Bàn tay cầm vô lăng của anh khẽ siết chặt, khóe môi nở nụ cười chua xót, anh hỏi: "Anh khiến em đau khổ lắm sao?" Anh khiến em đau khổ lắm sao?Nghe có vẻ điềm tĩnh, nhưng nó lại xen lẫn sự tĩnh mịch cô đơn.Cô không khỏi cảm thấy đau lòng, Tống An Kỳ che mặt, nước mắt không kìm được mà trào ra.Tiếng nức nở trầm thấp của cô vang lên bên tai, Thẩm Tử Dục cũng chẳng dễ chịu gì.Bao lâu nay, dù là làm chung công ty nhưng cả ngày cũng đều không đụng mặt nhau được một lần.Đúng, tuy họ cách xa nhau, thế nhưng trong lòng cả hai đều không nhẹ nhõm được.Nếu hôm nay không phải vì chuyện của chị dâu, e rằng bọn. họ sẽ chẳng gặp mặt nhau được như vầy.Khoảnh khắc nhìn thấy cô, anh biết anh nhớ cô đến nhường nào. Càng nghĩ, anh càng không muốn để cô đi.Anh đỗ xe bên đường, tháo dây an toàn, xoay người đưa tay ôm cô đang khóc vào lòng."Thẩm Tử Dục, anh..."Tống An Kỳ vừa định vùng ra, bên tai lại vang lên tiếng van xin."Cho anh ôm em một chút."Cánh mũi cay cay, nước mắt cũng giàn giụa.Tại sao? Tại sao?Cô không ngừng nức nở bên tai anh, hai tay bấu vào lưng anh, khóc lớn.Đôi mắt Thẩm Tử Dục nhòe ướt, anh vùi đầu vào cổ cô, ôm cô thật chặt.Bên ngoài xe, màn đêm đen đặc như mực lặng lẽ phủ xuống, trên bầu trời không một tia sáng."Yên tĩnh và vắng vẻ.Con người, hễ rây vào chuyện tình cảm thì dù có vực thẳm trước mặt cũng sẽ lao vào không chút do dự.Lúc Tống An Kỳ tỉnh dậy, vừa mở mắt ra là thấy một khuôn mặt đẹp trai đang sát gần mình, chuyện xảy ra đêm qua giống như một cuốn phim, dần dần hiện lên trong đầu cô từng cảnh một.€ô có hối hận không?Không, cô không hối hận."An Kỳ, dù là vực sâu, anh cũng sẽ ôm em cùng nhảy xuống" Anh thổn thức bên tai cô, vùi sâu người vào cô.Khoảnh khắc đó, họ chỉ thuộc về nhau, không hôn ước, không vị hôn thê gì nữa cả.