Tác giả:

Nhập mã xác minh vào trang web xong, mãi lâu sau Bạch Tư Quân vẫn không nhấn vào nút "OK" trên màn hình. Đối với mỗi người vừa bước vào xã hội từ môi trường giảng đường mà nói, đau khổ nhất không phải là mất đi kỳ nghỉ đông và hè, cũng không phải vì cảnh tượng chia xa với đám bạn thân thiết, mà là khi trôi qua từng ngày đơn điệu trong cuộc sống, mới chợt nhận thức được chẳng qua mình chỉ là một người bình thường. Trái đất sẽ không thôi xoay vần, lịch sử cũng sẽ chẳng dừng lại vòng quay của mình vì bất kỳ ai. Trong biển cát mênh mông ấy, mỗi cá thể chỉ là một hạt cát bé nhỏ. Bạch Tư Quân cũng không ngoại lệ. Tốt nghiệp một ngành không trọng điểm ở một trường hạng hai, thân là kẻ ham đọc sách vừa lúc một nhà xuất bản tư nhân tuyển dụng một trợ lý biên tập, anh cứ thế làm công việc này suốt bốn năm ròng. Bốn năm qua, công việc của anh ngoại trừ chạy việc vặt cũng chỉ có chạy việc vặt. Anh còn rành cái nhà xuất bản này hơn cả chủ biên, luôn biết rõ phòng nhân viên còn bao nhiêu cà phê bột…

Chương 57: Phiên ngoại 2

Ghi Chép Nghỉ Việc Của Biên Tập ViênTác giả: Không CúcTruyện Đam MỹNhập mã xác minh vào trang web xong, mãi lâu sau Bạch Tư Quân vẫn không nhấn vào nút "OK" trên màn hình. Đối với mỗi người vừa bước vào xã hội từ môi trường giảng đường mà nói, đau khổ nhất không phải là mất đi kỳ nghỉ đông và hè, cũng không phải vì cảnh tượng chia xa với đám bạn thân thiết, mà là khi trôi qua từng ngày đơn điệu trong cuộc sống, mới chợt nhận thức được chẳng qua mình chỉ là một người bình thường. Trái đất sẽ không thôi xoay vần, lịch sử cũng sẽ chẳng dừng lại vòng quay của mình vì bất kỳ ai. Trong biển cát mênh mông ấy, mỗi cá thể chỉ là một hạt cát bé nhỏ. Bạch Tư Quân cũng không ngoại lệ. Tốt nghiệp một ngành không trọng điểm ở một trường hạng hai, thân là kẻ ham đọc sách vừa lúc một nhà xuất bản tư nhân tuyển dụng một trợ lý biên tập, anh cứ thế làm công việc này suốt bốn năm ròng. Bốn năm qua, công việc của anh ngoại trừ chạy việc vặt cũng chỉ có chạy việc vặt. Anh còn rành cái nhà xuất bản này hơn cả chủ biên, luôn biết rõ phòng nhân viên còn bao nhiêu cà phê bột… 5-1Mấy ngày nay cứ không ngủ được, tại sao muốn ngủ một giấc lại khó như vậy?Nếu có ai đó có thể trị được chứng mất ngủ này...Thôi, ảo vọng xa vời.5-2Tại sao tôi lại cười? Chỉ vì tên thô lỗ thêm Wechat? Con người này đúng là chắc khác gì con gián, đuổi hoài không đi.[ Tôi là Bạch Tư Quân, biên tập viên của anh ]À, biên tập viên của tôi, không biết lần này có thể kiên trì bao lâu.Có vẻ như cậu ta chuẩn bị xong công tác tư tưởng sẽ làm nô lệ cho tôi rồi. Tối nay không ngủ được, gọi cậu ta đến giết thời gian chơi.5-3Chuyện gì mà chán thế không biết, ai quan tâm cậu và bạn gái cũ của cậu thế nào? Cơ mà, sao tự nhiên tôi buồn ngủ thế nhỉ......Mình ngủ thiếp đi!?6-1Osin của tôi.. à không, là Bạch, Bạch ra ngoài mua đồ ăn sáng, mua xong còn mang một que kem dâu về cho tôi.Đây là phần thưởng cho việc tôi bắt đầu gõ chữ hả? Sao mà đáng yêu thế này, muốn làm cậu ấy quá đi.Kem ngọt, cậu ấy cũng ngọt nốt, tôi bị trúng chất độc ngọt ngào rồi.Quyết định chiếm cậu ấy làm của riêng.6-2Bạch làm cơm chiên trứng cho tôi, cậu ấy nói không có tạp dề cũng không sao, tôi kiên quyết không đồng ý.Tôi cơ trí sáng suốt như vậy, nghĩ gì mà bỏ qua cơ hội nhìn cậu ấy đeo tạp dề?Thực tế chứng mình, sự kiên trì của tôi là quá đúng đắn. Tôi tự tay buộc dây tạp dề cho cậu ấy.Eo cậu ấy nhỏ thật, muốn bóp một cái quá, sau đó đè cậu ấy lên mặt bàn rồi như vậy như vậy.Không được, lại dọa cậu ấy chạy mất.Tạm thời không thể như vậy như vậy được, hai mắt tôi đang tự động l*t s*ch đồ cậu ấy, hiện tại, trong mắt tôi cậu ấy đang khỏa thân đeo tạp dề."Eo c** nh* thật." Tôi lại sát tai cậu ấy nói như vậy.Thấy mặt cậu ấy đỏ bừng lên rồi, làm sao bây giờ, tôi sắp không nhịn nổi.6-3Cậu ấy nghĩ tôi là xử nam, excuse me?Muốn ném cậu ấy lên giường, cho cậu ấy biết anh đây dũng mãnh bao nhiêu.Không được, vẫn phải nhịn xuống, bây giờ chưa phải lúc.Chợt phát hiện bản thân tôi thật kỳ lạ, cứ luôn muốn bên cạnh cậu ấy, không muốn cậu ấy rời đi.Hay lắm, cậu ấy vẫn phải về đi làm.Phiền thật, không muốn gõ chữ chút nào.7-1Cậu ấy nói cuối tuần đến đây, nhưng sắp mười hai giờ rồi sao cậu ấy vẫn chưa đến? Gọi điện thoại hỏi vậy.Trong điện thoại có giọng phụ nữ, người phụ nữ kia nói với cậu ấy, ăn cừu nướng cũng được.Cậu ta, thế mà, dẫn hậu bối, đi hẹn hò.Rõ ràng nói sẽ tới tìm tôi.Sao cậu ta có thể như vậy chứ? Muốn đập máy tính.7-2Cuối cùng cậu ấy vẫn tới tìm tôi, thấy cậu ấy xách túi lớn túi nhỏ đến nấu cơm cho mình ăn, thật muốn đè cậu ấy lên tường hôn mấy phát.Cậu ấy không cho tôi nhìn cậu ấy nấu cơm, không sao hết, tôi lên phòng khách xem lén.Cậu ấy gọt khoai cắt vào tay, chạy vội tới, thấy cậu ấy ngậm ngón tay vào miệng.Thật quyến rũ, tôi không chịu nổi.Không biết nếu tôi đâm vào tay mình một lỗ, cậu ấy có ngậm tay tôi như vậy không?Nhưng tôi càng muốn cậu ấy ngậm phía dưới của tôi hơn.Tôi điên thật rồi.

