Tác giả:

CHƯƠNG 1: CHIẾN THẦN TRỞ LẠI Đầu tháng chín, gió thu se lạnh. Lá cây khô vàng rơi trên đôi vai rộng. Giang Nghĩa đứng dưới gốc cây cổ thụ, nơi ánh mắt có thể nhìn thấy chính là tòa nhà văn phòng của công ty Khoa học kỹ thuật Tẩm Mộng. “Anh, bọn họ liên thủ tính toán hãm hại em, em không thể sống tiếp được nữa.” Hai tháng trước. Tiền vốn của công ty Khoa học kỹ thuật Tẩm Mộng bị cắt đứt, chủ tịch hội đồng quản trị Giang Châu gánh trên lưng món nợ khổng lồ 3600 tỷ, công ty bị thế chấp cho Hà Diệc Nho của xí nghiệp Thiên Đỉnh. “Anh, xin lỗi, em trai đi trước một bước đây.” 12 giờ đêm, Giang Châu từ trên sân thượng nhảy xuống, chết ngay tại chỗ. Một thế hệ tài tuấn của giới kinh doanh cứ như vậy mà rơi xuống. Bất cứ ai có con mắt tinh tường đều nhìn ra được vấn đề ở bên trong, thương trường như chiến trường, Giang Châu chính là vật hi sinh đáng thương. Trong gió lạnh. Giang Nghĩa hít một hơi thật sâu, ngẩng đầu lên nhìn những ngôi sao sáng trên bầu trời. “Châu, xin lỗi, anh về muộn rồi…

