CHƯƠNG 1: CHIẾN THẦN TRỞ LẠI Đầu tháng chín, gió thu se lạnh. Lá cây khô vàng rơi trên đôi vai rộng. Giang Nghĩa đứng dưới gốc cây cổ thụ, nơi ánh mắt có thể nhìn thấy chính là tòa nhà văn phòng của công ty Khoa học kỹ thuật Tẩm Mộng. “Anh, bọn họ liên thủ tính toán hãm hại em, em không thể sống tiếp được nữa.” Hai tháng trước. Tiền vốn của công ty Khoa học kỹ thuật Tẩm Mộng bị cắt đứt, chủ tịch hội đồng quản trị Giang Châu gánh trên lưng món nợ khổng lồ 3600 tỷ, công ty bị thế chấp cho Hà Diệc Nho của xí nghiệp Thiên Đỉnh. “Anh, xin lỗi, em trai đi trước một bước đây.” 12 giờ đêm, Giang Châu từ trên sân thượng nhảy xuống, chết ngay tại chỗ. Một thế hệ tài tuấn của giới kinh doanh cứ như vậy mà rơi xuống. Bất cứ ai có con mắt tinh tường đều nhìn ra được vấn đề ở bên trong, thương trường như chiến trường, Giang Châu chính là vật hi sinh đáng thương. Trong gió lạnh. Giang Nghĩa hít một hơi thật sâu, ngẩng đầu lên nhìn những ngôi sao sáng trên bầu trời. “Châu, xin lỗi, anh về muộn rồi…
Chương 812
Chiến Thần Tu LaTác giả: AK NAMTruyện Ngôn TìnhCHƯƠNG 1: CHIẾN THẦN TRỞ LẠI Đầu tháng chín, gió thu se lạnh. Lá cây khô vàng rơi trên đôi vai rộng. Giang Nghĩa đứng dưới gốc cây cổ thụ, nơi ánh mắt có thể nhìn thấy chính là tòa nhà văn phòng của công ty Khoa học kỹ thuật Tẩm Mộng. “Anh, bọn họ liên thủ tính toán hãm hại em, em không thể sống tiếp được nữa.” Hai tháng trước. Tiền vốn của công ty Khoa học kỹ thuật Tẩm Mộng bị cắt đứt, chủ tịch hội đồng quản trị Giang Châu gánh trên lưng món nợ khổng lồ 3600 tỷ, công ty bị thế chấp cho Hà Diệc Nho của xí nghiệp Thiên Đỉnh. “Anh, xin lỗi, em trai đi trước một bước đây.” 12 giờ đêm, Giang Châu từ trên sân thượng nhảy xuống, chết ngay tại chỗ. Một thế hệ tài tuấn của giới kinh doanh cứ như vậy mà rơi xuống. Bất cứ ai có con mắt tinh tường đều nhìn ra được vấn đề ở bên trong, thương trường như chiến trường, Giang Châu chính là vật hi sinh đáng thương. Trong gió lạnh. Giang Nghĩa hít một hơi thật sâu, ngẩng đầu lên nhìn những ngôi sao sáng trên bầu trời. “Châu, xin lỗi, anh về muộn rồi… CHƯƠNG 812Tiểu Điệp nhíu mày: “Chủ nhân, ngài nói như vậy là có ý gì?”“Cô không hiểu sao? Cô hết giá trị rồi, có thể chết rồi!”Tiểu Điệp suy sụp trong phút chốc, cô trợn tròn mắt nhìn ông ta.Những lời này của Thuỷ Thanh Diệu đúng y như những gì Giang Nghĩa đã cảnh báo trước đó! Nhưng vì sao lại thế?Cô ta không hiểu: “Chủ nhân, tôi đã làm theo như lời ngài nói, tại sao ngài vẫn muốn giết tôi?”Thủy Thanh Diệu hừ lạnh một tiếng.“Nếu không phải vì cô thì Giang Nghĩa mới đến Nam Thành sao? Không phải vì cô nên cậu ta mới đến vũ trường à?”