5-1

Mấy ngày nay cứ không ngủ được, tại sao muốn ngủ một giấc lại khó như vậy?

Nếu có ai đó có thể trị được chứng mất ngủ này...

Thôi, ảo vọng xa vời.

5-2

Tại sao tôi lại cười? Chỉ vì tên thô lỗ thêm Wechat? Con người này đúng là chắc khác gì con gián, đuổi hoài không đi.

[ Tôi là Bạch Tư Quân, biên tập viên của anh ]

À, biên tập viên của tôi, không biết lần này có thể kiên trì bao lâu.

Có vẻ như cậu ta chuẩn bị xong công tác tư tưởng sẽ làm nô lệ cho tôi rồi. Tối nay không ngủ được, gọi cậu ta đến giết thời gian chơi.

5-3

Chuyện gì mà chán thế không biết, ai quan tâm cậu và bạn gái cũ của cậu thế nào? Cơ mà, sao tự nhiên tôi buồn ngủ thế nhỉ...

...

Mình ngủ thiếp đi!?

6-1

Osin của tôi.. à không, là Bạch, Bạch ra ngoài mua đồ ăn sáng, mua xong còn mang một que kem dâu về cho tôi.

Đây là phần thưởng cho việc tôi bắt đầu gõ chữ hả? Sao mà đáng yêu thế này, muốn làm cậu ấy quá đi.

Kem ngọt, cậu ấy cũng ngọt nốt, tôi bị trúng chất độc ngọt ngào rồi.

Quyết định chiếm cậu ấy làm của riêng.