Chương 1400

Chiến Thần Tu LaTác giả: AK NAMTruyện Ngôn TìnhCHƯƠNG 1: CHIẾN THẦN TRỞ LẠI Đầu tháng chín, gió thu se lạnh. Lá cây khô vàng rơi trên đôi vai rộng. Giang Nghĩa đứng dưới gốc cây cổ thụ, nơi ánh mắt có thể nhìn thấy chính là tòa nhà văn phòng của công ty Khoa học kỹ thuật Tẩm Mộng. “Anh, bọn họ liên thủ tính toán hãm hại em, em không thể sống tiếp được nữa.” Hai tháng trước. Tiền vốn của công ty Khoa học kỹ thuật Tẩm Mộng bị cắt đứt, chủ tịch hội đồng quản trị Giang Châu gánh trên lưng món nợ khổng lồ 3600 tỷ, công ty bị thế chấp cho Hà Diệc Nho của xí nghiệp Thiên Đỉnh. “Anh, xin lỗi, em trai đi trước một bước đây.” 12 giờ đêm, Giang Châu từ trên sân thượng nhảy xuống, chết ngay tại chỗ. Một thế hệ tài tuấn của giới kinh doanh cứ như vậy mà rơi xuống. Bất cứ ai có con mắt tinh tường đều nhìn ra được vấn đề ở bên trong, thương trường như chiến trường, Giang Châu chính là vật hi sinh đáng thương. Trong gió lạnh. Giang Nghĩa hít một hơi thật sâu, ngẩng đầu lên nhìn những ngôi sao sáng trên bầu trời. “Châu, xin lỗi, anh về muộn rồi… CHƯƠNG 1400Trịnh Bác Dương đổ thuốc vào trong bát, thổi nhẹ, sau đó bê tới trước giường bệnh của mẹ.“Mẹ, đây là thuốc mà con có được từ chỗ ông Thạch, uống thuốc này thì bệnh của mẹ sẽ khỏi.”“Nào, mẹ, con đỡ mẹ dậy uống thuốc.”Dưới sự nâng đỡ của Trịnh Bác Dương, mẹ của anh ta ngồi dậy một cách khó khăn, hai tay run rẩy bê lại, còn chưa uống, chỉ ngửi thôi cũng cảm thấy ghê tởm buồn nôn.“Con trai, đây là thuốc gì? Ngửi rất khó chịu.”Trịnh Bác Dương nói: “Mẹ, thuốc đắng dã tật, mẹ nhịn một chút uống hết nó, uống xong thì sẽ khỏi.”Mẹ của anh ta gật đầu, bê bát thuốc lên, cố nhịn sự buồn nôn, ừng ực uống hết.Kết quả uống xong chưa được hai phút thì đột nhiên cảm thấy không đúng lắm, toàn thân trên dưới lạnh toát, trong bụng cực kỳ khó chịu, cuối cùng còn ‘ọe’ một cái nôn ra một ngụm máu lớn.“Mẹ!”Nhìn thấy một màn này, Trịnh Bác Dương bị dọa chết rồi, trực tiếp ném bát thuốc đi, đi tới đỡ mẹ.“Mẹ, mẹ làm sao thế mẹ?”Mẹ của anh ta không nói nổi một câu, ho không ngừng, ho ra máu, mặt mày trắng bệch như tờ giấy, tay chân lạnh toát, nhìn bộ dạng này bất cứ lúc nào cũng có thể chết đi.Trịnh Bác Dương bị dọa chết rồi, không phải nói uống thuốc thì sẽ khỏe lại hay sao?Sao không những không khỏe lên, bệnh của mẹ còn nghiêm trọng hơn? Lẽ nào là anh ta cược sai rồi sao?Mắt thấy mẹ sắp qua đời, Trịnh Bác Dương không chịu được, anh ta hét lên với bảo mẫu: “Mau gọi 115, mau, mẹ tôi không xong rồi!”Bảo mẫu vội vàng gọi điện.Không tới mười phút, xe cấp cứu 115 đã chạy tới, trực tiếp đưa người vào viện.Trịnh Bác Dương đi theo tới bệnh viện.Mẹ anh ta được đưa vào phòng cấp cứu, mãi không thể thoát khỏi tình trạng nguy hiểm tới tính mạng.Trịnh Bác Dương ở bên ngoài phòng cấp cứu không ngừng đi qua đi lại, trên trán không ngừng toát mồ hôi lạnh, trái tim treo ngược.“Mẹ, mẹ tuyệt đối đừng xảy ra chuyện gì.”Vừa nghĩ tới có thể sẽ rời xa mẹ mãi mãi, Trịnh Bác Dương không nhịn được mà bật khóc.Con trai có nước mắt không có rơi xuống là do chưa tới lúc đau lòng.Nửa tiếng nữa trôi qua, cửa phòng cấp cứu mở ra, bác sĩ đi ra.“Bác sĩ, mẹ tôi sao rồi.”Bác sĩ không vội trả lời, mà hỏi ngược lại: “Bác Dương, cậu rốt cuộc đã cho mẹ cậu uống cái gì?!”Trịnh Bác Dương bị hỏi tới ngu luôn: “Tôi chỉ cho mẹ tôi uống ít thuốc.”“Thuốc gì?”“Đơn thuốc ở đây.”Trịnh Bác Dương giao đơn thuốc cho bác sĩ, bác sĩ cầm qua xem, suýt nữa thì tức chết.

CHƯƠNG 1400

Trịnh Bác Dương đổ thuốc vào trong bát, thổi nhẹ, sau đó bê tới trước giường bệnh của mẹ.

“Mẹ, đây là thuốc mà con có được từ chỗ ông Thạch, uống thuốc này thì bệnh của mẹ sẽ khỏi.”

“Nào, mẹ, con đỡ mẹ dậy uống thuốc.”

Dưới sự nâng đỡ của Trịnh Bác Dương, mẹ của anh ta ngồi dậy một cách khó khăn, hai tay run rẩy bê lại, còn chưa uống, chỉ ngửi thôi cũng cảm thấy ghê tởm buồn nôn.

“Con trai, đây là thuốc gì? Ngửi rất khó chịu.”

Trịnh Bác Dương nói: “Mẹ, thuốc đắng dã tật, mẹ nhịn một chút uống hết nó, uống xong thì sẽ khỏi.”

Mẹ của anh ta gật đầu, bê bát thuốc lên, cố nhịn sự buồn nôn, ừng ực uống hết.

