CHƯƠNG 1: CHIẾN THẦN TRỞ LẠI Đầu tháng chín, gió thu se lạnh. Lá cây khô vàng rơi trên đôi vai rộng. Giang Nghĩa đứng dưới gốc cây cổ thụ, nơi ánh mắt có thể nhìn thấy chính là tòa nhà văn phòng của công ty Khoa học kỹ thuật Tẩm Mộng. “Anh, bọn họ liên thủ tính toán hãm hại em, em không thể sống tiếp được nữa.” Hai tháng trước. Tiền vốn của công ty Khoa học kỹ thuật Tẩm Mộng bị cắt đứt, chủ tịch hội đồng quản trị Giang Châu gánh trên lưng món nợ khổng lồ 3600 tỷ, công ty bị thế chấp cho Hà Diệc Nho của xí nghiệp Thiên Đỉnh. “Anh, xin lỗi, em trai đi trước một bước đây.” 12 giờ đêm, Giang Châu từ trên sân thượng nhảy xuống, chết ngay tại chỗ. Một thế hệ tài tuấn của giới kinh doanh cứ như vậy mà rơi xuống. Bất cứ ai có con mắt tinh tường đều nhìn ra được vấn đề ở bên trong, thương trường như chiến trường, Giang Châu chính là vật hi sinh đáng thương. Trong gió lạnh. Giang Nghĩa hít một hơi thật sâu, ngẩng đầu lên nhìn những ngôi sao sáng trên bầu trời. “Châu, xin lỗi, anh về muộn rồi…
Chương 510: 510: Một Hạt Tính Một Phần
Chiến Thần Tu LaTác giả: AK NAMTruyện Ngôn TìnhCHƯƠNG 1: CHIẾN THẦN TRỞ LẠI Đầu tháng chín, gió thu se lạnh. Lá cây khô vàng rơi trên đôi vai rộng. Giang Nghĩa đứng dưới gốc cây cổ thụ, nơi ánh mắt có thể nhìn thấy chính là tòa nhà văn phòng của công ty Khoa học kỹ thuật Tẩm Mộng. “Anh, bọn họ liên thủ tính toán hãm hại em, em không thể sống tiếp được nữa.” Hai tháng trước. Tiền vốn của công ty Khoa học kỹ thuật Tẩm Mộng bị cắt đứt, chủ tịch hội đồng quản trị Giang Châu gánh trên lưng món nợ khổng lồ 3600 tỷ, công ty bị thế chấp cho Hà Diệc Nho của xí nghiệp Thiên Đỉnh. “Anh, xin lỗi, em trai đi trước một bước đây.” 12 giờ đêm, Giang Châu từ trên sân thượng nhảy xuống, chết ngay tại chỗ. Một thế hệ tài tuấn của giới kinh doanh cứ như vậy mà rơi xuống. Bất cứ ai có con mắt tinh tường đều nhìn ra được vấn đề ở bên trong, thương trường như chiến trường, Giang Châu chính là vật hi sinh đáng thương. Trong gió lạnh. Giang Nghĩa hít một hơi thật sâu, ngẩng đầu lên nhìn những ngôi sao sáng trên bầu trời. “Châu, xin lỗi, anh về muộn rồi… Nhanh chóng bấm máy tính.Sau một hồi tính toán, nhân viên phục vụ hỏi: “Là vị nào thanh toán ạ?”Diêu Hàng rút điện thoại ra: “Tôi thanh toán.”Nhân viên phục vụ gật đầu, dùng giọng điệu rất cung kính, nói ra câu khiến Diêu Hàng suýt nữa kinh ngạc tới rớt hàm: “Bữa ăn này tổng cộng hết 6.99 tỷ, xin hỏi quẹt thẻ hay tiền mặt?”Hiện trường bỗng chốc yên tĩnh.Tay của Diêu Hàng cũng cứng lại, rất khó khăn mà quay sang nhìn nhân viên phục vụ, vẻ mặt vô cùng khó tin.“Cái quái gì mà 6.99 tỷ? Tôi đã ăn cái gì?”“Hẹ của quán các anh là làm từ vàng, hay là giá đỗ đính kim cương? Cho dù là vàng, kim cương, cũng không có đắt như vậy.”