“Con trai của tôi trở nên như vậy tất cả đều là vì cô, vậy mà còn không đáng chết sao?”Đúng là muốn đổ tội cho người khác thì không thiếu lí do.Tiểu Điệp bất lực không nói nên lời, cô ta chỉ là một vũ nữ bị người ta dắt mũi, từ đầu đến cuối đều nghe theo lời của Thủy Thanh Diệu với Thuỷ Quân Tín, chưa từng có ý chống đối làm theo ý mình.Vậy mà vẫn phải chịu tội hay sao?Đây rõ ràng là muốn lấy cô ta ra để trút giận!Mãi cho đến giờ phút này, Tiểu Điệp mới nhận ra bản thân mình thấp kém đến dường nào, trong mắt đám người quyền thế kia, cô ta chỉ là một quân cờ không hơn không kém, bọn họ cho rằng cô ta có tội thì dù oan ức cũng phải thừa nhận!Bộp!Thuỷ Thanh Diệu búng tay một cái.Ngay lập tức, một người đàn ông bước đến, đè lên vai Tiểu Điệp, sau đó ép cô ta quỳ xuống đất.Tiếp đó, một người đàn ông khác cầm thùng xăng từ bên cạnh đi ra, đưa tay mở nắp rồi đổ toàn bộ xăng lên người Tiểu Điệp!Từ đầu đến chân cô ta chỗ nào cũng ướt đẫm xăng.Quá tàn ác!Bọn họ muốn thiêu sống Tiểu Điệp đây mà.Tiểu Điệp tuyệt vọng nhìn Thủy Thanh Diệu: “Chủ nhân, xin đừng làm như vậy, ngài nói gì tôi cũng sẽ đều nghe theo mà, chỉ cần ngài tha cho tôi, xin ngài, xin ngài đừng giết tôi.”Thủy Thanh Diệu lắc đầu: “Nếu như tôi tha cho cô thì không phải sẽ thật có lỗi với đứa con trai tàn tật của tôi sao? Tội của cô không thể tha thứ được!”Nói rồi ông ta lấy một điếu thuốc từ trong túi áo khoác bỏ vào miệng, sau đó lấy ra một que diêm rồi châm lửa.Mỗi một động tác đều khiến Tiểu Điệp sợ hãi kêu lên trong tuyệt vọng.Toàn thân cô ta đẫm đầy xăng, chỉ cần một tàn lửa nhỏ chạm vào thôi cũng đủ để bốc cháy ngay lập tức, không có cách nào cứu được.Nhìn thấy Thủy Thanh Diệu nhàn nhã hút thuốc, Tiểu Điệp liền bật khóc, liều mạng giãy dụa, nhưng lại bị hai người đàn ông đè mạnh xuống đất, dù sao thì cô ta cũng chỉ là một người phụ nữ yếu đuối mà thôi, làm sao có thể chạy thoát được?Trước tình hình như vậy, Giang Nghĩa khẽ thở dài, cầm đũa lên gắp một miếng thịt bò cho vào trong miệng.
CHƯƠNG 812
Tiểu Điệp nhíu mày: “Chủ nhân, ngài nói như vậy là có ý gì?”
“Cô không hiểu sao? Cô hết giá trị rồi, có thể chết rồi!”
Tiểu Điệp suy sụp trong phút chốc, cô trợn tròn mắt nhìn ông ta.
Những lời này của Thuỷ Thanh Diệu đúng y như những gì Giang Nghĩa đã cảnh báo trước đó! Nhưng vì sao lại thế?
Cô ta không hiểu: “Chủ nhân, tôi đã làm theo như lời ngài nói, tại sao ngài vẫn muốn giết tôi?”
Thủy Thanh Diệu hừ lạnh một tiếng.
“Nếu không phải vì cô thì Giang Nghĩa mới đến Nam Thành sao? Không phải vì cô nên cậu ta mới đến vũ trường à?”
“Con trai của tôi trở nên như vậy tất cả đều là vì cô, vậy mà còn không đáng chết sao?”
Đúng là muốn đổ tội cho người khác thì không thiếu lí do.