6-2

Bạch làm cơm chiên trứng cho tôi, cậu ấy nói không có tạp dề cũng không sao, tôi kiên quyết không đồng ý.

Tôi cơ trí sáng suốt như vậy, nghĩ gì mà bỏ qua cơ hội nhìn cậu ấy đeo tạp dề?

Thực tế chứng mình, sự kiên trì của tôi là quá đúng đắn. Tôi tự tay buộc dây tạp dề cho cậu ấy.

Eo cậu ấy nhỏ thật, muốn bóp một cái quá, sau đó đè cậu ấy lên mặt bàn rồi như vậy như vậy.

Không được, lại dọa cậu ấy chạy mất.

Tạm thời không thể như vậy như vậy được, hai mắt tôi đang tự động l*t s*ch đồ cậu ấy, hiện tại, trong mắt tôi cậu ấy đang khỏa thân đeo tạp dề.

"Eo c** nh* thật." Tôi lại sát tai cậu ấy nói như vậy.

Thấy mặt cậu ấy đỏ bừng lên rồi, làm sao bây giờ, tôi sắp không nhịn nổi.

6-3

Cậu ấy nghĩ tôi là xử nam, excuse me?

Muốn ném cậu ấy lên giường, cho cậu ấy biết anh đây dũng mãnh bao nhiêu.

Không được, vẫn phải nhịn xuống, bây giờ chưa phải lúc.

Chợt phát hiện bản thân tôi thật kỳ lạ, cứ luôn muốn bên cạnh cậu ấy, không muốn cậu ấy rời đi.

Hay lắm, cậu ấy vẫn phải về đi làm.

Phiền thật, không muốn gõ chữ chút nào.

7-1

Cậu ấy nói cuối tuần đến đây, nhưng sắp mười hai giờ rồi sao cậu ấy vẫn chưa đến? Gọi điện thoại hỏi vậy.

Trong điện thoại có giọng phụ nữ, người phụ nữ kia nói với cậu ấy, ăn cừu nướng cũng được.

Cậu ta, thế mà, dẫn hậu bối, đi hẹn hò.

Rõ ràng nói sẽ tới tìm tôi.

Sao cậu ta có thể như vậy chứ? Muốn đập máy tính.

7-2

Cuối cùng cậu ấy vẫn tới tìm tôi, thấy cậu ấy xách túi lớn túi nhỏ đến nấu cơm cho mình ăn, thật muốn đè cậu ấy lên tường hôn mấy phát.

Cậu ấy không cho tôi nhìn cậu ấy nấu cơm, không sao hết, tôi lên phòng khách xem lén.

Cậu ấy gọt khoai cắt vào tay, chạy vội tới, thấy cậu ấy ngậm ngón tay vào miệng.

Thật quyến rũ, tôi không chịu nổi.

Không biết nếu tôi đâm vào tay mình một lỗ, cậu ấy có ngậm tay tôi như vậy không?

Nhưng tôi càng muốn cậu ấy ngậm phía dưới của tôi hơn.

Tôi điên thật rồi.