“Anh bịp ai đấy?”Theo Diêu Hàng thấy, bữa ăn này nhiều nhất sẽ không quá 600 nghìn, món đắt nhất cũng chỉ là một đĩa vịt sốt, 108 nghìn.Hẹ xào giá đỗ đó mới 54 nghìn; ốc xào cần tây cũng mới có 66 nghìn.Tất cả đồ ăn cộng lại tuyệt đối không thể vượt quá 600 nghìn.Kết quả nhân viên phục vụ kêu anh ta trả 6.99 tỷ, đây là ngày cá tháng tư đến sớm sao? Đùa cái kiểu tây gì thế?Tân Uẩn cũng nhíu chặt mày.Nhà hàng này sao không nhớ gì vậy? Lần trước sau khi bị đánh, sao vẫn bịp người ta như cũ? Hơn nữa lần này còn chém kinh hơn.Cô ta vừa muốn nói hai câu, kết quả Giang Nghĩa tranh nói trước một bước.Hơn nữa, lời của Giang Nghĩa khiến Tân Uẩn mờ mịt.Anh mỉm cười, nói với Diêu Hàng: “Anh Diêu, anh đừng kinh ngạc, quán của bọn họ là như vậy đấy!”Cái gì gọi là như vậy?Diêu Hàng mặt mày đờ đẫn nói: “Anh Giang, anh đừng nói đùa với tôi, bữa cơm này sao có thể ăn tới mức hơn 6 tỷ chứ?”Giang Nghĩa nhún vai, phất tay nói: “Anh nhìn menu của quán bọn họ đi, ví dụ món cơm này, 15000 một phần.”Diêu Hàng gật đầu: “Vậy thì sao? Bốn người chúng ta ăn bốn phần cơm, tổng cộng cũng mới 60000.”Nhân viên phục vụ mỉm cười.Anh ta ho khẽ một tiếng: “Thưa anh, anh tính sai rồi.”“Tính sai chỗ nào?”“Anh là ăn bốn bát cơm, không phải là bốn phần cơm.”..
Nhanh chóng bấm máy tính.
Sau một hồi tính toán, nhân viên phục vụ hỏi: “Là vị nào thanh toán ạ?”
Diêu Hàng rút điện thoại ra: “Tôi thanh toán.
”
Nhân viên phục vụ gật đầu, dùng giọng điệu rất cung kính, nói ra câu khiến Diêu Hàng suýt nữa kinh ngạc tới rớt hàm: “Bữa ăn này tổng cộng hết 6.
99 tỷ, xin hỏi quẹt thẻ hay tiền mặt?”
Hiện trường bỗng chốc yên tĩnh.
Tay của Diêu Hàng cũng cứng lại, rất khó khăn mà quay sang nhìn nhân viên phục vụ, vẻ mặt vô cùng khó tin.
“Cái quái gì mà 6.
99 tỷ? Tôi đã ăn cái gì?”
“Hẹ của quán các anh là làm từ vàng, hay là giá đỗ đính kim cương? Cho dù là vàng, kim cương, cũng không có đắt như vậy.
”
“Anh bịp ai đấy?”
Theo Diêu Hàng thấy, bữa ăn này nhiều nhất sẽ không quá 600 nghìn, món đắt nhất cũng chỉ là một đĩa vịt sốt, 108 nghìn.
Hẹ xào giá đỗ đó mới 54 nghìn; ốc xào cần tây cũng mới có 66 nghìn.
Tất cả đồ ăn cộng lại tuyệt đối không thể vượt quá 600 nghìn.
Kết quả nhân viên phục vụ kêu anh ta trả 6.
99 tỷ, đây là ngày cá tháng tư đến sớm sao? Đùa cái kiểu tây gì thế?
Tân Uẩn cũng nhíu chặt mày.
Nhà hàng này sao không nhớ gì vậy? Lần trước sau khi bị đánh, sao vẫn bịp người ta như cũ? Hơn nữa lần này còn chém kinh hơn.
Cô ta vừa muốn nói hai câu, kết quả Giang Nghĩa tranh nói trước một bước.
Hơn nữa, lời của Giang Nghĩa khiến Tân Uẩn mờ mịt.
Anh mỉm cười, nói với Diêu Hàng: “Anh Diêu, anh đừng kinh ngạc, quán của bọn họ là như vậy đấy!”
Cái gì gọi là như vậy?
Diêu Hàng mặt mày đờ đẫn nói: “Anh Giang, anh đừng nói đùa với tôi, bữa cơm này sao có thể ăn tới mức hơn 6 tỷ chứ?”
Giang Nghĩa nhún vai, phất tay nói: “Anh nhìn menu của quán bọn họ đi, ví dụ món cơm này, 15000 một phần.
”
Diêu Hàng gật đầu: “Vậy thì sao? Bốn người chúng ta ăn bốn phần cơm, tổng cộng cũng mới 60000.
”
Nhân viên phục vụ mỉm cười.
Anh ta ho khẽ một tiếng: “Thưa anh, anh tính sai rồi.
”
“Tính sai chỗ nào?”
“Anh là ăn bốn bát cơm, không phải là bốn phần cơm.