Tiểu Điệp bất lực không nói nên lời, cô ta chỉ là một vũ nữ bị người ta dắt mũi, từ đầu đến cuối đều nghe theo lời của Thủy Thanh Diệu với Thuỷ Quân Tín, chưa từng có ý chống đối làm theo ý mình.
Vậy mà vẫn phải chịu tội hay sao?
Đây rõ ràng là muốn lấy cô ta ra để trút giận!
Mãi cho đến giờ phút này, Tiểu Điệp mới nhận ra bản thân mình thấp kém đến dường nào, trong mắt đám người quyền thế kia, cô ta chỉ là một quân cờ không hơn không kém, bọn họ cho rằng cô ta có tội thì dù oan ức cũng phải thừa nhận!
Bộp!
Thuỷ Thanh Diệu búng tay một cái.
Ngay lập tức, một người đàn ông bước đến, đè lên vai Tiểu Điệp, sau đó ép cô ta quỳ xuống đất.
Tiếp đó, một người đàn ông khác cầm thùng xăng từ bên cạnh đi ra, đưa tay mở nắp rồi đổ toàn bộ xăng lên người Tiểu Điệp!
Từ đầu đến chân cô ta chỗ nào cũng ướt đẫm xăng.
Quá tàn ác!
Bọn họ muốn thiêu sống Tiểu Điệp đây mà.
Tiểu Điệp tuyệt vọng nhìn Thủy Thanh Diệu: “Chủ nhân, xin đừng làm như vậy, ngài nói gì tôi cũng sẽ đều nghe theo mà, chỉ cần ngài tha cho tôi, xin ngài, xin ngài đừng giết tôi.”
Thủy Thanh Diệu lắc đầu: “Nếu như tôi tha cho cô thì không phải sẽ thật có lỗi với đứa con trai tàn tật của tôi sao? Tội của cô không thể tha thứ được!”
Nói rồi ông ta lấy một điếu thuốc từ trong túi áo khoác bỏ vào miệng, sau đó lấy ra một que diêm rồi châm lửa.
Mỗi một động tác đều khiến Tiểu Điệp sợ hãi kêu lên trong tuyệt vọng.
Toàn thân cô ta đẫm đầy xăng, chỉ cần một tàn lửa nhỏ chạm vào thôi cũng đủ để bốc cháy ngay lập tức, không có cách nào cứu được.
Nhìn thấy Thủy Thanh Diệu nhàn nhã hút thuốc, Tiểu Điệp liền bật khóc, liều mạng giãy dụa, nhưng lại bị hai người đàn ông đè mạnh xuống đất, dù sao thì cô ta cũng chỉ là một người phụ nữ yếu đuối mà thôi, làm sao có thể chạy thoát được?
Trước tình hình như vậy, Giang Nghĩa khẽ thở dài, cầm đũa lên gắp một miếng thịt bò cho vào trong miệng.
Chiến Thần Tu LaTác giả: AK NAMTruyện Ngôn TìnhCHƯƠNG 1: CHIẾN THẦN TRỞ LẠI Đầu tháng chín, gió thu se lạnh. Lá cây khô vàng rơi trên đôi vai rộng. Giang Nghĩa đứng dưới gốc cây cổ thụ, nơi ánh mắt có thể nhìn thấy chính là tòa nhà văn phòng của công ty Khoa học kỹ thuật Tẩm Mộng. “Anh, bọn họ liên thủ tính toán hãm hại em, em không thể sống tiếp được nữa.” Hai tháng trước. Tiền vốn của công ty Khoa học kỹ thuật Tẩm Mộng bị cắt đứt, chủ tịch hội đồng quản trị Giang Châu gánh trên lưng món nợ khổng lồ 3600 tỷ, công ty bị thế chấp cho Hà Diệc Nho của xí nghiệp Thiên Đỉnh. “Anh, xin lỗi, em trai đi trước một bước đây.” 12 giờ đêm, Giang Châu từ trên sân thượng nhảy xuống, chết ngay tại chỗ. Một thế hệ tài tuấn của giới kinh doanh cứ như vậy mà rơi xuống. Bất cứ ai có con mắt tinh tường đều nhìn ra được vấn đề ở bên trong, thương trường như chiến trường, Giang Châu chính là vật hi sinh đáng thương. Trong gió lạnh. Giang Nghĩa hít một hơi thật sâu, ngẩng đầu lên nhìn những ngôi sao sáng trên bầu trời. “Châu, xin lỗi, anh về muộn rồi… CHƯƠNG 812Tiểu Điệp nhíu mày: “Chủ nhân, ngài nói như vậy là có ý gì?”