Kết quả uống xong chưa được hai phút thì đột nhiên cảm thấy không đúng lắm, toàn thân trên dưới lạnh toát, trong bụng cực kỳ khó chịu, cuối cùng còn ‘ọe’ một cái nôn ra một ngụm máu lớn.

“Mẹ!”

Nhìn thấy một màn này, Trịnh Bác Dương bị dọa chết rồi, trực tiếp ném bát thuốc đi, đi tới đỡ mẹ.

“Mẹ, mẹ làm sao thế mẹ?”

Mẹ của anh ta không nói nổi một câu, ho không ngừng, ho ra máu, mặt mày trắng bệch như tờ giấy, tay chân lạnh toát, nhìn bộ dạng này bất cứ lúc nào cũng có thể chết đi.

Trịnh Bác Dương bị dọa chết rồi, không phải nói uống thuốc thì sẽ khỏe lại hay sao?

Sao không những không khỏe lên, bệnh của mẹ còn nghiêm trọng hơn? Lẽ nào là anh ta cược sai rồi sao?

Mắt thấy mẹ sắp qua đời, Trịnh Bác Dương không chịu được, anh ta hét lên với bảo mẫu: “Mau gọi 115, mau, mẹ tôi không xong rồi!”

Bảo mẫu vội vàng gọi điện.

Không tới mười phút, xe cấp cứu 115 đã chạy tới, trực tiếp đưa người vào viện.

Trịnh Bác Dương đi theo tới bệnh viện.

Mẹ anh ta được đưa vào phòng cấp cứu, mãi không thể thoát khỏi tình trạng nguy hiểm tới tính mạng.

Trịnh Bác Dương ở bên ngoài phòng cấp cứu không ngừng đi qua đi lại, trên trán không ngừng toát mồ hôi lạnh, trái tim treo ngược.

“Mẹ, mẹ tuyệt đối đừng xảy ra chuyện gì.”

Vừa nghĩ tới có thể sẽ rời xa mẹ mãi mãi, Trịnh Bác Dương không nhịn được mà bật khóc.

Con trai có nước mắt không có rơi xuống là do chưa tới lúc đau lòng.

Nửa tiếng nữa trôi qua, cửa phòng cấp cứu mở ra, bác sĩ đi ra.

“Bác sĩ, mẹ tôi sao rồi.”

Bác sĩ không vội trả lời, mà hỏi ngược lại: “Bác Dương, cậu rốt cuộc đã cho mẹ cậu uống cái gì?!”

Trịnh Bác Dương bị hỏi tới ngu luôn: “Tôi chỉ cho mẹ tôi uống ít thuốc.”

“Thuốc gì?”

“Đơn thuốc ở đây.”

Trịnh Bác Dương giao đơn thuốc cho bác sĩ, bác sĩ cầm qua xem, suýt nữa thì tức chết.