”.
.
Chiến Thần Tu LaTác giả: AK NAMTruyện Ngôn TìnhCHƯƠNG 1: CHIẾN THẦN TRỞ LẠI Đầu tháng chín, gió thu se lạnh. Lá cây khô vàng rơi trên đôi vai rộng. Giang Nghĩa đứng dưới gốc cây cổ thụ, nơi ánh mắt có thể nhìn thấy chính là tòa nhà văn phòng của công ty Khoa học kỹ thuật Tẩm Mộng. “Anh, bọn họ liên thủ tính toán hãm hại em, em không thể sống tiếp được nữa.” Hai tháng trước. Tiền vốn của công ty Khoa học kỹ thuật Tẩm Mộng bị cắt đứt, chủ tịch hội đồng quản trị Giang Châu gánh trên lưng món nợ khổng lồ 3600 tỷ, công ty bị thế chấp cho Hà Diệc Nho của xí nghiệp Thiên Đỉnh. “Anh, xin lỗi, em trai đi trước một bước đây.” 12 giờ đêm, Giang Châu từ trên sân thượng nhảy xuống, chết ngay tại chỗ. Một thế hệ tài tuấn của giới kinh doanh cứ như vậy mà rơi xuống. Bất cứ ai có con mắt tinh tường đều nhìn ra được vấn đề ở bên trong, thương trường như chiến trường, Giang Châu chính là vật hi sinh đáng thương. Trong gió lạnh. Giang Nghĩa hít một hơi thật sâu, ngẩng đầu lên nhìn những ngôi sao sáng trên bầu trời. “Châu, xin lỗi, anh về muộn rồi… Nhanh chóng bấm máy tính.Sau một hồi tính toán, nhân viên phục vụ hỏi: “Là vị nào thanh toán ạ?”Diêu Hàng rút điện thoại ra: “Tôi thanh toán.”Nhân viên phục vụ gật đầu, dùng giọng điệu rất cung kính, nói ra câu khiến Diêu Hàng suýt nữa kinh ngạc tới rớt hàm: “Bữa ăn này tổng cộng hết 6.99 tỷ, xin hỏi quẹt thẻ hay tiền mặt?”Hiện trường bỗng chốc yên tĩnh.Tay của Diêu Hàng cũng cứng lại, rất khó khăn mà quay sang nhìn nhân viên phục vụ, vẻ mặt vô cùng khó tin.“Cái quái gì mà 6.99 tỷ? Tôi đã ăn cái gì?”“Hẹ của quán các anh là làm từ vàng, hay là giá đỗ đính kim cương? Cho dù là vàng, kim cương, cũng không có đắt như vậy.”“Anh bịp ai đấy?”Theo Diêu Hàng thấy, bữa ăn này nhiều nhất sẽ không quá 600 nghìn, món đắt nhất cũng chỉ là một đĩa vịt sốt, 108 nghìn.Hẹ xào giá đỗ đó mới 54 nghìn; ốc xào cần tây cũng mới có 66 nghìn.Tất cả đồ ăn cộng lại tuyệt đối không thể vượt quá 600 nghìn.Kết quả nhân viên phục vụ kêu anh ta trả 6.99 tỷ, đây là ngày cá tháng tư đến sớm sao? Đùa cái kiểu tây gì thế?Tân Uẩn cũng nhíu chặt mày.Nhà hàng này sao không nhớ gì vậy? Lần trước sau khi bị đánh, sao vẫn bịp người ta như cũ? Hơn nữa lần này còn chém kinh hơn.Cô ta vừa muốn nói hai câu, kết quả Giang Nghĩa tranh nói trước một bước.Hơn nữa, lời của Giang Nghĩa khiến Tân Uẩn mờ mịt.Anh mỉm cười, nói với Diêu Hàng: “Anh Diêu, anh đừng kinh ngạc, quán của bọn họ là như vậy đấy!”Cái gì gọi là như vậy?Diêu Hàng mặt mày đờ đẫn nói: “Anh Giang, anh đừng nói đùa với tôi, bữa cơm này sao có thể ăn tới mức hơn 6 tỷ chứ?”Giang Nghĩa nhún vai, phất tay nói: “Anh nhìn menu của quán bọn họ đi, ví dụ món cơm này, 15000 một phần.”Diêu Hàng gật đầu: “Vậy thì sao? Bốn người chúng ta ăn bốn phần cơm, tổng cộng cũng mới 60000.”Nhân viên phục vụ mỉm cười.Anh ta ho khẽ một tiếng: “Thưa anh, anh tính sai rồi.”“Tính sai chỗ nào?”“Anh là ăn bốn bát cơm, không phải là bốn phần cơm.”..