Ghi Chép Nghỉ Việc Của Biên Tập ViênTác giả: Không CúcTruyện Đam MỹNhập mã xác minh vào trang web xong, mãi lâu sau Bạch Tư Quân vẫn không nhấn vào nút "OK" trên màn hình. Đối với mỗi người vừa bước vào xã hội từ môi trường giảng đường mà nói, đau khổ nhất không phải là mất đi kỳ nghỉ đông và hè, cũng không phải vì cảnh tượng chia xa với đám bạn thân thiết, mà là khi trôi qua từng ngày đơn điệu trong cuộc sống, mới chợt nhận thức được chẳng qua mình chỉ là một người bình thường. Trái đất sẽ không thôi xoay vần, lịch sử cũng sẽ chẳng dừng lại vòng quay của mình vì bất kỳ ai. Trong biển cát mênh mông ấy, mỗi cá thể chỉ là một hạt cát bé nhỏ. Bạch Tư Quân cũng không ngoại lệ. Tốt nghiệp một ngành không trọng điểm ở một trường hạng hai, thân là kẻ ham đọc sách vừa lúc một nhà xuất bản tư nhân tuyển dụng một trợ lý biên tập, anh cứ thế làm công việc này suốt bốn năm ròng. Bốn năm qua, công việc của anh ngoại trừ chạy việc vặt cũng chỉ có chạy việc vặt. Anh còn rành cái nhà xuất bản này hơn cả chủ biên, luôn biết rõ phòng nhân viên còn bao nhiêu cà phê bột… 5-1Mấy ngày nay cứ không ngủ được, tại sao muốn ngủ một giấc lại khó như vậy?Nếu có ai đó có thể trị được chứng mất ngủ này...Thôi, ảo vọng xa vời.5-2Tại sao tôi lại cười? Chỉ vì tên thô lỗ thêm Wechat? Con người này đúng là chắc khác gì con gián, đuổi hoài không đi.[ Tôi là Bạch Tư Quân, biên tập viên của anh ]À, biên tập viên của tôi, không biết lần này có thể kiên trì bao lâu.Có vẻ như cậu ta chuẩn bị xong công tác tư tưởng sẽ làm nô lệ cho tôi rồi. Tối nay không ngủ được, gọi cậu ta đến giết thời gian chơi.5-3Chuyện gì mà chán thế không biết, ai quan tâm cậu và bạn gái cũ của cậu thế nào? Cơ mà, sao tự nhiên tôi buồn ngủ thế nhỉ......Mình ngủ thiếp đi!?6-1Osin của tôi.. à không, là Bạch, Bạch ra ngoài mua đồ ăn sáng, mua xong còn mang một que kem dâu về cho tôi.Đây là phần thưởng cho việc tôi bắt đầu gõ chữ hả? Sao mà đáng yêu thế này, muốn làm cậu ấy quá đi.Kem ngọt, cậu ấy cũng ngọt nốt, tôi bị trúng chất độc ngọt ngào rồi.Quyết định chiếm cậu ấy làm của riêng.6-2Bạch làm cơm chiên trứng cho tôi, cậu ấy nói không có tạp dề cũng không sao, tôi kiên quyết không đồng ý.Tôi cơ trí sáng suốt như vậy, nghĩ gì mà bỏ qua cơ hội nhìn cậu ấy đeo tạp dề?Thực tế chứng mình, sự kiên trì của tôi là quá đúng đắn. Tôi tự tay buộc dây tạp dề cho cậu ấy.Eo cậu ấy nhỏ thật, muốn bóp một cái quá, sau đó đè cậu ấy lên mặt bàn rồi như vậy như vậy.Không được, lại dọa cậu ấy chạy mất.Tạm thời không thể như vậy như vậy được, hai mắt tôi đang tự động l*t s*ch đồ cậu ấy, hiện tại, trong mắt tôi cậu ấy đang khỏa thân đeo tạp dề."Eo c** nh* thật." Tôi lại sát tai cậu ấy nói như vậy.Thấy mặt cậu ấy đỏ bừng lên rồi, làm sao bây giờ, tôi sắp không nhịn nổi.6-3Cậu ấy nghĩ tôi là xử nam, excuse me?Muốn ném cậu ấy lên giường, cho cậu ấy biết anh đây dũng mãnh bao nhiêu.Không được, vẫn phải nhịn xuống, bây giờ chưa phải lúc.Chợt phát hiện bản thân tôi thật kỳ lạ, cứ luôn muốn bên cạnh cậu ấy, không muốn cậu ấy rời đi.Hay lắm, cậu ấy vẫn phải về đi làm.Phiền thật, không muốn gõ chữ chút nào.7-1Cậu ấy nói cuối tuần đến đây, nhưng sắp mười hai giờ rồi sao cậu ấy vẫn chưa đến? Gọi điện thoại hỏi vậy.Trong điện thoại có giọng phụ nữ, người phụ nữ kia nói với cậu ấy, ăn cừu nướng cũng được.Cậu ta, thế mà, dẫn hậu bối, đi hẹn hò.Rõ ràng nói sẽ tới tìm tôi.Sao cậu ta có thể như vậy chứ? Muốn đập máy tính.7-2Cuối cùng cậu ấy vẫn tới tìm tôi, thấy cậu ấy xách túi lớn túi nhỏ đến nấu cơm cho mình ăn, thật muốn đè cậu ấy lên tường hôn mấy phát.Cậu ấy không cho tôi nhìn cậu ấy nấu cơm, không sao hết, tôi lên phòng khách xem lén.Cậu ấy gọt khoai cắt vào tay, chạy vội tới, thấy cậu ấy ngậm ngón tay vào miệng.Thật quyến rũ, tôi không chịu nổi.Không biết nếu tôi đâm vào tay mình một lỗ, cậu ấy có ngậm tay tôi như vậy không?Nhưng tôi càng muốn cậu ấy ngậm phía dưới của tôi hơn.Tôi điên thật rồi.

Chương 57: Phiên ngoại 2