Chiến Thần Tu LaTác giả: AK NAMTruyện Ngôn TìnhCHƯƠNG 1: CHIẾN THẦN TRỞ LẠI Đầu tháng chín, gió thu se lạnh. Lá cây khô vàng rơi trên đôi vai rộng. Giang Nghĩa đứng dưới gốc cây cổ thụ, nơi ánh mắt có thể nhìn thấy chính là tòa nhà văn phòng của công ty Khoa học kỹ thuật Tẩm Mộng. “Anh, bọn họ liên thủ tính toán hãm hại em, em không thể sống tiếp được nữa.” Hai tháng trước. Tiền vốn của công ty Khoa học kỹ thuật Tẩm Mộng bị cắt đứt, chủ tịch hội đồng quản trị Giang Châu gánh trên lưng món nợ khổng lồ 3600 tỷ, công ty bị thế chấp cho Hà Diệc Nho của xí nghiệp Thiên Đỉnh. “Anh, xin lỗi, em trai đi trước một bước đây.” 12 giờ đêm, Giang Châu từ trên sân thượng nhảy xuống, chết ngay tại chỗ. Một thế hệ tài tuấn của giới kinh doanh cứ như vậy mà rơi xuống. Bất cứ ai có con mắt tinh tường đều nhìn ra được vấn đề ở bên trong, thương trường như chiến trường, Giang Châu chính là vật hi sinh đáng thương. Trong gió lạnh. Giang Nghĩa hít một hơi thật sâu, ngẩng đầu lên nhìn những ngôi sao sáng trên bầu trời. “Châu, xin lỗi, anh về muộn rồi… CHƯƠNG 1400Trịnh Bác Dương đổ thuốc vào trong bát, thổi nhẹ, sau đó bê tới trước giường bệnh của mẹ.“Mẹ, đây là thuốc mà con có được từ chỗ ông Thạch, uống thuốc này thì bệnh của mẹ sẽ khỏi.”“Nào, mẹ, con đỡ mẹ dậy uống thuốc.”Dưới sự nâng đỡ của Trịnh Bác Dương, mẹ của anh ta ngồi dậy một cách khó khăn, hai tay run rẩy bê lại, còn chưa uống, chỉ ngửi thôi cũng cảm thấy ghê tởm buồn nôn.“Con trai, đây là thuốc gì? Ngửi rất khó chịu.”Trịnh Bác Dương nói: “Mẹ, thuốc đắng dã tật, mẹ nhịn một chút uống hết nó, uống xong thì sẽ khỏi.”Mẹ của anh ta gật đầu, bê bát thuốc lên, cố nhịn sự buồn nôn, ừng ực uống hết.Kết quả uống xong chưa được hai phút thì đột nhiên cảm thấy không đúng lắm, toàn thân trên dưới lạnh toát, trong bụng cực kỳ khó chịu, cuối cùng còn ‘ọe’ một cái nôn ra một ngụm máu lớn.“Mẹ!”Nhìn thấy một màn này, Trịnh Bác Dương bị dọa chết rồi, trực tiếp ném bát thuốc đi, đi tới đỡ mẹ.“Mẹ, mẹ làm sao thế mẹ?”Mẹ của anh ta không nói nổi một câu, ho không ngừng, ho ra máu, mặt mày trắng bệch như tờ giấy, tay chân lạnh toát, nhìn bộ dạng này bất cứ lúc nào cũng có thể chết đi.Trịnh Bác Dương bị dọa chết rồi, không phải nói uống thuốc thì sẽ khỏe lại hay sao?Sao không những không khỏe lên, bệnh của mẹ còn nghiêm trọng hơn? Lẽ nào là anh ta cược sai rồi sao?Mắt thấy mẹ sắp qua đời, Trịnh Bác Dương không chịu được, anh ta hét lên với bảo mẫu: “Mau gọi 115, mau, mẹ tôi không xong rồi!”Bảo mẫu vội vàng gọi điện.Không tới mười phút, xe cấp cứu 115 đã chạy tới, trực tiếp đưa người vào viện.Trịnh Bác Dương đi theo tới bệnh viện.Mẹ anh ta được đưa vào phòng cấp cứu, mãi không thể thoát khỏi tình trạng nguy hiểm tới tính mạng.Trịnh Bác Dương ở bên ngoài phòng cấp cứu không ngừng đi qua đi lại, trên trán không ngừng toát mồ hôi lạnh, trái tim treo ngược.“Mẹ, mẹ tuyệt đối đừng xảy ra chuyện gì.”Vừa nghĩ tới có thể sẽ rời xa mẹ mãi mãi, Trịnh Bác Dương không nhịn được mà bật khóc.Con trai có nước mắt không có rơi xuống là do chưa tới lúc đau lòng.Nửa tiếng nữa trôi qua, cửa phòng cấp cứu mở ra, bác sĩ đi ra.“Bác sĩ, mẹ tôi sao rồi.”Bác sĩ không vội trả lời, mà hỏi ngược lại: “Bác Dương, cậu rốt cuộc đã cho mẹ cậu uống cái gì?!”Trịnh Bác Dương bị hỏi tới ngu luôn: “Tôi chỉ cho mẹ tôi uống ít thuốc.”“Thuốc gì?”“Đơn thuốc ở đây.”Trịnh Bác Dương giao đơn thuốc cho bác sĩ, bác sĩ cầm qua xem, suýt nữa thì tức chết.

Chương 1400