“Cô không hiểu sao? Cô hết giá trị rồi, có thể chết rồi!”Tiểu Điệp suy sụp trong phút chốc, cô trợn tròn mắt nhìn ông ta.Những lời này của Thuỷ Thanh Diệu đúng y như những gì Giang Nghĩa đã cảnh báo trước đó! Nhưng vì sao lại thế?Cô ta không hiểu: “Chủ nhân, tôi đã làm theo như lời ngài nói, tại sao ngài vẫn muốn giết tôi?”Thủy Thanh Diệu hừ lạnh một tiếng.“Nếu không phải vì cô thì Giang Nghĩa mới đến Nam Thành sao? Không phải vì cô nên cậu ta mới đến vũ trường à?”“Con trai của tôi trở nên như vậy tất cả đều là vì cô, vậy mà còn không đáng chết sao?”Đúng là muốn đổ tội cho người khác thì không thiếu lí do.Tiểu Điệp bất lực không nói nên lời, cô ta chỉ là một vũ nữ bị người ta dắt mũi, từ đầu đến cuối đều nghe theo lời của Thủy Thanh Diệu với Thuỷ Quân Tín, chưa từng có ý chống đối làm theo ý mình.Vậy mà vẫn phải chịu tội hay sao?Đây rõ ràng là muốn lấy cô ta ra để trút giận!Mãi cho đến giờ phút này, Tiểu Điệp mới nhận ra bản thân mình thấp kém đến dường nào, trong mắt đám người quyền thế kia, cô ta chỉ là một quân cờ không hơn không kém, bọn họ cho rằng cô ta có tội thì dù oan ức cũng phải thừa nhận!Bộp!Thuỷ Thanh Diệu búng tay một cái.Ngay lập tức, một người đàn ông bước đến, đè lên vai Tiểu Điệp, sau đó ép cô ta quỳ xuống đất.Tiếp đó, một người đàn ông khác cầm thùng xăng từ bên cạnh đi ra, đưa tay mở nắp rồi đổ toàn bộ xăng lên người Tiểu Điệp!Từ đầu đến chân cô ta chỗ nào cũng ướt đẫm xăng.Quá tàn ác!Bọn họ muốn thiêu sống Tiểu Điệp đây mà.Tiểu Điệp tuyệt vọng nhìn Thủy Thanh Diệu: “Chủ nhân, xin đừng làm như vậy, ngài nói gì tôi cũng sẽ đều nghe theo mà, chỉ cần ngài tha cho tôi, xin ngài, xin ngài đừng giết tôi.”Thủy Thanh Diệu lắc đầu: “Nếu như tôi tha cho cô thì không phải sẽ thật có lỗi với đứa con trai tàn tật của tôi sao? Tội của cô không thể tha thứ được!”Nói rồi ông ta lấy một điếu thuốc từ trong túi áo khoác bỏ vào miệng, sau đó lấy ra một que diêm rồi châm lửa.Mỗi một động tác đều khiến Tiểu Điệp sợ hãi kêu lên trong tuyệt vọng.Toàn thân cô ta đẫm đầy xăng, chỉ cần một tàn lửa nhỏ chạm vào thôi cũng đủ để bốc cháy ngay lập tức, không có cách nào cứu được.Nhìn thấy Thủy Thanh Diệu nhàn nhã hút thuốc, Tiểu Điệp liền bật khóc, liều mạng giãy dụa, nhưng lại bị hai người đàn ông đè mạnh xuống đất, dù sao thì cô ta cũng chỉ là một người phụ nữ yếu đuối mà thôi, làm sao có thể chạy thoát được?Trước tình hình như vậy, Giang Nghĩa khẽ thở dài, cầm đũa lên gắp một miếng thịt bò cho vào trong miệng.